Sáng. Cô khẽ nheo mày, cổ họng khô rát khó chịu, đầu nặng đến nỗi không muốn dậy, song cô vẫn cố ngồi dậy. Căn phòng im lìm, tấm rèm u buồn rủ xuống
Cốc. Cốc. Cốc
- vào đi
- tiểu thư. Bữa sáng của người - cô giúp việc đẩy cửa vào, trên khay một ly sữa và một bát cháo thịt nóng
- Lâm Hàn Thiên đâu
- dạ. Không biết- cô ta cần khay đồ ăn đặt lên bàn
Nhưng . Cheng
Tất cả vỡ tan. Cô ta kinh ngạc trước một sự giận dữ tột độ
- ra ngoài
----
- cái gì?- hắn bực mình gắt vào điện thoại
- . . . .
- tôi sẽ về ngay- hắn vội tắt máy, cầm lấy áo khoác trên móc rồi đi về nhà
cạch
- em sao vậy- hắn lao vào phòng
Song đáp lại cậu là những hàng động khó hiểu. Cô nhìn Thiên rồi xoay người kéo chăn trùm kín người. Đây là kiểu hành động gì? Thiên tiến lại, hắn ngồi xuống bên giường, ôm lấy cô
- em bị làm sao vậy
- không. Buông ra
- a..- hắn khẽ hét lên
Cô vội bật dậy, nhìn cậu diễn như một diễn viên chuyên nghiệp cho nỗi đau thể xác. Cậu cười xoà trước sự lo lắng thái quá của cô. Cậu biết cô rất yêu cậu nên mới dùng cách này để dụ cô
- em đang lo cho anh - cậu giữ lấy cánh tay cô
- a . . - lần này là cô. Cô cố vùng ra khỏi tay hắn, cậu đang làm cô đau
Hắn giật mình, cậu nhìn xuống cánh tay trắng đang rộp lên một vùng
- anh xin lỗi. Để anh xem
- đủ rồi. Anh giỡn đủ rồi đấy. Ra ngoài. Anh biến đi - cô hét lên, xô hắn ra rồi kéo chăn lại
- em . .
CẠCH. Tiếng mở cửa sau đó là tiếng đống cửa. Cô bật dậy, khuôn mặt đầy nước. Và. Bốp. Một chiếc gối bay thẳng vào cánh của gỗ im lìm như tạc
- Lâm Hàn Thiên. Tên khốn nạn. Anh cút đi. Đi chết đi
Điểm yếu duy nhất của Hoàng Ngọc Băng Nhi chính là khi khóc. Bởi khi khóc cô dường như quên hết tất cả mọi thứ xung quanh. Cho nên cô hạn chế bản thân cố gắng không khóc. Bây giờ cũng vậy, cũng chẳng để ý dù giường đã lún xuống một phần không ít. Một vòng tay quen thuộc ôm lấy cô
- không được khóc
- anh buông ra
Nhưng cậu đã ôm chặt lấy cô mặc cô vẫy vùng và cũng chịu đầu hàng. Nằm trong lòng hắn, cô khóc vì mệt và đau. . . Trong tim
- em ruốt cuộc là làm sao. Đã có chuyện gì?
- anh đêm qua không về nhà
- không .anh về
- rất khuya - cô hỏi vì hắn chẳng bao giờ nói dối cô
- ừ
- anh đi cùng những người đó và bỏ lơ em- cô xô người hắn ra
- không
- nói đối
- anh không nói dối. Anh về rất muộn. Khi em về anh buộc phải quay lại công ty để giải quyết một số hợp đồng còn lại. Anh nghĩ là em về nên anh không gọi điện
- không. Không tin. Không tin
- nghe anh nói - hắn giữ lấy đôi tay đang đánh liên tiếp vào người hắn
- không . Đau . .
Thiên vô thức siết mạnh tay làm cô đau đến tái mặt . Cậu vội ngồi dậy
- em không sao chứ. Anh xin lỗi
Hắn luống cuống. Nhưng. Cô chỉ im lặng nằm xuống và co lên. Khóc.
- anh không biết phải nói gì với em nhưng anh chỉ muốn như thế này thôi. Anh rất mệt
Thiên bất lực. Cậu nằm xuống từ phía sau ôm chặt lấy cô . Bỗng. Cô quay lại, chui vào bờ ngực rắn chắc , ôm chặt lấy cậu
- xin lỗi. Em thật sự rất khó điều chỉnh cảm xúc của mình từ sau vụ tai nạn
- không sao. Biểu hiện ghen tuông của phụ nữ trong khi yêu là chuyện bình thường
- em không ghen
- ừ. Mệt không
- một chút - cô nói
- anh cũng vậy
- sao anh không nghỉ
- đêm qua anh về muộn thấy em ngủ trước anh rất buồn
- tại sao?- cô cau mày
- anh nghĩ em sẽ chờ anh - chữ chờ được hắn nhấn mạnh để đủ người ta hiểu nghĩa không trong sáng nhưng ai đó vẫn không hiểu
- em vẫn chờ anh nhưng vì anh về muộn
- nên bây giờ em phải bù đắp cho anh- hắn lật người, ép cô xuống dưới thân mình
- anh. . . Làm . . . Gì . . Vậy - cô lắp bắp
- coi như hôm nay anh phải rất mệt
/170
|