Chương 1.1
Editor: Khưu Uy Uy
Nằm trong góc khuất của thành phố có một cửa hàng màu hồng xinh xắn, lung linh, chưa tới thời gian mở cửa, bên trong lại loáng thoáng truyền ra tiếng ai oán.
“Linh Lan, túi chứa không nổi nữa rồi, cậu đừng lấy nữa!”
Chiêm Chỉ Tĩnh lấy CD trong túi giấy ra, để lại trên giá, khuôn mặt luôn đầy ánh mắt giờ hiện lại toàn mây đen. Nếu thế giới có đại biểu cho ký hiệu cảm xúc, cô khẳng định mặt mình có vô số vạch đen!
Haizz, tuy rằng biết Kiềm Lan luôn nhiệt tình, sau khi biết cô gặp khó khăn cô ấy tuyệt đối không bàng quan, nhưng lần này Triệu Linh Lan thực sự nhiệt tình quá mức, nhồi đầy túi xách của cô còn chưa đủ, còn lấy túi giấy của cửa hàng, tiếp tục nhét vào.
Nhìn CD mình vừa đặt lên trên giá lại bị nhét vào túi giấy, Chiêm Chỉ Tĩnh buông xuôi, chán nản nhìn bóng dáng nhỏ bé của Triệu Linh Lan bận rộn như ong thợ, chăm chỉ nhét CD vào túi, sau đó nhét thêm vài đĩa nữa.
“Linh Lan, như này thật sự đủ rồi! Cậu không lo ông chủ cậu phát hiện trong tiệm thiếu này nọ à?” Ban đầu cái giá đầy CD tình sắc, bây giờ không còn cái nào, khó đảm bảo ông chủ hảo bạo trong truyền thuyết không phát điên. dd-đ-ll-qq-đ
“Không cần lo, hôm qua mình đã xin phép ông chủ, anh ấy nói tuỳ mình!” Triệu Linh Lan mỉm cười muốn Chiêm Chỉ Tĩnh yên tâm.
“Nhưng cậu hẳn là nói mình cần đĩa lỗi thời?”
Triệu Linh Lan gật đầu.
“Nhưng cậu lại lấy cho mình toàn hàng mới quý hiếm?” Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn bản ghi chú trên tường viết “Hàng mới”. KUU - DĐ- L- QĐ
“Ông chủ không để ý đâu!” Triệu Linh Lan phất tay, muốn Chiêm Chỉ Tĩnh đừng để ý.
“Cậu chắc chứ?” Chiêm Chỉ Tĩnh ôm ngực, mí phải giật giật. Cô thực cảm động Triệu Linh Lan giúp đỡ hết mình.
Nhưng không muốn thấy cô ấy bị tên đàn ông hoả bạo kia mắng vì chuyện này.
“Chỉ Tĩnh, chẳng lẽ cậu không muốn nhận ý tốt của mình sao?” Triệu Linh Lan xụ miệng như chú chó nhỏ rơi xuống nước, hết sức đáng thương tội nghiệp.
Một mũi tên trúng hồng tâm! Mỗi lần Triệu Linh Lan làm vẻ mặt này, cho dù Chiêm Chỉ Tĩnh có quyết tâm cuối cùng vẫn khuất phục Triệu Linh Lan.
Chiêm Chỉ Tĩnh thở dài, gãi tóc. “Linh Lan, tính tiền cho mình.”
Triệu Linh Lan lập tức nhíu mày. “Chỉ Tĩnh, mình không định lấy tiền của cậu!” Bạn tốt gặp nạn cần giúp, cô tuyệt đối sẽ không nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thu tiền của bạn tốt.
“Đây đều là hàng mới, mình không thể lấy không.” Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu.
Sau khi cô nói cho Triệu Linh Lan biết hoàn cảnh của mình, cách một ngày Triệu Linh Lan nói với cô, chỗ cô ấy có hàng ế tồn kho có thể cung cấp miễn phí cho cô, muốn sáng nay cô đến sớm lấy. Không nghĩ rằng cô ấy không lấy hàng ế, trong túi xách và túi giấy đều là hàng mới, còn toàn là hàng chất lượng cao dễ bán.
Sao cô có thể chiếm tiện nghi như vậy?
“Chỉ Tĩnh, nếu cậu cố ý muốn trả tiền, mình sẽ trở mặt đó!” Triệu Linh Lan tahy đổi thái độ nhẹ nhàng, đôi mắt sáng trong chớp cũng không chớp nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh, vẻ mặt kiên quyết.
Chiêm Chỉ Tĩnh không tự chủ lui một bước, nuốt nước miếng.
