Thiệu Kỳ Á mặc áo nâu cổ cao ăn khớp với quần dài màu nâu, xuất hiện ở sân trường đại học Z, thân hình cao lớn mạnh mẽ, ngũ quan anh tuấn, bộ dáng nổi bật bất phàm làm cho anh cho dù muốn âm thầm đến đây tìm người, vẫn dẫn tới một trận chấn động.
Thật vất vả, rốt cục anh cũng tìm được vị trí khoa của Dụ Bảo Đế, cũng có một vị bạn học tốt bụng hỗ trợ anh đi tìm cô.
Giờ phút này, anh ở phòng ngoài khoa thiết kế chờ, các học viên đi ngang qua đều dùng ánh mắt tò mò, xì xào bàn tán nhìn anh, anh ung dung bình thản đối mặt, nhưng trong lòng cũng không có bình tĩnh như bề ngoài.
Chủ động như thế không phải là phong cách của anh, nhưng bởi vì là cô, lý trí bị tình cảm đánh bại, thúc đẩy anh làm như vậy.
Phát hiện sổ ghi chép thất lạc, tâm tình cô nhất định sẽ rất khó chịu.
Hiện tại anh đến đem sổ ghi chép trả lại cho cô, chỉ là tưởng tượng phản ứng cùng biểu tình vui mừng cám ơn của cô, anh liền không nhịn được tâm tình phấn chấn.
“Chị Bảo Đế, lầu một có một anh siêu đẹp trai tìm chị.” Một đàn em cùng khoa đi vào cửa phòng học, thăm dò xác định không có giáo viên đang lên lớp, mới cao giọng truyền lời.
“A… Bảo Đế, cậu bắt cá hai tay hả? Đàn anh sẽ rất thương tâm đó!”
“Anh đẹp trai đó là ai?”
Các sinh viên trong phòng học đang làm bài tập nghe thấy vậy liền ồ lên, mỗi người một câu trêu chọc cô.
“Mọi người đừng nói bừa!” Dụ Bảo Đế lúng túng ngăn các bạn học nói lung tung, vội vàng đứng dậy hỏi người truyền lời. “Em gái, cho hỏi người đó là ai, tìm chị làm gì?”
“Em quên hỏi tên rồi, bất quá anh ta nói muốn đem sổ ghi chép trả lại cho chị.”
“Sổ ghi chép?” Ánh mắt của cô sáng ngời, tim đập nhanh, hành động cũng theo đó nhanh hơn.
“Em gái, cám ơn em.” Nói xong, cô cấp bách chạy vội đi.
Tuy rằng hiện tại phần lớn đều vẽ trên máy tính, nhưng rất nhiều những bức tranh trong sổ ghi chép của cô là do linh cảm cùng ý tưởng đột xuất nảy ra, trong đó có một phần không phải là tác phẩm thiết kế, đối với cô mà nói là rất quan trọng.
Hai ngày trước làm mất, cô vừa tự trách vừa ảo não, bây giờ có thể mất rồi lại tìm được, tâm tình của cô kích động tựa như gặp lại người thân lâu ngày xa cách.
Vội vã chạy tới lầu một, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người đàn ông thân hình to lớn đứng ở trước bảng thông báo, tùy ý xem bảng thông báo của bọn họ.
“Anh ơi, em là Dụ Bảo Đế, xin hỏi là anh nhặt được...” Cô lên tiếng, thấy đối phương xoay người lại, không khỏi ngừng lời, mắt mở to, kinh ngạc cao giọng. “Là anh?”
“Lại gặp mặt rồi.” Thiệu Kỳ Á nhếch môi khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía cô phảng phất có tia sáng nhu hòa không muốn cho người khác biết.
Ngữ điệu của anh tao nhã trầm ổn, tiếng nói nhu mị khiến cho tim cô trong nháy mắt lỡ mất một nhịp, hại cô ý thức có chút mất phương hướng, nhất thời nhớ không nổi đã gặp mặt ở đâu.
“Em đã thấy anh... ở...” Dụ Bảo Đế chỉ vào anh, nhíu mi cố gắng hồi tưởng.
“Ở quán cà phê Nhật An cùng viện dưỡng lão.” Anh hảo tâm nói ra đáp án.
“Đúng đúng đúng... Em còn cảm thấy làm sao lại khéo như vậy!” Cô gật đầu như bằm tỏi, đôi mắt trong suốt ẩn chứa ý cười.
“Đúng rồi, anh nhặt được ở chỗ nào vậy?”
“Trong phòng bà ngoại tôi.” Anh cười nhìn cô, vẻ mặt kia so với ngôi sao còn có lấp lánh chói mắt hơn, ánh sáng trong mắt anh, cũng phản chiếu tâm tình của anh.
“Là bà Trịnh sao?” Cô phỏng đoán theo trực giác.
“Đúng.”
“Em biết mà, không thể nào rơi mất được! Em chỉ lấy sổ ghi chép ra lúc ở phòng Bà Trịnh thôi, nhưng sau khi phát hiện mất, em gọi điện thoại nhờ nhân viên công tác giúp tìm lại nhưng tìm không ra, thì ra là anh cầm.”
Cô tiếp nhận sổ ghi chép anh đưa, tươi cười. “Cám ơn anh đã đặc biệt mang trả lại cho em, vì nó, em đã mất ngủ hai ngày rồi, cũng sắp biến thành gấu mèo luôn.”
Anh thấy hai quầng đen quanh mắt cô, một chút thương tiếc kỳ lạ lướt qua trong lòng, nếu không phải không có thời gian, anh đã tới từ ngày hôm qua rồi.
“Vậy bây giờ em có thể an ổn ngủ một giấc rồi.”
“Đúng vậy.” Dụ Bảo Đế cười tươi đem sổ ghi chép đặt ở trước ngực, vuốt ve như bảo bối.
“Muốn em cám ơn anh như thế nào mới tốt đây?”
“Mời tôi uống ly nước đi.” Anh hào phóng đề nghị, vì mục đích, không cần khách khí.
Cô nâng đôi lông mày xinh đẹp lên. “Nhật An?”
“Em rất thích nơi đó sao?” Anh thừa cơ hỏi.
“Đương nhiên, buổi chiều thứ năm hàng tuần em không có tiết học sẽ tới đó ngồi một chút, tuy rằng rất thích, nhưng cũng không thể thường xuyên đi, anh cũng biết đó, học trò nghèo mà, một ly đồ uống hơn một trăm đồng là tiêu phí xa xỉ, một tuần một lần là đủ hưởng thụ rồi.” Cô trả lời thẳng thắn, không tự giác để lộ ra tính tiết kiệm.
Thì ra chỉ có thứ Năm cô mới có thể đi, khó trách lần đầu anh ngẫu nhiên đi qua, liên tiếp mấy lần sau tới, cũng không gặp mặt cô, bởi vì dường như cũng không đúng dịp thứ Năm.
Thật tốt quá, thám thính được tin tức này, đúng là thu hoạch lớn!
“Tôi cũng cảm thấy quán đó không tồi, trang trí cùng cà phê đều rất tiêu chuẩn.”
