Hắn nghĩ một chút rồi sải bước vào đại điện. Nhóm các đại thần cũng lục đục xếp hàng theo vào sau, rất trật tự qui củ trở về vị trí của mình , ngồi xuống !
Đám nữ quyến sớm đã chờ trong điện vừa thấy bóng dáng nhiếp chính vương lập tức quỳ xuống hành lễ. Chỉ có điều khác hẳn với Lạc Tử Dạ, vị kia vừa bước vào lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt gắt gao đổ về phía hắn, có ánh mắt chỉ thầm liếc trộm, có ánh mắt lộ rõ niềm khát khao cháy bỏng, có ánh mắt lại như thiêu như đốt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ! Nhưng hắn chỉ hờ hững khoát tay chặn lại, ra hiệu cho các nàng đứng dậy !
Hoàng đế ngồi trên long ỷ chờ cả nửa ngày, nhưng rốt cuộc một câu trách móc cũng không có. Không những thế vừa nhìn thấy hắn, thái độ cực kỳ nể trọng, trong giọng nói còn ẩn chứa niềm hân hoan : Người đâu, mang ghế cho nhiếp chính vương !
Cái này chính là biểu thị cho việc cúi lạy cũng miễn !
Mà nhìn dáng vẻ của Phượng Vô Trù cũng không có ý định hành lễ, hắn bước vào chỗ tùy ý ngồi xuống ! Thân hình thon dài cao ngất, thần thái cao ngạo, tuy ngồi mà vẫn cứ nổi bật xuất chúng, đôi mắt đen lấp lánh những tia sáng màu vàng đang quét về phía Lạc Tử Dạ ! Giống như nghiền ngẫm cũng lại tựa như đang tìm tòi nghiên cứu...
Lạc Tử Dạ quan sát bốn phía , cố tình lờ đi ánh mắt của kẻ đang rình rập mình, hướng tầm mắt về phía Long Ngạo Địch cách đấy không xa, cười giả lả : Đa tạ Long tướng quân đêm qua đã chiếu cố! Bản thái tử sẽ ghi nhớ trong lòng !
Lời này có chút hơi đường đột, nhưng nhóm đại thần sớm đã luyện thành tinh, rất nhanh có thể hiểu ra hàm ý sâu xa trong đó ! Lạc Tử Dạ đơn giản là cảm tạ, nhưng lại ngấm ngầm biểu đạt hành động đêm qua của nhiếp chính vương và Long tướng quân ! Tuy cuối cùng năm nghìn tinh nhuệ không một ai sống sót, thái tử phải tự tìm đường tháo chạy mới có thể bảo toàn tính mạng, nhưng suy cho cùng Long tướng quân vẫn là người cho thái tử một nhân tình !
Sắc mặt Long Ngạo Địch xám xịt, đôi con ngươi đỏ như máu loé lên hàng vạn tia phức tạp, vừa giống như tức giận, lại có chút bối rối, y nén cảm xúc, lạnh nhạt nói : Đây là bổn phận của vi thần ! Điện hạ không cần khách khí ! Y vốn không nghĩ đến cuối cùng hắn vẫn phái binh tới, càng không ngờ năm nghìn quân tinh nhuệ như thế mà không thể cản nổi bước chân của Phượng Vô Trù!
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận có thể nhìn ra ngay đây rõ ràng là Phượng Vô Trù cố tình mượn cơ hội để y thấy rõ thực lực của hắn, đồng thời cảnh cáo y đừng có chen chân làm việc vô ích đấy sao ? Chỉ có điều y lại không nghĩ Phượng Vô Trù lại tự cao tự đại đến vậy, lúc nào cũng rất chịu khó ra oai phủ đầu người khác, luôn luôn tìm cách gìn giữ hình tượng vương giả của mình, làm như nếu không nói thì sợ người không biết hay sao? Rõ ràng là chẳng chừa cho y chút mặt mũi nào thì bảo sao y không thể không giận ?
Chứng kiến cuộc đối thoại giữa hai người, Phượng Vô Trù giơ ly rượu mạ vàng đáy nạm hắc ngọc lên lắc nhẹ rồi nhấp một ngụm! Sao hắn không hiểu được ý tứ trong lời nói của Lạc Tử Dạ chứ ! Long Ngạo Địch điều quân trợ giúp y sẽ không quên, còn mình cho người san bằng phủ thái tử, thù này, hẳn là cũng sẽ không quên đi?! Đang ngầm tuyên chiến sao? Môi mỏng khẽ nhếch lên kiêu ngạo, giống như không thèm để ý, giọng nói trầm thấp vang lên :
Đêm qua thích khách đột nhập phủ nhiếp chính vương, tuy không đả thương người, nhưng lại dùng hoả dược nổ tung nhiều chỗ trong phủ. Cô vương nghe nói thái tử rất có bản lãnh kiến trúc xây sửa . Ngày trước nghe đâu còn tự mình đốc thúc người mở kênh thông rạch, chẳng biết có được hay không cầu hoàng thượng chiếu cố cho cô vương mượn thái tử một chút. Nhờ thái tử tự mình thi công công trình vương phủ?
Sắc mặt Lạc Tử Dạ giờ đây còn đen hơn đít nồi! Từ lúc nào ông đây lại trở thành cửu vạn như thế hả? ông đây không phải siêu nhân vạn năng ! Cái chó gì gọi là kỹ thuật cao siêu, Sức mạnh phi phàm chứ? Không lẽ ông đây lại có năng khiếu đi gió về mây ? Một lúc vác chục bao xi măng mà hơi thở nhẹ nhàng, mặt không đổi sắc?
