Không, em không cần.” Vốn cho là anh chỉ nói đùa thôi, nhưng mà sau khi nhìn lại thì trong mắt anh vô cùng nghiêm túc, trong nháy mắt Quan Duyệt liền trở nên rối loạn. Sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch, đôi môi run rẩy, ánh mắt không tự chủ mà trở nên mờ mịt.
Tử Phong, em không muốn huỷ bỏ hôn ước, em không muốn. Cô ta điên cuồng lắc đầu, bắt được cánh tay của Nhiếp Tử Phong, cúi người cầu xin: “Anh biết là em rất yêu anh mà, em không thể mất anh được. Van xin anh, xin anh đừng huỷ bỏ hôn ước có được không, có được không?”
Nước mắt tuôn ra như vỡ đê, ngay lúc này Quan Duyệt không còn là người phụ nữ có nhiều mưu mô tính toán như mười lăm phút trước nữa, mà chỉ là một người phụ nữ luỵ tình đáng thương.
Nhưng mà. . .
Sự đáng thương của cô ta cũng không chiếm được sự đồng tình của Nhiếp Tử Phong. Trên mặt của Nhiếp Tử Phong là vẻ kiên định không một chút dao động nào, sau đó nghe thấy lời nói rất kiên quyết của anh.
“Tự mình đi về đi. Tôi sẽ cho em thời gian tiếp nhận sự thật này, sau khi tiếp nhận được rồi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho truyền thông chuyện của hai chúng ta. Đến lúc đó, làm phiền em suy nghĩ ra một lý do không muốn tiếp tục với tôi nữa.” Nói xong, anh nhẹ nhàng gạt tay cô ta ra.
Không! Em không đồng ý! Em không đồng ý huỷ bỏ hôn ước! Không nhận được lời đáp ứng của anh, Quan Duyệt đành lặng lẽ rời khỏi. Cô ta cao ngạo hất mặt lên, trong mắt chứa đựng sự thì hận như có như không. “Anh không cho em lời giải thích, có chết em cũng sẽ không đồng ý huỷ bỏ hôn ước!” Nhưng cho dù có giải thích, cô ta cũng sẽ không huỷ bỏ hôn ước.
Nghe vậy Nhiếp Tử Phong khẽ liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: “Muốn giải thích phải không? Được rồi, tôi giải thích cho cô.”
Quan Duyệt nín thở tập trung, một lòng tập trung vào anh, chỉ thấy anh im lặng một lát, rồi nói rất dứt khoát:
“Lời giải thích là cho tới bây giờ tôi cũng không yêu cô, cũng không có khả năng sẽ kết hôn với cô!” Lúc trước đính hôn, hoàn toàn là do bị Nhiếp Tử Vũ vứt bỏ nên mới nhất thời mất đi lý trí, rồi sau đó lộ ra tin tức kết hôn với cô ta, từ đầu tới cuối anh cũng không suy nghĩ muốn cùng với cô ta, càng miễn bàn tới chuyện kết hôn!
Mặc dù đã sớm dự liệu được, nhưng khi nghe thấy anh không chút do dự mà nói ra câu nói khiến người khác tổn thương này, trong lòng Quan Duyệt vốn đã không bình tĩnh nay lại càng run rẩy nhiều hơn.
Làm sao có thể! Anh làm sao có thể đối xử với cô ta như vậy được!
Sự hận thù từng chút từng chút cắn nuốt lý trí của cô ta, trong lòng trở nên lạnh lẽo đông cứng lại. Ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn vào Nhiếp Tử Phong sau khi nói những lời này xong không hề có chút áy náy nào, trong lòng đau như dao cắt.
Cô ta đã làm nhiều chuyện vì anh như vậy, nhưng kết quả là một câu cảm ơn cũng không có, ngược lại kết quả lại là từ hôn! !
Cô ta là một người phụ nữ quý hiếm trong thương giới, trong cảm nhận của rất nhiều người đàn ông! Cô ta cao ngạo, cô ta xuất sắc, cả đời cô ta đã sống trong sự ca tụng và nịnh hót của người khác, cao quý giống như một con thiên nga.
Còn bây giờ, cô ta lại vấp ngã ở đây, trước người đàn ông trong lòng của cô ta nhưng chưa bao giờ thuộc về cô ta, chuyện này sao cô ta có thể chịu đựng được!
