Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi
Chương 74 - Vì Sao Cơ Ngực Của Ngươi Với Cô Không Giống Nhau?
/93
|
Edit: mô mô
Lời này của hắn vừa ra khiến khoé miệng của Lạc Tử Dạ không nhịn được mà co rút lợi hại, ánh mắt nhìn hắn càng thêm phòng bị. Cũng lập tức vươn tay bảo vệ áo trong của mình, hai tay giao nhau che lại quần áo, hoàn toàn rơi vào trạng thái có chết cũng phải bảo vệ lớp áo trong quan trọng nhất này!
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, nếu như nàng cởi áo trong ra thì bộ ngực được bọc bằng vải sẽ bị lộ, chuyện nàng là nữ nhi không chừng sẽ không thể tiếp tục che dấu. Đặc biệt là đôi mắt lợn này hắn lại đang nhìn chằm chằm ngực của nàng, làm cho nàng có cảm giác không tốt. Không chỉ như vậy, ánh mắt của hắn giống như là tia X quang có thể nhìn xuyên thấu qua quần áo của nàng trực tiếp nhìn vào bên trong, làm cho Lạc Tử Dạ cảm thấy sởn tóc gáy, cả người khôn được tự nhiên!
Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó giương giương cổ, biểu đạt sự cương nghị cùng bất khuất của bản thân. Thập phần nghiêm túc cùng quả quyết nói: Không cởi!
Hai chữ này thập phần hữu lực, thằng thái cố chấp.
Hắn nghe xong lời này thì mày rậm hơi nhếch lên, hai tay không nhàn rỗi bắt đầu cởi dây lưng. Làm cho Lạc Tử Dạ không kìm nổi mà nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ trên này không phải là đang cởi cho nàng xem đấy chứ? Hắn định cởi đến đâu? Cởi hết sạch hay như nào? Nghĩ như vậy, tâm tình của nàng bắt đầu trở nên kích động lên. Có chút...
Nàng còn chưa phân tích xong, đôi mắt của hắn đã khoá chặt lấy hình ảnh của nàng, giọng nói lạnh lùng lại lần nữa truyền đến: Thật sự không cởi?
Lạc Tử Dạ nhìn hắn, suy nghĩ một chút tình huống hiện tại. Vũ lực thì tạm thời nàng không phải là đối thủ của hắn, cho nên tỉ lệ thành công chống đối việc ngủ cùng hắn là không lớn, chỉ có thể nhận mệnh ngủ cùng hắn thôi! Nhưng bất luận thế nào, mặc kệ là lo lắng cho tính mạng hay vẫn là lo lắng bị bại lộ thân nữ nhi, áo trong tuyệt đối không thể cởi được!
Vì vậy, Lạc Tử Dạ không nói một lời, trực tiếp xoay đầu sang một bên, kéo chăn cho kín mặt. Hàm hồ nói: Cởi làm gì, nhanh đi ngủ đi! Ngươi không ngủ gia ngủ!
Sáng sớm mai nàng còn phải bắt tay vào tra án, xem xem là ai muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Nàng rất bận đấy được không? Làm gì có thể gian để nửa đêm bồi hắn lăn lộn, rối rắm vấn đề cởi hay không cởi!
Lời này của Lạc Tử Dạ khiến cho lông mày của Nhiếp Chính Vương điện hạ nhíu lại, ánh mắt hiện ra sự tức giận khi bị khiêu khích. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng giống như con sóc nhỏ chui đầu vào trong chăn của Lạc Tử Dạ cũng khiến cho tức giận chậm rãi lui xuống.
Hơn nữa, hắn lại cảm thấy tên tiểu tử Lạc Tử Dạ này thoạt nhìn rất đáng yêu Làm hắn cảm thấy muốn cười một trận.
Hắn đưa tay kéo áo ngoài, cởi áo trong. Động tác vẫn phi thường ưu nhã, ngạo mạn, rất có khí độ cùng phong phạm của quý tộc. Hắn cũng không cởi hết ra mà chỉ để lại một kiện trung y mỏng manh. Mặc dù trời rất nóng nhưng đấy chỉ là cảm nhận của người bình thường thôi. Đối với người mang hàn độc trong cơ thể như hắn thì mặc nhiều thêm một kiện quần áo cũng không có gì kì quái.