Cùng yêu thích Nhật An, chứng minh sở thích của bọn họ có phần nào đó là giống nhau.
“Gặp được ánh mắt nhất trí của người có cùng sở thích thực vui vẻ.” Cô nhếch miệng, khuôn mặt tràn đầy vui mừng, trong sáng động lòng người. “Nhưng mà hai ngày này em có giờ lên lớp, hay là... Chúng ta hẹn thứ Năm, anh có rảnh không?”
Vẻ mặt cô sinh động thú vị, biểu hiện thản nhiên thẳng thắn, không hề quanh co lòng vòng, Thiệu Kỳ Á nhìn mà đáy lòng cũng vui vẻ theo.
“Không thành vấn đề, vậy buổi chiều thứ Năm.” Anh đáp ứng, hoàn toàn đem hai chữ “ Hành trình” ném ra sau đầu.
Nói chuyện với cô ở khoảng cách gần như vậy, dù chỉ có mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, trái tim của anh đã căng tràn niềm vui sướng rồi, mới định ra ước hẹn, anh đã bắt đầu chờ mong, cảm tình đối với cô, thật đúng là không phải hai ba câu có thể giải thích.
Không nói đến lực hấp dẫn khó tả kia, tính cách này của cô vừa vặn cũng đúng khẩu vị của anh.
Bởi vì ở thương trường lăn lộn nhiều năm, thật sự đã nhìn chán những lễ nghi điệu bộ dối trá rồi, ở chung một chỗ với người lòng dạ ngay thẳng như cô thoải mái lại vui vẻ, không có nửa điểm áp lực.
Anh thích nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ánh mắt lấp lánh như sao của cô, thích nghe giọng nói thanh thúy cùng ngữ điệu hoạt bát của cô, anh muốn lưu lại cảm giác thư thái này, muốn làm bạn với cô gái khả ái dễ thương như cô.
Cho nên, dù không có thời gian, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp biến thành có.
※ ※ ※
Cũng là buổi chiều thứ Năm, cũng ở tại quán cà phê Nhật An, tâm tình Thiệu Kỳ Á lại khác biệt rất lớn, anh và Dụ Bảo Đế đã trao đổi số điện thoại di động, lưu lại tên họ, còn cùng cô hẹn gặp mặt, anh đã đặc biệt yêu cầu thư ký giảm bớt hành trình, rút gọn hội nghị, gạt bỏ tất cả mọi chuyện, cũng vì thời khắc cùng cô nhàn nhã uống trà chiều.
Có lẽ bởi địa điểm kín đáo, thời gian này khách ở cà phê Nhật An cũng không nhiều, lầu hai trống rỗng, hiện tại chỉ có Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế là khách.
“Anh Thiệu, lúc này anh không cần đi làm sao?” Dụ Bảo Đế dùng cái thìa dài múc kem trên cà phê, vừa ăn vừa hỏi.
Trừ bỏ chị cả, chị hai, bên người cô phần lớn là bạn học cùng tuổi, cho nên đối với người bạn mới lớn hơn bảy tuổi Thiệu Kỳ Á, cô liền tràn ngập tò mò.
“Đúng, nhưng trước đó tôi đã giải quyết hết việc cần làm rồi mới tan ca.”
Bưng lên ly macchiato vừa được đưa tới, Thiệu Kỳ Á vừa cười vừa đáp, ngoài dự đoán phát hiện mỗi lần cô gọi đồ uống, không hiểu sao đều đặc biệt ngon miệng.
Là vì công lực của người pha cà phê ở quầy bar có chênh lệch, hay là bởi vì khi đã hợp ý một người, thì ngay cả cái giơ tay nhấc chân của cô, một biểu tình rất nhỏ bé, thoạt nhìn cũng đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui?
“Kêu thêm chút điểm tâm đến ăn nhé.” Thấy anh nhìn chằm chằm ly kem, thân là người mời khách, dù thế nào cũng không thể keo kiệt, nói xong, cô liền đi tới cửa cầu thang nhẹ lay động chuông đồng trên tường để gọi phục vụ, nhân viên phục vụ lập tức hiện thân ở cửa cầu thang, cô gọi một phần pizza cùng bánh nướng, rồi trở lại chỗ ngồi. “Bình thường em rất keo kiệt, hôm nay kiếm được khoản thu nhập thêm, nên mới có thể hào phóng như vậy!”
“Khoản thu nhập thêm?” Anh kinh ngạc nhướng mày. “Bài học thiết kế thời trang nặng như vậy, em còn có thể làm thêm sao?” Anh biết người ta vừa lên năm bốn đại học, nhưng khoa thiết kế thời trang giống như bọt biển không ngừng hấp thụ kiến thức, thời gian căn bản không đủ dùng.
“Cũng không phải làm thêm, chỉ là từ năm 3 em đã tự mình bắt đầu thiết kế một ít quần áo, mũ len đan gửi bán trong cửa hàng quần áo, hai ngày này đúng lúc quần áo bán được, cho nên mới vừa ghé chỗ bà chủ lấy tiền!” Vẻ mặt Dụ Bảo Đế vui mừng, không chỉ bởi vì buôn bán lời chút tiền xài vặt, mà còn bởi quần áo của chính mình thiết kế có người thưởng thức, cái loại cảm giác thành công này làm cô giống như đi trên mây.
“Còn chưa có tốt nghiệp đã là nhà thiết kế rồi?” Ánh mắt của anh tán thưởng, trêu chọc nói.
“Sao được gọi là nhà thiết kế, chỉ là kiếm kiếm chút tiền tiêu vặt thôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ nên đỏ ửng, giống như màu hoa anh đào xinh đẹp động lòng người
Thiệu Kỳ Á cười liếc nhìn bộ dáng khả ái của cô, Dụ Bảo Đế mặc dù không phải đệ nhất mỹ nữ, nhưng có hương vị độc đáo của riêng mình, quần jean đơn giản rộng rãi cùng âu phục liền thân, ở trên khoác một cái áo choàng lông cừu rực rỡ, đẹp mắt nhưng không mất đi sự ngọt ngào, làm cho người ta nhìn đều cảm thấy thoải mái.
“Em hiện tại năm thứ tư rồi, rất nhanh sẽ tốt nghiệp, có tính toán gì hay không? Muốn tiếp tục học hay là muốn đi làm?” Anh thân thiết hỏi thăm, muốn hiểu rõ ý nghĩ của cô.
“Muốn đi làm ạ.” Cô tự nhiên hào phóng chậm rãi nói ra. “Em có hai người chị, cha em từ khi rất nhỏ đã không ở bên cạnh bọn em, khi em mười lăm tuổi mẹ cũng mất, những năm gần đây, đều dựa vào hai chị chăm sóc, cho nên em muốn sau khi tốt nghiệp bắt đầu làm việc, giảm bớt gánh nặng cho các chị.”
Nghe vậy, Thiệu Kỳ Á bởi vì thân thế cùng sự hiểu chuyện của cô lúc còn nhỏ mà cảm thấy thương tiếc, đây đã không còn là sự hấp dẫn khó hiểu lúc ban đầu nữa, tán gẫu với cô càng nhiều, hảo cảm của anh đối với cô càng thêm mạnh mẽ.
