Một câu nói này của cô khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách nhanh chóng, bầu không khí trở nên ngột ngạt, khiến cho người ta sắp không thở nổi.
Thật lâu sau, Nhiếp Tử Phong nhướn mày lên, nở một nụ cười vô cùng khó coi, lạnh nhạt nói: “Hận đi. Nếu như để cho em hận anh, thì anh mới không bị mất em, vậy thì em cứ việc hận anh đi!”
Anh không muốn bị cô bỏ đi lần thứ ba nữa, một chút cũng không hề muốn! Nếu như hai người phải trở mặt mới có thể không rời xa nhau được, vậy thì đối với anh cũng không sao cả.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngoảnh đầu lại nhìn anh, lúc nhìn thấy trong ánh mắt của anh hiện lên sự đau khổ, trong lòng giống như bị ai xé rách, đau đớn tới mức có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Tám tháng, cô cho là mình đã có thể bình thường trở lại, cho dù có đối mặt với anh cũng sẽ biểu hiện ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng bây giờ xem ra cô đã đánh giá cao khả năng của mình! Chỉ nhìn thấy anh đơn thuần như thế này thôi cô đã muốn khóc rồi, chứ đừng nói chi tới chuyện nghe anh nói những lời đau lòng.
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt viền mắt của Nhiếp Tử Vũ đã đỏ lên.
Nhiếp Tử Phong tinh mắt, chỉ liếc một cái đã nhìn thấy đôi mắt của cô ngân ngấn nước rồi, trong lòng căng thẳng, anh bước lên ôm cô vào trong lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc.”
Vừa mới dứt lời, lập tức khiến cho Nhiếp Tử Vũ tức giận: “Anh nói em khóc! Em mới không thèm khóc đâu!” Bởi vì một câu nói kia của anh, Nhiếp Tử Vũ vội vàng nuốt lại những giọt nước mắt sắp tràn mi, ép buộc mình phải kiên cường lên.
Cô phẫn nộ đấm lên lồng ngực rắn chắc của anh, khẽ hét lên với anh: “Ai cho anh ôm em! Anh còn không mau buông em ra! Em bảo anh buông em ra, có nghe thấy không!”
Nhiếp Tử Vũ thở gấp rồi nghiến răng nghiến lợi giơ chân lên giẫm lên chân anh một cái, nhân lúc anh bị đau vội vàng chạy vào bên trong, nhưng lại không để ý ở dưới chân có chậu hoa. Cô chỉ cảm thấy cả người mình ngã nghiêng về phía trước, Nhiếp Tử Vũ trợn mắt lên, theo bản năng bảo vệ cái bụng của mình, lúc định chấp nhận số phận, thì phía sau có một bàn tay đưa tới, kéo cô trở lại trong vòng tay ôm ấp quen thuộc.
Cẩn thận.
Nhìn thấy bộ dạng sắp ngã sấp xuống của cô, tim của Nhiếp Tử Phong sắp ngừng đập, mãi cho tới khi trong mũi tràn ngập hương vị của cô, lúc này anh mới nhận ra cô không có việc gì.
“Đứa bé không sao chứ?” Nhiếp Tử Phong nhẹ nhàng đẩy cô xích ra, một tay nắm ở eo cô, một tay còn lại thì đặt trên bụng của cô.
Hơi ấm trên bàn tay của anh truyền qua bụng của cô, lúc Nhiếp Tử Vũ tỉnh táo lại không khỏi run lên, giương mắt lên nhìn Nhiếp Tử Phong đang lo lắng nhìn bụng của mình. Bất giác viền mắt của cô nóng lên, vô thức mím chặt môi lại, cô sợ mình sẽ khóc ra.
Nhiếp Tử Phong nhìn thân hình mang thai có chút không tương xứng của cô, đuôi mắt cũng hiện lên sự rung động, cho nên không nhìn thấy khóe mắt của Nhiếp Tử Vũ hiện lên sự dịu dàng.
Cục cưng, đây là ba con…
Nhiếp Tử Vũ lặng lẽ nói với đứa nhỏ ở trong lòng.
Không biết cục cưng ở trong bụng cô có nghe thấy hay không, mà Nhiếp Tử Vũ thấy bé đạp bụng cô một cái rất mạnh.