Mà người đang rúc đầu trong chăn giả bộ ngủ Lạc Tử Dạ, nghe được rõ ràng thanh âm lạnh lùng bá lẫm của hắn như nói bên tai nàng: Ngươi chắc chắn không cởi? Nhiệt độ hôm nay rất cao, cho dù ngươi không cởi thì cô cũng không cho rằng ngươi sẽ cần phải đắp chăn!
Hành vi đắp chăn này của nàng đại để cũng là vì muốn cho hắn thấy được sự khẩn trương cùng mất tự nhiên của nàng. Nhận biết được như vậy khiến hắn cảm thấy rất có ý tứ, thậm chí còn có ham muốn trêu tức nàng mãnh liệt hơn.
Lạc Tử Dạ rúc đầu trong chăn không được lâu thì trên người cũng bắt đầu ướt mồ hôi, mồ hôi tinh mịn cũng chảy đầy trên trán, làm cho nàng cảm thấy nếu tiếp tục rúc đầu vào đây thì chỉ vài phút sau thôi nàng chắc chắn sẽ bị sốt. Vì vậy sau khi nghe thấy lời này của hắn, Lạc Tử Dạ liền dứt khoát dùng tay và một chân đạp chăn sang một bên.
Sau đó xoay người, đưa lưng về phía hắn, giọng nói không hề có một chút kiên nhẫn nào: Không đắp chăn thì không đắp chăn, nhưng gia vẫn kiến nghị ngươi vẫn không nên lải nhải nhiều. Động chút là lại cần thiệp vào chuyện của gia! Gia muốn cái gì thì ngươi quản được chắc! Cho dù ngươi muốn chơi gia cũng đều mặc kệ ngươi, ngươi khỏa thân gia cũng mặc kệ ngươi! Thân là đàn ông thì cái gì cũng phải rõ ràng, đừng nên giống như đàn bà ở đấy mà lẩm bà lẩm bẩm!
Lạc Tử Dạ cho rằng, nàng cởi quần áo hay không cởi quần áo, đắp chăn hay không đắp chăn thì cũng mãi mãi là chuyện của nàng, hắn thân là đấng nam nhi đừng nên lằng nhằng giống như gà mẹ!
Lời này của nàng vừa ra, Nhiếp Chính Vương điện hạ tựa hồ hơi sửng sốt một chút.
Hắn thế nhưng lại không nghĩ tới nàng đàn ông như thế, lại còn chỉ giáo hắn nên rõ ràng như thế nào? Hắn lẳng lặng mà nhìn bóng dáng nàng trong chốc lát.
Ánh mắt của hắn có lực áp bách rất lớn khiến cho người vừa mới phát biểu hùng hồn kia không nhịn được mà run rẩy một trận.
Ở trong lòng cân nhắc một phen xem chính mình có nên đắp chăn lại tạo một chút cảm giác an toàn hay không.
Nàng còn chưa cân nhắc thật tốt thì lại nghe thấy thanh âm cởi quần áo của hắn. Cũng không biết là hắn đã cởi đến đâu, Lạc Tử Dạ cảm thấy tò mò, rất muốn quay đầu nhìn một cái. Nàng cảm thấy nếu như quay đầu lại mà nhìn thấy hình ảnh gì kích thích thì nhất định sẽ khiến nàng cao hứng rất nhiều năm! Nhưng sau khi xét đến khuynh hướng đoạn tụ cùng biến thái của hắn,nàng vẫn chọn không xem. Chỉ là dựng cao lỗ tai lên một chút, nghiêm túc mà nghe ngóng.
Mà Nhiếp Chính Vương điện hạ sau khi cởi áo gấm, áo ngoài, cùng quần ngoài liền rất tự nhiên mà nằm xuống giường, hơn nữa còn cực kì tự nhiên mà ôn nàng vào trong lồng ngực.
Trong một khắc khi Lạc Tử Dạ rơi vào lồng ngực rộng rãi của hắn, hắn cảm thấy rất phù hợp. Tần suất đập của tim cũng tăng lên rất nhanh làm cho hắn không nắm bắt được tốt cuộc là tại sao, nhưng lại rất rõ ràng có thứ gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của hắn!
