Không phải em bị xảy ra chuyện, mà là vị tiểu thư này. Nhiếp Tử Vũ nghiêng đầu liếc mắt nhìn lại anh một cái để cho Tống Linh được an tâm, vội vã chỉ chỉ vào Lý Duyệt đã hôn mê. Cô đã gọi điện thoại cấp cứu, nhưng bọn họ nói xe cấp cứu cũng đã đi hết rồi, chỉ có thể nhờ chính cô đưa người đến bệnh viện để cấp cứu mà thôi.
Tống Linh nhìn theo hướng tay chỉ của Nhiếp Tử Vũ, khi anh nhận thấy rõ người đang bất tỉnh nhân sự nằm xoài ra ở trên đầu gối của Nhiếp Tử Vũ chính là Lý Duyệt, thì con ngươi liền trừng lên thật lớn, nhìn như sắp phóng ra bên ngoài, biểu tình trở nên cứng ngắc, cả người Tống Linh đều sững sờ ở tại chỗ.
Linh, anh còn đứng ngây ngốc ở đó làm cái gì đó! Nhanh lên một chút đi, mau đưa cô gái này đi bệnh viện cấp cứu, nếu không mau chóng đi ngay, nói không chừng không còn kịp nữa đâu. Nhiếp Tử Vũ kéo kéo Tống Linh lúc này phảng phất như bị mất hồn vậy, lo lắng nói. Cô ấy đã bị chảy mất rất nhiều máu rồi, em đang lo lắng không biết liệu cô ấy có thể qua khỏi hay không nữa...
Rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ đã hò hét lôi kéo được ý thức của Tống Linh trở về, ánh mắt đầy phức tạp rơi vào gương mặt của Lý Duyệt lúc này đang dần bị máu nhuộm đỏ, nhìn giống như một đóa hoa anh túc đang nở rộ trên mặt của cô. Một giây sau, anh khom lưng cúi người luồn tay xuống bên dưới chỗ ngồi lái xe, ôm ngang người Lý Duyệt bế xốc lên. Không chần chừ, anh nhanh chóng ôm chặt lấy Lý Duyêt, sau gạt mọi người đang vây xung quanh ra, sải bước nhanh chóng đi về phía xe của anh đang đỗ.
Mà Nhiếp Tử Vũ cũng rất nhanh leo lên chiếc xe Ferrari thu thập túi xách, chìa khóa của Lý Duyệt, sau đó cô dắt theo Đường Đường đuổi theo chân Tống Linh đi tới nơi xe ô tô đang dừng đỗ.
Ở trên xe.
Lý Duyệt bị hôn mê bất tỉnh được đưa vào đặt nẳm ở ghế ngồi phía sau. Còn Nhiếp Tử Vũ toàn thân nhuốm đầy máu liền Đường Đường còn đang run lẩy bẩy ngồi ở ghế kế bên tài xế. Tống Linh ngồi lên vị trí tài xế bắt đầu khởi động xe, nhấn chân ga thật mạnh, cho xe phóng đi rất nhanh, gương mặt của anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hai cánh môi mỏng mím chặt lại không nói một câu.
Mặc dù trầm mặc không nói năng gì, nhưng Tống Linh vẫn thường xuyên liền nhìn qua kính chiếu hậu quan sát Lý Duyệt đang nằm ở ghế ngồi phía sau xe, gương mặt tuấn dật của anh lộ rõ vẻ căng thẳng đến gắt gao .
Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Duyệt, đột nhiên ai oán thở dài một hơi, nói: Ài, lại nói đến chuyện cô ấy vòng tay lái cho xe đâm vào gốc cây ven đường, trong chuyện này có một nửa thuộc trách nhiệm của em. Lại nói tiếp, phải trách Nhiếp Tử Vũ cô mới đúng!
Nghe vậy, Tống Linh quay đầu lại, mắt hơi híp lại nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ: Em nói vậy là có ý gì?
Thì lúc vừa vặn cái khăn tay của em bị gió
Tống Linh nhìn theo hướng tay chỉ của Nhiếp Tử Vũ, khi anh nhận thấy rõ người đang bất tỉnh nhân sự nằm xoài ra ở trên đầu gối của Nhiếp Tử Vũ chính là Lý Duyệt, thì con ngươi liền trừng lên thật lớn, nhìn như sắp phóng ra bên ngoài, biểu tình trở nên cứng ngắc, cả người Tống Linh đều sững sờ ở tại chỗ.
Linh, anh còn đứng ngây ngốc ở đó làm cái gì đó! Nhanh lên một chút đi, mau đưa cô gái này đi bệnh viện cấp cứu, nếu không mau chóng đi ngay, nói không chừng không còn kịp nữa đâu. Nhiếp Tử Vũ kéo kéo Tống Linh lúc này phảng phất như bị mất hồn vậy, lo lắng nói. Cô ấy đã bị chảy mất rất nhiều máu rồi, em đang lo lắng không biết liệu cô ấy có thể qua khỏi hay không nữa...
Rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ đã hò hét lôi kéo được ý thức của Tống Linh trở về, ánh mắt đầy phức tạp rơi vào gương mặt của Lý Duyệt lúc này đang dần bị máu nhuộm đỏ, nhìn giống như một đóa hoa anh túc đang nở rộ trên mặt của cô. Một giây sau, anh khom lưng cúi người luồn tay xuống bên dưới chỗ ngồi lái xe, ôm ngang người Lý Duyệt bế xốc lên. Không chần chừ, anh nhanh chóng ôm chặt lấy Lý Duyêt, sau gạt mọi người đang vây xung quanh ra, sải bước nhanh chóng đi về phía xe của anh đang đỗ.
Mà Nhiếp Tử Vũ cũng rất nhanh leo lên chiếc xe Ferrari thu thập túi xách, chìa khóa của Lý Duyệt, sau đó cô dắt theo Đường Đường đuổi theo chân Tống Linh đi tới nơi xe ô tô đang dừng đỗ.
Ở trên xe.
Lý Duyệt bị hôn mê bất tỉnh được đưa vào đặt nẳm ở ghế ngồi phía sau. Còn Nhiếp Tử Vũ toàn thân nhuốm đầy máu liền Đường Đường còn đang run lẩy bẩy ngồi ở ghế kế bên tài xế. Tống Linh ngồi lên vị trí tài xế bắt đầu khởi động xe, nhấn chân ga thật mạnh, cho xe phóng đi rất nhanh, gương mặt của anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hai cánh môi mỏng mím chặt lại không nói một câu.
Mặc dù trầm mặc không nói năng gì, nhưng Tống Linh vẫn thường xuyên liền nhìn qua kính chiếu hậu quan sát Lý Duyệt đang nằm ở ghế ngồi phía sau xe, gương mặt tuấn dật của anh lộ rõ vẻ căng thẳng đến gắt gao .
Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Duyệt, đột nhiên ai oán thở dài một hơi, nói: Ài, lại nói đến chuyện cô ấy vòng tay lái cho xe đâm vào gốc cây ven đường, trong chuyện này có một nửa thuộc trách nhiệm của em. Lại nói tiếp, phải trách Nhiếp Tử Vũ cô mới đúng!
Nghe vậy, Tống Linh quay đầu lại, mắt hơi híp lại nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ: Em nói vậy là có ý gì?
Thì lúc vừa vặn cái khăn tay của em bị gió
/282
|