Đang lúc hai người đang đối mặt hết sức lạnh lùng, thì từ phía sau hai người truyền đến một giọng nói đầy ôn nhu vang lên.
Hi nhi, thật xin lỗi đã làm em phải chờ đợi anh một khoảng thời gian lâu như vậy, chúng ta... Tống Linh đang nói véo von chợt dừng lại, khi nhìn thấy một bóng dáng đang đứng quay lưng về phía mình, lúc này đang chậm rãi quay lại thì nụ cười dịu dàng kia liền ngưng kết lại ở trên khóe môi.
Nhiếp Tử Phong! Tại sao anh ta lại ở chỗ này! Nụ cười trên mặt Tống Linh chậm rãi rút đi, hai hàng mày kiếm đen như mực liền nhíu lại chặt lại. Đôi mắt nghiêm khắc trở nên âm u lạnh lẽo, hướng cái nhìn xuống phía dưới. Khi Tống Linh thoáng nhìn thấy hai bàn tay của Nhiếp Tử Phong đang nắm chặt thành quyền, thì từ trong đáy mắt của anh chợt lóe lên vẻ trào phúng.
Tổng giám đốc Nhiếp, từ khi chia tay đến giờ chắc anh vẫn không có vấn đề gì chứ. Khóe môi của Tống Linh hơi cong lên, từ trong đáy mắt lóe ra ánh nhìn đầy vẻ đắc ý.
Nhìn thấy bóng dáng của Tống Linh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn sắc mặt của Nhiếp Tử Phong lập tức trở nên âm trầm, từ trong đáy mắt của anh sóng to gió lớn bắt đầu nổi lên. Trái tim của anh cũng không còn đập theo nhịp điệu nữa mà bắt đầu nảy lên dữ dội, theo đó, lồng ngực rắn chắc của anh cũng trở nên phập phồng bất định. Nhiếp Tử Phong mở trừng cặp mắt gắt gao nhìn Tống Linh đang cười đến sáng lạn, đột nhiên khóe mắt của anh run rẩy một hồi, một giây sau một nắm đấm mạnh mẽ liền vung lên tống vào trên gương mặt đang nghênh đón của Tống Linh.
Kỳ thật khi đáy mắt của Nhiếp Tử Phong thoáng hiện lên báo hiệu sự nguy hiểm,thì Tống Linh đã đoán ra Nhiếp Tử Phong đanh định làm gì rồi. Cho dù Tống Linh không đoán ra được thì khi Nhiếp Tử Phong xuất thủ, một giây phút kia Tống Linh cũng hoàn toàn có cơ hội để né tránh. Chỉ là anh ta không muốn né tránh, cứng rắn chịu trúng một quyền kia. Lý do không phải bởi vì bản thân cảm thấy áy náy vì mình đã chiếm đoạt Nhiếp Tử Vũ, mà là vì muốn để cho Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy!
Khuôn mặt tuấn tú kiên cường bị hứng chịu một quyền nặng nề, làm cho Tống Linh phải liên tục lui lại phía sau vài bước. Bên gò má trái truyền đến một hồi bỏng, đau đớn, thậm chí Tống Linh còn có thể cảm giác thấy tựa như hàm răng của mình đã bị lung lay, trong miệng bắt đầu cảm thấy mùi máu tươi nồng đậm, nhưng Tống Linh cũng không thốt lên một tiếng. Ngược lại anh ta cứ lặng ngắt nhìn Nhiếp Tử Vũ lúc này đã bắt đầu bị kích động khi nhìn thấy anh ta bị Nhiếp Tử Phong đánh như thế.
Nhiếp Tử Vũ quay mặt sang hai bên nhìn hai người đàn ông: Anh đang làm cái gì vậy?! Nhiếp Tử Vũ từ trên chỗ ngồi đứng bật dậy, sau đó mở túi xách lấy ra chiếc khăn tay, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn rồi vội vàng bỏ chạy đến bên người Tống Linh, xem xét vết thương cho anh: Anh có làm sao không vậy? Có đau hay không? Đang trong lúc tức giận, khi ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ chạm đến nơi khóe miệng của Tống Linh bị rách toạc, thì ngoại trừ sự áy náy với anh ra, cô còn cảm thấy sự phẫn nộ đối với Nhiếp Tử Phong còn nhiều hơn .
Làm sao anh có thể tùy tiện đánh người như vậy chứ? Cô ngẩng đầu lên lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Phong đang đứng sững sờ ở tại chỗ đó, ánh mắt lộ rõ vẻ không chút vui mừng đối với anh. Anh thật đúng là một con người dã man!