Từ lưng nàng có thể cảm nhận được đường nét cơ bắp của hắn đang dán sát vào người nàng. Đó là loại cơ bắp phấn chấn bừng bừng, lực lượng huyết mạch sôi sục. Từ hai cánh tay đang ôm nàng của hắn có thể đoán được thân hình của hắn phi thường cường tráng, tuyệt đẹp. Đặc biệt, không biết vì sao mà hình thể của nàng có xu hướng nam tính hoá, nguyên bản nàng đã to lớn hơn so với nữ tử bình thường, nhưng so với cánh tay hắn thì nàng vẫn còn nhỏ hơn nhiều.
Nhưng hắn cũng không thuộc người có ngoại hình quá cơ bắp. Cơ bắp của hắn phấn chấn bừng bừng no đủ, nhưng lại không hề khoa trương. Vì thế cũng từ sự cường tráng này mà lộ ra gợi cảm.
Nàng cứ như vậy mà nghiêm túc phân tích cơ bắp của hắn ở trong lòng.
Phượng Vô Trù bỗng nhiên mở miệng ở sau lưng nàng nói: Lễ Bộ, Công Bộ, Lại Bộ, sớm đã che kín hết các thế lực. Trước mắt nhìn tựa như rất phức tạp, chân chính duy trì thế trung lập cũng chỉ còn lại Hình Bộ mà thôi!
Hắn đột nhiên nói ra một câu thực bình tĩnh. Nhưng cùng với hơi thở của hắn nói ra bên cạnh vành tai của nàng lại có thể khiến Lạc Tử Dạ cảm nhận được sự ái muội cùng hương vị tê dại.
Lạc Tử Dạ sửa sang lại tâm tình một chút mới có thể khiến bản thân không bị kích động vì thanh âm gợi cảm này của hắn. Lúc này Lạc Tử Dạ mới có thể lĩnh hội được hoàn toàn ý tứ của hắn. Lời này của hắn xem như là đang đề bạt nàng, nếu muốn xuống tay rải rác thế lực thì nên bắt đầu từ Hình Bộ?
Vì sao lại giúp ta? Câu hỏi này nàng hỏi thập phần nghiêm túc, muốn cho hắn hiểu rằng nàng đang rất nghiêm túc muốn biết một đáp án.
Tiếng cười trầm thấp chậm rãi từ phái sau truyền đến, âm thanh ma mị, từ tính như đang hứa hẹn như đang nghiền ngẫm nói: Cô giúp đỡ sủng vật của mình thì có gì là không đúng? Cô sẽ che chở ngươi, trừ bỏ cô, trên đời này ai cũng không có tư cách khinh nhục ngươi! Lạc Tử Dạ nhớ kỹ, một câu này đã trở thành hứa hẹn của cô với ngươi!
Lạc Tử Dạ sau khi nghe xong những lời này không biết tại sao nàng lại không hề cảm thấy cảm động. Đem theo một khuôn mặt đầy vạch đen quay đầu nhìn hắn. Một cái quay đầu này suýt nữa khiến nàng đụng vào cằm của hắn.
Hắn thật sự rất tuấn tú, khiến cho nàng suýt nữa thì thất thần. Lạc Tử Dạ nhanh chóng tìm lại kia trí của bản thân, giọng nói nâng cao một chút, nghiêm túc mà phun tào: Ngươi có thể đem mấy chữ trừ bỏ ngươi bỏ đi được không? Cá nhân gia cho rằng ngươi mới là người không có tư cách khinh nhục gia nhất. Hơn nữa, Nhiếp Chính Vương điện hạ, gia muốn nhắc nhở ngươi, tuy rằng gần đây gia đã gặp không ít chuyện, kể cả muốn mạng của gia cũng rất nhiều nhưng sự thật là người khinh nhục gia nhiều nhất vẫn là ngươi!
Ví dụ như hắn động chút đã động thủ với nàng, hay tỉ như hắn thường xuyên lộ ra ý cười khắc nghiệt khi nàng gặp xui xẻo...
Sau khi nàng nói ra câu nói từ trong đáy lòng cũng không hề thu được một chút phản ứng hối lỗi nào của Nhiếp Chính Vương điện hạ.
Hắn tực hồ như hơi sửng sốt một chút, cặp mắt đen bỗng nhiên trợn to. Tựa như không hề nghĩ tới Lạc Tử Dạ sẽ nói ra câu như vậy, sau đó hắn lại hơi hơi nheo lại mắt, suy nghĩ những lời nói nói này của nàng. Một lúc lâu sau hắn mới chần chừ mở miệng: Thật là như vậy? Ngươi chắc chắn?
