Chương 4: Chụp trộm.
Năm năm sau.
"Thần, làm ư?"
Sát bên cửa sổ, một người đàn ông một người phụ nữ đang thân thiết quấn chặt lấy nhau.
Tay người phụ nữ như có như không đặt lên lồng ngực cường tráng của người đàn ông, nhẹ nhàng sờ soạng, động tác mập mờ.
Trốn trong tủ đồ của phòng nghỉ, mặt Cố Hảo đỏ tới mang tai, cô cảm thấy chán nản, hình như cô đã đi nhầm chỗ, lẽ ra không nên đến nơi này.
Vì Tiểu Bao Tử, làm cái nghề phóng viên lá cải, hay giải trí hàng ngày mà cô không thích, cũng đáng.
Hiện tại, không gì quan trọng bằng cuộc sống hạnh phúc của Tiểu Bao Tử.
Vì con trai, nhịn một chút.
Người phụ nữ bên ngoài là một diễn viên, là một nữ diễn viên mới nổi đang dụ dỗ tổng giám đốc bá đạo.
Tin tức này sẽ rất nóng.
Cầm máy ảnh, Cố Hảo điều chỉnh đúng tiêu cự, lén lút quay chụp.
"A—" người phụ nữ khẽ rên một tiếng, âm thanh mềm mỏng lại lần nữa vang lên: "Thần, lẽ nào em không đủ xinh đẹp sao? Không thể kích thích anh sao?"
“Đi ra ngoài.” Giọng điệu của người đàn ông lạnh lùng, không có một chút cảm xúc, nhưng giọng nói của anh rất êm tai.
Ách!
Vậy mà lại không được.
Bỗng nhiên—
Không biết người đàn ông ra tay thế nào, chỉ thấy nữ diễn viên kia té xuống đất kêu lên một tiếng “A—”
Lại nhìn người đàn ông kia, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trên mặt đất, khí thế quá mạnh, cho dù là tình huống không bật đèn, xuyên qua ánh sáng yếu ớt, người ta vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt sắc bén kia mang đến cảm giác lạnh lẽo và đáng sợ như thế nào.
Ý lạnh chết chóc khiến người ta sợ hãi.
Cố Hảo giật cả mình, thật sự lo lắng thay cho nữ diễn viên kia.
“Phong Dập Thần!” Nữ diễn viên cũng không chịu nổi nữa, lạnh giọng quát: Chẳng lẽ Trần Thanh Vận em đường đường là ảnh hậu vẫn không xứng với anh sao?”
“Không phải chuyện của cô.” Phong Dập Thần mất kiên nhẫn.
“Phong Dập Thần, em cũng không tin, em không thể làm cho anh động tình.” Trần Thanh Vận lại cọ xát, lần thứ hai dán lên người Phong Dập Thần, vươn tay kéo thắt lưng của anh.
Bịch—
Nữ diễn viên lại bị hất té xuống đất.
Phong Dập Thần nhíu mày trầm giọng nói: "Trần Thanh Vận, đủ rồi."
Trần Thanh Vận trợn to hai mắt nhìn anh, "Anh thật sự không muốn em sao?"
Phong Dập Thần lạnh lùng nói: "Xin cô tự trọng."
“Ha!” Trần Thanh Vận giễu cợt một tiếng, tự giễu cười: “Phong Dập Thần, anh không phải là đàn ông sao?”
“Đi ra ngoài.” Phong Dập Thần quát lạnh một tiếng, giọng điệu lạnh lùng.
Cho dù sau khi bị người ta mỉa mai không phải đàn ông, Phong Dập Thần vẫn giữ tư thế cao quý và kiêu ngạo, dùng thái độ ung dung bình tĩnh hoàn toàn đóng băng trái tim đang xao động của nữ diễn viên Trần.
Nữ diễn viên mím môi nhìn người đàn ông, thu dọn quần áo, khịt khịt mũi, nước mắt rưng rưng: "Được, là em tự mình đa tình, làm phiền rồi."
Cô ta quay lưng bước ra ngoài.
Cố Hảo ngoe ngác nhìn người đàn ông bên ngoài, người đàn ông này là Phong Dập Thần, nghe nói là tổng giám đốc Duệ Phong.
Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, đúng thật là Liễu Hạ Huệ.
Cô cầm chiếc máy ảnh chuẩn bị thu dọn, thật sự lắc đầu bật cười, là một người đàn ông hiếm gặp, so với một con gấu trúc còn hiếm hơn.
“Đi ra!” Đột nhiên, người đàn ông trầm giọng hét lên.
Cố Hảo cảm thấy căng thẳng.
“Người bạn trong tủ.” Phong Dập Thần trực tiếp chỉ đích danh.
Tim Cố Hảo hồi hộp đập điên cuồng, bị phát hiện rồi sao?
Cô không nhúc nhích.
Phong Dập Thần nhanh chóng bước đến chiếc tủ cô đang trốn, xoạt một cái, mở cửa tủ ra.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trong bóng đêm cũng không rõ ràng, Cố Hảo ngồi ở trong đó đang cầm máy ảnh, liền bị anh bắt gặp.
“Hi!” Cố Hảo lúng túng vẫy vẫy tay, bị phát hiện thật sự là thất bại: “Tôi không thấy cái gì cả.”
Phong Dập Thần nhíu mày kiếm, từ trong đôi mắt sắc bén bắn ra khí lạnh, "Xóa hết mấy thứ gì đó trong máy ảnh."
Cố Hảo trợn to hai mắt, nuốt nước miếng một cái, phản bác: "Ôi, có phải vừa nãy anh đã biết tôi trốn ở trong tủ, nếu như không có tôi, có phải hôm nay anh với nữ diễn viên kia sẽ trình diễn màn ân ái ở đây rồi không?"
Phong Dập Thần: "..."
“Ngầm thừa nhận?” Cố Hảo tiếp tục nghiên cứu: “Thiệt thòi tôi vừa rồi còn rất khâm phục anh có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, hóa ra là do sợ bị chụp trộm nên không dám làm bậy.”
/4734
|