Ngày Vương Hàn Triệt cầm giấy chứng tử của Mộ Lôi Tuyết, tôi biết mình đã thua rồi! Thua một cách tâm phục khẩu phục. Và tôi cũng biết Vương Hàn Triệt vốn cao cao tại thượng, tự cao tự đại kia cũng thừa nhận sai lầm của mình, lần đầu tiên tôi nghe thấy anh Triệt nói hai từ xin lỗi .
Tôi quen biết anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ân hận. Tôi cứ nghĩ cả cuộc đời này anh Triệt sẽ một tay che trời, dù sai anh cũng sẽ cưỡng đoạt thành đúng. Bởi trong mắt anh, thắng thua đồng nghĩa với việc sống chết, anh chưa từng cho phép bản thân mình thất bại. Lần này anh cũng đã thắng, Vương gia đã thắng, đã có thể trả mối hận thù hơn chục năm nhẫn nhịn bày mưu tính kế. Nhưng Vương Hàn Triệt có cảm thấy vui vẻ không? Cảm giác vinh quang đó anh có cảm nhận được không? Chỉ một mạng sống của mẹ anh - Vương cố phu nhân, lại phải đánh đổi sinh mệnh của quá nhiều người có đáng không? Trong số đó có cả người con gái anh yêu thương, có cả đứa con chưa kịp mở mắt nhìn thế giới này của anh...
Bàn tay anh, đúng hơn là bàn tay Vương gia - Vương Du chủ của bàn cờ huyết mệnh này đã nhuốm bao huyết thanh, ông có thật sự vui mừng với kết cục? Tôi nhìn thấy giọt nước mắt của ông rơi, trong một đêm ông bỗng trở nên già đi chục tuổi, như thể không còn gì nữa. Tôi nghe ông luôn miệng gọi tên Tiểu Tuyết ... Thì ra, trong lòng ông đã xem Mộ Lôi Tuyết như con gái ruột của mình, trong nhiều năm bồi dưỡng không máu cũng là xương thịt. Chỉ vì lòng thù hận của ông quá sâu, vì ông quá cố chấp nên mới phủ nhận tình thương giành cho cô. Đến cuối cùng, ông không những mất đi người ông yêu thương nhất, còn mất cả cô con gái và đứa cháu vô tội... Ông còn làm liên lụy cả Vương Hàn Triệt phải sống trong đau khổ giống như ông.
Tôi chưa từng muốn kết cục này xảy ra, tôi đã ngàn vạn lần muốn ngăn cản, thật sự có lẽ ông trời cảm thương cho Mộ Lôi Tuyết sống quá đau khổ nên mới mang cô đi khỏi thế giới này như vậy. Chắc hẳn ông biết rõ những thứ tân thời cô ước vọng không có được, đến khi chết lại có tất cả...
Nhìn hình ảnh trên bia mộ, không ai ngờ đến tấm hình người con gái đơn thuần, cười thật rạng rỡ này chính là Mộ Lôi Tuyết khi Mộ gia còn sống. Đây chính là bức ảnh cuối cùng còn sót lại sau biến cố của Mộ gia, tuy nhiên điều bất ngờ hơn là nó được Vương Du cất giữ trong thư phòng của ông. Chưa ai từng thấy một Mộ Lôi Tuyết thuần khiết như vậy, những bức ảnh của cô bây giờ chỉ có trên tòa soạn của giới truyền thông. Còn lại quá khứ đều bị cô tẩy xóa sạch sẽ, như thể đây không phải là cô, mà là một người giống cô, cùng họ cùng tên, cùng gương mặt mà thôi.
Tôi đã nghĩ anh Triệt sẽ không đến, nhưng tôi đã quên mất anh vẫn là Vương Hàn Triệt cao ngạo. Tang lễ diễn ra thật bình yên, bầu không khí không có gì gọi là ngột ngạt, có lẽ ai cũng nghĩ Mộ Lôi Tuyết đang ngủ thôi, thứ cô cần nhất là bình yên.
Ba năm nữa nhẹ nhàng trôi qua. Bầu trời hôm nay đẹp hơn rất nhiều so với ba năm trước, không hề có gió tanh mưa máu. Tập đoàn Fame bây giờ là Mộ Thị, một tập đoàn độc lập do Vương Hàn Triệt thống trị, không phụ thuộc vào bất kỳ tập đoàn nào khác, ngay cả Vương Thị cũng hoàn toàn tách biệt. Đây là thành tựu Vương Hàn Triệt muốn trả lại cho Mộ Lôi Tuyết, anh muốn hoàn thành sở nguyện cả đời của cô. Nhưng anh cũng hiểu rõ một điều, dù anh có cố gắng như thế nào, bù đắp như thế nào, mẹ con cô cũng không thể nhìn thấy, không thể cảm nhận nữa rồi.