Lạc Tử Dạ nghiêm túc gật đầu, đồng thời cũng mở miệng khẳng định: Ta chắc chắn! Hy vọng sau khi thấy nàng tức giận thì tên hỗn đản này có thể suy xét thật tốt lời nói vừa rồi của nàng!
Kết quả, sau khi Nhiếp Chính Vương điện hạ xác nhận những lời nói này liền gật gật đầu, cực kì tuỳ tiện nói: Nếu thật là như vậy thì cô cũng không có biện pháp, ngươi có thể đi khắc phục một chút!
Lạc Tử Dạ: ............... hiện tại nàng rất muốn đạp một chân lên mặt hắn thì làm sao bây giờ?
Trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát nàng mới phát hiện ra rằng nàng không thể cũng câu thông được với trên hỗn đảm này. Hắn hỗn đản đã muốn lên trời, trong cậy vào việc hắn lắng nghe ý kiến của người khác mà sửa đổi là hoàn toàn không có khả năng. Chỉ có người khác hùa theo hắn, hoàn nữa cực kì thiện ý mà yêu cầu đối phương khắc phục.
Nhận biết được như vậy, Lạc Tử Dạ cũng không muốn tiếp tục tìm tìm cách câu thông với hắn nữa, xoay đầu dùng cái ót đối diện hắn, tính toán an tĩnh mà đi ngủ. Bên hồn bị cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm lấy, cũng không hề lộn xộn một chút nào. Cho nên nàng chỉ có thể nỗ lực tự khuyên giải chính mình ở trong lòng là sau lưng không hề có người, cho có một mình nàng đang nằm, có một vật đè nặng ở bên hông mà thôi.
Nhưng mà, nàng vừa mới thành công an ủi chính bản thân mình xong thì bàn tay của hắn bỗng nhiên từ hông của nàng tiến về phía trước. Cực kì bá đạo mà chế trụ lại bộ ngực bị bao lại bằng vải bố của nàng.
Lạc Tử Dạ cứng đờ lưng, cảm thấy tình huống cực kì không đúng. Nhưng sau lưng lại truyền đến giọng nói trầm thấp ma mị, bên trong còn mang theo một chút nghi hoặc: Tại sao cơ ngực của ngươi không giống như cơ ngực của cô?
Lời này của hắn vừa ra khiến khoé miệng của Lạc Tử Dạ không nhịn được mà co rút lợi hại, ánh mắt nhìn hắn càng thêm phòng bị. Cũng lập tức vươn tay bảo vệ áo trong của mình, hai tay giao nhau che lại quần áo, hoàn toàn rơi vào trạng thái có chết cũng phải bảo vệ lớp áo trong quan trọng nhất này!
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, nếu như nàng cởi áo trong ra thì bộ ngực được bọc bằng vải sẽ bị lộ, chuyện nàng là nữ nhi không chừng sẽ không thể tiếp tục che dấu. Đặc biệt là đôi mắt lợn này hắn lại đang nhìn chằm chằm ngực của nàng, làm cho nàng có cảm giác không tốt. Không chỉ như vậy, ánh mắt của hắn giống như là tia X quang có thể nhìn xuyên thấu qua quần áo của nàng trực tiếp nhìn vào bên trong, làm cho Lạc Tử Dạ cảm thấy sởn tóc gáy, cả người khôn được tự nhiên!
Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó giương giương cổ, biểu đạt sự cương nghị cùng bất khuất của bản thân. Thập phần nghiêm túc cùng quả quyết nói: Không cởi!
Hai chữ này thập phần hữu lực, thằng thái cố chấp.
Hắn nghe xong lời này thì mày rậm hơi nhếch lên, hai tay không nhàn rỗi bắt đầu cởi dây lưng. Làm cho Lạc Tử Dạ không kìm nổi mà nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ trên này không phải là đang cởi cho nàng xem đấy chứ? Hắn định cởi đến đâu? Cởi hết sạch hay như nào? Nghĩ như vậy, tâm tình của nàng bắt đầu trở nên kích động lên. Có chút...
Nàng còn chưa phân tích xong, đôi mắt của hắn đã khoá chặt lấy hình ảnh của nàng, giọng nói lạnh lùng lại lần nữa truyền đến: Thật sự không cởi?