Những người khác nghe thấy cũng hiển nhiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim . Trong lòng cuối cùng rõ ràng rành mạch , chính thái tử hôm qua muốn đào kênh rạch hướng nguồn xú uế chảy gần kề nhiếp chính vương phủ, nhưng cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì bỗng thay đổi tuyến kênh. Đến tối lại nghe đồn nói thái tử tự mình cầm hỏa dược nổ lung tung phủ nhiếp chính vương, chẳng qua là tin tức bị phong tỏa rất nhanh nên cũng không tìm hiểu kĩ đây có phải sự thực hay không? Vừa vặn hôm nay nhìn phản ứng của nhiếp chính vương điện hạ, xem ra đúng là thật rồi !
Để cho thái tử một nước tự mình thi công vương phủ, thực quả là có hơi thái quá ! Nhưng nhiếp chính vương đã mở miệng thì làm gì có ai dám nói từ Không !
Chỉ có Lạc Tử Dạ dám phản đối, nàng đang tính toán xem phải từ chối như thế nào thì đã thấy ánh mắt hoàng đế quét tới , chẳng đợi nàng kịp mở miệng, ông ta đã hắng giọng: Nếu nhiếp chính vương đã cầu, trẫm há có thể không đáp ứng ! Cuộc sống của thái tử cũng quá nhàn hạ , hiện tại có cơ hội khởi động gân cốt một chút cũng là ý hay ! Thái tử, trẫm lệnh cho ngươi phải làm việc này cho thật tốt, đã nghe rõ chưa ?
Đây chẳng phải ông đang hạ thánh chỉ rồi còn gì , hỏi cái qué gì nữa ? Rõ cái mụ mụ nhà ông! Khuôn mặt Lạc Tử Dạ vì quá tức giận mà vặn vẹo hồi lâu, dùng ánh mắt ngàn đao phóng xèn xẹt về phía Phượng Vô Trù ! Đồ trứng thối ! Nàng nghiến răng nghiến lợi quỳ xuống: Nhi thần tuân chỉ .
Mẹ kiếp ! Thế mà cũng nghĩ ra được ! Ông đây sẽ lén đặt mấy quả địa lôi nổ tung nhiếp chính vương phủ? Nổ banh xác tên lợn chết nhà ngươi!
Tốt ! Bình thân ! Hoàng đế vừa lòng gật đầu.
Lạc Tử Dạ đứng dậy, quay ra lườm nguýt Phượng Vô Trù thêm vài lần . Vừa vặn đúng lúc tên khốn kia cũng đang nhìn nàng, ánh mắt khinh khỉnh ngạo mạn, lại có chút châm chọc, hiển nhiên là đang vui mừng khi nhận được đúng kết quả mong muốn ! Sắc mặt Lạc Tử Dạ càng thêm vặn vẹo, gân xanh trên trán co giật từng hồi , nàng đảo mắt một vòng, giống như nghĩ ra cái gì đó liền nở nụ cười giảo hoạt, sau đó thản nhiên ngồi xuống !
Thái độ này cộng với điệu cười nham hiểm kia , cũng khiến cho nhiếp chính vương điện hạ có hơi giật mình ! Hắn đương nhiên là biết Lạc Tử Dạ sẽ không cam tâm tình nguyện, chỉ là trong lòng có chút hiếu kỳ, không biết nàng sẽ còn giở trò gì để đối phó nữa đây ?
Ánh mắt đồng tình của đám đại thần nhìn về phía Lạc Tử Dạ , cũng phải thôi ai bảo chọc vào ác quỷ làm chi, tự làm tự chịu a ! Chỉ có điều tất cả bọn họ đều lựa chọn cách bảo trì sự im lặng, không ai dám ho he một tiếng !
Lúc này, tiếng thái giám tử ngoài điện truyền tới : Thiên tử phái sứ giả tới chúc mừng !
Tiếng truyền vừa dứt, tất cả mọi người trong điện bao gồm cả hoàng đế đều sửng sốt, sau đó liền đồng loạt đứng dậy. Cái này thì Lạc Tử Dạ biết, triều đại này có điểm giống với thời Xuân Thu chiến quốc của Trung Quốc xưa . Ba trăm năm trước Mặc Thiên Tử Mặc Tử Chu nhất thống thiên hạ sắc lập ra các nước chư hầu ! Ba trăm năm này, xảy ra rất nhiều các trận chiến , các nước chư hầu liên tiếp được thành lập, các lãnh chúa tự xưng vương, xưng hoàng trên lãnh thổ của bọn họ . Trong mấy chục nước chư hầu thì có Thiên Diệu và Long Chiêu là hai nước chư hầu hùng mạnh nhất ! Bấy giờ Mặc Dung Lăng lên ngôi đế nhưng Mặc thị hoàng triều lúc đấy vô cùng suy yếu , sớm đã mất đi năng lực thống trị, mà lúc này Thiên Diệu chính là giống Tề Hoàn Công năm đó , khởi binh bình định , bảo vệ các nước chư hầu văn minh yếu hơn và triều đình nhà Mặc khỏi phải chịu cướp phá của các bộ tộc nằm bao quanh như Khuyển Nhung chư quốc , chung tay với Thiên Hạ chư quốc cùng nhau kế phụng bảo trụ ngôi cửu ngũ chí tôn của Mặc vương thị, bảo vệ uy nghiêm vương thất. Tuy nhiên từ đó trở đi triều nhà Mặc không bao giờ có thể lấy lại được quyền lực như trước nữa, nhà vua đơn thuần chỉ còn là bù nhìn của các chư hầu phong kiến. Mặc dù nhà Mặc trên danh nghĩa vẫn đang nắm Thiên Mệnh, tuy nhiên lại chỉ là một danh hiệu không hề có quyền lực !