Điều khiến cho cô ta tức giận hơn cả là, cô ta lại bị một đứa bé mồ côi đánh bại! Cơn tức giận này, dù sao cũng không nuốt trôi được. Nghĩ tới đây, vẻ thống khổ của cô ta càng được thể hiện nhiều hơn so với trước đó.
Tử Phong, tình cảm thì cũng có thể bồi dưỡng, ngay lúc này anh không thích em, nhưng chưa chắc trong tương lai anh cũng sẽ không yêu em. Em cầu xin anh, hãy cho em cơ hội được yêu anh có được không?”
Không cam lòng, cô ta không cam lòng khi mình cứ như vậy mà thua! Cho nên bây giờ, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì, cô ta cũng muốn đoạt lại anh.
Nhưng mà, Nhiếp Tử Phong không thể cho tính toán của cô ta được thành công.
Thờ ơ nhíu mày lại, Nhiếp Tử Phong không một tiếng động lui về phía sau để giữ một khoảng cách với cô ta.
Chúng ta đã quen nhau ba năm, tôi cũng không thể yêu cô, cho dù chúng ta có thêm nhiều thời gian hơn nữa, cũng chỉ vô dụng mà thôi.” Trong lòng của anh chỉ có một người duy nhất là Vũ Vũ, sớm đã không để mắt tới người phụ nữ này rồi.
Lời nói này, khiến cho sự cầu xin của Quan Duyệt trong nháy mắt đều tan thành mây khói.
“Anh có cần phải tuyệt tình như vậy không?” Cô ta oán ận một câu: “Không còn khả năng cứu vãn nữa sao?!”
“Xin lỗi. Nhiếp Tử Phong chỉ có thể trả lời cho cô ta bằng hai chữ này. Nói xong, anh không thèm liếc mắt nhìn Quan Duyệt lấy một cái nào nữa, mà đi thẳng lên lầu. Taoo do leê quíy dđono.
Nhìn bóng dáng của anh dần dần khuất ở nơi cầu thang, vẻ đau khổ của Quan Duyệt trong nháy mắt đều biến mất, mà thay vào đó là ánh mắt căm thù, so với người bất lực thê thảm trước đó một giây cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhiếp Tử Phong, quả thật anh rất tuyệt tình!
Trong ngực giống như có một tảng đá ngàn cân đè lên, nặng nề và áp lực, dần dần, hai tay đang buông thõng hai bên đùi nắm chặt thành quyền, gân cổ tay nổi lên rất rõ.
Chỉ một câu xin lỗi của anh có thể đổi lại những công sức và tuổi thanh xuân mà tôi đã bỏ ra sao? Hừ! Đừng có nằm mơ!
Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ, các người đã vô tình với tôi, thì cũng đừng trách tôi đối xử độc ác với các người!
Quan Duyệt cô mà không chiếm được cái gì đó, thì những người phụ nữ khác cũng đừng nằm mơ chiếm được!
. . .
※
Sau khi Nhiếp Tử Phong lên lầu xong liền đi thẳng đến phòng của Nhiếp Tử Vũ, đúng như trong dự tính, cho dù anh có gõ cửa như thế nào đi nữa, Nhiếp Tử Vũ cũng không lên tiếng. Anh gõ cửa khoảng mười lăm phút cũng không thấy gì, lúc này Nhiếp Tử Phong mới nói một câu: “Bữa ăn khuya đặt ở cửa, chờ em nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai chúng ta lại nói tiếp.” Sau đó ngoài cửa không còn tiếng động gì nữa.
Trong phòng, Nhiếp Tử Vũ đeo tai nghe, bật nhạc âm lượng lớn nhất, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gõ cửa của Nhiếp Tử Phong. Nhưng mà cô vẫn kiên nhẫn không chịu mở miệng, mãi tới khi anh rời đi rồi cô mới bỏ tai nghe xuống.
Xuống giường, cô đi ra mở cửa, trên mặt đất có một chén cháo nghêu mà cô thích ăn, vì vậy cô bưng chén đi vào. Nhưng chỉ đặt ở lên bàn trên đầu giường, không đụng một miếng nào.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào đó, bỗng dưng cảm thấy trên mặt ươn ướt, cô đưa tay lên sờ, thì phát hiện đó là nước mắt chẳng biết rơi từ lúc nào. Vì vậy trong ngực cảm thấy đau nhói lên, nước mắt rơi ngày càng nhiều.
