Chương 23: Không có chỗ đặt mắt
Cố Hảo thực sự rất quẫn bách, cô không ngờ vừa quay người liền thấy cả người trên dưới của Phong Dập Thần chỉ có một cái quần bơi, không còn gì khác.
Người đàn ông có dáng người thon dài, làn da màu lúa mạch, cơ thịt săn chắc, cơ bụng sáu múi, đường nhân ngư chưa vào trong quần bơi, cả người cho dù chỉ có cái quần bơi, cũng phát ra một loại hơi thở Vương giả tuấn tú không gò bó.
Mắt Cố Hảo quẫn bách không còn chỗ nào để đặt, lúc trốn tránh lại cố tỏ ra bình tĩnh. “Anh, tại sao anh lại mặc quần bơi?”
Môi Phong Dập Thần cong lên một nụ cười như có như không, tầm mắt sắc bén rơi lên khuôn mặt xinh đẹp rất đỏ của Cố Hảo, tiếng nói biếng nhác vang lên: “Bơi với cô.”
“Ai muốn bơi chứ?”
Cố Hảo thật sự cảm thấy cô không hiểu nổi lối tư duy của Phong Dập Thần, người đàn ông này rốt cuộc muốn cái gì, cô không hiểu chút nào.
“Cô.” Phong Dập Thần cho một chữ, khóe môi mỏng khẽ cong, người đã tới trước mặt cô rồi.
Cố Hảo nháy mắt cảm thấy không khí đều thiếu oxy.
Cơ thể to lớn của Phong Dập thần mang theo cảm giác áp bức khiến cô phải nín thở, cô không tự giác mà lùi lại.
“Anh Phong, tôi không bơi.”
Khóe môi Phong Dập Thần vẫn mang theo ý cười, trên khuôn mặt đẹp trai kia tuy là bình tĩnh, nhưng Cố Hảo vẫn cảm nhận được sức áp bức.
“Đi thay đồ bơi.”
“Không ---”
“Tôi thay giúp cô, hay là cô tự thay?” Người đàn ông căn bản không cho cô cơ hội từ chối, cái tay to mạnh mẽ giữ lấy cổ tay của cô, kéo đi về phía sau.
Chớp mắt, họ đã tới nửa phần sau của biệt thự, là một bể bơi khép kín, chất nước mát lạnh, trong veo được bảo dưỡng cực tốt.
Phong Dập Thần kéo cô tới trước một cửa phòng, nói với cô: “Vào thay đồ bơi.”
“Tôi không thay.” Cố Hảo cố lấy dũng khí, đứng thẳng người, nghiêm giọng nói: “Anh không thể như vậy ---”
Người bỗng nhiên bị đẩy vào phòng thay đồ, cửa “Ầm” một tiếng đóng lại.
Cố Hảo hít ngược một hơi, vừa ngẩng đầu liền chạm vào con mắt đen như mực của người đàn ông, con mắt như viên đá vỏ chai tỏa sáng khiến trái tim của cô chợt chặt lại.
“Tôi thay giúp cô.” Môi mỏng của người đàn ông khẽ mở, yên lặng rũ mắt nhìn cô, đáy mắt tràn đầy thích thú.
Mặt Cố Hảo mất đi màu máu, sau khi quẫn bách rút đi là sự hoảng sợ sâu sắc.
Cơ thể to lớn của Phong Dập Thần chặn cô trên cánh cửa, cô sớm đã không còn đường để lui, thỏa hiệp là cách duy nhất rồi.
“Tôi, tôi tự thay.”
Cuối cùng trong tầm mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô ấp a ấp úng nói ra câu này.
Phong Dập Thần mỉm cười, giọng điệu cũng dịu dàng hơn không ít: “Vậy mới ngoan. Cho cô 3 phút, không thay xong, tôi vui vẻ làm hộ.”
Anh nói xong, kéo cô ra, tự mở cửa, đi ra ngoài.
Người vừa ra ngoài, Phong Dập Thần đứng ở ngoài cửa, cúi đầu nhìn mình, có cảm giác.
Đúng là trúng tà rồi, ngay cả bác sĩ cũng bó tay chịu trói, người phụ nữ trong cánh cửa kia vừa tới gần, liền có thể khiến anh như vậy.
Anh nhắm mắt lại, lông mày đẹp nhíu lại, giữa hàng lông mày hiện lên vẻ thất vọng.
Cố Hảo ở trong cánh cửa nghĩ 3 phút, rồi nhanh chóng kéo tủ ra, nhìn đồ bơi còn nguyên mác, tìm một bộ đồ bơi bảo thủ nhất có vạt váy mặc vào, mặt cô lúc đỏ lúc trắng nhìn bản thân trong gương.
Dáng người hoàn mỹ, hoàn toàn không nhìn ra cô từng sinh con.
Nhớ tới đứa con, đáy mắt cô lướt qua một ánh sáng tối, nếu đều có thể sống tốt, thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, chỉ có mình người con trai Mặc Mặc là sống được.
“Cộc, cộc, cộc” Tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Hảo lập tức hít hơi, sự ảm đạm ở đáy mắt liên biến mất.
Cô hít sâu một hơi, kéo cửa ra, cố lấy dũng khí nhìn Phong Dập Thần.
Anh đang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Cố Hảo căng thẳng, hai cái tay nhỏ nháy mắt vặn lại với nhau, mắt không dám nhìn anh, không biết đặt đâu.
/4734
|