Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi
Chương 60 - Gia Là Dùng Mỹ Mạo Của Mình Chinh Phục Bọn Họ! (2)
/93
|
Trên khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ nhưng trong lòng đã sớm tuôn ra hai văn mì sợi. Thật sự là không thể hiểu được sự tùnh đang tiến triển tốt đẹp tại sao lại bị vặn vẹo thành thế này! Đã biết là Hiên Thương Dật Phong mời thì không bao giờ được đáp ứng mà! Đều do tên Trù hỗn đản kia hôm qua ngắt lời nàng nên nàng mới ngây thơ mờ mịt đáp ứng!
Nếu như những người này đều đánh lên thì không phải là nàng không thể đáng thắng được nhưng mà... mẹ nó! Cái cảm giác bị tính kế đúng là không thể nào mà chịu được!
Lạc Tử Dạ không nghĩ tới, nàng không lấy ngọc bội ra còn tốt,vừa lấy ra lập tức có người nói: Không cần phải tin tưởng hắn! Đêm qua ta vô tình nghe được tin tức quan hệ cá nhân của Thái tử điện hạ cùng Hiên Thương Dật Phong rất tốt. Thái tử vì chứng minh sự thân cận của mình đã đem ngọc bội cho Hiên Thương Dật Phong!
Ngoạ tào! Lạc Tử Dạ suýt nữa thì chửi bậy. Nàng biết mà, chắc chắn là tên này đã tính kế nàng kĩ lưỡng! Không chỉ đem màu sắc quần áo của nàng cùng Hiên Thương Dật Phong tráo lại cho nhau mà còn lấy cả ngọc bội chứng minh thân phận của nàng đem kéo vào nữa!
Nàng bỗng nhiên cảm thấy tâm can của mìng trĩu nặng! Đang định giải thích một chút nhưng những người táo bạo đó lại không muốn nghe, gầm lên với nàng: Hiên Thương Dật Phong, ngươi không cần giả vờ nữa! Ngươi giết chết Định Không đại sư, Hoàng đế bệ hạ không tìm ngươi tính sổ thì chúng ta tìm. Định Không Đại sư là người có trí tuệ, thiện lương lại nhân từ, cả đời hành thiện tích đức làm không ít việc tốt nhưng tên cầm thú như ngươi cướp lấy Long Mạch không nói thế nhưng còn hại đến tính mạng của Định Không đại sư. Ta không thể nào đứng im tha thứ cho ngươi làm việc như vậy mà có thể còn sống mà rời khỏi Thiên Diệu được! Chúng ta sẽ bắt ngươi lấy máu phải trả bằng máu, cho dù sau khi giết ngươi chúng ta phải chết cũng cam lòng!
Lạc Tử Dạ nghe xong lời này chỉ nghĩ đến duy nhất một việc. Còn tốt! Tuy rằng Định Viễn bị nhóm Thanh Viễn phản bội nhưng hắn mất xả đời để trả giá thì cũng có người trân trọng. Giống như những người trước mắt này vậy, thà rằng phải gánh vác tội danh giết chết thân vương cũng phải báo thù cho người đã ban ơn cho họ!
Cho nên, tín nhiệm giữa người với người trên thế gian này cực kì bạc nhược nhưng chỉ cần có chút chân tình là cũng có thể vĩnh viễn tồn tại cho dù phải trả giá cả mạng sống!
Cho dù suy nghĩ trong lòng là vậy nhưng Lạc Tử Dạ vẫn không thể chấp nhận được chính mình bị cho người ta nhận là Hiên Thương Dật Phong rồi bị chém giết thay hắn! Nàng thở dài một hơi, mở miệng nói: Các ngươi thử nghĩ lại xem những lời các ngươi được nghe nói là ai nói ra? Là chính thái tử nói sao? Chắc chắn là không phải đâu? Các ngươi không nghĩ những lời đồn đãi này quá trùng hợp hay sao? Đêm qua Định Không đại sư vừa xảy ra chuyện, hôm nay ta và Hiên Vương gặp mặt thì nửa đêm hôm trước các ngươi đã nghe được lời đồn đãi. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã nói cho chúng ta biết chuyện này nhất định là có vấn đề!
Nói tới đây, Lạc Tử Dạ thấy dung sắc của mấy vị võ tăng hoà hoãn đi vài phần. Lạc Tử Dạ cao hứng trong lòng. Dấu hiệu này không phải là nàng đàm phán thành công rồi sao!
Nói xong câu đó được một lúc, Lạc Tử Dạ lại nói: Còn có, các ngươi nghĩ mọt chút đi, trước khi Hiên Thương Dật Phong giết Định Không trưởng lão đã phái người của hắn ẩn núp trong đây năm năm. Việc này chứng minh hắn là một người tâm cơ thâm trầm, các ngươi cho rằng đối với người có tâm cơ như hắn sẽ giống như ta để các ngươi tuỳ tiện vây quanh sao? Chúng ta có một cái lí do tin tưởng tuyệt đối nhất là những chuyện các ngươi nghe đươc tối qua là do Hiên Thương Dật Phong đã sắp xếp trước. Là hắn lừa các ngươi để mượn tay giết ta! Chờ các ngươi đem thái tử giết rồi sẽ chọc giận phụ hoàng!