Lạc Tử Dạ nhìn hắn, suy nghĩ một chút tình huống hiện tại. Vũ lực thì tạm thời nàng không phải là đối thủ của hắn, cho nên tỉ lệ thành công chống đối việc ngủ cùng hắn là không lớn, chỉ có thể nhận mệnh ngủ cùng hắn thôi! Nhưng bất luận thế nào, mặc kệ là lo lắng cho tính mạng hay vẫn là lo lắng bị bại lộ thân nữ nhi, áo trong tuyệt đối không thể cởi được!
Vì vậy, Lạc Tử Dạ không nói một lời, trực tiếp xoay đầu sang một bên, kéo chăn cho kín mặt. Hàm hồ nói: Cởi làm gì, nhanh đi ngủ đi! Ngươi không ngủ gia ngủ!
Sáng sớm mai nàng còn phải bắt tay vào tra án, xem xem là ai muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Nàng rất bận đấy được không? Làm gì có thể gian để nửa đêm bồi hắn lăn lộn, rối rắm vấn đề cởi hay không cởi!
Lời này của Lạc Tử Dạ khiến cho lông mày của Nhiếp Chính Vương điện hạ nhíu lại, ánh mắt hiện ra sự tức giận khi bị khiêu khích. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng giống như con sóc nhỏ chui đầu vào trong chăn của Lạc Tử Dạ cũng khiến cho tức giận chậm rãi lui xuống.
Hơn nữa, hắn lại cảm thấy tên tiểu tử Lạc Tử Dạ này thoạt nhìn rất đáng yêu Làm hắn cảm thấy muốn cười một trận.
Hắn đưa tay kéo áo ngoài, cởi áo trong. Động tác vẫn phi thường ưu nhã, ngạo mạn, rất có khí độ cùng phong phạm của quý tộc. Hắn cũng không cởi hết ra mà chỉ để lại một kiện trung y mỏng manh. Mặc dù trời rất nóng nhưng đấy chỉ là cảm nhận của người bình thường thôi. Đối với người mang hàn độc trong cơ thể như hắn thì mặc nhiều thêm một kiện quần áo cũng không có gì kì quái.
Mà người đang rúc đầu trong chăn giả bộ ngủ Lạc Tử Dạ, nghe được rõ ràng thanh âm lạnh lùng bá lẫm của hắn như nói bên tai nàng: Ngươi chắc chắn không cởi? Nhiệt độ hôm nay rất cao, cho dù ngươi không cởi thì cô cũng không cho rằng ngươi sẽ cần phải đắp chăn!
Hành vi đắp chăn này của nàng đại để cũng là vì muốn cho hắn thấy được sự khẩn trương cùng mất tự nhiên của nàng. Nhận biết được như vậy khiến hắn cảm thấy rất có ý tứ, thậm chí còn có ham muốn trêu tức nàng mãnh liệt hơn.
Lạc Tử Dạ rúc đầu trong chăn không được lâu thì trên người cũng bắt đầu ướt mồ hôi, mồ hôi tinh mịn cũng chảy đầy trên trán, làm cho nàng cảm thấy nếu tiếp tục rúc đầu vào đây thì chỉ vài phút sau thôi nàng chắc chắn sẽ bị sốt. Vì vậy sau khi nghe thấy lời này của hắn, Lạc Tử Dạ liền dứt khoát dùng tay và một chân đạp chăn sang một bên.
Sau đó xoay người, đưa lưng về phía hắn, giọng nói không hề có một chút kiên nhẫn nào: Không đắp chăn thì không đắp chăn, nhưng gia vẫn kiến nghị ngươi vẫn không nên lải nhải nhiều. Động chút là lại cần thiệp vào chuyện của gia! Gia muốn cái gì thì ngươi quản được chắc! Cho dù ngươi muốn chơi gia cũng đều mặc kệ ngươi, ngươi khỏa thân gia cũng mặc kệ ngươi! Thân là đàn ông thì cái gì cũng phải rõ ràng, đừng nên giống như đàn bà ở đấy mà lẩm bà lẩm bẩm!
Lạc Tử Dạ cho rằng, nàng cởi quần áo hay không cởi quần áo, đắp chăn hay không đắp chăn thì cũng mãi mãi là chuyện của nàng, hắn thân là đấng nam nhi đừng nên lằng nhằng giống như gà mẹ!
Lời này của nàng vừa ra, Nhiếp Chính Vương điện hạ tựa hồ hơi sửng sốt một chút.
