- liên quan đến chú- thằng bé ngẩng đầu nhìn cậu vẻ thờ ơ
- cũng đúng
- cháu phải xuống tầng 10 - thằng bé đến gần bảng điều khiển
- làm gì?
- mẹ cháu không về nhà
- vậy sao. Chú mời cháu ăn được không?
- chú không sợ người yêu chú giận ghen lung tung - nhóc giương đôi vẻ thách thức . Cái kiểu này. Sao quen đến vậy
- chưa không có người yêu
- thảo nào
- nhưng chú đã có vợ
- chưa có con sao
- không biết
- cũng tốt. Chú còn trẻ
- cháu tên gì ? Chú bờ chưa biết tên cháu- hắn cảm thấy đứa bé này vô cùng thú vị . Làm hắn không muốn rồi như có một cảm giác thân thuộc. Cái kiểu nói không đầu cụt đuôi , xoáy người và bản tính cụ non này
- Lâm Hàn Phong
- sao? - hắn kinh ngạc
- chuyện gì sao? - Phong nhăn mày trước thái độ phản ứng của hắn
- tên con chú sau này cũng là Lâm Hàn Phong
- nhưng cháu đâu phải con chú- thằng bé bước ra khỏi thang máy. Hắn đứng hình vì câu nói đó : cháu đau phải con chú. Cháu đau phải con chú. Và nếu không có ai nhắc thì không biết cậu sẽ cứ đứng thế cho đến khi nào
- chú không đi sao
- hả. Tất nhiên là có- hắn tôi bước chân theo
Việc hai mỹ nam một lớn một nhỏ vào khu nhà hàng - khách sạn và đặc biệt là chuỗi hàng ăn nhanh. Mấy cô nhân viên căn bản là đang tỏi mộng mơ thấy trai đẹp liền mắt sáng như đèn pha ô tô . Phong khẽ nhíu mày
- chết tiệt. Chưa không sợ vợ mình ghen à
Thiên muốn nói nhưng không thể nói. Cậu chỉ biết bước theo đứa bé mang tên con trai cậu. Thằng bé kéo ghế ngồi vào một bàn bên cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn xuống khung cảnh phía dưới. Dường như nó đã quá quen thuộc với nơi này, cái nơi mà nó vẫn hay lui với với mẹ nó thường xuyên
- chỗ đó của ba cháu - Phong nghiêng người nhìn hắn
Thoáng chút giật mình, hắn nhìn nhóc vẻ có lỗi và cậu đang định đứng dậy
- không cần. Mẹ hay dẫn cháu với đây và cháu thường cho đó là vị trí của ba
- chưa xin lỗi. Chú đi lấy đồ cho cháu nhé
- không cần- nhóc gõ ngón tay vào bàn, ánh lên vẻ quyền lụa chẳng kém hắn là bao. Đối với Lâm Hàn Phong, nơi này như một chỗ quen thuộc trong lộ trình từ khi chào đời. Ở đây, Lâm Hàn Phong được đối xử như một mở hoàng và trở thành bảo bối yêu nghiệt hàng ngày lướt qua để mấy bà cô hám trai ngắm gương mặt nam thần ngay từ nhỏ của bé . Làn da trắng mịn, mái tóc đen nhánh, dáng vẻ lạnh băng. Ai mà không công nhận vẻ đẹp đó. Khiến con gái bị hút hồn. Bản thân bé hẳn cũng ý thức được vẻ handsome của mình nên mỗi lần đi cùng mẹ bé đều tự tin về vẻ đẹp của mình. Cái biệt hiệu mà nhóc được gọi ở đây là Hoàng Tử Lạnh Lùng. Dù ở trường hay ở đâu nhóc cũng sáng chói như mặt trời. Vì vậy đẹp trai quá cũng có tội khiến nhóc luôn bị mấy bà cô hơn tuổi cưỡng hôn, ôm lấy má rồi hôn chụt một phát , lại còn bị làm công cụ tự sướng nữa của. Mỗi lần như thế bé đều vô cùng bực mình muốn tung cước với họ nhưng mẫu thân đại nhân đã ban chỉ không được lấy mạnh hiếp yếu, bắt mặt phụ nữ là hèn nhưng bé vẫn ngoan ngoãn tuân thủ mặc dù bé còn là trẻ con. Những lần cực mình như thế. Bé đều ôm gối vào phòng mẹ, nằm trong vòng tay mẹ và nghe mẹ kể chuyện về ba
- Hoàng tử lạnh lùng. Của bảo bảo đây - cô nhân viên nhìn Phong nhưng cũng đa phần là nhìn hắn nhưng rồi cũng buộc phải rời đi trong luyến tiếc
- cô ta có vẻ thích chú đấy
- sao
Phong không nói gì thêm, trực tiếp đẩy ghế
- cháu . .
Nhưng ruốt cuộc cậu cũng chỉ nhìn những hàng động của thằng bé. Phong như đã quen, lập tức cởi comple đồng phục để sang ghế bên cạnh rồi lần lụt tháo hai cúc áo cổ tay xắn ống tay đến khuỷu, mở một cúc áo sơ mi trên cùng rồi lại ngồi xuống ghế
- cháu . . Về những việc hồi nãy - Thiên nhìn Phong, tay cuộn thành nắm đấm
- không biết. Là do bẩm sinh. Mẹ không dạy. Có lẽ là di truyền từ ba
- cháu như vậy với mọi người sao - lần đầu tiên hắn hỏi lại câu hỏi mà cô đã hỏi cậu với một thằng nhóc gần mà ý này
- không. Chỉ với mẹ cháu và bây giờ là chú. Cháu cũng không biết nữa
Nói rồi thằng bé cúi xuống ăn, với hắn, cậu cũng chỉ nhìn thằng bé một cách thất thần. Nhìn và nhìn. Một tha lướt qua võng mạc cậu, từ trong cổ áo rơi ra làm trái tim cậu bị bóp nghẹn lại
- sợi dây chuyền ấy
- ừ. Của mẹ . Mẹ nói là ba đã tặng mẹ
- mẹ cháu tên gì? - Hoàng Ngọc Băng Nhi
Cheng. Cái cốc trên tay hắn rơi xuống, Lâm Hàn Phong nhăn mày
- chú sao vậy
- ba cháu
- không biết. Mẹ chỉ nói ba cháu tên Lâm Hàn chứ không nói tiếp
/170
|