Chương 18: Cô là một cô gái tốt
Cố Hảo cảm thấy lồng ngực muốn tức nổ tung: "Chủ biên Trần, anh dựa vào cái gì mà đánh tôi."
Trần Lập Phi tức đến nổ phổi: " Cô im miệng."
Cố Hảo căn bản không để ý đến ông ta, cô quay đầu nói với Phong Dập Thần: "Anh Phong, tôi chỉ là một nhà báo nhỏ, anh tìm tôi tính nợ không bằng tìm chủ biên, ông ta là người chịu trách nhiệm."
" Cố Hảo, cô muốn bị sa thải sao?" Trần Lập Phi mắng.
Trên mặt Cố Hảo vừa đau vừa sưng: "Vậy chủ biên anh muốn sa thải tôi cũng được, sa thải tôi, theo hợp đồng đưa cho tôi thêm ba tháng tiền lương."
Trần Lập Phi càng thêm tức giận, buột miệng thốt ra: "Tiện nhân, cô dọa dẫm tôi."
"Tùy ông nói thế nào." Cố Hảo cũng không thèm đếm xỉa đến.
Cô nhấc chân rời đi.
Phong Dập Thần nắm chặt lấy cổ tay cô, ngăn cản cô rời đi.
Cố Hảo đột nhiên quay đầu, trong mắt là làn sương mờ mịt ẩm ướt lộ ra, nhưng lại không muốn rơi xuống hóa thành nước mắt một cách quật cường.
Trong ánh mắt mơ hồ, ông ta hình như nhìn thấy được Phong Dập Thần nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, trầm tĩnh lại phức tạp nhìn về phía cô.
Cô muốn hất tay ra, nhưng đáng tiếc sức lực của người đàn ông quá lớn, không thể vùng vẫy ra được.
Trái lại lúc này Phong Dập Thần lại buông cô ra.
Anh ta ngước mắt nhìn về phía Trần Lập Phi:" Chủ biên Trần, vung tay tát phụ nữ là cách làm của thân sĩ sao?"
Trần Lập Phi ngẩn người, có chút không hiểu, nhìn về phía Phong Dập Thần thật sự khó có thể nắm bắt được cảm xúc trong đáy mắt anh ta.
Cố Hảo cũng sững sờ, cô hít một hơi, không ngờ Phong Dập Thần sẽ nói như vậy.
"Anh Phong, tôi, tôi nhìn Cố Hảo bất kính với anh, tôi mới ra tay dạy dỗ cô ta." Trần Lập Phi hoang mang giải thích.
"Haizz_____" Từ bờ môi mỏng của Phong Dập Thần tràn ra một tiếng cười chế giễu lạnh như băng.
Anh ta liếc nhìn khuôn mặt của Cố Hảo, dấu bàn tay rõ ràng in trên khuôn mặt trắng nõn đột ngột như vậy, lông mày anh ta nhíu lại: "Chủ biên Trần, khi nào tôi cần anh ra tay giúp tôi dạy dỗ người ta vậy?"
Trên gáy chủ biên Trần đều là mồ hôi.
Cố Hảo cũng có chút không chắc về ý kiến của Phong Dập Thần.
"Ông mượn danh nghĩa của tôi đánh phụ nữ. " Phong Dập Thần lại quét qua Cố Hảo một cái, nói với cô: "Cô Cố, hôm nay cô bị đánh, trái lại là lỗi của tôi."
Cố Hảo suy nghĩ về ý tứ trong lời nói của Phong Dập Thần, cô rất không hiểu, trên mặt đau đớn nóng rát không thôi, lông mày cô nhíu chặt, mím chặt môi, không nói gì.
"Chủ biên Trần, ông nói xem nên làm thế nào?" Phong Dập Thần lại nhìn về phía Trần Lập Phi.
"Anh Phong." Trần Lập Phi cũng sợ hãi, không biết đã chọc vào chỗ nào của Phong Dập Thần.
"Cô Cố, tôi thấy chi bằng thế này, cô đánh trả lại." Đuôi mày Phong Dập Thần nhướng lên, con mắt sắc bén sáng lên, khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ của Cố Hảo, giọng nói ngay thẳng, mãnh liệt: "Chủ biên Trần tát cô một cái, cô tát lại hai cái, thế nào?'
Lời Phong Dập Thần khiến cho sắc mặt của Trần Lập Phi nửa trắng nửa đỏ, vô cùng xấu hổ.
Mà trái lại trong lòng Cố Hảo hít một hơi, cô cắn môi nhìn về phía Phong Dập Thần.
"Anh Phong, chủ nhiệm Trần tát tôi một cái, là tư chất của ông ta tồi, tôi hoàn toàn có thể tát lại hai cái. Nhưng không phải dưới sự châm ngòi xúi giục của anh, tôi không muốn trở thành quân cờ của bất cứ ai."
Nhìn người phụ nữ không kiêu ngạo không tự ti, Phong Dập Thần khẽ cười, đột nhiên buông ra âm thanh dịu dàng: "Cũng phải, cô là một cô gái tốt."
Cố Hảo thật sự không thể đoán trúng được ý tứ của người đàn ông trước mắt, quả thật anh ta giống như ác ma, gió tanh mưa máu một hồi, trong chốc lát lại dịu dàng như nước.
"Lăng Thần." Phong Dập Thần đột nhiên quát to một tiếng.
Không biết trợ lý xuất hiện từ khi nào lập tức tiến lên trước một bước.
"Tổng giám đốc."
"Khi nãy cô Cố vì tôi đã chịu một cái tát, anh đã nhìn thấy chưa?"
Lăng Thần: "Đã nhìn thấy ạ."
"Biết làm thế nào không?" Phong Dập Thần nhướng mày nhìn về phía trợ lý.
"Biết ạ." Lăng Thần đáp lại.
"Ở đây giao cho cậu." Phong Dập Thần nói xon, nắm chặt cổ tay Cố Hảo, đi về phía chiếc xe Land Rover.
/4734
|