Phân tích đến đây, các võ tăng hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đã bị nàng nói đến điều bọn họ đang nghi ngờ. Nàng nhìn bọn họ, tiếp tục bổ sung: Giết thái tử chính là trọng tội! Đến lúc đó các ngươi cho dù đã xuất gia, thoát ly hồng trần nhưng cũng không thể thoát được vận mệnh bị chém đầu. Nếu như các ngươi đều bị chém đầu toàn bộ rồi liền sẽ không còn ai tìm Hiên Thương Dật Phong báo thì nữa! Hắn vẫn an toàn còn chúng ta thì đã chết. Các ngươi cảm thấy kết quả như vậy là điều các ngươi muốn sao?
Nói tới đây, khoé miệng của Lạc Tử Dạ không tự chủ được mà trừu trừu. Chẳng lẽ Hiên Thương Dật Phong đã nghĩ ra được giống như những gì nàng đã phân tính nên hắn đã là vuệc không bằng cầm thú, heo chó không theo kịp là hãm hại nàng?
Phân tích của Lạc Tử Dạ thật ra cũng có chỗ đúng! Nhưng nhóm võ tăng cũng không dễ dàng tin tưởng nàng. Bọn họ quan sát nàng trong chốc lát, một người nói: Lời này của ngươi cũng có điểm đúng. Mục tiêu của chúng ta là Hiên Thương Dật Phong. Nếu như bọn ta giết ngươi mà ngươi lại không phải là Hiên Thương Dật Phong thì hậu quả của vuệc này chúng ta đúng thật là không gánh vác nổi. Chỉ là chúng ta việc gì phải tin vào lời nói của ngươi?
Trước mắt, trên tay của Lạc Tử Dạ căn bản không có chứng cứ chứng minh thân phận của mình. Riêng có ngọc bội là có thể lấy ra để chứng minh nhưng lại bị người ta tính kế từ đầu, bị người ta lừa vào bẫy. Đây đúng thật là một câu chuyện đầy bi ai của nàng mà! Vì thế cái vấn đề này cũng không phải là vấn đề tốt để trả lời, nàng lẳng lặng nhìn bọn họ trong chốc lát, mở miệng nói: Ta cho rằng các ngươi nên tìm một người đã gặp qua ta, tới đay để xác nhận thân phận của ta!
Nàng lại bổ sung tiếp: Các ngươi nghĩ xem, tìm một người để xác nhận thân phận của ta cũng không phải việc gì khó. Nhưng nếu ngươi giết chết ta thì sẽ trúng gian kế của Hiên Thương Dật Phong. Đã không thể báo thù được cho Định Không đại sư lại còn mất đi tính mạng của mình, đây là việc không có lời. Các ngươi xem đi?
Nói tới đây, Lạc Tử Dạ rất muốn rơi lệ. Mất công nàng lúc đầu nhìn thất Hiên Thương Dật Phong còn cảm thấy hắn ôn nhuận như ngọc, hẳn là đối tượng dễ theo đuổi, cho dù có không dễ theo đuổi thì cũng không đến nỗi mất tính mạng. Đằng này nàng còn chưa bắt đầu theo đuổi hắn mà tính mạng của nàng đã được treo giữa không trung rồi!
Nàng vừa nói xong lời này, trong nhóm kia đã có người tin tưởng một chút.
Lạc Tử Dạ nhìn người tin tưởng mình, khoé mắt suýt nữa nhỏ ra một giọt nước mắt kích động. Nước miếng quý giá của nàng lãng phí suốt nửa ngày cuối cùng cũng được báo đáp có ích a EMMA, nàng nếu như bị người ta coi thành Hiên Thương Dật Phong mà đánh ở chỗ này kia không phải là quá oan uổng sao!
Kết quả, nàng còn chưa kịp cao hứng xong thì bỗng nhiên có một võ tăng mở miệng nói: Không cần tin tưởng hắn! Cơ hội giết Hiên Thương Dật Phong chỉ có một, hắn đang kéo dào thời gian! Chờ có người tới thì chúng ta sẽ không có cơ hội giết hắn! Cơ hội chỉ có một lần, thà giết sai còn hơn bỏ sót!
Hắn lời này vừa ra Lạc Tử Dạ suýt nữa không nhịn được mà nhảy dựng lên an ủi tổ tông tám đời nhà hắn. Khoé miệng nàng run rẩy, dò hỏi: Thà giết sai còn hơn bỏ sót! Đây là cái mà một người theo phật gia như ngươi có thể nói sao?
Đây cũng xem như là nàng nhắc nhở hắn một chút. Hắn thân là một người đã đầu phục phật tổ, làm việc gì cũng không cần bạo lực như vậy. Người phật gia là không giết chóc! Hành vi của bọn họ rất không thích hợp.
Câu nhắc nhở của nàng cũng rất hữu dụng, không ít người nghe xong sắc mặt đều hoà hoãn lại. Nhưng vẫn có một người mở miệng nói: Không cần bị hắn mê hoặc, bọn họ thấy người của phật gia chúng ta bao dung liền cho rằng chúng ta là người mềm yếu. Thế nhưng bọn họ lại giết Định Không đại sư, chúng ta nhất định phải báo thù cho ngài!
Lời này của hắn vừa ra lại kích thích dây thần kinh mẫn cảm của một số người. Vì thế họ lại tiếp tục dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn Lạc Tử Dạ.
Lại có một người mở miệng: Nói với hắn làm gì, hắn chắc chắn là Hiên Thương Dật Phong. Hắn thấy chúng ta không ai nhận ra hắn nên hắn mới lừa gạt chúng ta. Hắn cư nhiên nói hắn là Thái tử ha ha. Lúc ngươi giết Định Không đại sư liền không dự đoán được kết cục hôm nay? Bây giờ còn định lừa chúng ta?