“Tình cảm chị em của ba người nhất định tốt lắm.” Anh cảm thán.
Ba chị em sống nương tựa lẫn nhau, có lẽ sẽ vất vả, nhưng đối với con một như anh mà nói, cái loại tình cảm ruột thịt này lại là thứ anh khát vọng cùng hâm mộ.
“Đó là đương nhiên. Chị cả lo việc bên ngoài giống như cha, chị hai lo việc trong nhà giống như mẹ.” Đề cập đến hai người chị thân yêu của cô, lông mày Dụ Bảo Đế cong lên.
“Vậy em giống như gì?” Anh hỏi tiếp.
“Giống...” Cô nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nghĩ, ngay sau đó nhếch miệng cười. “Baby đó!”
Anh thản nhiên cười.
Thật muốn đòi mạng, cô quá đáng yêu, ở khoảng cách gần như vậy nhìn cô, hàng lông mi nhỏ dài chớp chớp, khiến trái tim của anh cũng rục rịch theo, chỉ đơn giản là một cái nhíu mày hay một nụ cười cũng lôi cuốn anh.
“HIện tại em có muốn vào công ty thời trang nào không?” Thiệu Kỳ Á tìm hiểu hỏi.
“Kỳ thật có rất nhiều công ty hợp tác với trường bọn em, đều đến trường tìm nhân viên mới, không sợ không có công việc.” Cô vừa nói vừa đem kem còn lại trộn cùng cà phê, nói về tương lai, vẻ mặt khó nén lo lắng. “Chẳng qua công ty mà em vừa ý căn bản không có đến trường tìm người mới, hơn nữa ngay cả vị trí nhỏ như trợ lý thiết kế, tranh giành cũng chưa chắc tới lượt mình, cho nên khi nào thiếu người căn bản không thể nào biết được.”
“Là công ty nào?” Anh hỏi, nghĩ thầm nếu là giúp được, anh sẽ vận dụng quan hệ đáp ứng nguyện vọng của cô.
“Tập đoàn Thời trang Alston.” Cô nói ra ước muốn, tiếp đó thao thao bất tuyệt miêu tả. “Nó là một công ty thời trang có quy mô quốc tế, trừ bỏ đại lý cho các nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, cũng rộng rãi tiếp nhận các nhà thiết kế bản địa, cho bọn họ không gian sáng tác rất lớn, còn đem các nhãn hiệu bản địa phổ biến ra nước ngoài.”
Che giấu sự kinh ngạc khi nghe tên công ty, anh cẩn thận lắng nghe cô giải thích.
“Em thật sự muốn vào tập đoàn Alston làm việc tới vậy sao?”
“Đâu chỉ muốn, là khát vọng đó. Hơn nữa không chỉ có em, các sinh viên khác cũng coi việc có thể vào Alston làm việc là một vinh dự!” Hai tròng mắt cô lấp lánh như sao, tỏa ra ánh sáng của khát vọng. “Thiết kế thời trang phải xem nhiều để học tập, tuy rằng em không có tiền ra nước ngoài học, nhưng nếu như có thể đến làm việc trong bộ phận thiết kế của Tập đoàn Thời trang Alston thì cũng tương đương với đi nước ngoài du học, em có thể tiếp tục học tập, chờ sau này có cơ sở vững chắc hơn, cũng có năng lực hơn, từ đó có thể tìm được phương hướng để bồi dưỡng thêm... Mục tiêu của em là trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.”
Cô nói đến mơ ước thì trong mắt phát ra ánh sáng khiến anh kinh ngạc, tuy rằng con đường thiết kế thời trang này không dễ đi, nhân tài bị mai một nhiều không sao kể xiết, nhưng nhìn vẻ mặt kiên nghị mà tràn đầy nhiệt tình cùng khát vọng bay về phía ước mơ của cô, làm anh không khỏi đồng ý với ý nghĩ của cô, tán thưởng thái độ hiếu học của cô.
Căn cứ vào lúc trước từng xem qua sổ ghi chép, anh đối với thực lực của cô cũng biết ít nhiều, dựa vào nhiệt tình của cô với thiết kế thời trang, dựa vào hảo cảm khó hiểu của anh với cô, cùng với tư tâm muốn giữ cô bên người... Anh muốn làm cho giấc mơ của cô trở thành sự thật.
“Theo tôi được biết, tháng sau Tập đoàn Thời trang Alston sẽ đến đại học Z để thu nhận người mới.” Anh nói mò, nhưng trong lòng đã âm thầm suy tính xem sẽ tiến hành như thế nào.
“Làm sao có thể?” Tim cô đập dồn dập, giống nghe đang nghe chuyện ngàn lẻ một đêm vậy. “Anh có phải lầm rồi hay không?”
“Không lầm, tôi có bạn làm việc trong tập đoàn đó.” Anh nói thực khẳng định, không có nói thật ra thân phận của mình, một phần vì kiêng dè đôi bên còn chưa quá quen thuộc, mặt khác còn hi vọng hai người có thể qua lại một cách thuần túy đơn giản, về phần sau này, sẽ tuỳ theo tình huống mà quyết định phải làm như thế nào.
Cô nghi hoặc nhíu mày. “Sao em chưa từng nghe nói?”
Kỳ quái, cô từ trước đến nay đều rất lưu ý đến tin tức về Tập đoàn Thời trang Alston, nếu có kế hoạch mới, không thể nào cô lại không biết chút gì như vậy.
“Kế hoạch nội bộ của tập đoàn, đương nhiên không có truyền ra ngoài. Dù sao sắp tới em nên chuẩn bị một ít tác phẩm tốt, tranh thủ sự chú ý của các thẩm tra viên”. Thần thái Thiệu Kỳ Á trầm ổn tự tin, nghiêm túc nhắc nhở dặn dò.
Dụ Bảo Đế nhìn bộ dáng chân thật đáng tin của anh, vốn lúc đầu hoàn toàn không tin, lúc này lại bán tín bán nghi.
Nếu như là thật sự, cô sớm biết tin tức này hơn tất cả mọi người, thời gian chuẩn bị càng dư dả hơn rồi!
Nhưng... Tập đoàn Thời trang Alston chưa từng đến các trường học thu nhận người mới! Tin tức của anh có thể tin được không?
“Anh rốt cuộc là nói thật hay nói giỡn vậy?” Cô vừa mong đợi lại vừa sợ uổng công, không khỏi ấp úng hướng anh xác nhận lần nữa.
“Tin tưởng tôi, em sẽ không thiệt thòi.” Tự phụ nhếch môi, đôi mắt nhìn cô ánh lên sự yêu chiều chỉ có Thiêụ Kỳ Á mới hiểu.
Một bước này, anh thật dụng tâm lo lắng.
