Sorry bây by. Máy tính già rồi nên giở chứng -_-
Chương 2.2
Editor: Khưu Uy Uy
Phương Bách Hâm đột nhiên dừng lại. “Không biết cô ấy có đang hẹn hò với ai hay có chồng chưa cưới không?” Nghĩ đến điều này, lông mày cương nghị của anh nhắn lại.
Theo như dò hỏi được từ bạn tốt, bây giờ cô còn độc thân, nhưng cũng không xác định được “tình trạng hẹn hò” hiện tại của cô.
Nếu cô có bạn trai, hành động theo đuổi của anh hơi khó khăn, anh phải quan sát hành động giữa cô và bạn trai, lợi dụng thời gian họ không gặp nhau, bình tĩnh tiếp cận cô, sau đó từng bước nuốt chửng cô…..
Làm như vậy hình như hơi tiểu nhân, nhưng khó có cô gái nào có thể khơi mào được “hứng thú” của anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không buông tay cô.
Nếu quyết định này bị bạn bè biết nhất định sẽ trở tài đề tài bàn tán lúc nghỉ ngơi, dù sao anh khó có lúc theo đuổi phụ nữ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội! Có lẽ họ đã nghe được tin từ miệng Chu Uy Tuấn.
“Đính đoong --- đính đoong đính đoong –“
“Không thể nào? Nhanh như vậy đã đến làm tổn thương tôi.” Phương Bách Hâm cười khổ lắc đầu, mở cửa thư phòng, chuẩn bị mở cửa chính hoan nghênh đám bạn thời trung học hại người.
Cửa mở, Phương Bách Hâm không dám tin.
Chiêm Chỉ Tĩnh đứng ở hành lang, thấy Phương Bách Hâm lập tức tra hỏi. “Anh đã kết hôn chưa? Hoặc có bạn gái chưa?”
Không sai, người đàn ông vừa rồi cô nghĩ đến chính là Phương Bách Hâm, không biết vì sao, cô lại nghĩ đến anh, hoặc là, nếu chọn một người khác phái quen biết, như vậy cô nghĩ, có thể làm tình cùng người đàn ông này!
Nhưng mà nếu anh gật đầu vấn đề cô vừa hỏi, cô lập tức mất hết hi vọng. Cô cũng không kinh ngạc, Phương Bách Hâm cười nhìn cô gái trước mắt, tuy rằng không biết mục đích của cô là gì nhưng anh không thèm quan tâm.
Thật vui, anh còn chưa hành động, cô đã chủ động tới cửa tìm anh!
“Tại sao đột nhiên hỏi vậy?” Anh nhướng mày, thầm đánh giá cô từ đầu đến chân.
Hình như cô rất thích mặc áo T-shirt vừa người, làm lộ đường cong xinh đẹp nửa người trên, mà không giống hai lần trước gặp, hôm nay cô mặc quần soóc – quần soóc jean chỉ bao trùm được cặp mông tròn của cô.
A, hai chân cô thật sự cân xứng!
“Anh trả lời tôi trước.” Chiêm Chỉ Tĩnh hoàn toàn không phát hiện dáng người mình đang bị người đàn ông này bình luận.
Phương Bách Hâm nhìn mặt Chiêm Chỉ Tĩnh, cố tỏ vẻ thần bí vuốt cằm. “Nếu tôi không nói thì sao?”
“Tôi nghiêm túc đấy, anh làm ơn nghiêm túc chút đi.” Chiêm Chỉ Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Phương Bách Hâm đột nhiên hiểu được gì đó, sắc mặt nghiêm lại. “Hiện tại tôi cũng nghiêm túc trả lời em, hai điều em hỏi, tôi đều không có.”
“Đừng lừa tôi!”
“Tôi thề!” Phương Bách Hâm giơ tay phải. “Điện thoại tôi, chứng minh thư đều cho em kiểm tra.”
Di động để xác nhận có tin nhắn thân mật của bạn gái không, mà chúng minh thứ có thể chứng minh thân phận chưa kết hôn của anh.
Nghe anh nói vậy, hoài nghi trong lòng Chiêm Chỉ Tĩnh nháy mắt biến mất. Xem ra anh nói thật, một khi đã vậy……
Cô híp mắt, nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt 30 giây, hít sâu, bất chấp tất cả nói: “Làm tình với tôi đi!”