Lúc này, Lạc Tử Dạ xem ra đã minh bạch. Ánh mắt đảo qua nhìn mấy người vừa nói câu phản đối, ánh mắt bọn họ một người so với một người kiên định. Những người này nếu không phải thực sự ngu thì cũng bởi vì quá hận. Họ thà giết lầm còn hơn bỏ sót là bởi vì Hiên Thương Dật Phong đã cài rất nhiều người vào đây, không chỉ những người đã được phát hiện.
Trước mắt nơi này cũng có vài người là thuộc hạ của Hiên Thương Dật Phong ẩn nấp vào đây. Họ trợ giúp những võ tăng còn chưa quyết định giết nàng làm cho bọn họ hạ quyết tâm. Trong lúc bọn họ đang phân vân liền rất dễ bị kích động. Bởi vì trpng tiềm thức của bọn họ, người của mình là đứng về phía bọn họ cho nên lúc nói chuyện đương nhiên nghiêng về phía người của mình.
Cùng với những lời nói kia, ánh mắt của họ nhìn nàng càng thêm kiên định. Nhưng đây cũng chỉ là kiên định, bọn họ cũng không có thêm động tác gì. Đại để cũng là bọn họ sợ giết sai!
Mà lúc này, tiểu minh tử cũng khôn nhị được, mở miệng cả giận nói: Các ngươi là bọn điêu dân, dám ức hiếp Thái tử! Nếu như việc này bị truy cứu các ngươi gánh nổi không? Nếu như một trữ quân là việc xấu ở chỗ các ngươi, các ngươi nghĩ mất người các ngươi có thể sống? Giết Hiên Thương Dật Phong có lẽ chỉ các ngươi chết thôi, nhưng nếu giết thái tử, toàn bộ Quốc Tự các ngươi sẽ bị nghi ngờ mưu hại trữ quân, mang tội đồ làm phản, các ngươi đảm đương nổi không? Lời này của tiểu Minh Tử cũng coi như là nói có sách mách có chứng. Hơn nữa hậu quả mà hắn nói là rất lớn! Lạc Tử Dạ tán thưởng nhìn hắn, nghĩ hắn thật sự cũng là một hạt giống tốt, nói chuyện có trật tự như thế lần sau cũng có thể giúp mình không ít việc.
Nhóm võ tăng càng thêm trầm mặc.
Bọn họ lo lắng đây hết thảy là mưu kế của Hiên Thương Dật Phong làm cho bọn họ ngộ sát thái tử, trong khi hắn không bị làm sao, nhìn bọn họ từng bước đạp vào chỗ chết. Bọn họ cũng lo lắng người trước mắt là Hiên Thương Dật Phong. Nếu bây giờ bọn họ buông tha cho hắn hoặc lãng phí thời gian đi chứng thực thì sẽ bỏ qua cơ hội ám sát trước mắt. Về sau cho dù biết Hiên Thương Dật là ai thì cũng không có cơ hội để báo thù nữa.
Vì thế trong lòng họ rất mâu thuẫn không biết là ra tay hay không ra tay.
Đúng lúc này có một võ tăng mở miệng nói: Cho dù hắn là Thái tử thì sao? Thái tử nhiều ănm như vậy không chuyện ác nào là không làm, chết cũng không đủ. Nếu tương lai Thiên Diệu hoàng triều của chúng ta rơi vào trong tay hắn thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi! Quốc gia mà xuống dốc thì không cần nghĩ cũng biết. Bây giờ chúng ta mà giết hắn ngược lại lại trừ hại cho Thiên Diệu! Cũng như lời đại ái của Phật tổ: giết một người mà cứu được vạn người trong hạ là đáng giá. Nếu hắn là thái tử, biết rõ Hiên Thương Dật Phong giết Định Không đại sư lại cùng hắn hẹn nhau gặp mặt. Cho nên cũng không phải là cái thứ gì tốt nói không chừng lại là đồng loã với Hiên Thương Dật Phong, chúng ta đừng để bị hắn lừa!
Cái này thì tốt rồi, cho dù bây giờ nàng đưa ra được chứng cứ chứng minh thân phận của mình thì bọn họ cũng không thiện bãi cam hưu!
Quả nhiên, lời này của hắn vừa ra nhanh chóng được sự tán đồng của các võ tăng khác. Họ không nói hai lời, trực tiếp cầm gậy gộc đánh về phía Lạc Tử Dạ. Lạc Tử Dạ một tay đem Tiểu minh tử ném sang một bên, mở miệng nói: Đi! Không cần ở lại níu chân ta!
Tiểu minh tử vốn không định đi nhưng nghe lời này của nàng cũng chỉ có thể đi trước. Đúng vậy, hắn không biết võ công ở lại cũng chỉ làm vướng chân thái tử. Bây giờ hắn mà chạy trước thì có thể tìm cứu binh lại đây cứu thái tử!
Hắn chạy nhanh như bay mà đi. Nhóm võ tăng nhìn thíang qua bóng dáng chạy đi của hắn, trong lòng nghĩ oan có đầu nợ có chủ nên cũng không có ai đuổi theo. Bọn họ trực tiếp vung gậy gộc đánh về phía Lạc Tử Dạ, chỉ cần lấy tính mạng của một mình nàng mà thôi!
Một cay gậy gộc đánh về phía nàng, Lạc Tử Dạ nghiêng người tránh thoát được. Nhưng phía sau nhanh chóng có người huy gật gộc đánh về phía nàng.