Nhiếp Tử Phong không thể tin được trợn tròn hai mắt lên, cho là mình bị ảo giác, mãi cho tới khi bé đạp lần thứ hai, lúc này anh mới kinh ngạc nở nụ cười, dùng vẻ mặt khoa trương nhìn Nhiếp Tử Vũ, nói:
“Đạp, đứa bé đạp rồi.” Lần đầu tiên được cảm nhận thai đạp, điều này khiến cho Nhiếp Tử Phong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Bàn tay của anh dán chặt vào bụng của cô, không nỡ buông ra. “Thần kỳ thật, đứa bé lại có thể đạp được.” Vì chuyện này mà anh đã quên mất mới vừa nãy anh và cô còn chiến tranh lạnh.
Mãi cho tới khi Nhiếp Tử Vũ không chút lưu tình lui ra phía sau, gạt bàn tay của anh ra.
“Không có gì mà phải ngạc nhiên, bé cũng đã được tám tháng rồi, đương nhiên sẽ biết đạp.” Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, cố ý bỏ qua sự bi thương của anh. “Anh đã quên rồi sao? Đây là đứa bé của em và Minh Hạo.”
Từng câu từng chữ của cô rõ ràng giống như những viên đá ném vào tim của anh, rất nặng nề. Đối mặt với sự thực tàn nhẫn như vậy, đáy mắt của Nhiếp Tử Phong không còn chút ý cười nào nữa mà chỉ còn lại sự cô đơn.
“Minh Hạo đã quay lại Pháp rồi.” Anh bình tĩnh nhắc nhở cô sự thật này. Nhìn thấy vẻ mặt cô không có sự thay đổi nào, đột nhiên, đát mắt của anh dấy lên một tia hi vọng, bước lên phía trước bắt lấy cô nói: “Em vẫn còn yêu anh đúng không? Chỉ vì có đứa bé này nên em mới hết lần này đến lần khác từ chối anh đúng không? Không sao, anh không quan tâm. Nếu như em không để ý, anh sẽ xem bé như con ruột của mình.” Anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng này so với sự lạnh lùng trước đó giống như là hai người khác nhau.
Ánh mắt của anh dịu dàng như nước phóng tới, khiến cho Nhiếp Tử Vũ sắp không chịu nổi.
“Anh đừng có tự mình đa tình, ai nói em vẫn còn yêu anh.” Cô khó khăn nói, quay mặt đi chỗ khác không dám đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh.
Lời nói của cô cũng không làm cho Nhiếp Tử Phong lùi bước, trái lại còn nở nụ cười tự tin, bắt lấy cánh tay của cô, lắc lắc.
“Nếu như không còn yêu
Thật lâu sau, Nhiếp Tử Phong nhướn mày lên, nở một nụ cười vô cùng khó coi, lạnh nhạt nói: “Hận đi. Nếu như để cho em hận anh, thì anh mới không bị mất em, vậy thì em cứ việc hận anh đi!”
Anh không muốn bị cô bỏ đi lần thứ ba nữa, một chút cũng không hề muốn! Nếu như hai người phải trở mặt mới có thể không rời xa nhau được, vậy thì đối với anh cũng không sao cả.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngoảnh đầu lại nhìn anh, lúc nhìn thấy trong ánh mắt của anh hiện lên sự đau khổ, trong lòng giống như bị ai xé rách, đau đớn tới mức có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Tám tháng, cô cho là mình đã có thể bình thường trở lại, cho dù có đối mặt với anh cũng sẽ biểu hiện ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng bây giờ xem ra cô đã đánh giá cao khả năng của mình! Chỉ nhìn thấy anh đơn thuần như thế này thôi cô đã muốn khóc rồi, chứ đừng nói chi tới chuyện nghe anh nói những lời đau lòng.
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt viền mắt của Nhiếp Tử Vũ đã đỏ lên.
Nhiếp Tử Phong tinh mắt, chỉ liếc một cái đã nhìn thấy đôi mắt của cô ngân ngấn nước rồi, trong lòng căng thẳng, anh bước lên ôm cô vào trong lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc.”
Vừa mới dứt lời, lập tức khiến cho Nhiếp Tử Vũ tức giận: “Anh nói em khóc! Em mới không thèm khóc đâu!” Bởi vì một câu nói kia của anh, Nhiếp Tử Vũ vội vàng nuốt lại những giọt nước mắt sắp tràn mi, ép buộc mình phải kiên cường lên.
Cô phẫn nộ đấm lên lồng ngực rắn chắc của anh, khẽ hét lên với anh: “Ai cho anh ôm em! Anh còn không mau buông em ra! Em bảo anh buông em ra, có nghe thấy không!”
