Editor: Táo đỏ phố núi
Trời trong xanh, ánh nắng tươi đẹp, những làn gió êm dịu, trời không một chút mây.
Nhà họ Nhiếp, trên núi Dương Minh.
Từ bốn ngày trước kể từ khi mẹ Nhiếp nằm viện, nhà họ Nhiếp liền trở nên không có sức sống, mà bây giờ mẹ Nhiếp đã trở về, nhà họ Nhiếp vẫn không có chút sức sống như trước. Người bên ngoài thì nhìn thấy nhà họ Nhiếp xa hoa phú quý, khiến cho người ta không ngừng hâm mộ, mà bên trong nhà họ Nhiếp thì lại là nơi vô cùng đau lòng, chủ gia đình nhà họ Nhiếp thì bị tai nạn qua đời, rồi đứa con gái nuôi thì mấy lần ra đi không từ giã, ở đây chỉ có người đi mà không có người tới.
Căn nhà ngày trước toàn là tiếng cười đùa vui vẻ, giờ đã không còn không khí như vậy nữa.
Trong phòng khách, bầu không khí trở nên vắng lặng.
Được người giúp việc đỡ lại ngồi xuống ghế sô pha, mẹ Nhiếp còn chưa kịp thở phào một cái, thì đã nghe thấy tiếng bước chân “cộp cộp cộp” vang lên cách đó không xa. Bà nhìn lại nơi phát ra tiếng vang, khuôn mặt tái xanh của bà trở nên lạnh lùng.
“Không phải anh đã đi rồi sao? Anh còn ở đây làm gì nữa.” Bà lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Phong, giọng điệu cũng lạnh như băng. “Đã quyết định làm như vậy rồi, vậy thì hãy đi đi, nhà họ Nhiếp chúng tôi không cần một người như anh!” Nói xong, bà không thèm nhìn anh nữa. Dđienn damn leie quyýdon.
Mới từ làng du lịch trở về, nghỉ ngơi không được mấy phút, thì Nhiếp Tử Phong nghe thấy tin bà trở về, không thèm chỉnh trang lại dung nhan của mình, vội vàng chạy từ trong thư phòng ra. “Người của mẹ vẫn còn chưa khỏe, sao không nằm viện thêm một thời gian nữa?” Anh đi tới ngồi xuống sô pha đối diện với bà, dặn dò người giúp việc bê bát canh gà đã chuẩn bị từ trước qua đây.
“Anh còn để ý tới sức khỏe của tôi hay sao?” Mẹ Nhiếp lạnh lùng mỉa mai, cười nhạt nói, “Anh muốn đi thì cứ đi, tôi sẽ không ngăn cản anh.” Nhưng mà bà sẽ có cách để bắt anh phải trở về.
Nhiếp Tử Phong khẽ chớp chớp mắt, trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng cũng mấp máy môi, chập rãi nói: “Ngày hôm qua. . . Lúc ở bệnh viện. . . “
Mẹ Nhiếp không hiểu nhìn về phía anh, vẻ mặt hoang mang.
Nhiếp Tử Phong đón nhận ánh mắt lạnh lùng của bà, chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng nói: “Ngày hôm qua lúc ở trong bệnh viện, những lời mẹ và chú Dịch nói có phải là thật không?”
Vừa nghe, cả người mẹ Nhiếp ngẩn ra, bỗng nhiên tim đập chậm một nhịp.
Bệnh viện? Chẳng lẽ. . . Thằng bé đã nghe được?
Nhìn thấy chân mày của anh nhíu chặt lại, mẹ Nhiếp nhanh chóng xác định được suy nghĩ trong lòng mình. Lập tức, vẻ mặt trở nên phức tạp, tim nhói lên từng cơn đau đớn. Bà vốn định giấu giếm, cho dù là thằng bé có hận mình đi chăng nữa cũng chưa từng có ý định nói cho anh biết chuyện vi phạm luân thường đạo lý này, nhưng không ngờ cuối cùng anh vẫn biết được. . .
“Con. . .” Bà mấp máy môi muốn mở miệng nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được. Dđienn damn leie quyýdon.
Đôi mắt đen láy đầy sự kiên định, Nhiếp Tử Phong nhìn mẹ Nhiếp thật lâu, hầu kết giật giật: “Mặc kệ có phải mẹ nói thật hay không, tạm thời con sẽ không tin tưởng.” Trừ phi anh tận mắt nhìn thấy kết quả giám định, nếu không, cho dù như thế nào anh cũng không tin tưởng!
Nghe vậy, biểu tình của mẹ Nhiếp cứng đờ, một cảm giác đau lòng và mất mát hiện lên trong đáy mắt của bà: “Con vẫn một mực khăng khăng như vậy sao? Chẳng lẽ con nghĩ rằng mẹ vì muốn chia rẽ hai đứa mà cố ý bịa ra nguyên nhân tàn nhẫn này sao? !” Nếu như có thể, bà cũng không muốn!
