Editor: Táo đỏ phố núi
Nụ cười vui vẻ hồn nhiên kia đã chạm vào tiếng lòng của Nhiếp Tử Vũ, hạ quyết tâm rất lớn, cô mới nhịn được cảm giác chua xót nơi chóp mũi. Cô cong cong khóe môi nở ra một nụ cười, đưa hai tay ra cẩn thận từng chút từng chút một bế bé ra khỏi chiếc giường. Mà cu cậu cũng không hề giãy giụa, ngoan ngoãn ghé vào lòng của cô, cười với cô, chớp mắt rồi lại chớp mắt với cô, đôi mắt kia to sáng như giọt nước, sáng chói long lanh như viên ngọc nhìn lóa cả mắt.
Nhìn thấy bảo bối không hề sợ mình, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cảm thán ở trong lòng, cái này gọi là máu mủ tình thâm đúng không! Cho dù trước đó chưa từng nhìn thấy mặt của cô, nhưng mà bé cũng biết cô là mẹ của bé.
Bé vẫn còn nhỏ như vậy, nhỏ giống như một con thỏ, cả người mềm mại, giống như là chỉ cần sờ vào thì sẽ bị tan ra vậy, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hai tay của mình cũng đang run rẩy, một cảm giác ấm áp đang lơ lửng ở trong lòng của cô.
Cứ như vậy cô ôm bé một lúc lâu, lúc này cu cậu mới chớp mắt hai cái rồi nhắm mắt lại, dựa vào ngực của Nhiếp Tử Vũ ngủ thật say.
Nhìn bộ dạng ngủ say rất đáng yêu của bé, Nhiếp Tử Vũ lại đỏ vành mắt lên, nước mắt trong suốt cũng vòng quanh, chỉ một lát sau liền lã chã rơi xuống khỏi vành mắt của cô. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Làm sao bây giờ? Mới ôm bé có một chút, mà cô đã lưu luyến không nỡ rời rồi.
Nhiếp Tử Vũ cắn răng, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, trong lòng rối rắm không biết làm sao.
Bé sinh ra đã trái với lẽ thường, đã vi phạm luân lý đạo đức, ngay từ đầu đã không giống với những đứa trẻ khác. Nhưng nếu như cô rời khỏi đây, có thể mẹ Nhiếp sẽ nhìn nhận bé là con của anh, là cháu của mình mà tiếp nhận bé. Nếu cô ra đi, thì bí mật này sẽ được giấu kín, bọn họ mới có thể sống tốt được.
Nghĩ như vậy, Nhiếp Tử Vũ mím môi mím lợi khẽ thả đứa bé xuống giường, rồi dịu dàng đắp cái chăn mỏng lên cho bé, rồi dứt khoát quyết định rời đi. Nhưng mà cô vừa mới xoay người, thì một bóng dáng cao lớn rơi vào trong tầm mắt của cô, nhất thời khiến cho cô cứng ngắc tại chỗ.
Gương mặt quen thuộc mang theo chút mệt mỏi rã rời xuất hiện trước mặt của cô, lúc cô tiếp xúc với ánh mắt thâm thúy sâu như đáy hồ của cô, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, bất cứ suy nghĩ gì cũng tan biến mất.
Cô ngây ngốc nhìn anh, anh nhàn nhạt nhìn lại cô, không mở miệng, cứ lặng lẽ đứng cách mấy bước chân nhìn cô, bầu không khí trầm mặc.
Nhìn bộ dạng của Nhiếp Tử Phong lười nhác dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, tư thế hờ hững nhìn mình, lúc này Nhiếp Tử Vũ hồi phục lại tinh thầm mới nhớ tới phải lau đi vết tích nước mắt loang lổ trên khuôn mặt của mình.
“Anh. . . Anh đã đứng ở đây bao lâu rồi?” Cô chớp chớp mắt, có chút chột dạ né tránh ánh mắt của anh.