Chỉ có điều khác ở thời đại Xuân Thu đó chính là khi đó chư hầu chỉ có thể xưng vương, nhưng hiện tại lại có thể xưng hoàng! Hơn nữa người đang dùng kế ' Hiệp thiên tử ' * chân chính , kẻ một tay khống chế toàn bộ Thiên Diệu hoàng triều chính là vị nhiếp chính vương cao quý đang ngồi ở kia !
Vì thế khi tất cả mọi người đều đứng dậy nghênh đón vị sứ giả từ cố đô tới, chỉ có riêng hắn là vẫn ngồi im không động đậy !
Theo sau sứ giả cũng không ít người, kẻ nào kẻ nấy tay bưng, tay ôm quà mừng. Sau khi vào điện, hoàng đế Thiên Diệu mới từ long ỷ bước xuống ,khom người tỏ lòng kính trọng với Mặc thị hoàng tộc ! Tuy nói vương tộc nay đã không còn năng lực thống trị thiên hạ, nhưng ngoài mặt Thiên Diệu tự nhiên cũng không thể dựa vào chuyện ấy mà ngạo mạn ra oai với quý tộc Mặc thị được !
Việc đầu tiên khi sứ giả tiến vào chính là xoay người đặt tay phải lên ngực trái, khom người hành lễ với Phượng Vô Trù, sau đó mới mở miệng : Thiên tử lệnh cho chúng thần vấn an nhiếp chính vương điện hạ !
Phượng Vô Trù nghiêng người tựa lưng vào ghế , toàn thân toả ra khí thế bức người, tay hơi nâng chén rượu, ra hiệu cho sứ giả đứng dậy. Hắn không mở miệng, thậm chí mắt cũng chẳng thèm nhìn !
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật ! Cái bộ dạng chó chết này thật trướng mắt mà ! Giờ thì nàng mới hiểu rằng không riêng gì cá nhân nàng, mà với ai hắn cũng không vừa mắt như vậy đó !
Mà đối phương lại giống như sớm thành thói quen, sau khi hành lễ xong mới khom người hành lễ với Thiên Diệu hoàng đế, ông ta cười nói: Thọ thần của quân chủ Thiên Diệu, Thiên tử ban tặng một số trân bảo quí hiếm làm quà mừng. Chúc Thiên Diệu luôn luôn phồn thịnh, chúc hoàng thượng thọ cùng trời đất, mãi mãi duy trì uy nghi thiên tử !
Lời này... Đây rõ ràng là đang bày tỏ hi vọng mãi mãi được dựa vào uy thế của Thiên Diệu, bảo vệ hoàng quyền sắp lụi bại của Mặc thị hay sao? Chỉ có điều khác ở đây chính là tuy sứ giả nói với hoàng đế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía kẻ đang nhàn nhã uống rượu đằng kia!
Chắc có lẽ hoàng đế cũng đã luyện thành thói quen bị người ta khi dễ như vậy, ông ta giống như không để ý chỉ gật đầu rồi mời sứ giả vào chỗ !
Chỉ có Lạc Tử Dạ trầm ngâm nghi hoặc, hiển nhiên có gì đó không bình thường ! Phượng Vô Trù thể hiện ra mặt sự ngạo mạn không coi ai ra gì, hoàng đế một chút quyền lực cũng không, nhưng tại sao ông ta lại không hề bị bề tôi miệt thị? Mặc vương phái sứ giả đến lần này ngoài mặt tỏ ra thật tâm kính trọng Phượng Vô Trù, hay là còn có ý đồ khác nữa ? Nhẽ ra đãi ngộ này của hai người phải như nhau chứ ? Phụ hoàng của nàng, thân là hoàng đế nhưng lại bị đối xử như vậy, chẳng lẽ trong lòng thật sự không để tâm?
Trong lúc mải mê suy nghĩ, lại có thái giám bên ngoài điện chạy vào bẩm báo : Đại hoàng tử cùng tam công chúa Long Chiêu tới chúc mừng .
Tiếng thái giám the thé vừa vang lên, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa điện...
------
* Hiệp thiên tử (Ép thiên tử lệnh chư hầu )
Cuối đời Đông Hán, Hán Hiến Đế Lưu Hiệp tuy danh nghĩa là Hoàng đế triều Hán, nhưng ngày đầu tiên từ khi lên ngôi đã bị sự tranh giành và cưỡng ép của cường hào quân phiệt, chạy đông chạy tây, lưu lạc cùng khốn, sau được quốc cữu Đổng Thừa che chở, trải qua muôn vàn gian khổ vè được thủ đô Lạc Dương. Lạc Dương vào lúc ấy, qua cơn binh lửa Đổng Trác, đã sớm biến thành tiêu điều xơ xác, đồng ruộng bỏ hoang, cỏ mọc ngút tầm mắt, tường vách đổ sụp. Hán Hiến Đế không có chỗ ở, đành phải vào nơi vốn là nhà đại hoạn quan Triệu Trung. Nơi để vua tiếp kiến bá quan là một gian nhà cỏ, các quan vào chầu đều đứng trên những bụi cỏ bụi gai rậm rạp. Dân chúng còn lại ở Lạc Dương phải nhờ vỏ cây, rễ cỏ sống qua ngày. Hiến Đế cũng không có ăn, đành phải lệnh cho các đại thần kiếm rau dại cầm hơi.