Cô khóc, là vì lúc nãy cô nghe thấy đoạn đối thoại của Nhiếp Tử Phong và lão phu nhân. Taoo ddo leê quíydđono.
Cô nghe thấy anh vì mình mà đứng ra phản bác và bênh vực, chỉ trích lão phu nhân đã không đúng; cũng nghe thấy lão phu nhân cảm thấy áy náy, và cả tiếng khóc của mẹ Nhiếp. Cho nên cô cũng khóc.
Cô nói không nên lời là do cảm kích, cao hứng, hay còn có cái gì khác nữa, nhưng cô nghĩ chắc là mỗi thứ có một ít, nhưng mà càng nhiều khổ sở hơn đó là vì bản thân mình và Nhiếp Tử Phong.
Lão phu nhân từ nhỏ đã không muốn gặp cô, nhưng mỗi khi cô bị đánh chửi xong, Nhiếp Tử Phong lại cười đùa với mình, mang cô đi công viên chơi trò chơi, lấy lòng cô. Khi đó, cô cho rằng anh đối đãi với mình như vậy là vì yêu quý mình, nhưng bây giờ mới biết được, đó là bởi vì muốn an ủi cô.
Bây giờ ngồi nhớ lại chuyện trước kia, cô mới phát hiện anh cực kỳ quan tâm tới cô.
Chỉ cần cô gây ra chuyện gì, anh sẽ lập tức giải quyết giúp cô. Ngay cả lúc cô “đến ngày” đau tới mức chết đi sống lại, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, anh sẽ bỏ cuộc họp để giúp cô đi mua canh đậu đỏ; lúc lớn lên một chút, cô luôn phá hoại chuyện tốt của anh và những người phụ nữ khác, anh cũng chưa bao giờ nhăn mày lại với cô.
Anh đối xử tốt với cô như vậy, nhưng mình chưa đáp lại cho anh được cái gì hết. Lần đầu tiên, cô vì anh trả giá cũng cảm thấy không đáng giá. Thậm chí, còn cảm thấy mình mới là người nợ anh!
Nhớ lại, suy nghĩ của Nhiếp Tử Vũ dần dần bay xa. . .
. . .
Cô đã vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy!
Đêm khuya im ắng, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ - -
Tử Phong, em không muốn huỷ bỏ hôn ước, em không muốn. Cô ta điên cuồng lắc đầu, bắt được cánh tay của Nhiếp Tử Phong, cúi người cầu xin: “Anh biết là em rất yêu anh mà, em không thể mất anh được. Van xin anh, xin anh đừng huỷ bỏ hôn ước có được không, có được không?”
Nước mắt tuôn ra như vỡ đê, ngay lúc này Quan Duyệt không còn là người phụ nữ có nhiều mưu mô tính toán như mười lăm phút trước nữa, mà chỉ là một người phụ nữ luỵ tình đáng thương.
Nhưng mà. . .
Sự đáng thương của cô ta cũng không chiếm được sự đồng tình của Nhiếp Tử Phong. Trên mặt của Nhiếp Tử Phong là vẻ kiên định không một chút dao động nào, sau đó nghe thấy lời nói rất kiên quyết của anh.
“Tự mình đi về đi. Tôi sẽ cho em thời gian tiếp nhận sự thật này, sau khi tiếp nhận được rồi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho truyền thông chuyện của hai chúng ta. Đến lúc đó, làm phiền em suy nghĩ ra một lý do không muốn tiếp tục với tôi nữa.” Nói xong, anh nhẹ nhàng gạt tay cô ta ra.
Không! Em không đồng ý! Em không đồng ý huỷ bỏ hôn ước! Không nhận được lời đáp ứng của anh, Quan Duyệt đành lặng lẽ rời khỏi. Cô ta cao ngạo hất mặt lên, trong mắt chứa đựng sự thì hận như có như không. “Anh không cho em lời giải thích, có chết em cũng sẽ không đồng ý huỷ bỏ hôn ước!” Nhưng cho dù có giải thích, cô ta cũng sẽ không huỷ bỏ hôn ước.
Nghe vậy Nhiếp Tử Phong khẽ liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: “Muốn giải thích phải không? Được rồi, tôi giải thích cho cô.”