Hắn thế nhưng lại không nghĩ tới nàng đàn ông như thế, lại còn chỉ giáo hắn nên rõ ràng như thế nào? Hắn lẳng lặng mà nhìn bóng dáng nàng trong chốc lát.
Ánh mắt của hắn có lực áp bách rất lớn khiến cho người vừa mới phát biểu hùng hồn kia không nhịn được mà run rẩy một trận.
Ở trong lòng cân nhắc một phen xem chính mình có nên đắp chăn lại tạo một chút cảm giác an toàn hay không.
Nàng còn chưa cân nhắc thật tốt thì lại nghe thấy thanh âm cởi quần áo của hắn. Cũng không biết là hắn đã cởi đến đâu, Lạc Tử Dạ cảm thấy tò mò, rất muốn quay đầu nhìn một cái. Nàng cảm thấy nếu như quay đầu lại mà nhìn thấy hình ảnh gì kích thích thì nhất định sẽ khiến nàng cao hứng rất nhiều năm! Nhưng sau khi xét đến khuynh hướng đoạn tụ cùng biến thái của hắn,nàng vẫn chọn không xem. Chỉ là dựng cao lỗ tai lên một chút, nghiêm túc mà nghe ngóng.
Mà Nhiếp Chính Vương điện hạ sau khi cởi áo gấm, áo ngoài, cùng quần ngoài liền rất tự nhiên mà nằm xuống giường, hơn nữa còn cực kì tự nhiên mà ôn nàng vào trong lồng ngực.
Trong một khắc khi Lạc Tử Dạ rơi vào lồng ngực rộng rãi của hắn, hắn cảm thấy rất phù hợp. Tần suất đập của tim cũng tăng lên rất nhanh làm cho hắn không nắm bắt được tốt cuộc là tại sao, nhưng lại rất rõ ràng có thứ gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của hắn!
Từ lưng nàng có thể cảm nhận được đường nét cơ bắp của hắn đang dán sát vào người nàng. Đó là loại cơ bắp phấn chấn bừng bừng, lực lượng huyết mạch sôi sục. Từ hai cánh tay đang ôm nàng của hắn có thể đoán được thân hình của hắn phi thường cường tráng, tuyệt đẹp. Đặc biệt, không biết vì sao mà hình thể của nàng có xu hướng nam tính hoá, nguyên bản nàng đã to lớn hơn so với nữ tử bình thường, nhưng so với cánh tay hắn thì nàng vẫn còn nhỏ hơn nhiều.
Nhưng hắn cũng không thuộc người có ngoại hình quá cơ bắp. Cơ bắp của hắn phấn chấn bừng bừng no đủ, nhưng lại không hề khoa trương. Vì thế cũng từ sự cường tráng này mà lộ ra gợi cảm.
Nàng cứ như vậy mà nghiêm túc phân tích cơ bắp của hắn ở trong lòng.
Phượng Vô Trù bỗng nhiên mở miệng ở sau lưng nàng nói: Lễ Bộ, Công Bộ, Lại Bộ, sớm đã che kín hết các thế lực. Trước mắt nhìn tựa như rất phức tạp, chân chính duy trì thế trung lập cũng chỉ còn lại Hình Bộ mà thôi!
Hắn đột nhiên nói ra một câu thực bình tĩnh. Nhưng cùng với hơi thở của hắn nói ra bên cạnh vành tai của nàng lại có thể khiến Lạc Tử Dạ cảm nhận được sự ái muội cùng hương vị tê dại.
Lạc Tử Dạ sửa sang lại tâm tình một chút mới có thể khiến bản thân không bị kích động vì thanh âm gợi cảm này của hắn. Lúc này Lạc Tử Dạ mới có thể lĩnh hội được hoàn toàn ý tứ của hắn. Lời này của hắn xem như là đang đề bạt nàng, nếu muốn xuống tay rải rác thế lực thì nên bắt đầu từ Hình Bộ?
Vì sao lại giúp ta? Câu hỏi này nàng hỏi thập phần nghiêm túc, muốn cho hắn hiểu rằng nàng đang rất nghiêm túc muốn biết một đáp án.
Tiếng cười trầm thấp chậm rãi từ phái sau truyền đến, âm thanh ma mị, từ tính như đang hứa hẹn như đang nghiền ngẫm nói: Cô giúp đỡ sủng vật của mình thì có gì là không đúng? Cô sẽ che chở ngươi, trừ bỏ cô, trên đời này ai cũng không có tư cách khinh nhục ngươi! Lạc Tử Dạ nhớ kỹ, một câu này đã trở thành hứa hẹn của cô với ngươi!