Tập đoàn Thời trang Alston, khởi đầu từ nước Anh, người sáng lập là Alston Taylor đã tự mình nghĩ ra nhãn hiệu sản phẩm dẫn dắt trào lưu lúc bấy giờ, là lựa chọn hàng đầu của các siêu sao Hollywood khi xuất hiện tại các buổi lễ lớn. Nhãn hiệu Alston này vì thế mà nổi tiếng toàn thế giới, địa vị trong giới thời trang mấy chục năm qua đều vững vàng không chút dao động.
Tập đoàn trừ bỏ nhãn hiệu Alston của mình, còn đại lý cho nhiều nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, quy mô phát triển khổng lồ. Hơn hai mươi năm trước, tập đoàn đến Đài Loan phát triển, hợp lực nâng đỡ các nhà thiết kế bản địa, thành lập nhãn hiệu phụ cho Alston, đem những thiết kế trong nước đẩy mạnh ra quốc tế.
Trước mắt, Alston Taylor tuổi tác cao đã về hưu, gánh nặng quản lý tập đoàn rơi vào đời thứ hai và đời thứ ba của gia tộc Taylor, tổng tài tập đoàn do con trưởng của Alston Taylor là Nell Taylor đảm nhiệm, phần lớn việc kinh doanh chủ yếu đặt ở Âu Mĩ, còn việc quản lý khu vực Châu Á thì giao cho cháu đích tôn Archil Taylor
Archil Taylor do Nell cùng người vợ Đài Loan Thiệu Nghệ Bình sinh ra, tên tiếng Trung là Thiệu Kỳ Á, nhưng trong tập đoàn, người biết tên tiếng Trung của anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cái tên Archil Taylor lại như sấm bên tai.
Anh năm nay hai mươi chín tuổi, là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi ở đại học Cambridge nước Anh, từ sớm đã đi theo cha học tập nghiệp vụ trong tập đoàn, hai năm trước trở lại nơi mình sinh ra là Đài Loan, đảm nhiệm chức vụ CEO khu vực châu Á.
Tại thời cuộc kinh tế đình trệ này, chi nhánh Á châu dưới sự dẫn dắt của anh chẳng những giữ vững thành tích năm trước mà còn liên tục phát triển hai dòng sản phẩm cao cấp cho nam và nữ ở Trung Quốc, đạt được thành tích nổi trội xuất sắc, khiến cho những người trước đây nghi ngờ anh tuổi còn quá trẻ, kinh nghiệm không đủ phải nhìn lại với con mắt khác xưa, tâm phục khẩu phục.
Giờ phút này, trong hội nghị mỗi tuần một lần, anh đưa ra ý tưởng ── “Tôi cho rằng bộ phận thiết kế cũng nên thay máu một chút, kích thích linh cảm, để tránh giậm chân tại chỗ, lâm vào lối mòn.” Anh chưa nói vào trọng điểm, mà mở đầu trải đường trước, sau đó danh chính ngôn thuận đưa ra yêu cầu.
“Vâng, chúng tôi sẽ cùng phòng Nhân sự phối hợp, phát ra thông báo tuyển dụng.” Giám đốc thiết kế Thiết kế Richard hiểu rõ ý tưởng của lão đại, dẫn đầu đáp ứng
“Không cần tuyển người mới bên ngoài, cứ tiến vào các trường học, tiếp nhận sinh viên sắp tốt nghiệp làm nhân viên dự bị, phương thức tuyển dụng tại trường học cũng là một phương pháp tốt.” Thiệu Kỳ Á sớm đã có ý tưởng.
“Công ty chưa từng thử...” Quản lí phòng Nhân sự nói thầm.
Tập đoàn Alston có tiêu chuẩn cùng phong cách khác hẳn với các công ty thời trang may sẵn bình thường, bao nhiêu người muốn vào đều không được, làm sao đến phiên những lính mới mới ra trường này? Lúc này tổng tài làm sao có thể đột nhiên muốn làm như vậy?
“Mọi việc đều có lần đầu tiên, huống hồ, những sinh viên kia ý tưởng không bị hạn chế, phong phú lại thú vị, sau khi vào công ty có thể vừa học hỏi cũng vừa dạy cho mọi người cùng tiến bộ, không phải là chuyện xấu.” Thiệu Kỳ Á ăn nói mạnh mẽ gạt bỏ hết chất vấn.
“Phải.” Quản lí phòng Nhân sự thức thời câm miệng.
“Theo tôi được biết, ngành thiết kế thời trang của đại học Z được người trong giới nhận xét tốt nhất, mọi người thấy sao?” Mạnh mẽ áp đảo, anh khôn ngoan tìm một chủ đề đã nắm chắc để nghe ngóng ý kiến mọi người, ở phương diện này, anh đã cho người làm điều tra cơ bản.
“Đúng vậy, trong giới thiết kế thì mười nhà thiết kế kiệt xuất đã có bảy đến từ đại học Z.” Thân là tổng giám, Richard đương nhiên đặc biệt hiểu biết đối với phương diện này.
“Trừ bỏ lĩnh vực thiết kế, tôi nghe nói sinh viên xuất thân từ đại học Z, trình độ căn bản đặc biệt vững chắc” Chủ quản bộ phận chế tác lên tiếng phụ họa.
“OK, nếu tin tức của tôi không có lầm, vậy lần này tuyển dụng liền tuyển ở đại học Z.”
Song song với việc đưa ra quyết định bước đầu, Thiệu Kỳ Á cũng đề xuất phương hướng cùng phương thức tuyển dụng. “Có điều, dù hướng vào đại học Z, nhưng điều kiện tuyển dụng cũng không thể quá buông lỏng, ngoại trừ nguyện vọng của bản thân các sinh viên, tác phẩm được chọn lựa, còn phải xem thành tích biểu hiện lúc bình thường trong trường như thế nào.”
Ánh mắt sắc bén nhìn quanh mọi người, Thiệu Kỳ Á thấy ai nấy đều ghi chú nghiêm túc, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, liền nói tiếp: “ Các bộ phận xem xét tình hình, sắp xếp từ một đến ba vị trí cơ bản, phòng Nhân sự phụ trách cùng nhà trường thảo luận, suy nghĩ kế hoạch thi hành cho tốt, rồi đưa cho tôi xem qua trước.”
“Vâng.”
Thiệu Kỳ Á vừa lòng nhếch môi, thư thái dựa lưng vào ghế dựa, hội nghị dài dòng tiếp tục, anh cũng không cảm thấy khô khan nặng nề nữa.
Đợt tuyển dụng mới này đều vì nhóc con đáng yêu kia mà làm, cho nên anh cố ý đề cao tiêu chuẩn, thu nhỏ phạm vi lại, chỉ thiếu không vì cô mà đo ni đóng giày nữa thôi.
Anh chưa bao giờ là người lãng mạn, nhưng đối với Dụ Bảo Đế lại cảm thấy cái loại hấp dẫn mãnh liệt trước nay chưa từng có này, anh thậm chí hoài nghi, cảm giác này có phải là vừa gặp đã yêu không. Cho nên, anh từ trước đến nay luôn công tư phân minh, nay tuy biết rõ làm như vậy là không đúng, nhưng vẫn vì cô mà ngoại lệ.
Bất luận là yêu thích thưởng thức đơn thuần, hay sâu hơn một bước là đã động tình, chỉ cần đưa cô tới gần mình, anh mới có thời gian làm rõ ràng hơn.