Quan Duyệt nín thở tập trung, một lòng tập trung vào anh, chỉ thấy anh im lặng một lát, rồi nói rất dứt khoát:
“Lời giải thích là cho tới bây giờ tôi cũng không yêu cô, cũng không có khả năng sẽ kết hôn với cô!” Lúc trước đính hôn, hoàn toàn là do bị Nhiếp Tử Vũ vứt bỏ nên mới nhất thời mất đi lý trí, rồi sau đó lộ ra tin tức kết hôn với cô ta, từ đầu tới cuối anh cũng không suy nghĩ muốn cùng với cô ta, càng miễn bàn tới chuyện kết hôn!
Mặc dù đã sớm dự liệu được, nhưng khi nghe thấy anh không chút do dự mà nói ra câu nói khiến người khác tổn thương này, trong lòng Quan Duyệt vốn đã không bình tĩnh nay lại càng run rẩy nhiều hơn.
Làm sao có thể! Anh làm sao có thể đối xử với cô ta như vậy được!
Sự hận thù từng chút từng chút cắn nuốt lý trí của cô ta, trong lòng trở nên lạnh lẽo đông cứng lại. Ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn vào Nhiếp Tử Phong sau khi nói những lời này xong không hề có chút áy náy nào, trong lòng đau như dao cắt.
Cô ta đã làm nhiều chuyện vì anh như vậy, nhưng kết quả là một câu cảm ơn cũng không có, ngược lại kết quả lại là từ hôn! !
Cô ta là một người phụ nữ quý hiếm trong thương giới, trong cảm nhận của rất nhiều người đàn ông! Cô ta cao ngạo, cô ta xuất sắc, cả đời cô ta đã sống trong sự ca tụng và nịnh hót của người khác, cao quý giống như một con thiên nga.
Còn bây giờ, cô ta lại vấp ngã ở đây, trước người đàn ông trong lòng của cô ta nhưng chưa bao giờ thuộc về cô ta, chuyện này sao cô ta có thể chịu đựng được!
Điều khiến cho cô ta tức giận hơn cả là, cô ta lại bị một đứa bé mồ côi đánh bại! Cơn tức giận này, dù sao cũng không nuốt trôi được. Nghĩ tới đây, vẻ thống khổ của cô ta càng được thể hiện nhiều hơn so với trước đó.
Tử Phong, tình cảm thì cũng có thể bồi dưỡng, ngay lúc này anh không thích em, nhưng chưa chắc trong tương lai anh cũng sẽ không yêu em. Em cầu xin anh, hãy cho em cơ hội được yêu anh có được không?”
Không cam lòng, cô ta không cam lòng khi mình cứ như vậy mà thua! Cho nên bây giờ, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì, cô ta cũng muốn đoạt lại anh.
Nhưng mà, Nhiếp Tử Phong không thể cho tính toán của cô ta được thành công.
Thờ ơ nhíu mày lại, Nhiếp Tử Phong không một tiếng động lui về phía sau để giữ một khoảng cách với cô ta.
Chúng ta đã quen nhau ba năm, tôi cũng không thể yêu cô, cho dù chúng ta có thêm nhiều thời gian hơn nữa, cũng chỉ vô dụng mà thôi.” Trong lòng của anh chỉ có một người duy nhất là Vũ Vũ, sớm đã không để mắt tới người phụ nữ này rồi.
Lời nói này, khiến cho sự cầu xin của Quan Duyệt trong nháy mắt đều tan thành mây khói.
“Anh có cần phải tuyệt tình như vậy không?” Cô ta oán ận một câu: “Không còn khả năng cứu vãn nữa sao?!”
“Xin lỗi. Nhiếp Tử Phong chỉ có thể trả lời cho cô ta bằng hai chữ này. Nói xong, anh không thèm liếc mắt nhìn Quan Duyệt lấy một cái nào nữa, mà đi thẳng lên lầu. Taoo do leê quíy dđono.
Nhìn bóng dáng của anh dần dần khuất ở nơi cầu thang, vẻ đau khổ của Quan Duyệt trong nháy mắt đều biến mất, mà thay vào đó là ánh mắt căm thù, so với người bất lực thê thảm trước đó một giây cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhiếp Tử Phong, quả thật anh rất tuyệt tình!