Giờ phút này cách đó không xa có một đám người đi tới. Người đứng ở giữa cao lớn cường tráng, thân mình dị mị. Người đó đúng là Nhiếp Chính Vương điện hạ không thể nghi ngờ, phía sau hắn có không ít hộ vệ. Trong lúc hắn nhìn thấy tình cảnh hiện tại của Lạc Tử Dạ liền hơi nâng tay phải lên.
Đây cũng là một lệnh dừng bước hắn đứng lại tại chỗ, không tiếp tực bước tiếp. Mấy người phái sau hắn cũng theo đó mà dừng lại, cung kính đứng thẳng nhìn thẳng phía trước.
Phượng Vô Trù khoanh tay lại phía sau nhìn tình cảnh đang diễn ra cách đó không xa. Võ tăng bên trong Quốc Tự võ công không phải là thấp, huống hồ ở đây có trăm tám mươi người, đã thế còn đồng thời đánh lên. Hắn bỗng nhiên tò mò, sủng vật của chính mình rốt cuộc có bản lĩnh đánh lui những người này hay không? Vì thế hắn cũng tạm thời đứng lại, không động đậy gì. Chỉ trong chốc lát hắn đã minh bạch được nguyên nhân xảy ra tình cảnh này.
Đơn giản đây cũng là quỷ kế của Hiên Thương Dật Phong. Khoé môi ngạp mạn của hắn nhếch lên, chậm rãi biểu lộ ra biểu tình châm chọc. Hiển nhiên là đối với phương thức tính kế của Hiên Thương Dật Phong thập phần khinh thường
Lúc Nhiếp chính vương điện hạ công kích luôn luôn trực tiếp ra tay, trực tiếp áp đảo. Tự nhiên là khinh thường đối với phương thức quanh co này. Đây cũng không phải hắn là một người quang minh lỗi lạc gì mà hắn là người có thực lực mang tính áp đảo tuyệt đối, gặp bất cứ việc gì đều không quanh co, trực tiếp ra tay.
Lúc này, Lạc Tử Dạ hiển nhiên không biết chính mình đang bị Nhiếp Chính Vương điện hạ quan sát. Trong lòng nàng đang gào thét mất trăm cái đầu thảo nê mã nhưng tư thái bên ngoài vẫn thập phần tiêu sái. Nàng đem vạt áo trát đến bên hông cắm cây quạt vào dây lưng.
Vỗ tay đoạt một cây gộc gộc của một võ tăng đứng gần nhất.
Sau đó đi rất gần! Một gậy tiếp theo một gậy, thập phần ngắn gọn lại dứt khoát gõ đầu bọn họ, đem bọn họ gõ hỏng. Bọn họ cơ hồ đều không rõ lắm động tác của nàng, cũng như không kịp phát huy võ công của mình liễn đã bị nàng gõ.
Kỹ xảo thoạt nhìn đơn giản, thô bạo không có kết cấu nhưng phàm là người có một chút hiểu biết về võ công đều có thể nhìn ra được. Nếu nàng chỉ gõ trúng một hai lần thì có thể coi là trùng hợp nhưng nàng gõ lần nào cũng trúng hơn nữa còn gõ vào cực chuẩn thì nhất định không phải là trùng hợp.
Ma đồng của Nhiếp Chính Vương điện hạ híp lại, lộ ra một chút kinh ngạc cùng cảm thán. Diêm Liệt cũng trừng lớn hai mắt, biểu tình tựa hồ không tin tưởng được.
Bảy mươi tám...79... tám mươi mốt, thu phục! Lạc Tử Dạ từng bước từng bước chuẩn xác đem bọn họ gõ ngất. Bọn họ cũng chỉ là nhận sai người, cho nên nàng cũng thực lưu tình mà không lấy mạng của họ, trực tiếp đánh ngất là được rồi.
Sau khi đánh xong, Lạc Tử Dạ đem gậy ném sang một bên, đem tay áo vừa xoát lên ban nãy buông xuống. Rút cây quạt bên hông ra, dùng sức quạt, đem hết sức bình sinh quạt bớt mồ hôi trên mặt đi!
Nỗ lực tìm về hình tượng nhẹ nhành thổ hào của mình. Đương nhiên, do nhóm Phượng Vô trù đứng cách đấy khá xa nên nàng vẫn chưa phát hiện bọn họ.
Đem cả đầu mồ hôi quạt đến không sai biệt lắm, đại để nàng sẽ không sinh khí đến nỗi vừa thất Hiên Thương Dật Phong đến sẽ nhảy ra bổ. Tâm tình của nàng xem như đã bình tĩnh một chút, trên mặt chậm rãi lộ ra ý cười chỉ là ý cười này lại không đạt đến đáy mắt.
Cùng lúc này, nàng nghe thấy một trận tiếng bước chân đang tiến về đây. Tiếng bước chân này không nhanh không chậm, rất phù hợp với hình tượng thường ngày của Hiên Thương Dật Phong.
Chỉ chốc lát sau, người nọ đã xuất hiện trước mắt của nàng. Bất quá nhìn dáng vẻ của hắn giống như chỉ vừa mới đến, hắn nhìn thoáng qua tình cảnh trước mắt, cười nói: Thái tử dũng mãnh phi thường, nhiều ngừoi như vậy mà cũng không phải là đối thủ của ngài!