Triệu Linh Lan là người có tính cách yếu đuối nhất trong bốn bọn cô, đồng thời cũng là người có tính bướng bỉnh nhất. Tuy số lần tính bướng bỉnh của cô ấy phát tác đếm trên đầu ngón tay, nhưng một khi đã bướng thì như thay đổi hoàn toàn, tính cách yếu đuối bình thường biến mất trong nháy mắt, đến lúc cô ấy thành công mới thôi.
Chiêm Chỉ Tĩnh cảm thấy mình đánh nhau không thua đàn ông, nhưng luôn thua Triệu Linh Lan bé bỏng yếu đuối, giơ cờ trắng đầu hàng.
“Chỉ Tĩnh?” Triệu Linh Lan dịu dàng nói nhưng khí thế không thể xem nhẹ.
Chiêm Chỉ Tĩnh thở dài, hai tay giơ cao. “Mình đầu hàng.”
Ba từ ngắn ngủi làm Triệu Linh Lan dịu dàng như thường, bắt đầu tiếp tục nhét CD.
Chiêm Chỉ Tĩnh vô lực ngồi xuống sofa, rót ly nước, ngửa đầu uống cạn, nhìn Triệu Linh Lan cướp đoạt đĩa trong tiệm, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Aiz, rõ ràng là nhân viên cửa hàng lại không để ý cửa hàng bị lỗ, ngược lại cô ấy giống như bà chủ lo lần này tổn thất không lớn.
“Linh Lan, hôm nay mấy giờ cậu mở cửa? Mình không làm chậm trễ thời gian buôn bán chứ?” Chiêm Chỉ Tĩnh hỏi.
Triệu Linh Lan giữ chức vụ hơi đặc thù, mỗi lần chỉ cho một nhóm khách nhất định vào, chọn mua trong hai tiếng, vì quy định hạn chế này làm khách hàng phải gọi điện hẹn trước. Nếu không tuân theo quy định sẽ bị ông chủ không lưu tình ném ra ngoài như rác.
Nói dễ nghe thì ông chủ như vậy có cá tính, nói khó nghe là hoả bạo, nhưng kỳ quái là dường như khách hàng không thèm quan tâm, vẫn ùn ùn kéo đến tiêu tiền.
“Hôm nay nhóm khách đầu tiên là mười giờ, chúng ta còn một tiếng nữa.” Triệu Linh Lan đi đến một giá khác, tươi cười đặt túi giấy lên sofa, sau đó phủi váy, ngồi xuống cạnh Chiêm Chỉ Tĩnh.
Cướp đoạt xong rồi! Triệu Linh Lan cảm thấy hài lòng.
Chiêm Chỉ Tĩnh rót một ly nước ấm đưa cho Triệu Linh Lan, sau đó thuận tay gạt mấy sợi tóc rối trên trán cô ấy, rồi chỉnh lại quai tạp dề bị tụt.
“Thật không chịu nổi cậu, lớn như vậy rồi, còn mặc quần áo lôi thôi như vậy?” Chiêm Chỉ Tĩnh dí đầu Triệu Linh Lan.
“Chỉ Tĩnh, nếu cậu là đàn ông, mình nhất định sẽ náo loạn muốn gả cho cậu!”
“Sau đó để cậu ăn đến chết?” Chiêm Chỉ Tĩnh hừ hừ.
“Mình làm sao?” Triệu Linh Lan bĩu môi.
“Còn làm sao? Ai vừa rồi uy hiếp mình, không cho mình trả tiền?” Chiêm Chỉ Tĩnh liếc Triệu Linh Lan, vẫn hơi oán trách. Cô thật sự lo Triệu Linh Lan sẽ bị trách mắng.
“Hiếm khi cậu nhờ mình giúp, đương nhiên mình phải giúp hết mình!” Triệu Linh Lan nắm chặt hai tay, ngước mắt cao 45 độ, hai mắt loé sáng.
“Hai chuyện này không thể coi là một mà?” Thỉnh cầu của cô và không trả tiền, trong mắt cô hoàn toàn là hai việc khác nhau.
“Chỉ Tĩnh, hiếm khi cậu gặp khó khăn trong công việc mà!” Triệu Linh Lan hoàn toàn xem nhẹ nghi vấn của Chiêm Chỉ Tĩnh, đột nhiên nhớ tới khó khăn của bạn bè. Chiêm Chỉ Tĩnh luôn thuận lợi trong công việc, lần này lại gặp phải vấn đề nan giải, mới đầu cô nghe, còn hoài nghi chính mình nghe nhầm.
“Cậu thật sự bị giám chế nhà cậu lui bản thảo bảy lần?” Triệu Linh Lan rất lo lắng hỏi.
“Không phải ‘nhà mình’, là ‘nhà anh ta’”. Chiêm Chỉ Tĩnh sửa lại, yếu ớt dựa vào ghế sofa, tuỳ tiện ôm lấy một cái gối ôm.
/23
|