Chương 15: Muốn biết có cảm giác hay không?
Cố Hảo hoảng sợ sững sờ đứng ngay tại chỗ, sự ngang bướng không chịu thua trong xương cốt khiến cô thật sự không nhịn được chạy ra ngoài đuổi theo bóng dáng của Phong Dập Thần.
Vừa đi ra, vừa hay cô bắt gặp bóng lưng của người đàn ông, cao lớn, thẳng tắp.
Cô bất chấp nhanh chóng tiến lên chặn đường đi của anh ta: "Anh Phong, xin anh dừng bước."
Bước chân Phong Dập Thần dừng lại, từ trên cao nhìn cô một cái, nhưng không mở lời.
Cố Hảo chỉ đành mở lời trước: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Ánh mắt của Phong Dập Thần vô cùng lạnh lùng: "Cô Cố, tôi tìm Lý Cầm tính nợ, cô trên nhảy dưới tránh làm cái gì?"
Một lần nữa Cố Hảo bị anh ta chế giễu mà khuôn mặt ửng đỏ, cũng không khách khí: "Vậy khi nãy anh hôn tôi làm cái gì?"
"Hôn cô là muốn xác nhận một chuyện." Anh ta trầm giọng nói.
"Chuyện gì?"
"Tôi có cảm giác với cô hay không." Anh ta tiếp tục nói.
Cố Hảo trợn mắt.
"Muốn biết cảm giác của tôi không?" Anh ta nói.
Cô lập tức lắc đầu một cách vô thức.
Phong Dập Thần lạnh lùng cười, quay người rời đi không chút lưu luyến.
Hơn nửa ngày Cố Hảo vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Đến khi âm thanh của chủ biên truyền đến bên tai: "Cố Hảo, vừa rồi Anh Phong nói gì với cô vậy?"
Cố Hảo lập tức lấy lại tinh thần: "Không nói gì ạ."
"Nhìn ám muội như vậy, lẽ nào cô quen biết anh Phong?" Trần Lập Phi nhếch khóe môi, một nụ cười lạnh lùng tràn ra.
Cố Hảo lắc đầu: "Tôi không quen anh ta."
"Nhìn bộ dạng hai người nói chuyện, có thể không giống không quen biết, hơn nữa tấm ảnh này là cô chụp, cô đúng là đã mang đến phiền phức rất lớn cho tòa soạn báo của chúng tôi."
Cố Hảo bị nói đến mức sửng sốt, cô không ngờ chủ nhiệm lại vô liêm sỉ như vậy.
Cố Hảo hít một hơi, nói: "Chủ nhiệm, ảnh là tôi chụp, tôi thừa nhận, nhưng mà khi phát hành báo giấy có sự xét duyệt của lãnh đạo mấy người, người chịu trách nhiệm xét duyệt thật sự là ông?"
Trần Lập Phi bị chặn đứng, sắc mặt sầm lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Thế nào, muốn dạy dỗ tôi?"
Cố Hảo lắc đầu: "Chủ nhiệm, tôi không có ý này. Chị Lý Cầm bị đưa đi rồi, lẽ nào chúng ta không nên báo cảnh sát sao?"
"Vẫn là thôi đi, Phong Dập Thần không phải người chúng ta có thể đụng vào, Lý Cầm bị đưa đi, ngày mai liền được thả về." Trần Lập Phi nói: "Chuyện này cô đừng quản."
Cố Hảo đã bị thái độ như vậy của ông ta làm cho buồn nôn.
Nhân viên của mình bị đem đi, ông ta không cuống, cô cũng không có gì để nói.
" Cố Hảo, đi thôi, tôi tiễn cô." Trần Lập Phi nói: "Muộn rồi, một mình cô không an toàn."
"Không cần ạ" Cố Hảo lắc đầu, "Tôi tự đi."
Trần Lập Phi không vui nhíu mày: "Cô tự đi ngộ nhỡ xảy ra chuyện, phải làm thế nào?"
Cố Hảo mấp máy môi, nói một cách không kiêu ngạo không tự ti: "Chủ nhiệm, đã xảy ra chút chuyện, ông cũng không giải quyết được, chị Lý Cầm bị đưa đi ông cũng bó tay toàn tập, tôi xảy ra chuyện sợ là ông cũng không giải quyết được, xin lỗi, đi trước một bước."
" Cố Hảo, cô thật kiêu ngạo." Trần Lập Phi bị cô chặn đến sững sờ, sắc mặt rất khó chịu, tiến lên chặn đường cô.
Ánh mắt Cố Hảo lạnh lùng.
" Cố Hảo." Trần Lập Phi ngầm chịu đựng sự tức giận trên mặt: "Cố Hảo, đây là cô đang khiêu chiến với tôi."
"Vậy ông đã bắt đầu tôi được rồi."
Cố Hảo cũng không khách khí, cô cảm thấy chuyện hôm nay, Trần Lập Phi là người chịu trách nhiệm, ông ta nên biết khi phát tin tức này, sẽ đắc tội với Phong Dập Thần, ông ta nên làm tốt biện pháp ứng đối, nhưng rõ ràng ông ta không làm, còn khiến Lý Cầm đội bao, thậm chí không quản sự sống chết của Lý Cầm.
Trần Lập Phi cười khẩy, chế giễu nói: "Cô không muốn làm? Nhưng hợp đồng làm thuê của chúng ta đã ký rồi, cô từ chức trong vòng nửa năm sau thủ tục chuyển sang làm chính thức sẽ bồi thường gấp mười lần tiền lương."
Cố Hảo híp chặt mắt.
Chủ biên Trần đắc ý nói: "Cô nghĩ cho rõ ràng."
Cố Hảo cũng không nói gì, trực tiếp rời đi từ một bên khác , dùng im lặng để phản kháng.
Trần Lập Phi nhìn bóng lưng cô rời đi, bên trong sắc mặt dữ tợn.
Xuống tới thang máy Tuệ Nhã, reng reng reng, điện thoại reo lên.
Cô nhận điện thoại, giọng nói dịu dàng: "Bảo bối, giờ mẹ về liền, con đã không đợi kịp sao?"
"Con đợi kịp, là dì nhỏ đã nhìn thời gian mấy lần rồi ạ, con nghĩ dì ấy có thể phải đến giờ rồi." Một giọng nói trẻ con ở bên kia, bình tĩnh yên lặng: "Nếu như mẹ còn chưa bận xong con để dì đi trước, con ở một mình trong phòng cũng được ạ,"
"Không được, con không thể ở đó một mình, con quá nhỏ." Cố Hảo lập tức nói: "Bây giờ mẹ bắt xe về ngay, hai mươi phút nữa là tới."
/4734
|