Tin Hán Hiến Đế trở về Lạc Dương truyền đi, trong đám quần hùng có những phản ứng khác nhau, một số kẻ có mưu cho rằng trong hoàn cảnh dám quần hùng đang hỗn loạn, ai nắm được Hoàng đế, “ép thiên tử lệnh chư hầu”, ai có thể ra lệnh cho thiên hạ sẽ giành được ngôi của nhà Hán. Viên Thiệu là người có thực lực nhất trong đám quần hùng lúc bấy giờ, thủ hạ của ông ta có mưu sĩ Thư Thụ khuyên rằng:
- Đây là một cơ hội rất tốt, mời Hoàng đế đến, “ép thiên tử lệnh chư hầu” , sau dó dùng danh nghĩa nhà vua dánh dẹp những kẻ khác, danh chính ngôn thuận, việc lớn sẽ thành. Mong tướng quân đừng bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng lại có người nói với Viên Thiệu:
- Nay số mệnh của triều Hán đã hết, đến Hoàng đế cũng chẳng có sức mạnh gì, hơn nữa sau đó, việc gì cũng phải hỏi ý Hoàng đế, nghe theo ông ta, rõ ràng là quyền ít, không nghe, người ta lại nói là kháng mệnh thiên tử. Thật rất là phiền phức.. Khi đó, Viên Thiệu mặc dù trong tay có quân mạnh, thế lực hùng hậu, nhưng thiếu tầm nhìn sâu rộng, nghe ý kiến thứ hai này, không đón Hán Hiến Đế.
Đồng thời lúc đó, trong một bản doanh hùng mạnh khác, cũng mở ra một cuộc tranh luận rất gay gắt về vấn đề đón Hán Hiến Đế, đây chính là bản doanh của Tào Tháo. Tào Tháo nghe nói Hán Hiến Đế đến Lạc Dương, đang khổ cực hết chỗ nói bèn chủ trương lập tức đi nghênh giá. Tào Tháo nói với các tướng và mưu sĩ về việc này, đa số không đồng ý, họ cho rằng cục diện Sơn Đông đang quá hỗn loạn, địa vị của Duyện Châu chưa được củng cố, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là chiếm sao cho được nhiều đất, duy có mưu sĩ Tuân Ức kiên quyết chủ trương đón Hoàng đế, ông ta nói:
- Thời Xuân Thu Tấn Văn Công mang quân hộ tống Chu Trang Vương đến kinh sư, được sự hưởng ứng của các chư hầu, được tôn làm bá vương; Cuối đời Tần, Hán Cao Tổ vì chữ hiếu để tang Nghĩa Đế, giành được nhân tâm trong thiên hạ. Gần đây do Đổng Trác làm loạn, khiên cho người người trong thiên hạ đều biết ngài đối với Hoàng đế là trung thành. Bây giờ Hoàng đế trải qua bao khổ ải về đến Lạc Dương, người trung nghĩa nhớ về triều Hán, người bình dân nhớ về những ngày cuộc sống an lành. Trong hoàn cảnh ấy, tướng quân nếu đứng ra đón Hoàng đế để bảo vệ, có thể để cho bốn phương khâm phục, lại thuận với nhân tâm trong thiên hạ, sao lại không làm? Nếu còn do dự không quyết định, Hoàng đế bị người khác đón mất, hối thì đã muộn!
Tào Tháo nghe xong, cười vui:
- Thật như Tử Phòng (tức Trương Lương, Trương Lương tự Tử Phòng, đây là có ý so Tuân Ức với Tử Phòng), chính hợp ý ta!
Sau đó, Tào Tháo đích thân mang theo người ngựa, vượt qua các trở ngại, đi Lạc Dương đón Hoàng đế. Để tránh sự nghi ngờ của Hoàng đế và các đại thần, trước hết Tào Tháo đóng quân ở ngoài thành, sau đó một mình đến bái kiến quốc cữu Đổng Thừa, chân thành ca ngợi công của Đổng Thừa trên con đường hộ giá Hiến Đế trở về Lạc Dương, giành được tình cảm của Đổng Thừa, sau đó mới đi bái kiến Hán Hiến Đế. Tào Tháo nói với Hiến Đế:
- Lạc Dương đã thành đống đổ nát, không phải là chỗ để bệ hạ dừng chân, Hứa Đô (Hứa Xương, Hà Nam nay) lương thực dồi dào, phong cảnh đẹp đẽ, lại an định hơn Lạc Dương, hợp với việc dời đô.
Các đại thần sớm đã có tình cảm tốt với Tào Tháo, cũng khuyên Hiến Đế dời đô, Hiến Đế sau bao nhiêu khổ sở vì hoạn nạn, lại khó chịu được cảnh Lạc Dương bị tàn phá, ăn không đủ no, còn mong gì hơn nữa. Trong tháng đã trở về Lạc Dương, Hán Hiến Đế theo Tào Tháo về Hứa Đô.
Sau khi Hán Hiến Đế đến Hứa Đô, Tào Tháo lập tức xây dựng cung điện, lập tông miếu xã tắc , liệt tổ liệt tông của nhà Hán. Việc này khiến Hán Hiến Đế vô cùng vừa lòng, phong Tào Tháo làm đại tướng quân, Vũ bình hầu, cho Tuân Ức người lập mưu kế làm Thị trung. Khi đó, Tào Tháo danh chính ngôn thuận nắm được triều chính.
Tào Tháo nắm được Hiến Đế trong tay mình, bắt đầu công việc “ép thiên tử lệnh chư hầu”, từ đó, thế lực nhanh chóng mở rộng làm cơ sở cho việc thống nhất lập ra nước Ngụy.