Lạc Tử Dạ hơi hơi giơ đầu lên, bộ dạng vênh váo ngứa đòn. Nửa cừoi nửa đùa mở miệng nói: Tất nhiên, nhưng bổn thái tử còn chưa kịp ra tay, mới chỉ kịp đứng ở đây, bọn họ liền đua nhau sôi nổi ngã xuống. Toàn bộ bọn họ là bị mỹ mạo của gia chinh phục!
Nếu như những người này đều đánh lên thì không phải là nàng không thể đáng thắng được nhưng mà... mẹ nó! Cái cảm giác bị tính kế đúng là không thể nào mà chịu được!
Lạc Tử Dạ không nghĩ tới, nàng không lấy ngọc bội ra còn tốt,vừa lấy ra lập tức có người nói: Không cần phải tin tưởng hắn! Đêm qua ta vô tình nghe được tin tức quan hệ cá nhân của Thái tử điện hạ cùng Hiên Thương Dật Phong rất tốt. Thái tử vì chứng minh sự thân cận của mình đã đem ngọc bội cho Hiên Thương Dật Phong!
Ngoạ tào! Lạc Tử Dạ suýt nữa thì chửi bậy. Nàng biết mà, chắc chắn là tên này đã tính kế nàng kĩ lưỡng! Không chỉ đem màu sắc quần áo của nàng cùng Hiên Thương Dật Phong tráo lại cho nhau mà còn lấy cả ngọc bội chứng minh thân phận của nàng đem kéo vào nữa!
Nàng bỗng nhiên cảm thấy tâm can của mìng trĩu nặng! Đang định giải thích một chút nhưng những người táo bạo đó lại không muốn nghe, gầm lên với nàng: Hiên Thương Dật Phong, ngươi không cần giả vờ nữa! Ngươi giết chết Định Không đại sư, Hoàng đế bệ hạ không tìm ngươi tính sổ thì chúng ta tìm. Định Không Đại sư là người có trí tuệ, thiện lương lại nhân từ, cả đời hành thiện tích đức làm không ít việc tốt nhưng tên cầm thú như ngươi cướp lấy Long Mạch không nói thế nhưng còn hại đến tính mạng của Định Không đại sư. Ta không thể nào đứng im tha thứ cho ngươi làm việc như vậy mà có thể còn sống mà rời khỏi Thiên Diệu được! Chúng ta sẽ bắt ngươi lấy máu phải trả bằng máu, cho dù sau khi giết ngươi chúng ta phải chết cũng cam lòng!
Lạc Tử Dạ nghe xong lời này chỉ nghĩ đến duy nhất một việc. Còn tốt! Tuy rằng Định Viễn bị nhóm Thanh Viễn phản bội nhưng hắn mất xả đời để trả giá thì cũng có người trân trọng. Giống như những người trước mắt này vậy, thà rằng phải gánh vác tội danh giết chết thân vương cũng phải báo thù cho người đã ban ơn cho họ!
Cho nên, tín nhiệm giữa người với người trên thế gian này cực kì bạc nhược nhưng chỉ cần có chút chân tình là cũng có thể vĩnh viễn tồn tại cho dù phải trả giá cả mạng sống!
Cho dù suy nghĩ trong lòng là vậy nhưng Lạc Tử Dạ vẫn không thể chấp nhận được chính mình bị cho người ta nhận là Hiên Thương Dật Phong rồi bị chém giết thay hắn! Nàng thở dài một hơi, mở miệng nói: Các ngươi thử nghĩ lại xem những lời các ngươi được nghe nói là ai nói ra? Là chính thái tử nói sao? Chắc chắn là không phải đâu? Các ngươi không nghĩ những lời đồn đãi này quá trùng hợp hay sao? Đêm qua Định Không đại sư vừa xảy ra chuyện, hôm nay ta và Hiên Vương gặp mặt thì nửa đêm hôm trước các ngươi đã nghe được lời đồn đãi. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã nói cho chúng ta biết chuyện này nhất định là có vấn đề!
Nói tới đây, Lạc Tử Dạ thấy dung sắc của mấy vị võ tăng hoà hoãn đi vài phần. Lạc Tử Dạ cao hứng trong lòng. Dấu hiệu này không phải là nàng đàm phán thành công rồi sao!
Nói xong câu đó được một lúc, Lạc Tử Dạ lại nói: Còn có, các ngươi nghĩ mọt chút đi, trước khi Hiên Thương Dật Phong giết Định Không trưởng lão đã phái người của hắn ẩn núp trong đây năm năm. Việc này chứng minh hắn là một người tâm cơ thâm trầm, các ngươi cho rằng đối với người có tâm cơ như hắn sẽ giống như ta để các ngươi tuỳ tiện vây quanh sao? Chúng ta có một cái lí do tin tưởng tuyệt đối nhất là những chuyện các ngươi nghe đươc tối qua là do Hiên Thương Dật Phong đã sắp xếp trước. Là hắn lừa các ngươi để mượn tay giết ta! Chờ các ngươi đem thái tử giết rồi sẽ chọc giận phụ hoàng!
Phân tích đến đây, các võ tăng hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đã bị nàng nói đến điều bọn họ đang nghi ngờ. Nàng nhìn bọn họ, tiếp tục bổ sung: Giết thái tử chính là trọng tội! Đến lúc đó các ngươi cho dù đã xuất gia, thoát ly hồng trần nhưng cũng không thể thoát được vận mệnh bị chém đầu. Nếu như các ngươi đều bị chém đầu toàn bộ rồi liền sẽ không còn ai tìm Hiên Thương Dật Phong báo thì nữa! Hắn vẫn an toàn còn chúng ta thì đã chết. Các ngươi cảm thấy kết quả như vậy là điều các ngươi muốn sao?
