Tình Ngọc lại lần nữa nhìn Lâm Thiếu Tước liếc mắt một cái, chờ Lâm Thiếu Tước nói “Rosen thúc thúc tặng cho con, liền nhận lấy đi ”
Nghe vậy, Tình Ngọc mới vươn đôi tay tiếp nhận, “Cảm ơn thúc thúc.”
“Tước, con gái cậu không phí công nuôi dưỡng.” Rosen diễn ngược nói “Đều nói con gái hướng ngoại, nhưng con gái cậu thật ra nơi chốn hướng về cậu nha ”
“Hâm mộ thì sinh một đứa đi.” Lâm Thiếu Tước dỗi hắn.
“NO, quá làm khó người, có người thừa kế là đủ rồi.”
Nói xong, hắn ra vẻ nhẹ nhàng cười nói “Không bằng, để Ngọc nhận tôi làm cha nuôi thấy thế nào.”
Lâm Thiếu Tước không vui nói “Con gái tôi không cần cha nuôi, có mình tôi là đủ rồi.”
Rosen nhún nhún vai, tỏ vẻ “Tước, chỉ đùa một chú thôi mà, đừng nghiêm túc thế.”
“Không thích loại vui đùa này.” Lâm Thiếu Tước thanh âm lãnh đạm.
Rosen “……” Còn có phải bạn bè hay không.
Kế tiếp hai người đều không có nói chuyện, không khí tức khắc có chút ngượng ngùng.
Cũng chính là lúc này, Tình Ngọc đột nhiên không kịp phòng bị kêu một tiếng, “A…… ”
Tình Ngọc xấu hổ cúi đầu, thầm nghĩ không xong rồi.
“Ngọc bảo bối làm sao vậy, kêu đến lớn tiếng như thế.” Rosen tuy rằng không biết sao lại thế này, nhưng cũng đoán được vài phần.
Tình Ngọc không dám lên tiếng, trong cơ thể bàn chải đánh răng rà quét nơi mẫn cảm nhất của nàng từng chút một, nhất thời chấn động công kích tới, nàng sợ chính mình một khi mở miệng, liền sẽ phát ra tiếng rên ɾỉ.
Nàng chịu đựng muốn kêu ra thanh âm du͙c vọng, nắm chặt nắm tay. Lâm Thiếu Tước nhìn biểu tình đỏ bừng, tức khắc đoán được vài phần, lạnh giọng mệnh lệnh nói “Bảo bối, lên lầu đi.”
Tình Ngọc nghe ra hắn không vui, không dám trì hoãn, lập tức đứng lên.
Nhưng lại bởi vì chân mềm đứng không vững, thiếu chút nữa té ngã, vẫn là Rosen nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng một phen. Tình Ngọc thẹn thùng, quay đầu liền chạy lên lầụ
Nhìn Tình Ngọc biến mất ở cửa cầu thang, Rosen mới từ phục hồi tinh thần, không sợ chết nói “Tước, con gái của cậu, thật là mềm mại, trên người hương vị thật là mê người.”
Lâm Thiếu Tước lập tức mặt lạnh đập bàn, rống giận “ Rosen .”
Lâm Thiếu Tước liếc xéo hắn một cái, đi lên lầụ
Trên lầu, Tình Ngọc đem chính mình nhốt ở trong toilet, đang suy nghĩ biện pháp lấy bàn chải điện trong cơ thể ra. Lúc Lâm Thiếu Tước lên lầu, Tình Ngọc vẫn chưa lấy bàn chải điện ra được.
Mỗi lần nàng nắm đến bàn chải đánh muốn rút ra thời điểm, vách trong như không muốn nhả ra càng kẹp chặt muốn chết, làm nàng tìm đủ cách cũng không lấy ra được
Thử vài lần đều lấy không ra, làm nàng khẩn trương đến suýt chút muốn khóc.
“Ân…… Ách…… ”
Lâm Thiếu Tước đi đến cửa phòng vệ sinh, liền nghe được âm thanh như vậy còn có thanh âm con gái thô suyễn.
“Bảo bối nhi, mở cửa.” Lâm Thiếu Tước tuy rằng tức giận, nhưng thanh âm vẫn thực nhẹ.
“Ba ba.” Thật không muốn mở cửa quá mất mặt.
“Bảo bối nhi, mở cửa.” Lâm Thiếu Tước lại lần ra lệnh nói.
Lần này, Tình Ngọc không dám trì hoãn, đem quần áo sửa sang lại rồi mở cửa ra.
“Ba ba.” Tình Ngọc thanh âm có chứa một tia nghẹn ngào, thân thể cũng hơi run rẩy.
“Vừa mới đang làm gì vậy, như thế nào không mở cửa?” Lâm Thiếu Tước ôm lấy nàng dựa vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi.
Tình Ngọc nói không nên lời, chỉ dùng đôi mắt thấm ướt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy đều là lên án.
“Làm sao vậy, ân.” Lâm Thiếu Tước lại hỏi.
“Đều tại ba ba.” Tình Ngọc hờn dỗi.
“Tại ba ba cái gì.” Lâm Thiếu Tước không rõ nguyên do.
Tình Ngọc thấy hắn biết rõ cố hỏi, quay đầu không để ý tới hắn.
Nhưng hạ thân đau đớn càng ngày càng rõ ràng, nàng cảm thấy khẳng định là bàn chải đánh răng làm nơi đó xoát trầy da. Nàng sợ hãi run rẩy, nhưng chính là không nói lời nào.