Nhìn vẻ mặt đau lòng và trách cứ của bà, Nhiếp Tử Phong không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thản nhiên nói: “Con đã đưa đi làm giám định, tin là sẽ nhanh chóng có kết quả. Nếu như Vũ Vũ thật sự là em ruột của con, thì. . . Cứ duy trì tình trạng như bây giờ đi.” Nói xong, con mắt của anh nhắm lại, che giấu những đau khổ vào trong lòng.
Nếu quả thật không thể cùng một chỗ, vậy thì hãy để anh ở bên cạnh chăm sóc cho cô, làm bạn với cô. Nói chung anh sẽ không buông cô ra, không sợ người đời phỉ nhổ, trên lưng có gánh tội danh loạn luân anh cũng sẽ không buông cô ra.
“Con. . . Con đang nghiêm túc sao?” Mẹ Nhiếp không dám tin nhìn anh, một giây sau, viền mắt cũng đỏ lên, đáy mắt hiện lên một tầng hơi nước: “Không, mẹ không cho phép! Con nhất định phải cắt đứt mọi quan hệ với con bé! Nếu như con không làm được, thì hãy để mẹ làm!” Bà kiên quyết không đồng ý.
“Cắt không được nữa rồi.” Anh nói với hàm ý sâu xa.
Cả người mẹ Nhiếp run rẩy lên một cái, thiếu chút nữa thì quên cả hô hấp. Cắt không được nữa, sao bà lại có thể quên. . . Nghĩ tới đây, mẹ Nhiếp nghiêm mặt lại, mở miệng nói một câu rất kiên quyết: “Đứa nhỏ đó, tuyệt đối không thể lưu lại! Con không thể ích kỷ muốn làm gì thì làm! Nếu không, con bảo mẹ sau này chết đi làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tong nhà họ Nhiếp được đây!” Chuyện anh em loạn luân đã đủ trơ trẽn lắm rồi, bây giờ lại có thêm đứa nhỏ tội nghiệt nữa, bà kiên quyết không cho phép!
Nhiếp Tử Phong lạnh lùng đảo mắt nhìn bà, cắn răng chất vấn: “Chẳng lẽ danh dự còn quan trọng hơn so với một sinh mệnh bé nhỏ sao! ?” Anh khẽ hét lên, cố kiềm chế sự hỗn loạn của mình, ngực phập phồng kịch liệt, trong lòng thì
Trời trong xanh, ánh nắng tươi đẹp, những làn gió êm dịu, trời không một chút mây.
Nhà họ Nhiếp, trên núi Dương Minh.
Từ bốn ngày trước kể từ khi mẹ Nhiếp nằm viện, nhà họ Nhiếp liền trở nên không có sức sống, mà bây giờ mẹ Nhiếp đã trở về, nhà họ Nhiếp vẫn không có chút sức sống như trước. Người bên ngoài thì nhìn thấy nhà họ Nhiếp xa hoa phú quý, khiến cho người ta không ngừng hâm mộ, mà bên trong nhà họ Nhiếp thì lại là nơi vô cùng đau lòng, chủ gia đình nhà họ Nhiếp thì bị tai nạn qua đời, rồi đứa con gái nuôi thì mấy lần ra đi không từ giã, ở đây chỉ có người đi mà không có người tới.
Căn nhà ngày trước toàn là tiếng cười đùa vui vẻ, giờ đã không còn không khí như vậy nữa.
Trong phòng khách, bầu không khí trở nên vắng lặng.
Được người giúp việc đỡ lại ngồi xuống ghế sô pha, mẹ Nhiếp còn chưa kịp thở phào một cái, thì đã nghe thấy tiếng bước chân “cộp cộp cộp” vang lên cách đó không xa. Bà nhìn lại nơi phát ra tiếng vang, khuôn mặt tái xanh của bà trở nên lạnh lùng.
“Không phải anh đã đi rồi sao? Anh còn ở đây làm gì nữa.” Bà lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Phong, giọng điệu cũng lạnh như băng. “Đã quyết định làm như vậy rồi, vậy thì hãy đi đi, nhà họ Nhiếp chúng tôi không cần một người như anh!” Nói xong, bà không thèm nhìn anh nữa. Dđienn damn leie quyýdon.
Mới từ làng du lịch trở về, nghỉ ngơi không được mấy phút, thì Nhiếp Tử Phong nghe thấy tin bà trở về, không thèm chỉnh trang lại dung nhan của mình, vội vàng chạy từ trong thư phòng ra. “Người của mẹ vẫn còn chưa khỏe, sao không nằm viện thêm một thời gian nữa?” Anh đi tới ngồi xuống sô pha đối diện với bà, dặn dò người giúp việc bê bát canh gà đã chuẩn bị từ trước qua đây.