Anh từng nghĩ Mộ Lôi Tuyết không hề như đồn đãi, hóa ra không phải cô không đủ độc ác, không đủ tàn nhẫn, tuyệt tình, chỉ là cô yêu anh... Ngay khi chỉ còn hơi thở cuối cùng, cô vẫn nuôi hy rằng anh sẽ có chút rung động. Nhưng cái anh đáp lại tình yêu của cô là tuyệt vọng. Chính anh đã bức tử cô mà không phải một ai khác.
Cô chưa từng thương tổn anh, đến chết cũng không. Mà cái cô làm là dùng tình yêu tuyệt vọng đó muốn anh nhận ra anh có yêu cô không, nếu đáp án là có, vậy cô sẽ để anh nếm trải mùi vị của tình yêu tuyệt vọng nửa đời sau, không có lấy một tia hi vọng nào. Sự trả thù ngu ngốc cũng tàn độc nhất cô dành cho anh.
Sau ba năm, tại Vương Gia. Bầu trời hôm nay đã khác xưa, trong ngôi biệt thự này đã không còn cảm giác lạnh lẽo nữa mà thay vào đó là ấm cúng, đã có nhiều người lui tới hơn xưa, họ tới không phải vì mưu toan lợi lộc mà chỉ đơn giản là thăm hỏi một ông cụ. Thật sự đã có mùi vị của ngôi nhà rồi.
Ba năm thôi, Vương Du đã thay đổi rất nhiều, ông ngồi trên chiếc xe lăn trong hoa viên, ông đã già thật rồi. Tôi hay đến thăm ông, thường nghe ông kể rất nhiều chuyện có liên quan đến Vương cố phu nhân, mà trước nay ông chưa từng nhắc đến với ai.
Có một lần, tôi đã gặp Jin. Người đàn ông ấy, cũng giống như tôi từng muốn ngăn cản bi kịch này, từng một lòng muốn bảo vệ người mình yêu thương. Thế mà có lẽ số mệnh sớm đã được ông trời sắp xếp ổn thỏa, người nên đi thì cứ an nhiên mà đi, kẻ nên ở thì vẫn cứ phải sống tốt, và người đáng hạnh phúc thì sẽ chẳng đau thương.
Jin cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của bản thân. Mà tôi, cũng đã tìm ra được cuộc sống mới của mình, cuộc sống không phải chỉ ôm lấy giấc mơ sánh đôi cùng Vương Hàn Triệt. Nếu bây giờ có một người đàn ông đến, tôi nhất định sẽ lấy anh ta.
Tôi quen biết anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ân hận. Tôi cứ nghĩ cả cuộc đời này anh Triệt sẽ một tay che trời, dù sai anh cũng sẽ cưỡng đoạt thành đúng. Bởi trong mắt anh, thắng thua đồng nghĩa với việc sống chết, anh chưa từng cho phép bản thân mình thất bại. Lần này anh cũng đã thắng, Vương gia đã thắng, đã có thể trả mối hận thù hơn chục năm nhẫn nhịn bày mưu tính kế. Nhưng Vương Hàn Triệt có cảm thấy vui vẻ không? Cảm giác vinh quang đó anh có cảm nhận được không? Chỉ một mạng sống của mẹ anh - Vương cố phu nhân, lại phải đánh đổi sinh mệnh của quá nhiều người có đáng không? Trong số đó có cả người con gái anh yêu thương, có cả đứa con chưa kịp mở mắt nhìn thế giới này của anh...
Bàn tay anh, đúng hơn là bàn tay Vương gia - Vương Du chủ của bàn cờ huyết mệnh này đã nhuốm bao huyết thanh, ông có thật sự vui mừng với kết cục? Tôi nhìn thấy giọt nước mắt của ông rơi, trong một đêm ông bỗng trở nên già đi chục tuổi, như thể không còn gì nữa. Tôi nghe ông luôn miệng gọi tên Tiểu Tuyết ... Thì ra, trong lòng ông đã xem Mộ Lôi Tuyết như con gái ruột của mình, trong nhiều năm bồi dưỡng không máu cũng là xương thịt. Chỉ vì lòng thù hận của ông quá sâu, vì ông quá cố chấp nên mới phủ nhận tình thương giành cho cô. Đến cuối cùng, ông không những mất đi người ông yêu thương nhất, còn mất cả cô con gái và đứa cháu vô tội... Ông còn làm liên lụy cả Vương Hàn Triệt phải sống trong đau khổ giống như ông.
Tôi chưa từng muốn kết cục này xảy ra, tôi đã ngàn vạn lần muốn ngăn cản, thật sự có lẽ ông trời cảm thương cho Mộ Lôi Tuyết sống quá đau khổ nên mới mang cô đi khỏi thế giới này như vậy. Chắc hẳn ông biết rõ những thứ tân thời cô ước vọng không có được, đến khi chết lại có tất cả...
