Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 269 - Chương 227.4

/282


Tống Linh yên lặng lắc lắc đầu, để lại bát cháo còn nóng hổi thay cho bữa cơm tối qua đã nguội lạnh. Giữa lúc Tống Linh định xoay người rời đi, thì từ phía sau truyền đến tiếng nói của Nhiếp Tử Vũ.

Anh hãy mang tất cả những đồ kia ra ngoài đi.

Nghe thấy lời nói của cô, Tống Linh vui mừng kinh ngạc quay người trở lại, nhưng khi anh nhìn thấy cô vẫn như sóng nước chẳng xao, tròng mắt tĩnh lặng như đầm nước sâu không hề gợn sóng,sự mừng rỡ của Tống Linh lập tức cắm lại ở trong cổ họng, cũng không thể thốt lên tiếng được nữa.

Vũ Vũ. . .

Không để cho Tống Linh có bất luận cơ hội nào để nói chuyện, Nhiếp Tử Vũ liền lạnh lùng cắt ngang câu nói của Tống Linh. Cùng một câu nói, đừng có để cho tôi phải nói đến lần thứ hai. Vẫn như trước, cô chưa từng liếc nhìn sang Tống Linh đến một lần.

Tự biết nỗi hổ thẹn của mình, ở trong lòng Tống Linh chỉ biết nhẫn nhịn lại, lặng lẽ thở dài nói: Anh biết là em hận anh, nhưng anh xin em đừng lấy thân thể của mình làm tiền đặt cược, không đáng đâu. Nhìn cô vẫn như trước, biểu cảm vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào, Tống Linh buồn bã nói: Anh để lại đồ ăn cho em ở đây, khi nào em đói bụng thì phải nhớ ăn đó. Còn có... Nếu như em nghĩ muốn tìm anh để nói điều gì đó, anh lúc nào cũng rảnh rỗi thời gian. Tống Linh nói một hơi hết câu, sau khi nói xong, lúc này anh ta mới xoay người đi ra khỏi phòng khép cửa lại.

Cũng ngay khi cánh cửa phòng kia được khép lại, trong nháy mắt, đáy mắt Nhiếp Tử Vũ hơi có chút dao động. Vì muốn tốt cho tôi sao...

*************

Vào bữa cơm trưa, đương khi tất cả mọi người hầu lúc này đều tụ tập ở trong nhà ăn để dùng cơm, một bóng dáng nhỏ bé màu trắng toát trông tựa như bóng ma, đi theo bậc thang lầu xoay tròn từ phía trên đi xuống dưới lầu.

Không để ý đến mặt đất đã bị ánh nắng nung đến gần như nóng chảy, Nhiếp Tử Vũ để chân trần, chậm rãi đi về hướng biển rộng. Gió biển thổi vào làm cho làn váy ngủ màu trắng tinh bay chập chờn, làn váy rung động uốn lượn theo gió tầng tầng duyên dáng. Vốn dĩ vóc người của Nhiếp Tử Vũ đã mảnh mai, lại suốt trong ba ngày qua không ăn uống gì, dáng người cô lại càng thêm gầy gò, nhìn bóng lưng đơn bạc kia có cảm giác phảng phất nếu như có một cơn gió thổi qua, chắc người cô cũng sẽ bị gió thổi bay đi mất.

Ngày xưa, cô có một đôi mắt trong veo, so với người khác vẻ trong suốt đó còn luôn luôn đẹp hơn, nhưng lúc này cặp mắt trong như nước ấy không có một chút sinh khí nào, chỉ thấy một sự trống rỗng làm cho người khác nhìn thấy mà đau lòng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay không có một chút huyết sắc, nhìn chẳng khác nào một tử thi. Nhiếp Tử Vũ đi thẳng tới bờ biển, mặc cho những hạt cát nhỏ mịn hãm sâu hai chân của cô.

Cô đi vào trong biển, một bước, hai bước... Mực nước biển đã ướt sũng đến đầu gối của cô, nhưng vẫn như trước, cô không hề dừng lại. Lúc này, nếu như nhìn vào gương mặt của cô sẽ phát hiện ra, trên gương

/282

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status