“Anh còn để ý tới sức khỏe của tôi hay sao?” Mẹ Nhiếp lạnh lùng mỉa mai, cười nhạt nói, “Anh muốn đi thì cứ đi, tôi sẽ không ngăn cản anh.” Nhưng mà bà sẽ có cách để bắt anh phải trở về.
Nhiếp Tử Phong khẽ chớp chớp mắt, trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng cũng mấp máy môi, chập rãi nói: “Ngày hôm qua. . . Lúc ở bệnh viện. . . “
Mẹ Nhiếp không hiểu nhìn về phía anh, vẻ mặt hoang mang.
Nhiếp Tử Phong đón nhận ánh mắt lạnh lùng của bà, chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng nói: “Ngày hôm qua lúc ở trong bệnh viện, những lời mẹ và chú Dịch nói có phải là thật không?”
Vừa nghe, cả người mẹ Nhiếp ngẩn ra, bỗng nhiên tim đập chậm một nhịp.
Bệnh viện? Chẳng lẽ. . . Thằng bé đã nghe được?
Nhìn thấy chân mày của anh nhíu chặt lại, mẹ Nhiếp nhanh chóng xác định được suy nghĩ trong lòng mình. Lập tức, vẻ mặt trở nên phức tạp, tim nhói lên từng cơn đau đớn. Bà vốn định giấu giếm, cho dù là thằng bé có hận mình đi chăng nữa cũng chưa từng có ý định nói cho anh biết chuyện vi phạm luân thường đạo lý này, nhưng không ngờ cuối cùng anh vẫn biết được. . .
“Con. . .” Bà mấp máy môi muốn mở miệng nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được. Dđienn damn leie quyýdon.
Đôi mắt đen láy đầy sự kiên định, Nhiếp Tử Phong nhìn mẹ Nhiếp thật lâu, hầu kết giật giật: “Mặc kệ có phải mẹ nói thật hay không, tạm thời con sẽ không tin tưởng.” Trừ phi anh tận mắt nhìn thấy kết quả giám định, nếu không, cho dù như thế nào anh cũng không tin tưởng!
Nghe vậy, biểu tình của mẹ Nhiếp cứng đờ, một cảm giác đau lòng và mất mát hiện lên trong đáy mắt của bà: “Con vẫn một mực khăng khăng như vậy sao? Chẳng lẽ con nghĩ rằng mẹ vì muốn chia rẽ hai đứa mà cố ý bịa ra nguyên nhân tàn nhẫn này sao? !” Nếu như có thể, bà cũng không muốn!
Nhìn vẻ mặt đau lòng và trách cứ của bà, Nhiếp Tử Phong không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thản nhiên nói: “Con đã đưa đi làm giám định, tin là sẽ nhanh chóng có kết quả. Nếu như Vũ Vũ thật sự là em ruột của con, thì. . . Cứ duy trì tình trạng như bây giờ đi.” Nói xong, con mắt của anh nhắm lại, che giấu những đau khổ vào trong lòng.
Nếu quả thật không thể cùng một chỗ, vậy thì hãy để anh ở bên cạnh chăm sóc cho cô, làm bạn với cô. Nói chung anh sẽ không buông cô ra, không sợ người đời phỉ nhổ, trên lưng có gánh tội danh loạn luân anh cũng sẽ không buông cô ra.
“Con. . . Con đang nghiêm túc sao?” Mẹ Nhiếp không dám tin nhìn anh, một giây sau, viền mắt cũng đỏ lên, đáy mắt hiện lên một tầng hơi nước: “Không, mẹ không cho phép! Con nhất định phải cắt đứt mọi quan hệ với con bé! Nếu như con không làm được, thì hãy để mẹ làm!” Bà kiên quyết không đồng ý.
“Cắt không được nữa rồi.” Anh nói với hàm ý sâu xa.
Cả người mẹ Nhiếp run rẩy lên một cái, thiếu chút nữa thì quên cả hô hấp. Cắt không được nữa, sao bà lại có thể quên. . . Nghĩ tới đây, mẹ Nhiếp nghiêm mặt lại, mở miệng nói một câu rất kiên quyết: “Đứa nhỏ đó, tuyệt đối không thể lưu lại! Con không thể ích kỷ muốn làm gì thì làm! Nếu không, con bảo mẹ sau này chết đi làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tong nhà họ Nhiếp được đây!” Chuyện anh em loạn luân đã đủ trơ trẽn lắm rồi, bây giờ lại có thêm đứa nhỏ tội nghiệt nữa, bà kiên quyết không cho phép!
Nhiếp Tử Phong lạnh lùng đảo mắt nhìn bà, cắn răng chất vấn: “Chẳng lẽ danh dự còn quan trọng hơn so với một sinh mệnh bé nhỏ sao! ?” Anh khẽ hét lên, cố kiềm chế sự hỗn loạn của mình, ngực phập phồng kịch liệt, trong lòng thì
/282
|