Tử Ngôn, con quen biết cô bé này sao? Nhiếp Tử Phong trầm giọng hỏi. Vừa rồi thì dây dưa, bây giờ lại có cuộc tao ngộ gặp gỡ này, làm cho anh bắt đầu cảm thấy mình thật may mắn, may mắn năm đó Vũ Vũ sinh con không phải là nữ hài, nếu không anh liền thật sự muốn đau đầu chết!
Nhiếp Tử Ngôn quay đầu liếc nhìn Đường Đường vẻ chán ngán. Lúc cậu đang định mở to miệng nói cái gì đó, thì lại nghe thấy một câu nói mang đậm vị ngọt ngán đến chết người vừa vặn truyền tới.
Đúng vậy, đúng vậy, cháu và anh Tử Ngôn quá quen biết nhau là khác, cháu là bạn gái nhỏ của anh Tử Ngôn đấy!” Đường Đường không chút e lệ hét tướng lên vừa dính chặt lấy Tử Ngôn, như một cái kẹo da trâu.
Bạn gái nhỏ! Đổ mồ hôi !
Nghe câu nói này, hai cha con nhà họ Nhiếp lập tức có phản ứng giống nhau như đúc.
Nhiếp Tử Phong dở khóc dở cười nhìn bộ dáng Đường Đường mới chỉ có ba bốn tuổi, bắt đầu cảm thấy cô bé này rất thú vị. Mà sao Nhiếp Tử Ngôn hình như lại không thấy vui mừng? Không phải! Là phẫn nộ mới đúng! Gương mặt vừa lạnh lùng vừa đẹp trai kia nhìn thế nào cũng như đang trương ra cái vẻ mặt thối tới cực điểm, tựa như có ai đó thiếu nợ của cậu đến trăm vạn đồng bạc vậy! Nhưng Đường Đường lại không hề có chút nào là đã phát hiện ra vẻ khác thường của Tử Ngôn, cô bé vẫn tiếp tục kề cận với Tử Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ cọ cọ vào trên cánh tay của tử Ngôn, quẹt sạch sẽ toàn bộ bơ ở trên miệng mình lên trên bộ tây trang nhỏ của Tử Ngôn.
Ba đi toilet xử lý một chút, Tử Ngôn, con ở nơi này nhé, trước mắt tiếp tục chú ý trông nom cô bé này một chút, một lát nữa đến khi ba trở về sẽ nói chuyện sau. Nhiếp Tử Phong nói xong cũng nhằm về phía hướng phòng toilet đi tới.
※
Mà chờ tới khi bóng dáng của Nhiếp Tử Phong rời đi, gương mặt cứng ngắc của Nhiếp Tử Ngôn vừa biểu lộ vẻ hiểu rõ rồi liền lập tức tan biến đi bởi sự phẫn nộ trong lòng.
Nhiếp Tử Ngôn gắt gao trừng mắt đối với Đường Đường vẫn đang nhìn mình cười tươi như hoa đến mức giống như bị si ngốc vậy. Cậu ra sức muốn gạt bỏ sự dây dưa của Đường Đường, nhưng mà dù có làm như thế nào cô bé cũng không chịu bỏ tay ra!
Em không cần phải cứ đi theo anh như vậy đâu, em thấy như vậy có phải là rất phiền toái hay không? Chẳng qua là vào một ngày nào đó cậu đã tiện tay ném cho cô nữ sinh họ Tống này một thanh chocolate, mà khi đó trong hoa viên chỉ có mỗi một mình Đường Đường mà thôi. Nếu sớm biết việc mình đã ném thanh chocolate cho Đường Đường rồi sẽ bị cô bé cuốn lấy mình gắt gao như vậy, thì lúc trước cậu đã không tình nguyện cho cô kẹo như thế!
Không thấy phiềnchút nào hết! Đường Đường không thấy phiền chút nào cả. Đường Đường tít mắt cười đến si ngốc, trong đáy mắt tất cả đều chỉ có hình bóng của Tử Ngôn mà thôi. Anh Tử Ngôn,
Nhiếp Tử Ngôn quay đầu liếc nhìn Đường Đường vẻ chán ngán. Lúc cậu đang định mở to miệng nói cái gì đó, thì lại nghe thấy một câu nói mang đậm vị ngọt ngán đến chết người vừa vặn truyền tới.
Đúng vậy, đúng vậy, cháu và anh Tử Ngôn quá quen biết nhau là khác, cháu là bạn gái nhỏ của anh Tử Ngôn đấy!” Đường Đường không chút e lệ hét tướng lên vừa dính chặt lấy Tử Ngôn, như một cái kẹo da trâu.
Bạn gái nhỏ! Đổ mồ hôi !
Nghe câu nói này, hai cha con nhà họ Nhiếp lập tức có phản ứng giống nhau như đúc.
Nhiếp Tử Phong dở khóc dở cười nhìn bộ dáng Đường Đường mới chỉ có ba bốn tuổi, bắt đầu cảm thấy cô bé này rất thú vị. Mà sao Nhiếp Tử Ngôn hình như lại không thấy vui mừng? Không phải! Là phẫn nộ mới đúng! Gương mặt vừa lạnh lùng vừa đẹp trai kia nhìn thế nào cũng như đang trương ra cái vẻ mặt thối tới cực điểm, tựa như có ai đó thiếu nợ của cậu đến trăm vạn đồng bạc vậy! Nhưng Đường Đường lại không hề có chút nào là đã phát hiện ra vẻ khác thường của Tử Ngôn, cô bé vẫn tiếp tục kề cận với Tử Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ cọ cọ vào trên cánh tay của tử Ngôn, quẹt sạch sẽ toàn bộ bơ ở trên miệng mình lên trên bộ tây trang nhỏ của Tử Ngôn.
Ba đi toilet xử lý một chút, Tử Ngôn, con ở nơi này nhé, trước mắt tiếp tục chú ý trông nom cô bé này một chút, một lát nữa đến khi ba trở về sẽ nói chuyện sau. Nhiếp Tử Phong nói xong cũng nhằm về phía hướng phòng toilet đi tới.
※
Mà chờ tới khi bóng dáng của Nhiếp Tử Phong rời đi, gương mặt cứng ngắc của Nhiếp Tử Ngôn vừa biểu lộ vẻ hiểu rõ rồi liền lập tức tan biến đi bởi sự phẫn nộ trong lòng.
Nhiếp Tử Ngôn gắt gao trừng mắt đối với Đường Đường vẫn đang nhìn mình cười tươi như hoa đến mức giống như bị si ngốc vậy. Cậu ra sức muốn gạt bỏ sự dây dưa của Đường Đường, nhưng mà dù có làm như thế nào cô bé cũng không chịu bỏ tay ra!
Em không cần phải cứ đi theo anh như vậy đâu, em thấy như vậy có phải là rất phiền toái hay không? Chẳng qua là vào một ngày nào đó cậu đã tiện tay ném cho cô nữ sinh họ Tống này một thanh chocolate, mà khi đó trong hoa viên chỉ có mỗi một mình Đường Đường mà thôi. Nếu sớm biết việc mình đã ném thanh chocolate cho Đường Đường rồi sẽ bị cô bé cuốn lấy mình gắt gao như vậy, thì lúc trước cậu đã không tình nguyện cho cô kẹo như thế!
Không thấy phiềnchút nào hết! Đường Đường không thấy phiền chút nào cả. Đường Đường tít mắt cười đến si ngốc, trong đáy mắt tất cả đều chỉ có hình bóng của Tử Ngôn mà thôi. Anh Tử Ngôn,
/282
|