Trong ngực giống như có một tảng đá ngàn cân đè lên, nặng nề và áp lực, dần dần, hai tay đang buông thõng hai bên đùi nắm chặt thành quyền, gân cổ tay nổi lên rất rõ.
Chỉ một câu xin lỗi của anh có thể đổi lại những công sức và tuổi thanh xuân mà tôi đã bỏ ra sao? Hừ! Đừng có nằm mơ!
Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ, các người đã vô tình với tôi, thì cũng đừng trách tôi đối xử độc ác với các người!
Quan Duyệt cô mà không chiếm được cái gì đó, thì những người phụ nữ khác cũng đừng nằm mơ chiếm được!
. . .
※
Sau khi Nhiếp Tử Phong lên lầu xong liền đi thẳng đến phòng của Nhiếp Tử Vũ, đúng như trong dự tính, cho dù anh có gõ cửa như thế nào đi nữa, Nhiếp Tử Vũ cũng không lên tiếng. Anh gõ cửa khoảng mười lăm phút cũng không thấy gì, lúc này Nhiếp Tử Phong mới nói một câu: “Bữa ăn khuya đặt ở cửa, chờ em nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai chúng ta lại nói tiếp.” Sau đó ngoài cửa không còn tiếng động gì nữa.
Trong phòng, Nhiếp Tử Vũ đeo tai nghe, bật nhạc âm lượng lớn nhất, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gõ cửa của Nhiếp Tử Phong. Nhưng mà cô vẫn kiên nhẫn không chịu mở miệng, mãi tới khi anh rời đi rồi cô mới bỏ tai nghe xuống.
Xuống giường, cô đi ra mở cửa, trên mặt đất có một chén cháo nghêu mà cô thích ăn, vì vậy cô bưng chén đi vào. Nhưng chỉ đặt ở lên bàn trên đầu giường, không đụng một miếng nào.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào đó, bỗng dưng cảm thấy trên mặt ươn ướt, cô đưa tay lên sờ, thì phát hiện đó là nước mắt chẳng biết rơi từ lúc nào. Vì vậy trong ngực cảm thấy đau nhói lên, nước mắt rơi ngày càng nhiều.
Cô khóc, là vì lúc nãy cô nghe thấy đoạn đối thoại của Nhiếp Tử Phong và lão phu nhân. Taoo ddo leê quíydđono.
Cô nghe thấy anh vì mình mà đứng ra phản bác và bênh vực, chỉ trích lão phu nhân đã không đúng; cũng nghe thấy lão phu nhân cảm thấy áy náy, và cả tiếng khóc của mẹ Nhiếp. Cho nên cô cũng khóc.
Cô nói không nên lời là do cảm kích, cao hứng, hay còn có cái gì khác nữa, nhưng cô nghĩ chắc là mỗi thứ có một ít, nhưng mà càng nhiều khổ sở hơn đó là vì bản thân mình và Nhiếp Tử Phong.
Lão phu nhân từ nhỏ đã không muốn gặp cô, nhưng mỗi khi cô bị đánh chửi xong, Nhiếp Tử Phong lại cười đùa với mình, mang cô đi công viên chơi trò chơi, lấy lòng cô. Khi đó, cô cho rằng anh đối đãi với mình như vậy là vì yêu quý mình, nhưng bây giờ mới biết được, đó là bởi vì muốn an ủi cô.
Bây giờ ngồi nhớ lại chuyện trước kia, cô mới phát hiện anh cực kỳ quan tâm tới cô.
Chỉ cần cô gây ra chuyện gì, anh sẽ lập tức giải quyết giúp cô. Ngay cả lúc cô “đến ngày” đau tới mức chết đi sống lại, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, anh sẽ bỏ cuộc họp để giúp cô đi mua canh đậu đỏ; lúc lớn lên một chút, cô luôn phá hoại chuyện tốt của anh và những người phụ nữ khác, anh cũng chưa bao giờ nhăn mày lại với cô.
Anh đối xử tốt với cô như vậy, nhưng mình chưa đáp lại cho anh được cái gì hết. Lần đầu tiên, cô vì anh trả giá cũng cảm thấy không đáng giá. Thậm chí, còn cảm thấy mình mới là người nợ anh!
Nhớ lại, suy nghĩ của Nhiếp Tử Vũ dần dần bay xa. . .
. . .
Cô đã vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy!
Đêm khuya im ắng, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ - -
/282
|