- Theo wikipedia
Đám nữ quyến sớm đã chờ trong điện vừa thấy bóng dáng nhiếp chính vương lập tức quỳ xuống hành lễ. Chỉ có điều khác hẳn với Lạc Tử Dạ, vị kia vừa bước vào lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt gắt gao đổ về phía hắn, có ánh mắt chỉ thầm liếc trộm, có ánh mắt lộ rõ niềm khát khao cháy bỏng, có ánh mắt lại như thiêu như đốt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ! Nhưng hắn chỉ hờ hững khoát tay chặn lại, ra hiệu cho các nàng đứng dậy !
Hoàng đế ngồi trên long ỷ chờ cả nửa ngày, nhưng rốt cuộc một câu trách móc cũng không có. Không những thế vừa nhìn thấy hắn, thái độ cực kỳ nể trọng, trong giọng nói còn ẩn chứa niềm hân hoan : Người đâu, mang ghế cho nhiếp chính vương !
Cái này chính là biểu thị cho việc cúi lạy cũng miễn !
Mà nhìn dáng vẻ của Phượng Vô Trù cũng không có ý định hành lễ, hắn bước vào chỗ tùy ý ngồi xuống ! Thân hình thon dài cao ngất, thần thái cao ngạo, tuy ngồi mà vẫn cứ nổi bật xuất chúng, đôi mắt đen lấp lánh những tia sáng màu vàng đang quét về phía Lạc Tử Dạ ! Giống như nghiền ngẫm cũng lại tựa như đang tìm tòi nghiên cứu...
Lạc Tử Dạ quan sát bốn phía , cố tình lờ đi ánh mắt của kẻ đang rình rập mình, hướng tầm mắt về phía Long Ngạo Địch cách đấy không xa, cười giả lả : Đa tạ Long tướng quân đêm qua đã chiếu cố! Bản thái tử sẽ ghi nhớ trong lòng !
Lời này có chút hơi đường đột, nhưng nhóm đại thần sớm đã luyện thành tinh, rất nhanh có thể hiểu ra hàm ý sâu xa trong đó ! Lạc Tử Dạ đơn giản là cảm tạ, nhưng lại ngấm ngầm biểu đạt hành động đêm qua của nhiếp chính vương và Long tướng quân ! Tuy cuối cùng năm nghìn tinh nhuệ không một ai sống sót, thái tử phải tự tìm đường tháo chạy mới có thể bảo toàn tính mạng, nhưng suy cho cùng Long tướng quân vẫn là người cho thái tử một nhân tình !
Sắc mặt Long Ngạo Địch xám xịt, đôi con ngươi đỏ như máu loé lên hàng vạn tia phức tạp, vừa giống như tức giận, lại có chút bối rối, y nén cảm xúc, lạnh nhạt nói : Đây là bổn phận của vi thần ! Điện hạ không cần khách khí ! Y vốn không nghĩ đến cuối cùng hắn vẫn phái binh tới, càng không ngờ năm nghìn quân tinh nhuệ như thế mà không thể cản nổi bước chân của Phượng Vô Trù!
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận có thể nhìn ra ngay đây rõ ràng là Phượng Vô Trù cố tình mượn cơ hội để y thấy rõ thực lực của hắn, đồng thời cảnh cáo y đừng có chen chân làm việc vô ích đấy sao ? Chỉ có điều y lại không nghĩ Phượng Vô Trù lại tự cao tự đại đến vậy, lúc nào cũng rất chịu khó ra oai phủ đầu người khác, luôn luôn tìm cách gìn giữ hình tượng vương giả của mình, làm như nếu không nói thì sợ người không biết hay sao? Rõ ràng là chẳng chừa cho y chút mặt mũi nào thì bảo sao y không thể không giận ?
Chứng kiến cuộc đối thoại giữa hai người, Phượng Vô Trù giơ ly rượu mạ vàng đáy nạm hắc ngọc lên lắc nhẹ rồi nhấp một ngụm! Sao hắn không hiểu được ý tứ trong lời nói của Lạc Tử Dạ chứ ! Long Ngạo Địch điều quân trợ giúp y sẽ không quên, còn mình cho người san bằng phủ thái tử, thù này, hẳn là cũng sẽ không quên đi?! Đang ngầm tuyên chiến sao? Môi mỏng khẽ nhếch lên kiêu ngạo, giống như không thèm để ý, giọng nói trầm thấp vang lên :
Đêm qua thích khách đột nhập phủ nhiếp chính vương, tuy không đả thương người, nhưng lại dùng hoả dược nổ tung nhiều chỗ trong phủ. Cô vương nghe nói thái tử rất có bản lãnh kiến trúc xây sửa . Ngày trước nghe đâu còn tự mình đốc thúc người mở kênh thông rạch, chẳng biết có được hay không cầu hoàng thượng chiếu cố cho cô vương mượn thái tử một chút. Nhờ thái tử tự mình thi công công trình vương phủ?
Sắc mặt Lạc Tử Dạ giờ đây còn đen hơn đít nồi! Từ lúc nào ông đây lại trở thành cửu vạn như thế hả? ông đây không phải siêu nhân vạn năng ! Cái chó gì gọi là kỹ thuật cao siêu, Sức mạnh phi phàm chứ? Không lẽ ông đây lại có năng khiếu đi gió về mây ? Một lúc vác chục bao xi măng mà hơi thở nhẹ nhàng, mặt không đổi sắc?