Nhìn hình ảnh trên bia mộ, không ai ngờ đến tấm hình người con gái đơn thuần, cười thật rạng rỡ này chính là Mộ Lôi Tuyết khi Mộ gia còn sống. Đây chính là bức ảnh cuối cùng còn sót lại sau biến cố của Mộ gia, tuy nhiên điều bất ngờ hơn là nó được Vương Du cất giữ trong thư phòng của ông. Chưa ai từng thấy một Mộ Lôi Tuyết thuần khiết như vậy, những bức ảnh của cô bây giờ chỉ có trên tòa soạn của giới truyền thông. Còn lại quá khứ đều bị cô tẩy xóa sạch sẽ, như thể đây không phải là cô, mà là một người giống cô, cùng họ cùng tên, cùng gương mặt mà thôi.
Tôi đã nghĩ anh Triệt sẽ không đến, nhưng tôi đã quên mất anh vẫn là Vương Hàn Triệt cao ngạo. Tang lễ diễn ra thật bình yên, bầu không khí không có gì gọi là ngột ngạt, có lẽ ai cũng nghĩ Mộ Lôi Tuyết đang ngủ thôi, thứ cô cần nhất là bình yên.
Ba năm nữa nhẹ nhàng trôi qua. Bầu trời hôm nay đẹp hơn rất nhiều so với ba năm trước, không hề có gió tanh mưa máu. Tập đoàn Fame bây giờ là Mộ Thị, một tập đoàn độc lập do Vương Hàn Triệt thống trị, không phụ thuộc vào bất kỳ tập đoàn nào khác, ngay cả Vương Thị cũng hoàn toàn tách biệt. Đây là thành tựu Vương Hàn Triệt muốn trả lại cho Mộ Lôi Tuyết, anh muốn hoàn thành sở nguyện cả đời của cô. Nhưng anh cũng hiểu rõ một điều, dù anh có cố gắng như thế nào, bù đắp như thế nào, mẹ con cô cũng không thể nhìn thấy, không thể cảm nhận nữa rồi.
Anh từng nghĩ Mộ Lôi Tuyết không hề như đồn đãi, hóa ra không phải cô không đủ độc ác, không đủ tàn nhẫn, tuyệt tình, chỉ là cô yêu anh... Ngay khi chỉ còn hơi thở cuối cùng, cô vẫn nuôi hy rằng anh sẽ có chút rung động. Nhưng cái anh đáp lại tình yêu của cô là tuyệt vọng. Chính anh đã bức tử cô mà không phải một ai khác.
Cô chưa từng thương tổn anh, đến chết cũng không. Mà cái cô làm là dùng tình yêu tuyệt vọng đó muốn anh nhận ra anh có yêu cô không, nếu đáp án là có, vậy cô sẽ để anh nếm trải mùi vị của tình yêu tuyệt vọng nửa đời sau, không có lấy một tia hi vọng nào. Sự trả thù ngu ngốc cũng tàn độc nhất cô dành cho anh.
Sau ba năm, tại Vương Gia. Bầu trời hôm nay đã khác xưa, trong ngôi biệt thự này đã không còn cảm giác lạnh lẽo nữa mà thay vào đó là ấm cúng, đã có nhiều người lui tới hơn xưa, họ tới không phải vì mưu toan lợi lộc mà chỉ đơn giản là thăm hỏi một ông cụ. Thật sự đã có mùi vị của ngôi nhà rồi.
Ba năm thôi, Vương Du đã thay đổi rất nhiều, ông ngồi trên chiếc xe lăn trong hoa viên, ông đã già thật rồi. Tôi hay đến thăm ông, thường nghe ông kể rất nhiều chuyện có liên quan đến Vương cố phu nhân, mà trước nay ông chưa từng nhắc đến với ai.
Có một lần, tôi đã gặp Jin. Người đàn ông ấy, cũng giống như tôi từng muốn ngăn cản bi kịch này, từng một lòng muốn bảo vệ người mình yêu thương. Thế mà có lẽ số mệnh sớm đã được ông trời sắp xếp ổn thỏa, người nên đi thì cứ an nhiên mà đi, kẻ nên ở thì vẫn cứ phải sống tốt, và người đáng hạnh phúc thì sẽ chẳng đau thương.
Jin cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của bản thân. Mà tôi, cũng đã tìm ra được cuộc sống mới của mình, cuộc sống không phải chỉ ôm lấy giấc mơ sánh đôi cùng Vương Hàn Triệt. Nếu bây giờ có một người đàn ông đến, tôi nhất định sẽ lấy anh ta.
/10
|