“Đủ lâu.” Hai tay của anh thả xuống, Nhiếp Tử Phong nhấc đôi chân thon dài đi về phía của cô: “Lâu tới mức anh nhìn thấy em ôm đứa nhỏ, khóc với nó, sau đó thả đứa nhỏ xuống, định rời khỏi đây lần thứ hai. . . Phải không?” Anh nhíu đôi mày rậm rạp lại, ánh mắt tràn đầy vẻ không vui.
Anh luôn ngủ không sâu, nhất là trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều việc như vậy, vì thế trong nháy mắt cô đẩy cánh cửa kia ra, anh đã tỉnh lại. Một đường đi theo đuôi cô đi tới đây, khi thấy cô rơi lệ với đứa nhỏ, anh đã đoán được cô định làm gì. điễnnsf tdànt nên quýndon.
“Em lại định bỏ lại anh và đứa nhỏ sao?” Nhiếp Tử Phong khẽ hỏi, khuôn mặt mặt không có chút biểu tình nào, khiến cho người ta không đoán ra được nỗi lòng thật sự của anh. Ánh mắt của anh lạnh lùng đảo qua nhìn con trai của cô và anh đang nằm trên giường, anh nhấc môi lên nói: “Đứa nhỏ vừa mới chào đời hai ngày, một ngụm sữa em cũng chưa từng cho con uống mà lại nhẫn tâm bỏ thằng bé lại để ra đi như vậy sao?”
Một lời nói trúng chỗ thương tâm của cô, vừa rồi mới cố gắng ngưng khóc lại, bây giờ trong nháy mắt nước mắt của cô lại tràn mi, làm thế nào cũng không ngừng được.
Đương nhiên không muốn! Nhưng mà cô lại không có cách nào khác.
Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại dùng ánh mắt khổ sở nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, trong lòng đau như có người đang xé rách ra. Đợi tới lúc nhìn đủ rồi, cô mới nhanh chóng thu lại vẻ mặt đau khổ của mình, nuốt nước mắt vào trong, ánh mắt sáng quắc nhíu mày nhìn Nhiếp Tử Phong, nói: “Anh đã biết suy nghĩ của em, vậy em cũng không nói nhiều nữa. Thằng bé xin anh hãy chăm sóc cho nó thật tốt.” Nói xong, liền muốn vòng qua người của anh để đi.
Nhưng mà còn chưa đi được hai bước, cô cảm thấy cổ tay của mình căng thẳng, một cảm giác nóng bỏng truyền tới, một giây sau, Nhiếp Tử Phong đã đứng trước mặt cô, chặn đường đi của cô.
“Buông em ra.” Cho là anh muốn hỏi vì sao rời đi, Nhiếp Tử Vũ vừa giãy giụa vừa nói: “Anh cũng biết chúng ta là. . . Vậy anh hẳn là phải để cho em rời đi mới đúng. . . Ưm. . .” Sau đó không nói được lời nào nữa, bởi vì môi của cô đã bị anh chặn lại. điễnn dàn nên quýndon.
Môi của cô vẫn như trước đây, mềm mại và ngọt ngào, một tay của Nhiếp Tử Phong giữ chặt cổ tay kéo chặt cô vào lòng của mình, mặt khác tay còn lại thì đặt ở sau gáy của cô áp vào chính mình, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu.
Nhiếp Tử Vũ ban đầu còn giãy giụa, cuối cùng cũng biến thành một vũng nước tan trong lòng của anh, hưởng ứng nụ hôn của anh, không hề phản kháng nữa.
Nụ hôn này không triền miên giống như trước kia, mà lại giống như mang theo ý vị an ủi.
Không biết hôn bao lâu, khi thấy đáy mắt của cô đã bỏ đi sự lạnh lùng ngụy trang rồi, lúc này Nhiếp Tử Phong mới chậm rãi thả môi của cô ra. Hai tay của anh đặt lên bả vai đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, chậm rãi nở một nụ cười.
“Chúng ta không phải anh em ruột.”
Bảy chữ ngắn ngủi được thốt ra khỏi miệng của anh, kèm theo ánh mắt sáng long lanh, Nhiếp Tử Vũ mê mang.