Mà bây giờ, lưới đã tung, chỉ chờ con cá chui vào nữa thôi.
Thật vất vả, rốt cục anh cũng tìm được vị trí khoa của Dụ Bảo Đế, cũng có một vị bạn học tốt bụng hỗ trợ anh đi tìm cô.
Giờ phút này, anh ở phòng ngoài khoa thiết kế chờ, các học viên đi ngang qua đều dùng ánh mắt tò mò, xì xào bàn tán nhìn anh, anh ung dung bình thản đối mặt, nhưng trong lòng cũng không có bình tĩnh như bề ngoài.
Chủ động như thế không phải là phong cách của anh, nhưng bởi vì là cô, lý trí bị tình cảm đánh bại, thúc đẩy anh làm như vậy.
Phát hiện sổ ghi chép thất lạc, tâm tình cô nhất định sẽ rất khó chịu.
Hiện tại anh đến đem sổ ghi chép trả lại cho cô, chỉ là tưởng tượng phản ứng cùng biểu tình vui mừng cám ơn của cô, anh liền không nhịn được tâm tình phấn chấn.
“Chị Bảo Đế, lầu một có một anh siêu đẹp trai tìm chị.” Một đàn em cùng khoa đi vào cửa phòng học, thăm dò xác định không có giáo viên đang lên lớp, mới cao giọng truyền lời.
“A… Bảo Đế, cậu bắt cá hai tay hả? Đàn anh sẽ rất thương tâm đó!”
“Anh đẹp trai đó là ai?”
Các sinh viên trong phòng học đang làm bài tập nghe thấy vậy liền ồ lên, mỗi người một câu trêu chọc cô.
“Mọi người đừng nói bừa!” Dụ Bảo Đế lúng túng ngăn các bạn học nói lung tung, vội vàng đứng dậy hỏi người truyền lời. “Em gái, cho hỏi người đó là ai, tìm chị làm gì?”
“Em quên hỏi tên rồi, bất quá anh ta nói muốn đem sổ ghi chép trả lại cho chị.”
“Sổ ghi chép?” Ánh mắt của cô sáng ngời, tim đập nhanh, hành động cũng theo đó nhanh hơn.
“Em gái, cám ơn em.” Nói xong, cô cấp bách chạy vội đi.
Tuy rằng hiện tại phần lớn đều vẽ trên máy tính, nhưng rất nhiều những bức tranh trong sổ ghi chép của cô là do linh cảm cùng ý tưởng đột xuất nảy ra, trong đó có một phần không phải là tác phẩm thiết kế, đối với cô mà nói là rất quan trọng.
Hai ngày trước làm mất, cô vừa tự trách vừa ảo não, bây giờ có thể mất rồi lại tìm được, tâm tình của cô kích động tựa như gặp lại người thân lâu ngày xa cách.
Vội vã chạy tới lầu một, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người đàn ông thân hình to lớn đứng ở trước bảng thông báo, tùy ý xem bảng thông báo của bọn họ.
“Anh ơi, em là Dụ Bảo Đế, xin hỏi là anh nhặt được...” Cô lên tiếng, thấy đối phương xoay người lại, không khỏi ngừng lời, mắt mở to, kinh ngạc cao giọng. “Là anh?”
“Lại gặp mặt rồi.” Thiệu Kỳ Á nhếch môi khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía cô phảng phất có tia sáng nhu hòa không muốn cho người khác biết.
Ngữ điệu của anh tao nhã trầm ổn, tiếng nói nhu mị khiến cho tim cô trong nháy mắt lỡ mất một nhịp, hại cô ý thức có chút mất phương hướng, nhất thời nhớ không nổi đã gặp mặt ở đâu.
“Em đã thấy anh... ở...” Dụ Bảo Đế chỉ vào anh, nhíu mi cố gắng hồi tưởng.
“Ở quán cà phê Nhật An cùng viện dưỡng lão.” Anh hảo tâm nói ra đáp án.
“Đúng đúng đúng... Em còn cảm thấy làm sao lại khéo như vậy!” Cô gật đầu như bằm tỏi, đôi mắt trong suốt ẩn chứa ý cười.
“Đúng rồi, anh nhặt được ở chỗ nào vậy?”
“Trong phòng bà ngoại tôi.” Anh cười nhìn cô, vẻ mặt kia so với ngôi sao còn có lấp lánh chói mắt hơn, ánh sáng trong mắt anh, cũng phản chiếu tâm tình của anh.
“Là bà Trịnh sao?” Cô phỏng đoán theo trực giác.
“Đúng.”
“Em biết mà, không thể nào rơi mất được! Em chỉ lấy sổ ghi chép ra lúc ở phòng Bà Trịnh thôi, nhưng sau khi phát hiện mất, em gọi điện thoại nhờ nhân viên công tác giúp tìm lại nhưng tìm không ra, thì ra là anh cầm.”
Cô tiếp nhận sổ ghi chép anh đưa, tươi cười. “Cám ơn anh đã đặc biệt mang trả lại cho em, vì nó, em đã mất ngủ hai ngày rồi, cũng sắp biến thành gấu mèo luôn.”
Anh thấy hai quầng đen quanh mắt cô, một chút thương tiếc kỳ lạ lướt qua trong lòng, nếu không phải không có thời gian, anh đã tới từ ngày hôm qua rồi.
“Vậy bây giờ em có thể an ổn ngủ một giấc rồi.”
“Đúng vậy.” Dụ Bảo Đế cười tươi đem sổ ghi chép đặt ở trước ngực, vuốt ve như bảo bối.
“Muốn em cám ơn anh như thế nào mới tốt đây?”
“Mời tôi uống ly nước đi.” Anh hào phóng đề nghị, vì mục đích, không cần khách khí.
Cô nâng đôi lông mày xinh đẹp lên. “Nhật An?”
“Em rất thích nơi đó sao?” Anh thừa cơ hỏi.
“Đương nhiên, buổi chiều thứ năm hàng tuần em không có tiết học sẽ tới đó ngồi một chút, tuy rằng rất thích, nhưng cũng không thể thường xuyên đi, anh cũng biết đó, học trò nghèo mà, một ly đồ uống hơn một trăm đồng là tiêu phí xa xỉ, một tuần một lần là đủ hưởng thụ rồi.” Cô trả lời thẳng thắn, không tự giác để lộ ra tính tiết kiệm.
Thì ra chỉ có thứ Năm cô mới có thể đi, khó trách lần đầu anh ngẫu nhiên đi qua, liên tiếp mấy lần sau tới, cũng không gặp mặt cô, bởi vì dường như cũng không đúng dịp thứ Năm.
Thật tốt quá, thám thính được tin tức này, đúng là thu hoạch lớn!
“Tôi cũng cảm thấy quán đó không tồi, trang trí cùng cà phê đều rất tiêu chuẩn.”
Cùng yêu thích Nhật An, chứng minh sở thích của bọn họ có phần nào đó là giống nhau.
