Chương 28: Người đến không có ý tốt
Cái gì cầu bất mãn ấy nhỉ?
Lương Thần nhanh chóng thoắt người đi ra, trong lòng chỉ có mấy chữ đó.
Người đàn ông thành niên thời gian dài kiềm chế không có người khác giới, bình thường sẽ gắt gỏng.
Anh ta đang lẩm bẩm thì điện thoại gọi đến.
Bên kia vang lên một giọng nữ: “Trợ lý Lương, tôi là Trần Thanh Vận, tôi muốn gặp Tổng giám đốc của các anh một lát.”
“Cô Trần?” Lương Thần nghiêm túc lại. “Tổng giám đốc của chúng tôi không gặp khách.”
“Chuyện tin tức Tổng giám đốc của các anh chắc chắn biết rồi, trợ lý Lương chắc anh cũng biết, bây giờ tôi đang hãm sâu bên trong, ảnh hương vô cùng lớn đối với tôi.” Trần Thanh Vận nói trong điện thoại: “Anh nói với Phong Dập Thần một tiếng giúp tôi, xem xem làm thế nào hóa giải nguy cơ giúp tôi.”
Lương Thần công thức hóa mà lên tiếng: “Cô Trần, cái này cô nên tìm công ty đại diện của cô.”
“Trợ lý Lương.” Tiếng Trần Thanh Vận hơi kích động. “Anh không thể nói như vậy, tôi cũng là phục vụ cho công ty của các anh.”
“Cô Trần, cô là người phát ngôn của công ty chúng tôi, nhưng bây giờ, có thể hợp tác phải kết thúc rồi.”
“Trợ lý Lương, nếu anh mà nói như thế, vậy tôi không khách sáo nữa. Tôi phải phản kích với người phụ nữ của anh Phong rồi.” Trần Thanh Vận trầm giọng nói: “Bây giờ tôi cũng biết hình ảnh của tin tức này là do Cố Hảo chụp. Hôm đó người mờ ám với Phong Dập Thần là Cố Hảo, đừng lấy tôi ra làm con cừu chết thay.”
Lông mày Lương Thần hơi cau. “Cô Trần, từ khi nào cô biến thành cừu chết thay rồi? Cô không phải đã sớm muốn làm mờ ám với Tổng giám đốc của chúng tôi để giành chỗ à?”
“Anh ---” Trần Thanh Vận dường như rất tức giận, lại cứng rắn ngừng lại, thay đổi giọng điệu: “Trợ lý Lương, tôi chỉ là muốn gặp Phong Dập Thần một lát,anh nói giúp tôi một tiếng, tôi đang ở ngay ngoài trang viên.”
Điện thoại đã cúp rồi.
Lương Thần lập tức quay người gõ cửa, lại bước vào.
Phong Dập Thần lại đã khôi phục điệu bộ lạnh nhạt, trên khuôn mặt núi băng không hề có cảm xúc.
“Tổng giám đốc, Trần Thanh Vận đang ở ngoài trang viên đợi gặp anh.”
“Không gặp.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
“Vâng.” Lương Thần vẫn báo cáo hết: “Tổng giám đốc, Trần Thanh Vận đã biết ảnh của tin tức là do cô Cố chụp, cô ta nói nếu anh không gặp, cô ta có thể sẽ đối phó cô Cố.”
Lông mày Phong Dập Thần hơi cau lại, hừ lạnh một tiếng: “Không ai có thể uy hiếp tôi.”
Lương Thần cũng cảm thấy Trần Thanh Vận đúng là tìm chết.
“Tôi bảo cô ta lập tức rời đi.”
“Không cần.” Khóe miệng Phong Dập Thần cười lạnh. “Cô ta có thời gian để cô ta đợi.”
“Vâng.”
Trần Thanh Vận đợi 3 tiếng, không đợi được hồi âm, mất hết kiên nhẫn. Cô ta gọi điện cho Lương Thần cũng không đợi được tin tức.
Không biết làm sao chỉ có thể rời đi.
Chiều tối, tại tòa soạn.
Cố Hảo tan ca, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, vừa ra khỏi tòa soạn liền bị hai người đàn ông dáng người dũng mãnh chắn đường đi.
Trong lòng cô cả kinh, nháy mắt cản thấy người đến không có ý tốt.
Hai người đàn ông mặt không cảm xúc, nhìn Cố Hảo: “Cô Cố, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Tôi không có thời gian.” Cố Hảo buột miệng nói, chuyển người sang một bên, chuẩn bị rời đi.
“Cô Cố, mong cô phối hợp, nếu không đừng trách chúng tôi dùng biện pháp mạnh.” Một người đàn ông trong đó nghiêng người một cái, chặn đường đi của cô.
“Các anh là ai?” Cố Hảo vô thức nhìn về phía sau họ, chỉ thấy một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng ở đó, trong đầu cô có chút ấn tượng ban đầu.
“Cô Trần mời cô qua đó.”
Trần Thanh Vận?
Quả nhiên là xe bảo mẫu của Ảnh hậu, chỉ là cô không biết Trần Thanh Vận tim cô làm gì.
Chẳng lẽ cũng là vì chuyện tin tức à?
Cố Hảo hít một hơi, nói: “Được, tôi đi cùng các anh.”
Rất nhanh đã vào trong xe.
Quả nhiên, Trần Thanh Vận đang ở trong xe.
Cô ta ngời ở chỗ giữa, nhìn cô, hất cằm, đáy mắt lướt qua tia sắc bén, hừ một tiếng: “Cô Cố, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
/4734
|