Những người khác nghe thấy cũng hiển nhiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim . Trong lòng cuối cùng rõ ràng rành mạch , chính thái tử hôm qua muốn đào kênh rạch hướng nguồn xú uế chảy gần kề nhiếp chính vương phủ, nhưng cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì bỗng thay đổi tuyến kênh. Đến tối lại nghe đồn nói thái tử tự mình cầm hỏa dược nổ lung tung phủ nhiếp chính vương, chẳng qua là tin tức bị phong tỏa rất nhanh nên cũng không tìm hiểu kĩ đây có phải sự thực hay không? Vừa vặn hôm nay nhìn phản ứng của nhiếp chính vương điện hạ, xem ra đúng là thật rồi !
Để cho thái tử một nước tự mình thi công vương phủ, thực quả là có hơi thái quá ! Nhưng nhiếp chính vương đã mở miệng thì làm gì có ai dám nói từ Không !
Chỉ có Lạc Tử Dạ dám phản đối, nàng đang tính toán xem phải từ chối như thế nào thì đã thấy ánh mắt hoàng đế quét tới , chẳng đợi nàng kịp mở miệng, ông ta đã hắng giọng: Nếu nhiếp chính vương đã cầu, trẫm há có thể không đáp ứng ! Cuộc sống của thái tử cũng quá nhàn hạ , hiện tại có cơ hội khởi động gân cốt một chút cũng là ý hay ! Thái tử, trẫm lệnh cho ngươi phải làm việc này cho thật tốt, đã nghe rõ chưa ?
Đây chẳng phải ông đang hạ thánh chỉ rồi còn gì , hỏi cái qué gì nữa ? Rõ cái mụ mụ nhà ông! Khuôn mặt Lạc Tử Dạ vì quá tức giận mà vặn vẹo hồi lâu, dùng ánh mắt ngàn đao phóng xèn xẹt về phía Phượng Vô Trù ! Đồ trứng thối ! Nàng nghiến răng nghiến lợi quỳ xuống: Nhi thần tuân chỉ .
Mẹ kiếp ! Thế mà cũng nghĩ ra được ! Ông đây sẽ lén đặt mấy quả địa lôi nổ tung nhiếp chính vương phủ? Nổ banh xác tên lợn chết nhà ngươi!
Tốt ! Bình thân ! Hoàng đế vừa lòng gật đầu.
Lạc Tử Dạ đứng dậy, quay ra lườm nguýt Phượng Vô Trù thêm vài lần . Vừa vặn đúng lúc tên khốn kia cũng đang nhìn nàng, ánh mắt khinh khỉnh ngạo mạn, lại có chút châm chọc, hiển nhiên là đang vui mừng khi nhận được đúng kết quả mong muốn ! Sắc mặt Lạc Tử Dạ càng thêm vặn vẹo, gân xanh trên trán co giật từng hồi , nàng đảo mắt một vòng, giống như nghĩ ra cái gì đó liền nở nụ cười giảo hoạt, sau đó thản nhiên ngồi xuống !
Thái độ này cộng với điệu cười nham hiểm kia , cũng khiến cho nhiếp chính vương điện hạ có hơi giật mình ! Hắn đương nhiên là biết Lạc Tử Dạ sẽ không cam tâm tình nguyện, chỉ là trong lòng có chút hiếu kỳ, không biết nàng sẽ còn giở trò gì để đối phó nữa đây ?
Ánh mắt đồng tình của đám đại thần nhìn về phía Lạc Tử Dạ , cũng phải thôi ai bảo chọc vào ác quỷ làm chi, tự làm tự chịu a ! Chỉ có điều tất cả bọn họ đều lựa chọn cách bảo trì sự im lặng, không ai dám ho he một tiếng !
Lúc này, tiếng thái giám tử ngoài điện truyền tới : Thiên tử phái sứ giả tới chúc mừng !
Tiếng truyền vừa dứt, tất cả mọi người trong điện bao gồm cả hoàng đế đều sửng sốt, sau đó liền đồng loạt đứng dậy. Cái này thì Lạc Tử Dạ biết, triều đại này có điểm giống với thời Xuân Thu chiến quốc của Trung Quốc xưa . Ba trăm năm trước Mặc Thiên Tử Mặc Tử Chu nhất thống thiên hạ sắc lập ra các nước chư hầu ! Ba trăm năm này, xảy ra rất nhiều các trận chiến , các nước chư hầu liên tiếp được thành lập, các lãnh chúa tự xưng vương, xưng hoàng trên lãnh thổ của bọn họ . Trong mấy chục nước chư hầu thì có Thiên Diệu và Long Chiêu là hai nước chư hầu hùng mạnh nhất ! Bấy giờ Mặc Dung Lăng lên ngôi đế nhưng Mặc thị hoàng triều lúc đấy vô cùng suy yếu , sớm đã mất đi năng lực thống trị, mà lúc này Thiên Diệu chính là giống Tề Hoàn Công năm đó , khởi binh bình định , bảo vệ các nước chư hầu văn minh yếu hơn và triều đình nhà Mặc khỏi phải chịu cướp phá của các bộ tộc nằm bao quanh như Khuyển Nhung chư quốc , chung tay với Thiên Hạ chư quốc cùng nhau kế phụng bảo trụ ngôi cửu ngũ chí tôn của Mặc vương thị, bảo vệ uy nghiêm vương thất. Tuy nhiên từ đó trở đi triều nhà Mặc không bao giờ có thể lấy lại được quyền lực như trước nữa, nhà vua đơn thuần chỉ còn là bù nhìn của các chư hầu phong kiến. Mặc dù nhà Mặc trên danh nghĩa vẫn đang nắm Thiên Mệnh, tuy nhiên lại chỉ là một danh hiệu không hề có quyền lực !