Nói tới đây, khoé miệng của Lạc Tử Dạ không tự chủ được mà trừu trừu. Chẳng lẽ Hiên Thương Dật Phong đã nghĩ ra được giống như những gì nàng đã phân tính nên hắn đã là vuệc không bằng cầm thú, heo chó không theo kịp là hãm hại nàng?
Phân tích của Lạc Tử Dạ thật ra cũng có chỗ đúng! Nhưng nhóm võ tăng cũng không dễ dàng tin tưởng nàng. Bọn họ quan sát nàng trong chốc lát, một người nói: Lời này của ngươi cũng có điểm đúng. Mục tiêu của chúng ta là Hiên Thương Dật Phong. Nếu như bọn ta giết ngươi mà ngươi lại không phải là Hiên Thương Dật Phong thì hậu quả của vuệc này chúng ta đúng thật là không gánh vác nổi. Chỉ là chúng ta việc gì phải tin vào lời nói của ngươi?
Trước mắt, trên tay của Lạc Tử Dạ căn bản không có chứng cứ chứng minh thân phận của mình. Riêng có ngọc bội là có thể lấy ra để chứng minh nhưng lại bị người ta tính kế từ đầu, bị người ta lừa vào bẫy. Đây đúng thật là một câu chuyện đầy bi ai của nàng mà! Vì thế cái vấn đề này cũng không phải là vấn đề tốt để trả lời, nàng lẳng lặng nhìn bọn họ trong chốc lát, mở miệng nói: Ta cho rằng các ngươi nên tìm một người đã gặp qua ta, tới đay để xác nhận thân phận của ta!
Nàng lại bổ sung tiếp: Các ngươi nghĩ xem, tìm một người để xác nhận thân phận của ta cũng không phải việc gì khó. Nhưng nếu ngươi giết chết ta thì sẽ trúng gian kế của Hiên Thương Dật Phong. Đã không thể báo thù được cho Định Không đại sư lại còn mất đi tính mạng của mình, đây là việc không có lời. Các ngươi xem đi?
Nói tới đây, Lạc Tử Dạ rất muốn rơi lệ. Mất công nàng lúc đầu nhìn thất Hiên Thương Dật Phong còn cảm thấy hắn ôn nhuận như ngọc, hẳn là đối tượng dễ theo đuổi, cho dù có không dễ theo đuổi thì cũng không đến nỗi mất tính mạng. Đằng này nàng còn chưa bắt đầu theo đuổi hắn mà tính mạng của nàng đã được treo giữa không trung rồi!
Nàng vừa nói xong lời này, trong nhóm kia đã có người tin tưởng một chút.
Lạc Tử Dạ nhìn người tin tưởng mình, khoé mắt suýt nữa nhỏ ra một giọt nước mắt kích động. Nước miếng quý giá của nàng lãng phí suốt nửa ngày cuối cùng cũng được báo đáp có ích a EMMA, nàng nếu như bị người ta coi thành Hiên Thương Dật Phong mà đánh ở chỗ này kia không phải là quá oan uổng sao!
Kết quả, nàng còn chưa kịp cao hứng xong thì bỗng nhiên có một võ tăng mở miệng nói: Không cần tin tưởng hắn! Cơ hội giết Hiên Thương Dật Phong chỉ có một, hắn đang kéo dào thời gian! Chờ có người tới thì chúng ta sẽ không có cơ hội giết hắn! Cơ hội chỉ có một lần, thà giết sai còn hơn bỏ sót!
Hắn lời này vừa ra Lạc Tử Dạ suýt nữa không nhịn được mà nhảy dựng lên an ủi tổ tông tám đời nhà hắn. Khoé miệng nàng run rẩy, dò hỏi: Thà giết sai còn hơn bỏ sót! Đây là cái mà một người theo phật gia như ngươi có thể nói sao?
Đây cũng xem như là nàng nhắc nhở hắn một chút. Hắn thân là một người đã đầu phục phật tổ, làm việc gì cũng không cần bạo lực như vậy. Người phật gia là không giết chóc! Hành vi của bọn họ rất không thích hợp.
Câu nhắc nhở của nàng cũng rất hữu dụng, không ít người nghe xong sắc mặt đều hoà hoãn lại. Nhưng vẫn có một người mở miệng nói: Không cần bị hắn mê hoặc, bọn họ thấy người của phật gia chúng ta bao dung liền cho rằng chúng ta là người mềm yếu. Thế nhưng bọn họ lại giết Định Không đại sư, chúng ta nhất định phải báo thù cho ngài!
Lời này của hắn vừa ra lại kích thích dây thần kinh mẫn cảm của một số người. Vì thế họ lại tiếp tục dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn Lạc Tử Dạ.
Lại có một người mở miệng: Nói với hắn làm gì, hắn chắc chắn là Hiên Thương Dật Phong. Hắn thấy chúng ta không ai nhận ra hắn nên hắn mới lừa gạt chúng ta. Hắn cư nhiên nói hắn là Thái tử ha ha. Lúc ngươi giết Định Không đại sư liền không dự đoán được kết cục hôm nay? Bây giờ còn định lừa chúng ta?
