Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 278 - Ngoại Truyện 1.2

/282


Nhiếp Tử Vũ lại cười trộm lên một tiếng.

Giọng thánh thót của cô lại tiếp tục vang lên: Nghe khẩu khí của anh nói thế này thì hình như lúc em còn nhỏ, anh đã đối xử với em rất tốt thì phải?

Đương nhiên là như vậy rồi! Anh đối xử với em thật sự quá tốt luôn, quả thực cứ như muốn bám sát, dính chặt lấy em ấy! Tưởng chừng đến mức nâng niu trong lòng bàn tay thì sợ nát, mà ngậm trong miệng thì lại sợ tan vậy. Nhiếp Tử Phong vỗ vỗ vào lồng ngực của mình, không hề có cảm giác mình vừa nói ra những lời hơi có chút quá khoa trương. Cùng em chơi trò trốn tìm, anh đã phải tìm em tròn một ngày; thời gian em bị phát sốt anh phải thức đêm coi chừng em; lần đầu tiên em đến trường học, anh phải đưa em vào đến tận cửa trường; em nói muốn ăn chân vịt Từ thị, anh đi mua, bị nước mưa xối ướt hết cả người... Quả thực anh đã cung kính với em, coi em giống tiểu tổ tông của mình vậy, ngay cả mẹ anh cũng không được hưởng loại ưu đãi này đâu.

Nghe thấy anh nói càng ngày trở nên kích động, trong lòng Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy một hồi ấm áp, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vời!

Cám ơn anh. Một câu nói cảm ơn bất giác từ khóe môi của cô bật thốt ra khỏi miệng, Mặc dù em chưa thể nhơ lại được những hồi ức của chúng ta ngày trước, nhưng sau này, em sẽ càng gia tăng thêm tình yêu đối với anh hơn nữa. Cô nói như tuyên thệ.

Em biết là được rồi. Nhiếp Tử Phong cười đầy vẻ đắc ý .

Tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ quay trở lại trên người Nhiếp Tử Ngôn và Đường Đường một lần nữa. Lúc này cô mới nhận ra hai đứa trẻ đã không còn chơi trò ván đu dây nữa. Đường Đường và Tử Ngôn vẫn còn đang lằng nhằng với nhau gì đó. Đường Đường chỉ vào cậu trượt tựa như lại muốn chơi, nhưng nhìn vẻ mặt của Tử Ngôn thì lại có vẻ giống như đang nghĩ ngợi đến đau đầu. Nhiếp Tử Ngôn nhìn Đường Đường kiên quyết không chịu di chuyển dù chỉ nửa bước. Hai đứa trẻ cứ như vậy giằng co mãi không thôi...

Bất ngờ, Nhiếp Tử Vũ như thấy trước mắt mình bắt đầu hiện lên một hình ảnh tương đồng như thế... Nhìn hình ảnh Đường Đường đang líu ríu nhảy lên nhảy xuống, trước vẻ trốn tránh cự tuyệt của Tử Ngôn, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ cảm thấy... hình ảnh này rất quen thuộc với cô, giống như đã từng xảy ra giữa Nhiếp Tử Phong và cô vậy ...

Thế nhưng rốt cuộc sự quen thuộc đó đã xảy ra ở nơi nào... Đột nhiên, đầu óc của Nhiếp Tử Vũ trở nên cực kỳ đau nhức. Cô lắc lắc cái đầu dự định muốn làm cho mình được tỉnh táo trở lại. Nhưng cô đâu ngờ, cô càng chuyển động lắc lư cái đầu nhiều hơn thì lại càng thấy đau nhức hơn nữa. Trong đầu cô tựa như có cái gì đó vừa bất chợt nổ tung lên vậy. Vô số những hình ảnh tựa như trong một cuốn phim nhựa được máy quay phim nhanh chóng chiếu ra trên màn ảnh vậy. Cảnh vật ở trước mắt cô lúc này không ngừng biến hóa, thay đổi thất thường. Đầu cô ngày càng thấy nặng trĩu, mọi thứ ở trước mắt cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ, không thể nào nhìn rõ được nữa. Không chỉ như vậy, đột nhiên cô cảm thấy trong ngực mình thấy cực kỳ khó chịu, cực kỳ đau đớn và rất khó thở, tựa như có một bàn tay vô hình nào đó đang bóp mạnh vào yết hầu của cô vậy, làm cho cô không sao thở nổi.

A...” Cô há rộng miệng ra, từ trong trong miệng của cô chợt bật lên một từ tối nghĩa, nhưng âm thanh lại không hề phát ra...

Ánh mắt của cô đã trở nên mơ hồ, chút ánh sáng trắng cuối cùng trước mắt cô, đến lúc này cũng đã biến thành một màu đen kịt.

Ngay trước lúc bị bất tỉnh, dường như cô đã nhìn thấy hình ảnh của mình lúc năm tuổi, cùng với Nhiếp Tử Phong đã mười lăm tuổi, đứng ở trong vườn hoa, giằng co nhau...

****************************

Ánh mặt trời tươi đẹp, gió xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, đang cùng nhau cạnh tranh sự xinh đẹp. Hôm ấy là vào buổi trưa của một ngày mùa xuân. Nhiếp Tử Vũ năm tuổi đang giằng co với Nhiếp Tử Phong đã mười lăm tuổi ở trong vườn hoa.

Anh Tử Phong, chơi với em, chơi với em đi. Nhiếp Tử Vũ nho nhỏ mặc một chiếc váy ren màu hồng nhạt, mái tóc được ghim lên theo kiểu tóc của một công chúa, nhìn giống như một cô công chúa nhỏ ngọt ngào đáng yêu. Chỉ có điều, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của anh hiểu được không phải là nụ cười ngọt ngào, mà là vẻ mặt đầy đau khổ: Anh Tử Phong, chơi với em đi... anh chơi với em đi.

Không chơi ! Nhiếp Tử Phong mới mười lăm tuổi, nhưng đầy vẻ lạnh lùng tàn khốc, anh để


/282

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status