Chỉ có điều khác ở thời đại Xuân Thu đó chính là khi đó chư hầu chỉ có thể xưng vương, nhưng hiện tại lại có thể xưng hoàng! Hơn nữa người đang dùng kế ' Hiệp thiên tử ' * chân chính , kẻ một tay khống chế toàn bộ Thiên Diệu hoàng triều chính là vị nhiếp chính vương cao quý đang ngồi ở kia !
Vì thế khi tất cả mọi người đều đứng dậy nghênh đón vị sứ giả từ cố đô tới, chỉ có riêng hắn là vẫn ngồi im không động đậy !
Theo sau sứ giả cũng không ít người, kẻ nào kẻ nấy tay bưng, tay ôm quà mừng. Sau khi vào điện, hoàng đế Thiên Diệu mới từ long ỷ bước xuống ,khom người tỏ lòng kính trọng với Mặc thị hoàng tộc ! Tuy nói vương tộc nay đã không còn năng lực thống trị thiên hạ, nhưng ngoài mặt Thiên Diệu tự nhiên cũng không thể dựa vào chuyện ấy mà ngạo mạn ra oai với quý tộc Mặc thị được !
Việc đầu tiên khi sứ giả tiến vào chính là xoay người đặt tay phải lên ngực trái, khom người hành lễ với Phượng Vô Trù, sau đó mới mở miệng : Thiên tử lệnh cho chúng thần vấn an nhiếp chính vương điện hạ !
Phượng Vô Trù nghiêng người tựa lưng vào ghế , toàn thân toả ra khí thế bức người, tay hơi nâng chén rượu, ra hiệu cho sứ giả đứng dậy. Hắn không mở miệng, thậm chí mắt cũng chẳng thèm nhìn !
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật ! Cái bộ dạng chó chết này thật trướng mắt mà ! Giờ thì nàng mới hiểu rằng không riêng gì cá nhân nàng, mà với ai hắn cũng không vừa mắt như vậy đó !
Mà đối phương lại giống như sớm thành thói quen, sau khi hành lễ xong mới khom người hành lễ với Thiên Diệu hoàng đế, ông ta cười nói: Thọ thần của quân chủ Thiên Diệu, Thiên tử ban tặng một số trân bảo quí hiếm làm quà mừng. Chúc Thiên Diệu luôn luôn phồn thịnh, chúc hoàng thượng thọ cùng trời đất, mãi mãi duy trì uy nghi thiên tử !
Lời này... Đây rõ ràng là đang bày tỏ hi vọng mãi mãi được dựa vào uy thế của Thiên Diệu, bảo vệ hoàng quyền sắp lụi bại của Mặc thị hay sao? Chỉ có điều khác ở đây chính là tuy sứ giả nói với hoàng đế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía kẻ đang nhàn nhã uống rượu đằng kia!
Chắc có lẽ hoàng đế cũng đã luyện thành thói quen bị người ta khi dễ như vậy, ông ta giống như không để ý chỉ gật đầu rồi mời sứ giả vào chỗ !
Chỉ có Lạc Tử Dạ trầm ngâm nghi hoặc, hiển nhiên có gì đó không bình thường ! Phượng Vô Trù thể hiện ra mặt sự ngạo mạn không coi ai ra gì, hoàng đế một chút quyền lực cũng không, nhưng tại sao ông ta lại không hề bị bề tôi miệt thị? Mặc vương phái sứ giả đến lần này ngoài mặt tỏ ra thật tâm kính trọng Phượng Vô Trù, hay là còn có ý đồ khác nữa ? Nhẽ ra đãi ngộ này của hai người phải như nhau chứ ? Phụ hoàng của nàng, thân là hoàng đế nhưng lại bị đối xử như vậy, chẳng lẽ trong lòng thật sự không để tâm?
Trong lúc mải mê suy nghĩ, lại có thái giám bên ngoài điện chạy vào bẩm báo : Đại hoàng tử cùng tam công chúa Long Chiêu tới chúc mừng .
Tiếng thái giám the thé vừa vang lên, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa điện...
------
* Hiệp thiên tử (Ép thiên tử lệnh chư hầu )
Cuối đời Đông Hán, Hán Hiến Đế Lưu Hiệp tuy danh nghĩa là Hoàng đế triều Hán, nhưng ngày đầu tiên từ khi lên ngôi đã bị sự tranh giành và cưỡng ép của cường hào quân phiệt, chạy đông chạy tây, lưu lạc cùng khốn, sau được quốc cữu Đổng Thừa che chở, trải qua muôn vàn gian khổ vè được thủ đô Lạc Dương. Lạc Dương vào lúc ấy, qua cơn binh lửa Đổng Trác, đã sớm biến thành tiêu điều xơ xác, đồng ruộng bỏ hoang, cỏ mọc ngút tầm mắt, tường vách đổ sụp. Hán Hiến Đế không có chỗ ở, đành phải vào nơi vốn là nhà đại hoạn quan Triệu Trung. Nơi để vua tiếp kiến bá quan là một gian nhà cỏ, các quan vào chầu đều đứng trên những bụi cỏ bụi gai rậm rạp. Dân chúng còn lại ở Lạc Dương phải nhờ vỏ cây, rễ cỏ sống qua ngày. Hiến Đế cũng không có ăn, đành phải lệnh cho các đại thần kiếm rau dại cầm hơi.