Lâm Thiếu Tước nhận thấy được nàng khác thường, cũng không hỏi, kéo nàng tới trên giường, vén váy trắng nàng lên, tự kiểm tra .
“A…… ” Tình Ngọc rất thẹn thùng kéo chăn che mặt, không nhìn Lâm Thiếu Tước.
Vừa mở hai chân nàng ra, Lâm Thiếu Tước liền thấy bàn chải điện ở trong.
“Hồ nháo.” Lâm Thiếu Tước quát lớn.
Hắn cầm một góc bàn chải đánh răng lộ ra bên ngoài, nhẹ nhàng kéo ra, liền phát hiện có lực cản. Lần này cũng tét môngTình Ngọc, nàng vẫn căng chặt không chịu thả lỏng.
Lúc này, Lâm Thiếu Tước nghĩ đến lần trước dùng roi thuần hóa nàng. Hắn lôi kéo một chân Tình Ngọc, dùng roi ở ma sát thịt non giữa hai chân nàng trừu vài cái, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đem bàn chải điện trừu xả ra. Bàn chải đánh răng mang theo vài sợi tơ máu, làm Lâm Thiếu Tước nhịn không được phát giận.
“Lần sau còn dám hồ nháo, xem ba ba có trừu chết con không.”
Lâm Thiếu Tước nói xong, trong chăn liền truyền đến thanh âm phản bác của con gái, “Này…… Cũng không thể trách con nha ”
“Sao lại thế?” Lâm Thiếu Tước nhíu mày, càng thêm khó hiểu ý tứ của nàng.
“Đều do ba ba tối hôm qua quá mãnh, buổi sáng tỉnh lại bên trong quá…… ” Tình Ngọc vẫn là thói quen nói lời lấp lửng.
“Tối hôm qua.” Lâm Thiếu Tước như nghĩ tới cái gì, lột quần áo con gái xuống vừa thấy, tức khắc liền hoa mắt.
“Rosen Capone.” Lâm Thiếu Tước lần này thật sự tức giận, đôi mắt từ thâm lam biến đỏ thẫm.
Hắn buông con gái ra, lao xuống lâu đá văng Rosen Capone ra cửa, đổ ập xuống thành một đống tay đấm chân đá.
Rosen bị hắn đánh đến đầu óc choáng váng, biết nguyên nhân hắn cũng không có đánh trả, tùy ý hắn đánh đủ. Rosen bị đánh tới mặt sưng phù não trướng, đến khi hắn phun ra một búng máu, Lâm Thiếu Tước mới ngừng lại được.
“Rosen Capone, mày còn là bạn bè của tao không, ở trong nhà tao cưỡng hiếp con gái tao, mày thật giỏi.”
“Còn mày có tư cách chỉ trích tao, chính mày còn không phải đã chạm vào cô ấy, mày chính là cha ruột đó.” Vừa nghe hắn như chính nghĩa chỉ trích chính mình, Rosen cũng nổi tính tình, “Lại nói, trước kia tao có cái gì tốt đều chia sẻ cho mày, nữ nhân cũng đều không ngoại lệ.”
“Đúng vậy, tap là cha của cô ấy, nên chính là của tao, người đàn ông khác, nếu có muốn, cũng phải có sự đồng ý của tao.”
Bọn họ ồn ào đến túi bụi. Hoàn toàn không có phát hiện, Tình Ngọc đang đứng ở cửa.
“Ba ba…… ” Tình Ngọc thanh âm thực nhẹ, giống như nỉ non, làm bừng tỉnh hai người đàn ông.
Hai người nhìn Tình Ngọc đang khóc sướt mướt, trong lòng hoảng hốt.
“Bảo bối nhi.”
“Ngọc bảo bối.”
Bất đồng xưng hô, nhưng đều lo lắng cho nàng.
“Đêm qua, không phải là ba ba sao?” Tình Ngọc hoang mang hỏi ra những lời này.
“Bảo bối nhi, đừng nghĩ lung tung, này thực bình thường.” Lâm Thiếu Tước bước nhanh tiến lên, ôm lấy nàng, dỗ dành nói.
Rosen phía sau nghe được Lâm Thiếu Tước trả lời, ngẩn ra, không nói gì.
“Ô ô ô…… Con là của ba ba.” Tình Ngọc gắt gao ôm lấy Lâm Thiếu Tước.
“Bảo bối nhi đương nhiên là của ba ba, ba ba cũng là của bảo bối nhi.”
“Nhưng…… Đêm qua như thế nào…… ” Tình Ngọc khẩn trương túm lấy áo Lâm Thiếu Tước chờ đợi hắn trả lời.
“Rosen là bằng hữu của ba ba, bảo bối nhi chán ghét hắn sao?”
Tình Ngọc lắc đầu, ngữ khí vẫn nghẹn khóc nức nở, “Không có ghét.”
“Vậy, đêm qua…… Thích sao?” Khi Lâm Thiếu Tước hỏi ra những lời này trong lòng khó chịu đến giống như lấy máụ
“Ừm…… Thích.”Những việc như thế này, Tình Ngọc trước nay đều không che giấụ
“Vậy, cứ như vậy không tốt sao?”
Tình Ngọc khó hiểu ngẩng đầu, cái gì như vậy.
/80
|