Lúc này, Lạc Tử Dạ xem ra đã minh bạch. Ánh mắt đảo qua nhìn mấy người vừa nói câu phản đối, ánh mắt bọn họ một người so với một người kiên định. Những người này nếu không phải thực sự ngu thì cũng bởi vì quá hận. Họ thà giết lầm còn hơn bỏ sót là bởi vì Hiên Thương Dật Phong đã cài rất nhiều người vào đây, không chỉ những người đã được phát hiện.
Trước mắt nơi này cũng có vài người là thuộc hạ của Hiên Thương Dật Phong ẩn nấp vào đây. Họ trợ giúp những võ tăng còn chưa quyết định giết nàng làm cho bọn họ hạ quyết tâm. Trong lúc bọn họ đang phân vân liền rất dễ bị kích động. Bởi vì trpng tiềm thức của bọn họ, người của mình là đứng về phía bọn họ cho nên lúc nói chuyện đương nhiên nghiêng về phía người của mình.
Cùng với những lời nói kia, ánh mắt của họ nhìn nàng càng thêm kiên định. Nhưng đây cũng chỉ là kiên định, bọn họ cũng không có thêm động tác gì. Đại để cũng là bọn họ sợ giết sai!
Mà lúc này, tiểu minh tử cũng khôn nhị được, mở miệng cả giận nói: Các ngươi là bọn điêu dân, dám ức hiếp Thái tử! Nếu như việc này bị truy cứu các ngươi gánh nổi không? Nếu như một trữ quân là việc xấu ở chỗ các ngươi, các ngươi nghĩ mất người các ngươi có thể sống? Giết Hiên Thương Dật Phong có lẽ chỉ các ngươi chết thôi, nhưng nếu giết thái tử, toàn bộ Quốc Tự các ngươi sẽ bị nghi ngờ mưu hại trữ quân, mang tội đồ làm phản, các ngươi đảm đương nổi không? Lời này của tiểu Minh Tử cũng coi như là nói có sách mách có chứng. Hơn nữa hậu quả mà hắn nói là rất lớn! Lạc Tử Dạ tán thưởng nhìn hắn, nghĩ hắn thật sự cũng là một hạt giống tốt, nói chuyện có trật tự như thế lần sau cũng có thể giúp mình không ít việc.
Nhóm võ tăng càng thêm trầm mặc.
Bọn họ lo lắng đây hết thảy là mưu kế của Hiên Thương Dật Phong làm cho bọn họ ngộ sát thái tử, trong khi hắn không bị làm sao, nhìn bọn họ từng bước đạp vào chỗ chết. Bọn họ cũng lo lắng người trước mắt là Hiên Thương Dật Phong. Nếu bây giờ bọn họ buông tha cho hắn hoặc lãng phí thời gian đi chứng thực thì sẽ bỏ qua cơ hội ám sát trước mắt. Về sau cho dù biết Hiên Thương Dật là ai thì cũng không có cơ hội để báo thù nữa.
Vì thế trong lòng họ rất mâu thuẫn không biết là ra tay hay không ra tay.
Đúng lúc này có một võ tăng mở miệng nói: Cho dù hắn là Thái tử thì sao? Thái tử nhiều ănm như vậy không chuyện ác nào là không làm, chết cũng không đủ. Nếu tương lai Thiên Diệu hoàng triều của chúng ta rơi vào trong tay hắn thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi! Quốc gia mà xuống dốc thì không cần nghĩ cũng biết. Bây giờ chúng ta mà giết hắn ngược lại lại trừ hại cho Thiên Diệu! Cũng như lời đại ái của Phật tổ: giết một người mà cứu được vạn người trong hạ là đáng giá. Nếu hắn là thái tử, biết rõ Hiên Thương Dật Phong giết Định Không đại sư lại cùng hắn hẹn nhau gặp mặt. Cho nên cũng không phải là cái thứ gì tốt nói không chừng lại là đồng loã với Hiên Thương Dật Phong, chúng ta đừng để bị hắn lừa!
Cái này thì tốt rồi, cho dù bây giờ nàng đưa ra được chứng cứ chứng minh thân phận của mình thì bọn họ cũng không thiện bãi cam hưu!
Quả nhiên, lời này của hắn vừa ra nhanh chóng được sự tán đồng của các võ tăng khác. Họ không nói hai lời, trực tiếp cầm gậy gộc đánh về phía Lạc Tử Dạ. Lạc Tử Dạ một tay đem Tiểu minh tử ném sang một bên, mở miệng nói: Đi! Không cần ở lại níu chân ta!
Tiểu minh tử vốn không định đi nhưng nghe lời này của nàng cũng chỉ có thể đi trước. Đúng vậy, hắn không biết võ công ở lại cũng chỉ làm vướng chân thái tử. Bây giờ hắn mà chạy trước thì có thể tìm cứu binh lại đây cứu thái tử!
Hắn chạy nhanh như bay mà đi. Nhóm võ tăng nhìn thíang qua bóng dáng chạy đi của hắn, trong lòng nghĩ oan có đầu nợ có chủ nên cũng không có ai đuổi theo. Bọn họ trực tiếp vung gậy gộc đánh về phía Lạc Tử Dạ, chỉ cần lấy tính mạng của một mình nàng mà thôi!
Một cay gậy gộc đánh về phía nàng, Lạc Tử Dạ nghiêng người tránh thoát được. Nhưng phía sau nhanh chóng có người huy gật gộc đánh về phía nàng.
Giờ phút này cách đó không xa có một đám người đi tới. Người đứng ở giữa cao lớn cường tráng, thân mình dị mị. Người đó đúng là Nhiếp Chính Vương điện hạ không thể nghi ngờ, phía sau hắn có không ít hộ vệ. Trong lúc hắn nhìn thấy tình cảnh hiện tại của Lạc Tử Dạ liền hơi nâng tay phải lên.
