Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 230 - Chương 206.2

/282


Nhiếp Tử Vũ... A, đây quả thật là cô ta! Khóe miệng Dịch Minh Lan cố gắng gượng kéo ra một nụ cười nhưng nhìn còn khó coi hơn cả khóc, ánh mắt như dại ra. Nếu như cô ta là Nhiếp Tử Vũ, như vậy người bị cô ta đẩy xuống vực kia đúng là... Nghĩ tới đây, Dịch Minh Lan cảm thấy sợ hãi, không kiềm chế nổi liền thối lui lại phía sau mấy bước.

Tại sao trái tim của cô lại có thể tàn độc như thế chứ?! Tôi với cô không oán không thù, tại sao cô lại muốn làm tổn thương tôi nhiều lần đến vậy, lại còn làm liên lụy đến Lạc Thuần vô tội nữa... Nghĩ đến Lạc Thuần bị Dịch Minh Lan đẩy xuống vách núi, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy dường như máu trong cơ thể cô bị tháo cạn hết vậy.

Đôi mắt trong veo như nước của Nhiếp Tử Vũ lạnh xuống, từng bước một ép sát vào Dịch Minh Lan, mà Dịch Minh Lan thì cứ lùi lại mãi về phía sau vì quá sợ hãi.

Ai... Ai nói cô và tôi không oán không thù! Cô không những đã chiếm được sự cưng chiều của ba ba, cô còn được bao nhiêu người yêu quý, mà tôi thì sao... Tôi không có một thứ gì hết! Cả hai cùng là con của ba ba, vì sao bất cứ điều gì cô ta cũng phải chịu sự thua kém khác biệt đến như vậy.

Sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ cũng không vì những lời nói kia của Dịch Minh Lan mà thay đổi dù chỉ một chút xíu, ngược lại, cô dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn cô ta, chậm rãi nói ra: Chẳng lẽ cô không bao giờ nghĩ tới vì sao ba ba lại đối xử với cô như vậy hay sao? Cô cứ trút mọi sai lầm lên cho người khác, mà chưa từng bao giờ tìm điều sai lầm ở trong chính bản thân mình sao?!

Bởi vì ông ấy không thích mẹ của tôi, cho nên mới ghét lây sang tôi! Dịch Minh Lan rống lên đáp lại: Đáp án này cô đã hài lòng chưa? Nói xong, cô bắt đầu cười như điên khùng, lại vừa như bị ngớ ngẩn, đồng thời, trong tròng mắt cô ta đã mờ đi vì đã bị một lớp hơi nước bao phủ. Cô ta có gì sai chứ?! Cô ta chỉ là một đứa con không được mẹ mình chào đón mà thôi!

Nhìn bộ dáng điên điên khùng của Dịch Minh Lan, Nhiếp Tử Vũ lắc đầu, Vậy vì sao ông ấy không thích mẹ cô? Cô nghiêm túc hỏi, vẫn không ngừng đặt chân bước tiếp.

Bởi vì... Bởi vì sao chứ... Câu hỏi này thực sự đã làm khó cho Dịch Minh Lan rồi. Vì sao mà ba lại không thích mẹ của cô ta chứ? Vấn đề này, hình như cô ta chưa từng nghĩ tới...

Bởi vì cô không phải là con gái của ba ba! Nhiếp Tử Vũ nói ra sự thực tàn nhẫn. Không thèm để ý đến biểu lộ đờ đẫn của Dịch Minh Lan, Nhiếp Tử Vũ nói tiếp: Ba đã nói với tôi, người mà ông gặp đầu tiên chính là mẹ của tôi, còn mẹ của cô mãi về sau này ba mới gặp gỡ ! Tuy rằng ông cũng không hề nói rõ ra là Dịch Minh Lan không phải là con gái của ông, nhưng cô đã nghĩ tới, Dịch Minh Lan còn lớn tuổi hơn cả cô nữa, vậy cũng chỉ có một sự giải thích.

Cô ta là người không có nhân tính, đã đẩy người chị gái duy nhất của cô xuống vách núi, đã như vậy thì cô cũng không cần thiết đối xử lưu tình với cô ta! Nhớ ngày đó, cô lại còn rất thông cảm với cô ta, nhưng hiện tại xem ra, cô đã thực sự lãng phí sự thông cảm với cô ta rồi!

Cô đang nói dối! Dịch Minh Lan nghẹn ngào thét lên, thoáng cái gân xanh trên mặt nổi lên.

Cô hãy nhìn thẳng vào trong mắt tôi đi, cô cảm thấy rằng tôi đang nói dối hay sao?! Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng nói.

Cô không phải là con gái ruột do ba ba sinh ra sao? Cô không phải là con gái của ba ba thật ư?! Không, cô không tin! Dịch Minh Lan lắc đầu mạnh mẽ, vẻ mặt biến đổi như sắp hỏng mất. Cô cho rằng cô ăn nói bừa bãi loạn tạo (nói loạn xạ, ngụy tạo) như thế thì tôi sẽ tin tưởng cô hay sao?! Không, dù có chết tôi cũng sẽ không tin đâu! Dịch Minh Lan bày ra một vẻ mặt dữ tợn, biểu lộ sự hung ác đến cực điểm, nở một nụ cười đầy âm hiểm (âm u và nham hiểm). Cô ta đang muốn nhào về phía Nhiếp Tử Vũ, nhưng ngay sau đó, chân cô ta lại bước hụt một cái, cứ như vậy cả người liền thẳng tắp rớt xuống, may mắn, khi vừa ngã xuống thì cô ta lại vừa vặn túm được vách đá.

Đá cục thi nhau rơi rào rào xuống vách núi, không còn bóng dáng.

Dịch Minh Lan! Nhiếp Tử Vũ thét lên nhìn hai bàn tay đang cố gắng bám vào bên mép núi, thoáng cái gương mặt tái nhợt đi.

Thân thể của Dịch Minh Lan vọt ra ngoài, lơ lửng giữa vọt ở giữa không trung. Dịch Minh Lan vô cùng hoảng sợ, hai mắt liếc nhìn về khoảng không dưới hai bàn chân của mình. Khi chỉ nhìn thấy dưới chân mình là vực sâu với rừng cây không nhìn thấy đáy, một luồng cảm giác lạnh toát từ dưới lòng bàn chân vọt lên trên. Cô ta mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu lên nhìn hướng vào Nhiếp Tử Vũ đang đứng đó quan sát, thoáng cái sắc mặt liền thay đổi.

Cứu tôi… Cứu tôi… Cô ta cố gắng bám lấy vách núi, cảm thấy tay của mình đang di chuyển tuột dần về phía sau từng chút, từng chút. Trong đôi mắt hơi nước đã mờ mịt như lớp sương mù kia ánh lên vẻ đáng thương nhìn vào Nhiếp Tử Vũ vẫn đang ngây ngẩn cả người, cô ta nói cầu khẩn: Cứu tôi…Tôi không muốn chết… Tôi thật sự chưa muốn chết… Cứu chị đi, em gái…

Lúc trước Nhiếp Tử Vũ vẫn còn đang thất thần, nhưng bởi vì hai từ “em gái” kia mà hồn vía của cô như chợt quay về. Ánh




/282

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status