Reeng...reeng...reeng...Tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gõ đều đặn trên bàn phím máy tính. Hắn nhấc máy, áp vào tai:
-... - Không nói gì.
-Lãnh Phong, ba có chuyện muốn nói với con.
-Vâng. - Hắn kiệm lời.
-Vậy được, tối nay con về sớm nhé, ta sẽ chờ con. Nhớ bảo cả thằng Nam nữa nha.
-Được. - Hắn nhanh chóng cúp máy, ban đầu dây bên kia chỉ nghe vài tiếng tút tút báo hiệu cuộc gọi kết thúc, ba hắn khẽ lầm bầm:
-Sao lúc nào mình cũng tắt máy sau nó vậy chứ, rõ là mình đã luyện tập nhiều lắm rồi mà, cái thằng này càng lúc nó càng cao siêu hơn chứ. Thế này không được, mình phải luyện nhiều hơn mới được. (-_-!, cha con nhà này rõ là di truyền loại máu dị nhân )
Reeng..reeng..reeng...
Chiếc điện thoại của cậu vang lên, cậu lười biếng bốc máy:
-A lô
-Tối đến nhà tao, ba chờ. - Hắn - ngắn gọn- súc tích - đủ ý.
-Ờm, tao biết rồi. - Cậu ngán ngẩm trả lời, vốn đã rất quen với thái độ này của hắn.
...Tối, 7.30 phút tại biệt thự nhà họ Hoàng Thiên ...
Cánh cửa sắt nặng nề mở, chiếc siêu xe đen chầm chậm tiến vào, đi qua hai hàng hoa đủ loại, đậu vào bãi gara to đùng đủ loại siêu xe. Hắn và cậu bước ra, bỏ qua hai hàng người hầu đang cúi chào, cậu nở nụ cười tươi ( tên này lúc nào cũng cười như con đười ươi) , còn hắn lại ung dung hai tay đút túi quần, lạnh nhạt bước vào nhà. Vừa vào tới phòng khách, hai người đã thấy ngay quản lý của ba hắn ở đó. Cậu ngạc nhiên hỏi :
-Ba nuôi đâu rồi ?
Tên quản lý cúi chào hai người, đáp :
-Vâng, thưa hai cậu. Ông chủ đã bay sang nước ngoài công tác rồi ạ.
-Công tác ? - Cậu tròn mắt hỏi, quay sang hắn, khó hiểu hỏi :
-Sao mày bảo là ba bảo về có chuyện muốn nói.
Hắn thờ ơ nhún vai, nhưng trong bụng thầm nghĩ : Chắc ông già này trốn trước đây mà.
-Dạ đây ạ. - Tên thư kí bật chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng lên, sau đó là ba hắn hiện lên, có vẻ như đang rất là đắc ý. Ba hắn thong thả nói :
-Ta xin lỗi vì phải đi công tác đột xuất, không thể ở lại nói chuyện với các con được.
-Vâng.
-Thực ra ... ta có chuyện muốn nói.
-Vâng con cũng biết ba có chuyện muốn nói. - Cậu ngán ngẩm với cái kiểu ăn nói của cha con hắn, đã nói là kêu về có chuyện rồi mà lại, riêng hắn ngồi đó, hắn thừa biết là ông già này đang bày cái trò quái gở gì đó.
-À, thực ra ta ...ta muốn các con đi học.
-Cái gì ? - Cậu gần như là hét lên, trợn mắt phồng mang lên nhìn người đàn ông sau màn hình tivi.
-Ở đâu? - Hắn nhàn nhạt hỏi
-À, trường Nice school nhé. Thôi ta mệt rồi, ta đi ngủ đây, các con nhớ đi học vào ngày mai nhé. - Ba hắn nói xong liền tắt phụt màn hình, nhìn cái màn hình đen thui trước mặt mà cậu muốn phát điên lên. Quay sang lia ánh mắt khó hiểu về phía hắn thì bị ăn bơ ngay lập tức, hắn thong thả bỏ qua ánh mắt của cậu mà thong thả bỏ lên lầu, trước khi đóng cửa còn không quên bỏ lại một câu :
-Ngủ sớm không mai tao đá xuống giường.
Cánh cửa phòng hắn vừa đóng thì cũng là lúc có một tên hơi hơi không bình thường rống lên :
-Hoàng Thiên Lãnh Phong, tao trù hai bố con nhà mày. Hừ, dù gì tao cũng là tiến...- Cậu chưa nói hết câu thì nhận ngay một âm vực lạnh băng từ trên vọng xuống:
-Im, năm giây để biến.
Quả thực có sức sát thương đối với cậu rất lớn, năm giây sau phòng khách chỉ còn lại cậu thư kí ngơ ngác nãy giờ, đúng là ở đây chỉ toàn dị nhân không à...
Còn bên này, ba hắn đang mỉm cười một cách thoải mái với mẹ hắn :
-Bà à, đã xong bước một, tôi tin chắc nó có sao thì chắc chắn không qua nổi ải mĩ nhân của con dâu tương lai đâu.
-Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, bây giờ báo cho bên kia biết là được rồi, còn chúng ta chờ có cháu đi là vừa nhỉ.