Lạc Tử Dạ sau khi nghe xong những lời này không biết tại sao nàng lại không hề cảm thấy cảm động. Đem theo một khuôn mặt đầy vạch đen quay đầu nhìn hắn. Một cái quay đầu này suýt nữa khiến nàng đụng vào cằm của hắn.
Hắn thật sự rất tuấn tú, khiến cho nàng suýt nữa thì thất thần. Lạc Tử Dạ nhanh chóng tìm lại kia trí của bản thân, giọng nói nâng cao một chút, nghiêm túc mà phun tào: Ngươi có thể đem mấy chữ trừ bỏ ngươi bỏ đi được không? Cá nhân gia cho rằng ngươi mới là người không có tư cách khinh nhục gia nhất. Hơn nữa, Nhiếp Chính Vương điện hạ, gia muốn nhắc nhở ngươi, tuy rằng gần đây gia đã gặp không ít chuyện, kể cả muốn mạng của gia cũng rất nhiều nhưng sự thật là người khinh nhục gia nhiều nhất vẫn là ngươi!
Ví dụ như hắn động chút đã động thủ với nàng, hay tỉ như hắn thường xuyên lộ ra ý cười khắc nghiệt khi nàng gặp xui xẻo...
Sau khi nàng nói ra câu nói từ trong đáy lòng cũng không hề thu được một chút phản ứng hối lỗi nào của Nhiếp Chính Vương điện hạ.
Hắn tực hồ như hơi sửng sốt một chút, cặp mắt đen bỗng nhiên trợn to. Tựa như không hề nghĩ tới Lạc Tử Dạ sẽ nói ra câu như vậy, sau đó hắn lại hơi hơi nheo lại mắt, suy nghĩ những lời nói nói này của nàng. Một lúc lâu sau hắn mới chần chừ mở miệng: Thật là như vậy? Ngươi chắc chắn?
Lạc Tử Dạ nghiêm túc gật đầu, đồng thời cũng mở miệng khẳng định: Ta chắc chắn! Hy vọng sau khi thấy nàng tức giận thì tên hỗn đản này có thể suy xét thật tốt lời nói vừa rồi của nàng!
Kết quả, sau khi Nhiếp Chính Vương điện hạ xác nhận những lời nói này liền gật gật đầu, cực kì tuỳ tiện nói: Nếu thật là như vậy thì cô cũng không có biện pháp, ngươi có thể đi khắc phục một chút!
Lạc Tử Dạ: ............... hiện tại nàng rất muốn đạp một chân lên mặt hắn thì làm sao bây giờ?
Trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát nàng mới phát hiện ra rằng nàng không thể cũng câu thông được với trên hỗn đảm này. Hắn hỗn đản đã muốn lên trời, trong cậy vào việc hắn lắng nghe ý kiến của người khác mà sửa đổi là hoàn toàn không có khả năng. Chỉ có người khác hùa theo hắn, hoàn nữa cực kì thiện ý mà yêu cầu đối phương khắc phục.
Nhận biết được như vậy, Lạc Tử Dạ cũng không muốn tiếp tục tìm tìm cách câu thông với hắn nữa, xoay đầu dùng cái ót đối diện hắn, tính toán an tĩnh mà đi ngủ. Bên hồn bị cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm lấy, cũng không hề lộn xộn một chút nào. Cho nên nàng chỉ có thể nỗ lực tự khuyên giải chính mình ở trong lòng là sau lưng không hề có người, cho có một mình nàng đang nằm, có một vật đè nặng ở bên hông mà thôi.
Nhưng mà, nàng vừa mới thành công an ủi chính bản thân mình xong thì bàn tay của hắn bỗng nhiên từ hông của nàng tiến về phía trước. Cực kì bá đạo mà chế trụ lại bộ ngực bị bao lại bằng vải bố của nàng.
Lạc Tử Dạ cứng đờ lưng, cảm thấy tình huống cực kì không đúng. Nhưng sau lưng lại truyền đến giọng nói trầm thấp ma mị, bên trong còn mang theo một chút nghi hoặc: Tại sao cơ ngực của ngươi không giống như cơ ngực của cô?
/93
|