Nhiếp Tử Vũ thở gấp rồi nghiến răng nghiến lợi giơ chân lên giẫm lên chân anh một cái, nhân lúc anh bị đau vội vàng chạy vào bên trong, nhưng lại không để ý ở dưới chân có chậu hoa. Cô chỉ cảm thấy cả người mình ngã nghiêng về phía trước, Nhiếp Tử Vũ trợn mắt lên, theo bản năng bảo vệ cái bụng của mình, lúc định chấp nhận số phận, thì phía sau có một bàn tay đưa tới, kéo cô trở lại trong vòng tay ôm ấp quen thuộc.
Cẩn thận.
Nhìn thấy bộ dạng sắp ngã sấp xuống của cô, tim của Nhiếp Tử Phong sắp ngừng đập, mãi cho tới khi trong mũi tràn ngập hương vị của cô, lúc này anh mới nhận ra cô không có việc gì.
“Đứa bé không sao chứ?” Nhiếp Tử Phong nhẹ nhàng đẩy cô xích ra, một tay nắm ở eo cô, một tay còn lại thì đặt trên bụng của cô.
Hơi ấm trên bàn tay của anh truyền qua bụng của cô, lúc Nhiếp Tử Vũ tỉnh táo lại không khỏi run lên, giương mắt lên nhìn Nhiếp Tử Phong đang lo lắng nhìn bụng của mình. Bất giác viền mắt của cô nóng lên, vô thức mím chặt môi lại, cô sợ mình sẽ khóc ra.
Nhiếp Tử Phong nhìn thân hình mang thai có chút không tương xứng của cô, đuôi mắt cũng hiện lên sự rung động, cho nên không nhìn thấy khóe mắt của Nhiếp Tử Vũ hiện lên sự dịu dàng.
Cục cưng, đây là ba con…
Nhiếp Tử Vũ lặng lẽ nói với đứa nhỏ ở trong lòng.
Không biết cục cưng ở trong bụng cô có nghe thấy hay không, mà Nhiếp Tử Vũ thấy bé đạp bụng cô một cái rất mạnh.
Nhiếp Tử Phong không thể tin được trợn tròn hai mắt lên, cho là mình bị ảo giác, mãi cho tới khi bé đạp lần thứ hai, lúc này anh mới kinh ngạc nở nụ cười, dùng vẻ mặt khoa trương nhìn Nhiếp Tử Vũ, nói:
“Đạp, đứa bé đạp rồi.” Lần đầu tiên được cảm nhận thai đạp, điều này khiến cho Nhiếp Tử Phong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Bàn tay của anh dán chặt vào bụng của cô, không nỡ buông ra. “Thần kỳ thật, đứa bé lại có thể đạp được.” Vì chuyện này mà anh đã quên mất mới vừa nãy anh và cô còn chiến tranh lạnh.
Mãi cho tới khi Nhiếp Tử Vũ không chút lưu tình lui ra phía sau, gạt bàn tay của anh ra.
“Không có gì mà phải ngạc nhiên, bé cũng đã được tám tháng rồi, đương nhiên sẽ biết đạp.” Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, cố ý bỏ qua sự bi thương của anh. “Anh đã quên rồi sao? Đây là đứa bé của em và Minh Hạo.”
Từng câu từng chữ của cô rõ ràng giống như những viên đá ném vào tim của anh, rất nặng nề. Đối mặt với sự thực tàn nhẫn như vậy, đáy mắt của Nhiếp Tử Phong không còn chút ý cười nào nữa mà chỉ còn lại sự cô đơn.
“Minh Hạo đã quay lại Pháp rồi.” Anh bình tĩnh nhắc nhở cô sự thật này. Nhìn thấy vẻ mặt cô không có sự thay đổi nào, đột nhiên, đát mắt của anh dấy lên một tia hi vọng, bước lên phía trước bắt lấy cô nói: “Em vẫn còn yêu anh đúng không? Chỉ vì có đứa bé này nên em mới hết lần này đến lần khác từ chối anh đúng không? Không sao, anh không quan tâm. Nếu như em không để ý, anh sẽ xem bé như con ruột của mình.” Anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng này so với sự lạnh lùng trước đó giống như là hai người khác nhau.
Ánh mắt của anh dịu dàng như nước phóng tới, khiến cho Nhiếp Tử Vũ sắp không chịu nổi.
“Anh đừng có tự mình đa tình, ai nói em vẫn còn yêu anh.” Cô khó khăn nói, quay mặt đi chỗ khác không dám đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh.
Lời nói của cô cũng không làm cho Nhiếp Tử Phong lùi bước, trái lại còn nở nụ cười tự tin, bắt lấy cánh tay của cô, lắc lắc.
“Nếu như không còn yêu
/282
|