Chuyện này. . . Đây là có ý gì. . . Cô thất thần nhìn
Nụ cười vui vẻ hồn nhiên kia đã chạm vào tiếng lòng của Nhiếp Tử Vũ, hạ quyết tâm rất lớn, cô mới nhịn được cảm giác chua xót nơi chóp mũi. Cô cong cong khóe môi nở ra một nụ cười, đưa hai tay ra cẩn thận từng chút từng chút một bế bé ra khỏi chiếc giường. Mà cu cậu cũng không hề giãy giụa, ngoan ngoãn ghé vào lòng của cô, cười với cô, chớp mắt rồi lại chớp mắt với cô, đôi mắt kia to sáng như giọt nước, sáng chói long lanh như viên ngọc nhìn lóa cả mắt.
Nhìn thấy bảo bối không hề sợ mình, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cảm thán ở trong lòng, cái này gọi là máu mủ tình thâm đúng không! Cho dù trước đó chưa từng nhìn thấy mặt của cô, nhưng mà bé cũng biết cô là mẹ của bé.
Bé vẫn còn nhỏ như vậy, nhỏ giống như một con thỏ, cả người mềm mại, giống như là chỉ cần sờ vào thì sẽ bị tan ra vậy, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hai tay của mình cũng đang run rẩy, một cảm giác ấm áp đang lơ lửng ở trong lòng của cô.
Cứ như vậy cô ôm bé một lúc lâu, lúc này cu cậu mới chớp mắt hai cái rồi nhắm mắt lại, dựa vào ngực của Nhiếp Tử Vũ ngủ thật say.
Nhìn bộ dạng ngủ say rất đáng yêu của bé, Nhiếp Tử Vũ lại đỏ vành mắt lên, nước mắt trong suốt cũng vòng quanh, chỉ một lát sau liền lã chã rơi xuống khỏi vành mắt của cô. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Làm sao bây giờ? Mới ôm bé có một chút, mà cô đã lưu luyến không nỡ rời rồi.
Nhiếp Tử Vũ cắn răng, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, trong lòng rối rắm không biết làm sao.
Bé sinh ra đã trái với lẽ thường, đã vi phạm luân lý đạo đức, ngay từ đầu đã không giống với những đứa trẻ khác. Nhưng nếu như cô rời khỏi đây, có thể mẹ Nhiếp sẽ nhìn nhận bé là con của anh, là cháu của mình mà tiếp nhận bé. Nếu cô ra đi, thì bí mật này sẽ được giấu kín, bọn họ mới có thể sống tốt được.
Nghĩ như vậy, Nhiếp Tử Vũ mím môi mím lợi khẽ thả đứa bé xuống giường, rồi dịu dàng đắp cái chăn mỏng lên cho bé, rồi dứt khoát quyết định rời đi. Nhưng mà cô vừa mới xoay người, thì một bóng dáng cao lớn rơi vào trong tầm mắt của cô, nhất thời khiến cho cô cứng ngắc tại chỗ.
Gương mặt quen thuộc mang theo chút mệt mỏi rã rời xuất hiện trước mặt của cô, lúc cô tiếp xúc với ánh mắt thâm thúy sâu như đáy hồ của cô, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, bất cứ suy nghĩ gì cũng tan biến mất.
Cô ngây ngốc nhìn anh, anh nhàn nhạt nhìn lại cô, không mở miệng, cứ lặng lẽ đứng cách mấy bước chân nhìn cô, bầu không khí trầm mặc.
Nhìn bộ dạng của Nhiếp Tử Phong lười nhác dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, tư thế hờ hững nhìn mình, lúc này Nhiếp Tử Vũ hồi phục lại tinh thầm mới nhớ tới phải lau đi vết tích nước mắt loang lổ trên khuôn mặt của mình.
“Anh. . . Anh đã đứng ở đây bao lâu rồi?” Cô chớp chớp mắt, có chút chột dạ né tránh ánh mắt của anh.