Tin Hán Hiến Đế trở về Lạc Dương truyền đi, trong đám quần hùng có những phản ứng khác nhau, một số kẻ có mưu cho rằng trong hoàn cảnh dám quần hùng đang hỗn loạn, ai nắm được Hoàng đế, “ép thiên tử lệnh chư hầu”, ai có thể ra lệnh cho thiên hạ sẽ giành được ngôi của nhà Hán. Viên Thiệu là người có thực lực nhất trong đám quần hùng lúc bấy giờ, thủ hạ của ông ta có mưu sĩ Thư Thụ khuyên rằng:
- Đây là một cơ hội rất tốt, mời Hoàng đế đến, “ép thiên tử lệnh chư hầu” , sau dó dùng danh nghĩa nhà vua dánh dẹp những kẻ khác, danh chính ngôn thuận, việc lớn sẽ thành. Mong tướng quân đừng bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng lại có người nói với Viên Thiệu:
- Nay số mệnh của triều Hán đã hết, đến Hoàng đế cũng chẳng có sức mạnh gì, hơn nữa sau đó, việc gì cũng phải hỏi ý Hoàng đế, nghe theo ông ta, rõ ràng là quyền ít, không nghe, người ta lại nói là kháng mệnh thiên tử. Thật rất là phiền phức.. Khi đó, Viên Thiệu mặc dù trong tay có quân mạnh, thế lực hùng hậu, nhưng thiếu tầm nhìn sâu rộng, nghe ý kiến thứ hai này, không đón Hán Hiến Đế.
Đồng thời lúc đó, trong một bản doanh hùng mạnh khác, cũng mở ra một cuộc tranh luận rất gay gắt về vấn đề đón Hán Hiến Đế, đây chính là bản doanh của Tào Tháo. Tào Tháo nghe nói Hán Hiến Đế đến Lạc Dương, đang khổ cực hết chỗ nói bèn chủ trương lập tức đi nghênh giá. Tào Tháo nói với các tướng và mưu sĩ về việc này, đa số không đồng ý, họ cho rằng cục diện Sơn Đông đang quá hỗn loạn, địa vị của Duyện Châu chưa được củng cố, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là chiếm sao cho được nhiều đất, duy có mưu sĩ Tuân Ức kiên quyết chủ trương đón Hoàng đế, ông ta nói:
- Thời Xuân Thu Tấn Văn Công mang quân hộ tống Chu Trang Vương đến kinh sư, được sự hưởng ứng của các chư hầu, được tôn làm bá vương; Cuối đời Tần, Hán Cao Tổ vì chữ hiếu để tang Nghĩa Đế, giành được nhân tâm trong thiên hạ. Gần đây do Đổng Trác làm loạn, khiên cho người người trong thiên hạ đều biết ngài đối với Hoàng đế là trung thành. Bây giờ Hoàng đế trải qua bao khổ ải về đến Lạc Dương, người trung nghĩa nhớ về triều Hán, người bình dân nhớ về những ngày cuộc sống an lành. Trong hoàn cảnh ấy, tướng quân nếu đứng ra đón Hoàng đế để bảo vệ, có thể để cho bốn phương khâm phục, lại thuận với nhân tâm trong thiên hạ, sao lại không làm? Nếu còn do dự không quyết định, Hoàng đế bị người khác đón mất, hối thì đã muộn!
Tào Tháo nghe xong, cười vui:
- Thật như Tử Phòng (tức Trương Lương, Trương Lương tự Tử Phòng, đây là có ý so Tuân Ức với Tử Phòng), chính hợp ý ta!
Sau đó, Tào Tháo đích thân mang theo người ngựa, vượt qua các trở ngại, đi Lạc Dương đón Hoàng đế. Để tránh sự nghi ngờ của Hoàng đế và các đại thần, trước hết Tào Tháo đóng quân ở ngoài thành, sau đó một mình đến bái kiến quốc cữu Đổng Thừa, chân thành ca ngợi công của Đổng Thừa trên con đường hộ giá Hiến Đế trở về Lạc Dương, giành được tình cảm của Đổng Thừa, sau đó mới đi bái kiến Hán Hiến Đế. Tào Tháo nói với Hiến Đế:
- Lạc Dương đã thành đống đổ nát, không phải là chỗ để bệ hạ dừng chân, Hứa Đô (Hứa Xương, Hà Nam nay) lương thực dồi dào, phong cảnh đẹp đẽ, lại an định hơn Lạc Dương, hợp với việc dời đô.
Các đại thần sớm đã có tình cảm tốt với Tào Tháo, cũng khuyên Hiến Đế dời đô, Hiến Đế sau bao nhiêu khổ sở vì hoạn nạn, lại khó chịu được cảnh Lạc Dương bị tàn phá, ăn không đủ no, còn mong gì hơn nữa. Trong tháng đã trở về Lạc Dương, Hán Hiến Đế theo Tào Tháo về Hứa Đô.
Sau khi Hán Hiến Đế đến Hứa Đô, Tào Tháo lập tức xây dựng cung điện, lập tông miếu xã tắc , liệt tổ liệt tông của nhà Hán. Việc này khiến Hán Hiến Đế vô cùng vừa lòng, phong Tào Tháo làm đại tướng quân, Vũ bình hầu, cho Tuân Ức người lập mưu kế làm Thị trung. Khi đó, Tào Tháo danh chính ngôn thuận nắm được triều chính.
Tào Tháo nắm được Hiến Đế trong tay mình, bắt đầu công việc “ép thiên tử lệnh chư hầu”, từ đó, thế lực nhanh chóng mở rộng làm cơ sở cho việc thống nhất lập ra nước Ngụy.
- Theo wikipedia
/93
|