Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 220 - Chương 200.2

/282


Sau giữa trưa, tại một quán cà phê trong trung tâm mua sắm ——

Nhiếp Tử Vũ bế Tiểu Tử Ngôn vừa mới đỡ bệnh đi lại ngồi ở chỗ gần cửa sổ, bật máy lạnh lên, rồi chơi đùa với con trai của mình. Bất ngờ, ngoài cánh cửa vang lên một tiếng chuông dễ nghe, hấp dẫn sự chú ý của cô. Vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một đôi mắt rất đẹp.

“Xin lỗi, vì có chút công chuyện nên bị trễ một chút, hai người tới lâu rồi đúng không?” Sở Nhan mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt, phát huy sự ngây thơ trong sáng tới mức tối đa, gương mặt thì tuyệt sắc tới mức khiến cho người ta hoàn toàn không đoán ra số tuổi thực tế. Cô ta đi đôi giày cao ba tấc đi thẳng lại ngồi đối diện với cô.

“Không sao.” Nhiếp Tử Vũ khẽ nói, trên gương mặt có chút tiều tụy không hề có chút gợn sóng nào.

Sở Nhan phất tay gọi phục vụ tới gọi một ly Espresso, sau đó mới nhìn thẳng vào Nhiếp Tử Vũ. Mặc dù cô ta nở một nụ cười nhẹ, nhưng mà ý cười không chạm tới đáy mắt. Liếc mắt nhìn Tiểu Tử Ngôn đang trợn mắt lên nhìn mình một cái, sau đó cô ta từ từ nhấc môi lên: “Cô biết không? Espresso vốn là thứ cà phê mà Tử Phong ghét nhất.”

Nghe vậy, cả người Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, đáy mắt có chút run run. Nhưng mà cô không muốn thể hiện ra, giả bộ như mình không nghe thấy, hỏi: “Chị tìm tôi ra đây có chuyện gì?”

Sở Nhan lạnh nhạt cười cười, không trả lời vào vấn đề của cô, mà tiếp tục nói: “Nhưng mà sau đó vì tôi mà Tử Phong dần dần đã yêu Espresso.” Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm ý, lúc nhìn thấy đáy mắt của cô hiện ra chút hoảng loạn, cô ta hài lòng nở một nụ cười.

Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhìn thấy ánh mắt của cô ta mang theo chút đắc ý, cô không ngốc tới mức không biết ý của cô ta là gì. Bỗng nhiên cô đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Hẹn cô ra tưởng là có điều gì quan trọng về Tử Phong muốn nói cho cô biết, chứ nếu hẹn ra chỉ để khoe khoang về việc trước đây Tử Phong yêu cô ta như thế nào, vậy thì cô không cần nghe những điều đó cũng được!

“Vội như vậy làm cái gì, chí ít thì chờ cà phê của tôi đưa ra rồi hãy đi cũng không muộn mà.” Sở Nhan mím môi cười, tầm mắt lại chuyển qua nhìn Tiểu Tử Ngôn ở trong lòng của cô, nói: “Đứa nhỏ này nhìn rất giống Tử Phong, sau này lớn lên nhất định sẽ mê hoặc được rất nhiều phụ nữ.

Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, thấy ánh mắt của cô ta biến hóa kỳ lạ, không tự chủ mà ngồi xuống.

Hài lòng với phản ứng của cô, hai tay của Sở Nhan nâng cằm, dùng ánh mắt biếng nhác nhìn cô, hỏi: “Có phải khuya ngày hôm trước Tử Phong không về nhà đúng không?”

Bởi vì những lời nói bất ngờ này của cô ta, đột nhiên ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ run lên, sắc mặt cũng tái mét đi.

Không thèm để ý tới sắc mặt đang trắng bệch của cô, Sở Nhan nói tiếp: “Tôi đã bảo anh ấy nhận điện thoại của cô, nhưng mà tự anh ấy không nghe, nói không nhận cũng không sao, còn nói chuyện của cô không quan trọng bằng chuyện của tôi.” Cô ta ám chỉ: “Ngày đó thoạt nhìn anh ấy mệt lắm đúng không? Ôi, không còn cách nào, bởi vì một thời gian dài không gặp tôi, vì vậy anh không nhịn được mà dây dưa cả đêm với tôi, ha ha.”

Nghe đến đó, Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy một cảm giác mất mát từ lòng bàn chân truyền lên, máu toàn thân như ngưng đọng lại. Cô ngơ ngẩn nhìn Sở Nhan đang cười vô cùng đắc ý, lúc định mở miệng nói, thì lại nghe thấy Sở Nhan nói tiếp.

“Đúng rồi, cô còn không biết điều này đúng không?” Một nụ cười ranh mãnh hiện lên dưới đáy mắt của Sở Nhan, nhìn sắc mặt Nhiếp Tử Vũ càng lúc càng trắng bệch, cô ta chậm rãi nói: “Tôi là người phụ nữ mà Tử Phong yêu nhất, cũng chính là người phụ nữ đầu tiên của anh ấy.”

Bởi vì lời nói này của cô ta, mà tim của Nhiếp Tử Vũ giống như có ai cắt, máu chảy đầm đìa. Cô có một loại xúc động muốn chạy khỏi chỗ này, nhưng mà khi tầm mắt của cô nhìn xuống thấy Tiểu Tử Ngôn nhìn mình bằng vẻ mặt vô tội, lúc này cô mới ý thức được, cô đã không còn là một cô bé nữa, mà cô đã làm mẹ rồi, cho dù không phải vì mình thì cũng phải vì đứa nhỏ phải bảo vệ những gì thuộc về bé!

“Thế thì sao?” Đột nhiên, cô nói. Dằn lại những khổ sở ở trong lòng, dùng nụ cười để che giấu chính mình, cô hất cằm lên dùng tư thế cao ngạo để nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Chị đã là quá khứ rồi, hơn nữa bây giờ tôi biết người anh ấy yêu là tôi, vậy là đủ rồi. Đã biết đây là con trai của anh ấy, vậy chị nên thức thời đừng quấn lấy anh ấy. Còn về phần những lời chị mới nói, một chút tôi cũng không tin được, bởi vì tôi tin tưởng rằng anh ấy sẽ không phản bội tôi!” Trước hết là Quan Duyệt, Lạc Thuần, Dịch Minh Lan, cô bị đùa giỡn nhiều lần đã đủ rồi, bây giờ sẽ không ngốc tới mức người ta nói cái gì là tin tưởng làm theo cái đó.

Nhìn bề ngoài của cô giống như con cừu non ngoan hiền, Sở Nhan không ngờ thì ra cô lại là nhân vật khó đối phó như vậy. “Ồ. . .” Một tiếng cười khẽ tràn ra khỏi môi của cô ta, một lát sau, cô ta cũng không nói một lời nào nữa.

“Tin hay không là tùy cô thôi.” Cô ta nhanh chóng thu lại nụ cười nhạt nhẽo của mình, lộ ra vẻ lạnh lùng. “Nhưng mà tôi có thể nói cho cô biết, Tử Phong là của tôi! Cho dù là quá khứ, bây giờ hay là tương lai, anh ấy chỉ có thể thuộc về một mình tôi.”

“Ảo tưởng không phạm pháp, tôi cũng không có quyền ngăn chị ảo tưởng, nhưng mà tôi sẽ dùng hành động thực tế nói cho chị biết, anh ấy thuộc về tôi và con của chúng tôi.”

Bọn họ đã từng yêu nhau sống đi chết lại, nhưng mà theo thời gian cũng đã biến mất, cô tin tưởng mình đã thay thế được vị trí của cô ta

/282

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status