“Đủ lâu.” Hai tay của anh thả xuống, Nhiếp Tử Phong nhấc đôi chân thon dài đi về phía của cô: “Lâu tới mức anh nhìn thấy em ôm đứa nhỏ, khóc với nó, sau đó thả đứa nhỏ xuống, định rời khỏi đây lần thứ hai. . . Phải không?” Anh nhíu đôi mày rậm rạp lại, ánh mắt tràn đầy vẻ không vui.
Anh luôn ngủ không sâu, nhất là trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều việc như vậy, vì thế trong nháy mắt cô đẩy cánh cửa kia ra, anh đã tỉnh lại. Một đường đi theo đuôi cô đi tới đây, khi thấy cô rơi lệ với đứa nhỏ, anh đã đoán được cô định làm gì. điễnnsf tdànt nên quýndon.
“Em lại định bỏ lại anh và đứa nhỏ sao?” Nhiếp Tử Phong khẽ hỏi, khuôn mặt mặt không có chút biểu tình nào, khiến cho người ta không đoán ra được nỗi lòng thật sự của anh. Ánh mắt của anh lạnh lùng đảo qua nhìn con trai của cô và anh đang nằm trên giường, anh nhấc môi lên nói: “Đứa nhỏ vừa mới chào đời hai ngày, một ngụm sữa em cũng chưa từng cho con uống mà lại nhẫn tâm bỏ thằng bé lại để ra đi như vậy sao?”
Một lời nói trúng chỗ thương tâm của cô, vừa rồi mới cố gắng ngưng khóc lại, bây giờ trong nháy mắt nước mắt của cô lại tràn mi, làm thế nào cũng không ngừng được.
Đương nhiên không muốn! Nhưng mà cô lại không có cách nào khác.
Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại dùng ánh mắt khổ sở nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, trong lòng đau như có người đang xé rách ra. Đợi tới lúc nhìn đủ rồi, cô mới nhanh chóng thu lại vẻ mặt đau khổ của mình, nuốt nước mắt vào trong, ánh mắt sáng quắc nhíu mày nhìn Nhiếp Tử Phong, nói: “Anh đã biết suy nghĩ của em, vậy em cũng không nói nhiều nữa. Thằng bé xin anh hãy chăm sóc cho nó thật tốt.” Nói xong, liền muốn vòng qua người của anh để đi.
Nhưng mà còn chưa đi được hai bước, cô cảm thấy cổ tay của mình căng thẳng, một cảm giác nóng bỏng truyền tới, một giây sau, Nhiếp Tử Phong đã đứng trước mặt cô, chặn đường đi của cô.
“Buông em ra.” Cho là anh muốn hỏi vì sao rời đi, Nhiếp Tử Vũ vừa giãy giụa vừa nói: “Anh cũng biết chúng ta là. . . Vậy anh hẳn là phải để cho em rời đi mới đúng. . . Ưm. . .” Sau đó không nói được lời nào nữa, bởi vì môi của cô đã bị anh chặn lại. điễnn dàn nên quýndon.
Môi của cô vẫn như trước đây, mềm mại và ngọt ngào, một tay của Nhiếp Tử Phong giữ chặt cổ tay kéo chặt cô vào lòng của mình, mặt khác tay còn lại thì đặt ở sau gáy của cô áp vào chính mình, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu.
Nhiếp Tử Vũ ban đầu còn giãy giụa, cuối cùng cũng biến thành một vũng nước tan trong lòng của anh, hưởng ứng nụ hôn của anh, không hề phản kháng nữa.
Nụ hôn này không triền miên giống như trước kia, mà lại giống như mang theo ý vị an ủi.
Không biết hôn bao lâu, khi thấy đáy mắt của cô đã bỏ đi sự lạnh lùng ngụy trang rồi, lúc này Nhiếp Tử Phong mới chậm rãi thả môi của cô ra. Hai tay của anh đặt lên bả vai đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, chậm rãi nở một nụ cười.
“Chúng ta không phải anh em ruột.”
Bảy chữ ngắn ngủi được thốt ra khỏi miệng của anh, kèm theo ánh mắt sáng long lanh, Nhiếp Tử Vũ mê mang.
Chuyện này. . . Đây là có ý gì. . . Cô thất thần nhìn
/282
|