-Ờ, ờ tuổi của tôi cũng nên được bồng cháu rồi đó, haha...
-... - Không nói gì.
-Lãnh Phong, ba có chuyện muốn nói với con.
-Vâng. - Hắn kiệm lời.
-Vậy được, tối nay con về sớm nhé, ta sẽ chờ con. Nhớ bảo cả thằng Nam nữa nha.
-Được. - Hắn nhanh chóng cúp máy, ban đầu dây bên kia chỉ nghe vài tiếng tút tút báo hiệu cuộc gọi kết thúc, ba hắn khẽ lầm bầm:
-Sao lúc nào mình cũng tắt máy sau nó vậy chứ, rõ là mình đã luyện tập nhiều lắm rồi mà, cái thằng này càng lúc nó càng cao siêu hơn chứ. Thế này không được, mình phải luyện nhiều hơn mới được. (-_-!, cha con nhà này rõ là di truyền loại máu dị nhân )
Reeng..reeng..reeng...
Chiếc điện thoại của cậu vang lên, cậu lười biếng bốc máy:
-A lô
-Tối đến nhà tao, ba chờ. - Hắn - ngắn gọn- súc tích - đủ ý.
-Ờm, tao biết rồi. - Cậu ngán ngẩm trả lời, vốn đã rất quen với thái độ này của hắn.
...Tối, 7.30 phút tại biệt thự nhà họ Hoàng Thiên ...
Cánh cửa sắt nặng nề mở, chiếc siêu xe đen chầm chậm tiến vào, đi qua hai hàng hoa đủ loại, đậu vào bãi gara to đùng đủ loại siêu xe. Hắn và cậu bước ra, bỏ qua hai hàng người hầu đang cúi chào, cậu nở nụ cười tươi ( tên này lúc nào cũng cười như con đười ươi) , còn hắn lại ung dung hai tay đút túi quần, lạnh nhạt bước vào nhà. Vừa vào tới phòng khách, hai người đã thấy ngay quản lý của ba hắn ở đó. Cậu ngạc nhiên hỏi :
-Ba nuôi đâu rồi ?
Tên quản lý cúi chào hai người, đáp :
-Vâng, thưa hai cậu. Ông chủ đã bay sang nước ngoài công tác rồi ạ.
-Công tác ? - Cậu tròn mắt hỏi, quay sang hắn, khó hiểu hỏi :
-Sao mày bảo là ba bảo về có chuyện muốn nói.
Hắn thờ ơ nhún vai, nhưng trong bụng thầm nghĩ : Chắc ông già này trốn trước đây mà.
-Dạ đây ạ. - Tên thư kí bật chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng lên, sau đó là ba hắn hiện lên, có vẻ như đang rất là đắc ý. Ba hắn thong thả nói :
-Ta xin lỗi vì phải đi công tác đột xuất, không thể ở lại nói chuyện với các con được.
-Vâng.
-Thực ra ... ta có chuyện muốn nói.
-Vâng con cũng biết ba có chuyện muốn nói. - Cậu ngán ngẩm với cái kiểu ăn nói của cha con hắn, đã nói là kêu về có chuyện rồi mà lại, riêng hắn ngồi đó, hắn thừa biết là ông già này đang bày cái trò quái gở gì đó.
-À, thực ra ta ...ta muốn các con đi học.
-Cái gì ? - Cậu gần như là hét lên, trợn mắt phồng mang lên nhìn người đàn ông sau màn hình tivi.
-Ở đâu? - Hắn nhàn nhạt hỏi
-À, trường Nice school nhé. Thôi ta mệt rồi, ta đi ngủ đây, các con nhớ đi học vào ngày mai nhé. - Ba hắn nói xong liền tắt phụt màn hình, nhìn cái màn hình đen thui trước mặt mà cậu muốn phát điên lên. Quay sang lia ánh mắt khó hiểu về phía hắn thì bị ăn bơ ngay lập tức, hắn thong thả bỏ qua ánh mắt của cậu mà thong thả bỏ lên lầu, trước khi đóng cửa còn không quên bỏ lại một câu :
-Ngủ sớm không mai tao đá xuống giường.
Cánh cửa phòng hắn vừa đóng thì cũng là lúc có một tên hơi hơi không bình thường rống lên :
-Hoàng Thiên Lãnh Phong, tao trù hai bố con nhà mày. Hừ, dù gì tao cũng là tiến...- Cậu chưa nói hết câu thì nhận ngay một âm vực lạnh băng từ trên vọng xuống:
-Im, năm giây để biến.
Quả thực có sức sát thương đối với cậu rất lớn, năm giây sau phòng khách chỉ còn lại cậu thư kí ngơ ngác nãy giờ, đúng là ở đây chỉ toàn dị nhân không à...
Còn bên này, ba hắn đang mỉm cười một cách thoải mái với mẹ hắn :
-Bà à, đã xong bước một, tôi tin chắc nó có sao thì chắc chắn không qua nổi ải mĩ nhân của con dâu tương lai đâu.
-Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, bây giờ báo cho bên kia biết là được rồi, còn chúng ta chờ có cháu đi là vừa nhỉ.
-Ờ, ờ tuổi của tôi cũng nên được bồng cháu rồi đó, haha...
/17
|