Chần chờ, rối rắm, tất cả những cảm xúc đó hãy đi gặp quỷ đi! Bây giờ cậu phải bằng bất cứ giá nào, bất kể có như thế nào cũng sẽ phải vạch trần gian kế của tên tiểu nhân Tống Linh kia!
Nhiếp Tử Ngôn cũng giống như Nhiếp Tử Vũ trong lúc này, đôi con ngươi tràn ngập sự trong trẻo của cậu cũng đã trở nên gắt gao, mở trừng mắt nhìn sang Tống Linh đang ở phía đối diện. Từ đầu đến cuối trên bờ môi của Tống Linh vẫn treo một ý cười nhàn nhạt yếu ớt. Chỉ một ngón tay vào người Tống Linh, cậu nói vẻ phẫn nộ: Mẹ nghĩ rằng con và cha của con là người xấu phải không? Không, chính chú Tống Linh kia mới chính là một con người thực sự vô cùng xấu xa ! Ông ta đã nói với mẹ quá nhiều điều xằng bậy như vậy, chẳng qua là muốn làm cho mẹ hận cha, muốn tra tấn cha của con mà thôi! Người đàn ông kia, ông ta chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng mẹ mà thôi! Đã nói ra miệng hết thảy những lời cần nói về chuyện đã xảy ra, lúc này Nhiếp Tử Ngôn mới cảm thấy trong người được thoải mái không ít.
Những lời chỉ trích của Nhiếp Tử Ngôn lập tức làm cho toàn hiện trường phòng khách trở nên yên tĩnh một phen như tiếng ve mùa đông. Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, bởi vì cô không nghĩ tới Nhiếp Tử Ngôn lại có thể bật nói ra những lời nói này. Đây là Nhiếp Tử Phong đã dạy cho con trai cô nói như vậy, hay là những lời mà con trai của cô nói mới chính là sự thật đây... Nhiếp Tử Vũ nghĩ ngợi, chậm rãi chuyển tầm mắt qua trên người Tống Linh.
Bị toàn bộ hai cặp mắt tập trung hướng cái nhìn về phía trên người của mình, Tống Linh cũng không phải vì tình thế này mà trở nên thay đổi. Anh ta khẽ cười lắc đầu, biểu lộ bình tĩnh tự nhiên: Xem ra, Tử Ngôn đã có sự hiểu lầm thật sự rất sâu sắc đối với anh.
Ông cứ tạm thời ở đó mà giả bộ làm người tốt đi! Ông rõ ràng chính là...
Nhưng mà không đợi Nhiếp Tử Ngôn nói xong một câu nói này, đột nhiên ý cười nơi đáy mắt của Tống Linh liền bị rút đi, thay đó là một biểu cảm hoàn toàn ngược lại, đầy vẻ âm u và lạnh lẽo, chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ nói: Vì sao mà ta lại phải lừa gạt Hi Nhi chứ? Ta và Tổng giám đốc Nhiếp không oán không thù... A..., cũng không thể nói là không oán không thù được, bởi vì bây giờ Hi Nhi đã là vợ của ta mà không còn là thê tử của anh ta nữa. Tống Linh đã cố ý
Nhiếp Tử Ngôn cũng giống như Nhiếp Tử Vũ trong lúc này, đôi con ngươi tràn ngập sự trong trẻo của cậu cũng đã trở nên gắt gao, mở trừng mắt nhìn sang Tống Linh đang ở phía đối diện. Từ đầu đến cuối trên bờ môi của Tống Linh vẫn treo một ý cười nhàn nhạt yếu ớt. Chỉ một ngón tay vào người Tống Linh, cậu nói vẻ phẫn nộ: Mẹ nghĩ rằng con và cha của con là người xấu phải không? Không, chính chú Tống Linh kia mới chính là một con người thực sự vô cùng xấu xa ! Ông ta đã nói với mẹ quá nhiều điều xằng bậy như vậy, chẳng qua là muốn làm cho mẹ hận cha, muốn tra tấn cha của con mà thôi! Người đàn ông kia, ông ta chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng mẹ mà thôi! Đã nói ra miệng hết thảy những lời cần nói về chuyện đã xảy ra, lúc này Nhiếp Tử Ngôn mới cảm thấy trong người được thoải mái không ít.
Những lời chỉ trích của Nhiếp Tử Ngôn lập tức làm cho toàn hiện trường phòng khách trở nên yên tĩnh một phen như tiếng ve mùa đông. Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, bởi vì cô không nghĩ tới Nhiếp Tử Ngôn lại có thể bật nói ra những lời nói này. Đây là Nhiếp Tử Phong đã dạy cho con trai cô nói như vậy, hay là những lời mà con trai của cô nói mới chính là sự thật đây... Nhiếp Tử Vũ nghĩ ngợi, chậm rãi chuyển tầm mắt qua trên người Tống Linh.
Bị toàn bộ hai cặp mắt tập trung hướng cái nhìn về phía trên người của mình, Tống Linh cũng không phải vì tình thế này mà trở nên thay đổi. Anh ta khẽ cười lắc đầu, biểu lộ bình tĩnh tự nhiên: Xem ra, Tử Ngôn đã có sự hiểu lầm thật sự rất sâu sắc đối với anh.
Ông cứ tạm thời ở đó mà giả bộ làm người tốt đi! Ông rõ ràng chính là...
Nhưng mà không đợi Nhiếp Tử Ngôn nói xong một câu nói này, đột nhiên ý cười nơi đáy mắt của Tống Linh liền bị rút đi, thay đó là một biểu cảm hoàn toàn ngược lại, đầy vẻ âm u và lạnh lẽo, chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ nói: Vì sao mà ta lại phải lừa gạt Hi Nhi chứ? Ta và Tổng giám đốc Nhiếp không oán không thù... A..., cũng không thể nói là không oán không thù được, bởi vì bây giờ Hi Nhi đã là vợ của ta mà không còn là thê tử của anh ta nữa. Tống Linh đã cố ý
/282
|