“Gặp được ánh mắt nhất trí của người có cùng sở thích thực vui vẻ.” Cô nhếch miệng, khuôn mặt tràn đầy vui mừng, trong sáng động lòng người. “Nhưng mà hai ngày này em có giờ lên lớp, hay là... Chúng ta hẹn thứ Năm, anh có rảnh không?”
Vẻ mặt cô sinh động thú vị, biểu hiện thản nhiên thẳng thắn, không hề quanh co lòng vòng, Thiệu Kỳ Á nhìn mà đáy lòng cũng vui vẻ theo.
“Không thành vấn đề, vậy buổi chiều thứ Năm.” Anh đáp ứng, hoàn toàn đem hai chữ “ Hành trình” ném ra sau đầu.
Nói chuyện với cô ở khoảng cách gần như vậy, dù chỉ có mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, trái tim của anh đã căng tràn niềm vui sướng rồi, mới định ra ước hẹn, anh đã bắt đầu chờ mong, cảm tình đối với cô, thật đúng là không phải hai ba câu có thể giải thích.
Không nói đến lực hấp dẫn khó tả kia, tính cách này của cô vừa vặn cũng đúng khẩu vị của anh.
Bởi vì ở thương trường lăn lộn nhiều năm, thật sự đã nhìn chán những lễ nghi điệu bộ dối trá rồi, ở chung một chỗ với người lòng dạ ngay thẳng như cô thoải mái lại vui vẻ, không có nửa điểm áp lực.
Anh thích nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ánh mắt lấp lánh như sao của cô, thích nghe giọng nói thanh thúy cùng ngữ điệu hoạt bát của cô, anh muốn lưu lại cảm giác thư thái này, muốn làm bạn với cô gái khả ái dễ thương như cô.
Cho nên, dù không có thời gian, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp biến thành có.
※ ※ ※
Cũng là buổi chiều thứ Năm, cũng ở tại quán cà phê Nhật An, tâm tình Thiệu Kỳ Á lại khác biệt rất lớn, anh và Dụ Bảo Đế đã trao đổi số điện thoại di động, lưu lại tên họ, còn cùng cô hẹn gặp mặt, anh đã đặc biệt yêu cầu thư ký giảm bớt hành trình, rút gọn hội nghị, gạt bỏ tất cả mọi chuyện, cũng vì thời khắc cùng cô nhàn nhã uống trà chiều.
Có lẽ bởi địa điểm kín đáo, thời gian này khách ở cà phê Nhật An cũng không nhiều, lầu hai trống rỗng, hiện tại chỉ có Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế là khách.
“Anh Thiệu, lúc này anh không cần đi làm sao?” Dụ Bảo Đế dùng cái thìa dài múc kem trên cà phê, vừa ăn vừa hỏi.
Trừ bỏ chị cả, chị hai, bên người cô phần lớn là bạn học cùng tuổi, cho nên đối với người bạn mới lớn hơn bảy tuổi Thiệu Kỳ Á, cô liền tràn ngập tò mò.
“Đúng, nhưng trước đó tôi đã giải quyết hết việc cần làm rồi mới tan ca.”
Bưng lên ly macchiato vừa được đưa tới, Thiệu Kỳ Á vừa cười vừa đáp, ngoài dự đoán phát hiện mỗi lần cô gọi đồ uống, không hiểu sao đều đặc biệt ngon miệng.
Là vì công lực của người pha cà phê ở quầy bar có chênh lệch, hay là bởi vì khi đã hợp ý một người, thì ngay cả cái giơ tay nhấc chân của cô, một biểu tình rất nhỏ bé, thoạt nhìn cũng đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui?
“Kêu thêm chút điểm tâm đến ăn nhé.” Thấy anh nhìn chằm chằm ly kem, thân là người mời khách, dù thế nào cũng không thể keo kiệt, nói xong, cô liền đi tới cửa cầu thang nhẹ lay động chuông đồng trên tường để gọi phục vụ, nhân viên phục vụ lập tức hiện thân ở cửa cầu thang, cô gọi một phần pizza cùng bánh nướng, rồi trở lại chỗ ngồi. “Bình thường em rất keo kiệt, hôm nay kiếm được khoản thu nhập thêm, nên mới có thể hào phóng như vậy!”
“Khoản thu nhập thêm?” Anh kinh ngạc nhướng mày. “Bài học thiết kế thời trang nặng như vậy, em còn có thể làm thêm sao?” Anh biết người ta vừa lên năm bốn đại học, nhưng khoa thiết kế thời trang giống như bọt biển không ngừng hấp thụ kiến thức, thời gian căn bản không đủ dùng.
“Cũng không phải làm thêm, chỉ là từ năm 3 em đã tự mình bắt đầu thiết kế một ít quần áo, mũ len đan gửi bán trong cửa hàng quần áo, hai ngày này đúng lúc quần áo bán được, cho nên mới vừa ghé chỗ bà chủ lấy tiền!” Vẻ mặt Dụ Bảo Đế vui mừng, không chỉ bởi vì buôn bán lời chút tiền xài vặt, mà còn bởi quần áo của chính mình thiết kế có người thưởng thức, cái loại cảm giác thành công này làm cô giống như đi trên mây.
“Còn chưa có tốt nghiệp đã là nhà thiết kế rồi?” Ánh mắt của anh tán thưởng, trêu chọc nói.
“Sao được gọi là nhà thiết kế, chỉ là kiếm kiếm chút tiền tiêu vặt thôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ nên đỏ ửng, giống như màu hoa anh đào xinh đẹp động lòng người
Thiệu Kỳ Á cười liếc nhìn bộ dáng khả ái của cô, Dụ Bảo Đế mặc dù không phải đệ nhất mỹ nữ, nhưng có hương vị độc đáo của riêng mình, quần jean đơn giản rộng rãi cùng âu phục liền thân, ở trên khoác một cái áo choàng lông cừu rực rỡ, đẹp mắt nhưng không mất đi sự ngọt ngào, làm cho người ta nhìn đều cảm thấy thoải mái.
“Em hiện tại năm thứ tư rồi, rất nhanh sẽ tốt nghiệp, có tính toán gì hay không? Muốn tiếp tục học hay là muốn đi làm?” Anh thân thiết hỏi thăm, muốn hiểu rõ ý nghĩ của cô.
“Muốn đi làm ạ.” Cô tự nhiên hào phóng chậm rãi nói ra. “Em có hai người chị, cha em từ khi rất nhỏ đã không ở bên cạnh bọn em, khi em mười lăm tuổi mẹ cũng mất, những năm gần đây, đều dựa vào hai chị chăm sóc, cho nên em muốn sau khi tốt nghiệp bắt đầu làm việc, giảm bớt gánh nặng cho các chị.”
Nghe vậy, Thiệu Kỳ Á bởi vì thân thế cùng sự hiểu chuyện của cô lúc còn nhỏ mà cảm thấy thương tiếc, đây đã không còn là sự hấp dẫn khó hiểu lúc ban đầu nữa, tán gẫu với cô càng nhiều, hảo cảm của anh đối với cô càng thêm mạnh mẽ.
“Tình cảm chị em của ba người nhất định tốt lắm.” Anh cảm thán.