Đây cũng là một lệnh dừng bước hắn đứng lại tại chỗ, không tiếp tực bước tiếp. Mấy người phái sau hắn cũng theo đó mà dừng lại, cung kính đứng thẳng nhìn thẳng phía trước.
Phượng Vô Trù khoanh tay lại phía sau nhìn tình cảnh đang diễn ra cách đó không xa. Võ tăng bên trong Quốc Tự võ công không phải là thấp, huống hồ ở đây có trăm tám mươi người, đã thế còn đồng thời đánh lên. Hắn bỗng nhiên tò mò, sủng vật của chính mình rốt cuộc có bản lĩnh đánh lui những người này hay không? Vì thế hắn cũng tạm thời đứng lại, không động đậy gì. Chỉ trong chốc lát hắn đã minh bạch được nguyên nhân xảy ra tình cảnh này.
Đơn giản đây cũng là quỷ kế của Hiên Thương Dật Phong. Khoé môi ngạp mạn của hắn nhếch lên, chậm rãi biểu lộ ra biểu tình châm chọc. Hiển nhiên là đối với phương thức tính kế của Hiên Thương Dật Phong thập phần khinh thường
Lúc Nhiếp chính vương điện hạ công kích luôn luôn trực tiếp ra tay, trực tiếp áp đảo. Tự nhiên là khinh thường đối với phương thức quanh co này. Đây cũng không phải hắn là một người quang minh lỗi lạc gì mà hắn là người có thực lực mang tính áp đảo tuyệt đối, gặp bất cứ việc gì đều không quanh co, trực tiếp ra tay.
Lúc này, Lạc Tử Dạ hiển nhiên không biết chính mình đang bị Nhiếp Chính Vương điện hạ quan sát. Trong lòng nàng đang gào thét mất trăm cái đầu thảo nê mã nhưng tư thái bên ngoài vẫn thập phần tiêu sái. Nàng đem vạt áo trát đến bên hông cắm cây quạt vào dây lưng.
Vỗ tay đoạt một cây gộc gộc của một võ tăng đứng gần nhất.
Sau đó đi rất gần! Một gậy tiếp theo một gậy, thập phần ngắn gọn lại dứt khoát gõ đầu bọn họ, đem bọn họ gõ hỏng. Bọn họ cơ hồ đều không rõ lắm động tác của nàng, cũng như không kịp phát huy võ công của mình liễn đã bị nàng gõ.
Kỹ xảo thoạt nhìn đơn giản, thô bạo không có kết cấu nhưng phàm là người có một chút hiểu biết về võ công đều có thể nhìn ra được. Nếu nàng chỉ gõ trúng một hai lần thì có thể coi là trùng hợp nhưng nàng gõ lần nào cũng trúng hơn nữa còn gõ vào cực chuẩn thì nhất định không phải là trùng hợp.
Ma đồng của Nhiếp Chính Vương điện hạ híp lại, lộ ra một chút kinh ngạc cùng cảm thán. Diêm Liệt cũng trừng lớn hai mắt, biểu tình tựa hồ không tin tưởng được.
Bảy mươi tám...79... tám mươi mốt, thu phục! Lạc Tử Dạ từng bước từng bước chuẩn xác đem bọn họ gõ ngất. Bọn họ cũng chỉ là nhận sai người, cho nên nàng cũng thực lưu tình mà không lấy mạng của họ, trực tiếp đánh ngất là được rồi.
Sau khi đánh xong, Lạc Tử Dạ đem gậy ném sang một bên, đem tay áo vừa xoát lên ban nãy buông xuống. Rút cây quạt bên hông ra, dùng sức quạt, đem hết sức bình sinh quạt bớt mồ hôi trên mặt đi!
Nỗ lực tìm về hình tượng nhẹ nhành thổ hào của mình. Đương nhiên, do nhóm Phượng Vô trù đứng cách đấy khá xa nên nàng vẫn chưa phát hiện bọn họ.
Đem cả đầu mồ hôi quạt đến không sai biệt lắm, đại để nàng sẽ không sinh khí đến nỗi vừa thất Hiên Thương Dật Phong đến sẽ nhảy ra bổ. Tâm tình của nàng xem như đã bình tĩnh một chút, trên mặt chậm rãi lộ ra ý cười chỉ là ý cười này lại không đạt đến đáy mắt.
Cùng lúc này, nàng nghe thấy một trận tiếng bước chân đang tiến về đây. Tiếng bước chân này không nhanh không chậm, rất phù hợp với hình tượng thường ngày của Hiên Thương Dật Phong.
Chỉ chốc lát sau, người nọ đã xuất hiện trước mắt của nàng. Bất quá nhìn dáng vẻ của hắn giống như chỉ vừa mới đến, hắn nhìn thoáng qua tình cảnh trước mắt, cười nói: Thái tử dũng mãnh phi thường, nhiều ngừoi như vậy mà cũng không phải là đối thủ của ngài!
Lạc Tử Dạ hơi hơi giơ đầu lên, bộ dạng vênh váo ngứa đòn. Nửa cừoi nửa đùa mở miệng nói: Tất nhiên, nhưng bổn thái tử còn chưa kịp ra tay, mới chỉ kịp đứng ở đây, bọn họ liền đua nhau sôi nổi ngã xuống. Toàn bộ bọn họ là bị mỹ mạo của gia chinh phục!
/93
|