Điều này làm Phương Bách Hâm ngây người, không thể nghĩ tới cô sẽ có yêu cầu nwh vậy.
Anh đang nằm mơ sao? Hay anh nghe nhầm? Yêu cầu của cô hoàn toàn phá huý kế hoạch lúc trước của anh, trực tiếp xuất hiện đánh nhanh thắng nhanh!
Này, này thật sự…….
Anh thừa nhận mình cũng có ý muốn lên giường với cô, nhưng anh muốn tiến từng bước, tuyệt đối không thể doạ người ta. Ép phụ nữ quan hệ với mình, tuyệt đối không phải chuyện anh làm.
Nhưng anh không thể đoán được cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy – a, trời ạ! Yêu cầu này thật sự quá hấp dẫn người ta!
Chiêm Chỉ Tĩnh mở lớn mắt nhìn người đàn ông, bắt đầu cảm thấy bất an đối với yêu cầu của mình.
Có phải anh sẽ cho rằng cô là một cô gái tuỳ tiện, đều có yêu cầu như vậy đối với người khác phái?
Chết tiệt! Cô không nên nói thẳng như vậy, có lẽ trước nên chuẩn bị bản thảo, uyển chuyển nói lại yêu cầu của cô mới đúng………..
Tốt rồi, cô đã làm hỏng việc, doạ người duy nhất lựa chọn đến ngây ngốc!
Chiêm Chỉ Tĩnh ho khẽ. “Nếu anh không muốn, coi như chưa nghe thấy….” Cô vẫy tay.
“Ai bảo tôi không muốn.” Phương Bách Hâm lấy lại tinh thần, dường như hét lên nói ra sáu từ. Anh gật đầu còn không kịp, sao lại từ chối?
“Vậy sao?” Chiêm Chỉ Tĩnh khoanh tay, tròng mắt lên xuống đánh giá anh. “Nhìn bộ dáng anh hình như không tự nguyện!”
Phương Bách Hâm thở dài, thân thể to lớn dịch sang bên phải, để lộ đường vào, tay phải mời cô đi vào. “Nhận xét của em không giống thực tế, nhưng chờ lát nữa em sẽ biết rốt cuộc tôi có nguyện ý không. Mời vào.”
Chime Chỉ Tĩnh cũng không khách sáo, thoải mái bước vào nhà anh, tò mò đánh giá bốn phía.
Không gian sống đơn giản gọn gàng, không có dư thừa món đồ trang trí nào, hoàn toàn biểu hiện rõ đây là chỗ ở của một người đàn ông trưởng thành.
Hả?
Chiêm Chỉ Tĩnh nghi ngờ đứng trước cầu thang. “Sao trong nhà anh lại có cầu thang?” Rõ ràng xã khu này đều là nhà trọ, vì sao phòng anh lại xuất hiện một tầng nữa?
Phương Bách Hâm đi đến cạnh cô, giải thích: “Ba tôi là ông chủ công ty xây dựng, mà xã khu này là công trình của ông ấy, cho nên ‘trường hợp đặc biệt’ này sẽ có tại chỗ ở của tôi và em gái.”
“Tôi luôn khó hiểu vì sao rõ ràng có tầng 13, nhưng tháng máy chỉ có 12 phím ấn……. Thì ra anh sử dụng đặc quyền.”
Phương Bách Hâm ngửa đầu cười to. Dùng đặc quyền? Cô dùng từ như vậy để làm rõ nguyên nhân!
“Chẳng lẽ tôi nói sai? Anh dám nói anh không sử dụng đặc quyền?”
“Không, em nói không sai. Nhưng đặc quyền này không miễn phí – tôi có trả tiền thuê đàng hoàng.”
Ba anh không chấp nhận vì con cái mà miễn phí này nọ, có trả giá mới có thu hoạch là tín nhiệm của ba, cho nên dù người thân ở, lại muốn họ tự lập, bắt đầu kiếm tiền sau đó phải trả lại “tiền cho vay”.
“Em muốn tham quan nơi này không?” Phương Bách Hâm hỏi.
/23
|