Ba chị em sống nương tựa lẫn nhau, có lẽ sẽ vất vả, nhưng đối với con một như anh mà nói, cái loại tình cảm ruột thịt này lại là thứ anh khát vọng cùng hâm mộ.
“Đó là đương nhiên. Chị cả lo việc bên ngoài giống như cha, chị hai lo việc trong nhà giống như mẹ.” Đề cập đến hai người chị thân yêu của cô, lông mày Dụ Bảo Đế cong lên.
“Vậy em giống như gì?” Anh hỏi tiếp.
“Giống...” Cô nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nghĩ, ngay sau đó nhếch miệng cười. “Baby đó!”
Anh thản nhiên cười.
Thật muốn đòi mạng, cô quá đáng yêu, ở khoảng cách gần như vậy nhìn cô, hàng lông mi nhỏ dài chớp chớp, khiến trái tim của anh cũng rục rịch theo, chỉ đơn giản là một cái nhíu mày hay một nụ cười cũng lôi cuốn anh.
“HIện tại em có muốn vào công ty thời trang nào không?” Thiệu Kỳ Á tìm hiểu hỏi.
“Kỳ thật có rất nhiều công ty hợp tác với trường bọn em, đều đến trường tìm nhân viên mới, không sợ không có công việc.” Cô vừa nói vừa đem kem còn lại trộn cùng cà phê, nói về tương lai, vẻ mặt khó nén lo lắng. “Chẳng qua công ty mà em vừa ý căn bản không có đến trường tìm người mới, hơn nữa ngay cả vị trí nhỏ như trợ lý thiết kế, tranh giành cũng chưa chắc tới lượt mình, cho nên khi nào thiếu người căn bản không thể nào biết được.”
“Là công ty nào?” Anh hỏi, nghĩ thầm nếu là giúp được, anh sẽ vận dụng quan hệ đáp ứng nguyện vọng của cô.
“Tập đoàn Thời trang Alston.” Cô nói ra ước muốn, tiếp đó thao thao bất tuyệt miêu tả. “Nó là một công ty thời trang có quy mô quốc tế, trừ bỏ đại lý cho các nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, cũng rộng rãi tiếp nhận các nhà thiết kế bản địa, cho bọn họ không gian sáng tác rất lớn, còn đem các nhãn hiệu bản địa phổ biến ra nước ngoài.”
Che giấu sự kinh ngạc khi nghe tên công ty, anh cẩn thận lắng nghe cô giải thích.
“Em thật sự muốn vào tập đoàn Alston làm việc tới vậy sao?”
“Đâu chỉ muốn, là khát vọng đó. Hơn nữa không chỉ có em, các sinh viên khác cũng coi việc có thể vào Alston làm việc là một vinh dự!” Hai tròng mắt cô lấp lánh như sao, tỏa ra ánh sáng của khát vọng. “Thiết kế thời trang phải xem nhiều để học tập, tuy rằng em không có tiền ra nước ngoài học, nhưng nếu như có thể đến làm việc trong bộ phận thiết kế của Tập đoàn Thời trang Alston thì cũng tương đương với đi nước ngoài du học, em có thể tiếp tục học tập, chờ sau này có cơ sở vững chắc hơn, cũng có năng lực hơn, từ đó có thể tìm được phương hướng để bồi dưỡng thêm... Mục tiêu của em là trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.”
Cô nói đến mơ ước thì trong mắt phát ra ánh sáng khiến anh kinh ngạc, tuy rằng con đường thiết kế thời trang này không dễ đi, nhân tài bị mai một nhiều không sao kể xiết, nhưng nhìn vẻ mặt kiên nghị mà tràn đầy nhiệt tình cùng khát vọng bay về phía ước mơ của cô, làm anh không khỏi đồng ý với ý nghĩ của cô, tán thưởng thái độ hiếu học của cô.
Căn cứ vào lúc trước từng xem qua sổ ghi chép, anh đối với thực lực của cô cũng biết ít nhiều, dựa vào nhiệt tình của cô với thiết kế thời trang, dựa vào hảo cảm khó hiểu của anh với cô, cùng với tư tâm muốn giữ cô bên người... Anh muốn làm cho giấc mơ của cô trở thành sự thật.
“Theo tôi được biết, tháng sau Tập đoàn Thời trang Alston sẽ đến đại học Z để thu nhận người mới.” Anh nói mò, nhưng trong lòng đã âm thầm suy tính xem sẽ tiến hành như thế nào.
“Làm sao có thể?” Tim cô đập dồn dập, giống nghe đang nghe chuyện ngàn lẻ một đêm vậy. “Anh có phải lầm rồi hay không?”
“Không lầm, tôi có bạn làm việc trong tập đoàn đó.” Anh nói thực khẳng định, không có nói thật ra thân phận của mình, một phần vì kiêng dè đôi bên còn chưa quá quen thuộc, mặt khác còn hi vọng hai người có thể qua lại một cách thuần túy đơn giản, về phần sau này, sẽ tuỳ theo tình huống mà quyết định phải làm như thế nào.
Cô nghi hoặc nhíu mày. “Sao em chưa từng nghe nói?”
Kỳ quái, cô từ trước đến nay đều rất lưu ý đến tin tức về Tập đoàn Thời trang Alston, nếu có kế hoạch mới, không thể nào cô lại không biết chút gì như vậy.
“Kế hoạch nội bộ của tập đoàn, đương nhiên không có truyền ra ngoài. Dù sao sắp tới em nên chuẩn bị một ít tác phẩm tốt, tranh thủ sự chú ý của các thẩm tra viên”. Thần thái Thiệu Kỳ Á trầm ổn tự tin, nghiêm túc nhắc nhở dặn dò.
Dụ Bảo Đế nhìn bộ dáng chân thật đáng tin của anh, vốn lúc đầu hoàn toàn không tin, lúc này lại bán tín bán nghi.
Nếu như là thật sự, cô sớm biết tin tức này hơn tất cả mọi người, thời gian chuẩn bị càng dư dả hơn rồi!
Nhưng... Tập đoàn Thời trang Alston chưa từng đến các trường học thu nhận người mới! Tin tức của anh có thể tin được không?
“Anh rốt cuộc là nói thật hay nói giỡn vậy?” Cô vừa mong đợi lại vừa sợ uổng công, không khỏi ấp úng hướng anh xác nhận lần nữa.
“Tin tưởng tôi, em sẽ không thiệt thòi.” Tự phụ nhếch môi, đôi mắt nhìn cô ánh lên sự yêu chiều chỉ có Thiêụ Kỳ Á mới hiểu.
Một bước này, anh thật dụng tâm lo lắng.
Tập đoàn Thời trang Alston, khởi đầu từ nước Anh, người sáng lập là Alston Taylor đã tự mình nghĩ ra nhãn hiệu sản phẩm dẫn dắt trào lưu lúc bấy giờ, là lựa chọn hàng đầu của các siêu sao Hollywood khi xuất hiện tại các buổi lễ lớn. Nhãn hiệu Alston này vì thế mà nổi tiếng toàn thế giới, địa vị trong giới thời trang mấy chục năm qua đều vững vàng không chút dao động.