Lời chất vấn của cô tựa như một lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào trong lồng ngực của anh, đau đến mức anh không thể thốt lên nổi một lời nào, cái loại cảm giác này giống như là anh đã sắp bị
Hi nhi, thật xin lỗi đã làm em phải chờ đợi anh một khoảng thời gian lâu như vậy, chúng ta... Tống Linh đang nói véo von chợt dừng lại, khi nhìn thấy một bóng dáng đang đứng quay lưng về phía mình, lúc này đang chậm rãi quay lại thì nụ cười dịu dàng kia liền ngưng kết lại ở trên khóe môi.
Nhiếp Tử Phong! Tại sao anh ta lại ở chỗ này! Nụ cười trên mặt Tống Linh chậm rãi rút đi, hai hàng mày kiếm đen như mực liền nhíu lại chặt lại. Đôi mắt nghiêm khắc trở nên âm u lạnh lẽo, hướng cái nhìn xuống phía dưới. Khi Tống Linh thoáng nhìn thấy hai bàn tay của Nhiếp Tử Phong đang nắm chặt thành quyền, thì từ trong đáy mắt của anh chợt lóe lên vẻ trào phúng.
Tổng giám đốc Nhiếp, từ khi chia tay đến giờ chắc anh vẫn không có vấn đề gì chứ. Khóe môi của Tống Linh hơi cong lên, từ trong đáy mắt lóe ra ánh nhìn đầy vẻ đắc ý.
Nhìn thấy bóng dáng của Tống Linh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn sắc mặt của Nhiếp Tử Phong lập tức trở nên âm trầm, từ trong đáy mắt của anh sóng to gió lớn bắt đầu nổi lên. Trái tim của anh cũng không còn đập theo nhịp điệu nữa mà bắt đầu nảy lên dữ dội, theo đó, lồng ngực rắn chắc của anh cũng trở nên phập phồng bất định. Nhiếp Tử Phong mở trừng cặp mắt gắt gao nhìn Tống Linh đang cười đến sáng lạn, đột nhiên khóe mắt của anh run rẩy một hồi, một giây sau một nắm đấm mạnh mẽ liền vung lên tống vào trên gương mặt đang nghênh đón của Tống Linh.
Kỳ thật khi đáy mắt của Nhiếp Tử Phong thoáng hiện lên báo hiệu sự nguy hiểm,thì Tống Linh đã đoán ra Nhiếp Tử Phong đanh định làm gì rồi. Cho dù Tống Linh không đoán ra được thì khi Nhiếp Tử Phong xuất thủ, một giây phút kia Tống Linh cũng hoàn toàn có cơ hội để né tránh. Chỉ là anh ta không muốn né tránh, cứng rắn chịu trúng một quyền kia. Lý do không phải bởi vì bản thân cảm thấy áy náy vì mình đã chiếm đoạt Nhiếp Tử Vũ, mà là vì muốn để cho Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy!
Khuôn mặt tuấn tú kiên cường bị hứng chịu một quyền nặng nề, làm cho Tống Linh phải liên tục lui lại phía sau vài bước. Bên gò má trái truyền đến một hồi bỏng, đau đớn, thậm chí Tống Linh còn có thể cảm giác thấy tựa như hàm răng của mình đã bị lung lay, trong miệng bắt đầu cảm thấy mùi máu tươi nồng đậm, nhưng Tống Linh cũng không thốt lên một tiếng. Ngược lại anh ta cứ lặng ngắt nhìn Nhiếp Tử Vũ lúc này đã bắt đầu bị kích động khi nhìn thấy anh ta bị Nhiếp Tử Phong đánh như thế.
Nhiếp Tử Vũ quay mặt sang hai bên nhìn hai người đàn ông: Anh đang làm cái gì vậy?! Nhiếp Tử Vũ từ trên chỗ ngồi đứng bật dậy, sau đó mở túi xách lấy ra chiếc khăn tay, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn rồi vội vàng bỏ chạy đến bên người Tống Linh, xem xét vết thương cho anh: Anh có làm sao không vậy? Có đau hay không? Đang trong lúc tức giận, khi ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ chạm đến nơi khóe miệng của Tống Linh bị rách toạc, thì ngoại trừ sự áy náy với anh ra, cô còn cảm thấy sự phẫn nộ đối với Nhiếp Tử Phong còn nhiều hơn .
Làm sao anh có thể tùy tiện đánh người như vậy chứ? Cô ngẩng đầu lên lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Phong đang đứng sững sờ ở tại chỗ đó, ánh mắt lộ rõ vẻ không chút vui mừng đối với anh. Anh thật đúng là một con người dã man!
Lời chất vấn của cô tựa như một lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào trong lồng ngực của anh, đau đến mức anh không thể thốt lên nổi một lời nào, cái loại cảm giác này giống như là anh đã sắp bị
/282
|