Tập đoàn trừ bỏ nhãn hiệu Alston của mình, còn đại lý cho nhiều nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, quy mô phát triển khổng lồ. Hơn hai mươi năm trước, tập đoàn đến Đài Loan phát triển, hợp lực nâng đỡ các nhà thiết kế bản địa, thành lập nhãn hiệu phụ cho Alston, đem những thiết kế trong nước đẩy mạnh ra quốc tế.
Trước mắt, Alston Taylor tuổi tác cao đã về hưu, gánh nặng quản lý tập đoàn rơi vào đời thứ hai và đời thứ ba của gia tộc Taylor, tổng tài tập đoàn do con trưởng của Alston Taylor là Nell Taylor đảm nhiệm, phần lớn việc kinh doanh chủ yếu đặt ở Âu Mĩ, còn việc quản lý khu vực Châu Á thì giao cho cháu đích tôn Archil Taylor
Archil Taylor do Nell cùng người vợ Đài Loan Thiệu Nghệ Bình sinh ra, tên tiếng Trung là Thiệu Kỳ Á, nhưng trong tập đoàn, người biết tên tiếng Trung của anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cái tên Archil Taylor lại như sấm bên tai.
Anh năm nay hai mươi chín tuổi, là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi ở đại học Cambridge nước Anh, từ sớm đã đi theo cha học tập nghiệp vụ trong tập đoàn, hai năm trước trở lại nơi mình sinh ra là Đài Loan, đảm nhiệm chức vụ CEO khu vực châu Á.
Tại thời cuộc kinh tế đình trệ này, chi nhánh Á châu dưới sự dẫn dắt của anh chẳng những giữ vững thành tích năm trước mà còn liên tục phát triển hai dòng sản phẩm cao cấp cho nam và nữ ở Trung Quốc, đạt được thành tích nổi trội xuất sắc, khiến cho những người trước đây nghi ngờ anh tuổi còn quá trẻ, kinh nghiệm không đủ phải nhìn lại với con mắt khác xưa, tâm phục khẩu phục.
Giờ phút này, trong hội nghị mỗi tuần một lần, anh đưa ra ý tưởng ── “Tôi cho rằng bộ phận thiết kế cũng nên thay máu một chút, kích thích linh cảm, để tránh giậm chân tại chỗ, lâm vào lối mòn.” Anh chưa nói vào trọng điểm, mà mở đầu trải đường trước, sau đó danh chính ngôn thuận đưa ra yêu cầu.
“Vâng, chúng tôi sẽ cùng phòng Nhân sự phối hợp, phát ra thông báo tuyển dụng.” Giám đốc thiết kế Thiết kế Richard hiểu rõ ý tưởng của lão đại, dẫn đầu đáp ứng
“Không cần tuyển người mới bên ngoài, cứ tiến vào các trường học, tiếp nhận sinh viên sắp tốt nghiệp làm nhân viên dự bị, phương thức tuyển dụng tại trường học cũng là một phương pháp tốt.” Thiệu Kỳ Á sớm đã có ý tưởng.
“Công ty chưa từng thử...” Quản lí phòng Nhân sự nói thầm.
Tập đoàn Alston có tiêu chuẩn cùng phong cách khác hẳn với các công ty thời trang may sẵn bình thường, bao nhiêu người muốn vào đều không được, làm sao đến phiên những lính mới mới ra trường này? Lúc này tổng tài làm sao có thể đột nhiên muốn làm như vậy?
“Mọi việc đều có lần đầu tiên, huống hồ, những sinh viên kia ý tưởng không bị hạn chế, phong phú lại thú vị, sau khi vào công ty có thể vừa học hỏi cũng vừa dạy cho mọi người cùng tiến bộ, không phải là chuyện xấu.” Thiệu Kỳ Á ăn nói mạnh mẽ gạt bỏ hết chất vấn.
“Phải.” Quản lí phòng Nhân sự thức thời câm miệng.
“Theo tôi được biết, ngành thiết kế thời trang của đại học Z được người trong giới nhận xét tốt nhất, mọi người thấy sao?” Mạnh mẽ áp đảo, anh khôn ngoan tìm một chủ đề đã nắm chắc để nghe ngóng ý kiến mọi người, ở phương diện này, anh đã cho người làm điều tra cơ bản.
“Đúng vậy, trong giới thiết kế thì mười nhà thiết kế kiệt xuất đã có bảy đến từ đại học Z.” Thân là tổng giám, Richard đương nhiên đặc biệt hiểu biết đối với phương diện này.
“Trừ bỏ lĩnh vực thiết kế, tôi nghe nói sinh viên xuất thân từ đại học Z, trình độ căn bản đặc biệt vững chắc” Chủ quản bộ phận chế tác lên tiếng phụ họa.
“OK, nếu tin tức của tôi không có lầm, vậy lần này tuyển dụng liền tuyển ở đại học Z.”
Song song với việc đưa ra quyết định bước đầu, Thiệu Kỳ Á cũng đề xuất phương hướng cùng phương thức tuyển dụng. “Có điều, dù hướng vào đại học Z, nhưng điều kiện tuyển dụng cũng không thể quá buông lỏng, ngoại trừ nguyện vọng của bản thân các sinh viên, tác phẩm được chọn lựa, còn phải xem thành tích biểu hiện lúc bình thường trong trường như thế nào.”
Ánh mắt sắc bén nhìn quanh mọi người, Thiệu Kỳ Á thấy ai nấy đều ghi chú nghiêm túc, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, liền nói tiếp: “ Các bộ phận xem xét tình hình, sắp xếp từ một đến ba vị trí cơ bản, phòng Nhân sự phụ trách cùng nhà trường thảo luận, suy nghĩ kế hoạch thi hành cho tốt, rồi đưa cho tôi xem qua trước.”
“Vâng.”
Thiệu Kỳ Á vừa lòng nhếch môi, thư thái dựa lưng vào ghế dựa, hội nghị dài dòng tiếp tục, anh cũng không cảm thấy khô khan nặng nề nữa.
Đợt tuyển dụng mới này đều vì nhóc con đáng yêu kia mà làm, cho nên anh cố ý đề cao tiêu chuẩn, thu nhỏ phạm vi lại, chỉ thiếu không vì cô mà đo ni đóng giày nữa thôi.
Anh chưa bao giờ là người lãng mạn, nhưng đối với Dụ Bảo Đế lại cảm thấy cái loại hấp dẫn mãnh liệt trước nay chưa từng có này, anh thậm chí hoài nghi, cảm giác này có phải là vừa gặp đã yêu không. Cho nên, anh từ trước đến nay luôn công tư phân minh, nay tuy biết rõ làm như vậy là không đúng, nhưng vẫn vì cô mà ngoại lệ.
Bất luận là yêu thích thưởng thức đơn thuần, hay sâu hơn một bước là đã động tình, chỉ cần đưa cô tới gần mình, anh mới có thời gian làm rõ ràng hơn.
Mà bây giờ, lưới đã tung, chỉ chờ con cá chui vào nữa thôi.
/11
|