Edit: mô mô
Tuy rằng Lộ Nhi thực thông minh nhưng lại không thể đoán được chuyện này có quan hệ gì với Nhiếp Chính Vương điện hạ, thậm chí nàng còn cảm thấy sẽ không có nam nhân nào muốn tên của mình của mình bị Lạc Tử Dạ viết lên! Cho nên nàng cũng không hề nghĩ sau thêm về vấn đề này.
Lạc Tử Dạ sau khi viết xong tên thì cực kì phong tình, quyến rũ đưa mắt nhìn về phía nhóm mĩ nam tử, rực như muốn nói tình cảm mênh mông đạt dài của nàng.
Nàng hàon toàn không thèm để ý mọi người đang có mặt ở đây, không coi ai ra gì mà phát biểu giấc mơ giữa ban ngày của mình: Nói không chừng cái cây này lại thực linh nghiệm, khi bổn thái tử treo lên liền có thể làm cho trời xanh hiển linh, vào một ngày đẹp trời nào đó, các vị soái ca sẽ đối với ta tim đập thình thịch, từng bước từng bước quỳ gối trước sắc đẹp của gia, sau đó mỗi ngày đều tranh đấu xem ai sẽ là người được gia sủng ái!
Không phải cái người thích bức ta chọn người sao?! Tưởng bà đây là người dễ khi dễ à?!
Hiên Thương Dật Phong: ....
Long Ngạo Địch cùng Minh Dận Thanh: ....!
Võ Hạng Dương: ....
Đặc điểm chính hiện tại của bọn họ là nắm chặt tay lại, cố gắng ngăn chặn xúc cảm muốn đánh người!
Ánh mắt của Võ Hạng Dương nhìn muội muội của mình bắt đầu thay đổi, mang theo một tia trách cứ, nếu không phải nàng ta không có việc gì làm, lại đi tìm Lạc Tử Dạ gây phiền tới thì hắn cũng không đến nỗi vị một tên đoạn tụ nhớ thương! Lại còn nói hắn sẽ quỳ gối trước sắc đẹp của hắn (LTD), tranh đấu xem người nào sẽ được sủng ái?! Nôn....
Võ Lưu Nguyệt cũng không hề nghĩ tới Lạc Tử Dạ sẽ làm ra được chuyện này, còn có thể nói ra được lời nói không biết xấu hổ như vậy! Đừng nói là mấy người bị ghi tên, chính bản thân ả cũng cảm thấy rợn cả người! Mỹ nam tử từng người từng người như tre già măng mọc, tim đập thình thịch với hắn? Đúng thật là dám tưởng tượng!
Nhưng mà ả cũng nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề.
Không chỉ có ả ý thực được, mấy người kia cũng phát giác ra được. Trong danh sách kia còn thiếu một người! Hơn nữa người này so với bất luận kẻ nào thì càng khó có thể quên được! Cuối cùng vẫn là Hiên Thương Dật Phong cười nhẹ một tiếng, mở miệng nói: Ý tứ của thái tử là muốn đem rất cả các mỹ nam tử nổi danh trong thiên hạ đều viết lên rồi! Nhưng là tại sao lại không thấy tên của quý quốc Nhiếp Chính Vương điện hạ?
Lời này của y vừa ra, người thở phào nhẹ nhõm đầu tiên là Diêm Liệt. Mẹ nó, rốt cuộc cũng có người nhớ đến tên của vương vẫn chưa có, hy vọng có người nhắc nhở mặc kể là thái tử đang suy nghĩ cái, vẫn là nhanh chóng bổ sung thêm tên của vương vào! Không cần để vương phải dùng cái khí thế khủng bố này đến công kích tinh thần của bọn họ! Tuy rằng bắn vẫn chưa xác định được vương đang tức giận bới cái gì, cũng không biết vì sao vương lại sinh khí! Nhưng tóm lại vẫn là nên giải quyết nhanh chóng cái phiền tốt lớn này trước, làm mọi người đều vui vẻ trước không phải sao?
Hiên Thương Dật Phong vừa nói xong lời này, khoé miệng của Lạc Tử Dạ không nhịn được mà run rẩy nhẹ một cái. Kỳ thật, tên của Phượng Vô Trù là do nàng cố tình không viết.
Nhớ đến cái trên luôn đặt tầm mắt lên bầu trời, ưa thích tìm phiền tới cho nàng, lại cấm nàng nhìn mỹ nam tử nhiều nếu như tái phạm liền đào mắt của nàng như hắn mà nói thì dại gì mà ước nguyện với hắn! Nếu như một ngày kia, nàng thật sự trở thành bạn đời của hắn thì các soái ca khác, đừng nói là nàng muốn sờ tay, cho dù nhìn một chút cũng không được!
Hơn nữa lấy tính cách yêu thích tìm phiền toái kia của Phượng Vô Trù, đời này nàng còn nghĩ đến ngày lành sao!
Còn nữa, nếu nhân duyên thụ thật sự linh nghiêm thì nửa đời sau của nàng không phải sẽ cực kì thảm sao? Càng ngẫm nghĩ nàng càng cảm thấy thà rằng sống cô độc cả đời cũng còn hơn viết tên của hắn!
Vì thế, Lạc Tử Dạ cực kì thẳng thắn mở miệng: Hiên Thương Vương, không dối gạt gì ngươi, Nhiếp Chính Vương của nước ta chắc người cũng nhìn ra quan hệ của ta và hắn dường không tầm thường, nhưng trên thực tế ta và hắn lại như nước với lửa, hắn chính là một trên biến thái thích đi gây chuyện thị phi! Mất ngày nay không biết gia đã bị hắn khó xử biết bao nhiều lần, nếu như ông trời thật sự không có mắt, làm cho ta cùng hắn kết lương duyên, ta nguyện ý mất một nghìn năm vượt gió bão nhảy vào sông hoàng hà!
Lời này của nàng vừa ra, rừng đào bên kia nguyên bản khá nóng ngay lập tức trở nên lạnh ngắt.
Cặp mắt bá khí khiến người trấn kinh của Nhiếp Chính Vương điện hạ nhanh chống xoẹt qua một tia ám quang, kết hợp với hai đầu nếp gấp nơi lông mày thể hiện rõ hắn đang tức giận. Nhưng hắn vẫn đứng bất động tại chỗ, đôi tay chắp lại ở sau lưng, ngọn gió nhẹ lướt qua làm lay động vạt áo gấm màu đen của hắn, làm khí chất uy nghiêm bá lẫm của hắn càng lộ ra rõ ràng hơn.
Biến thái thích gây chuyện thị phi? Ký kết lương duyên là do ông trời không có mắt? Tiểu tử này còn tính vượt qua ngàn năm bão gió nhảy sông hoàng hà? Ân, rất tốt, Lạc Tử Dạ rất tốt!
Phượng Vô Trù cứ như vậy mà trầm mặc không nói một lời, làm cho người đang liếc mắt nhìn trộm hắn nãy giờ là Diêm Liệt không thể đoán được ý nghĩ của hắn. Nguyên bản y cho rằng sau khó vương nghe xong mấy lời này liền cực kì nổi giận mà lao ra, ra tay giáo huấn thái tử điện hạ! Nhưng trước mắt.... hắn run lên một chút. Tại sao hắn lại cảm thấy vương không nói lời nào, cũng không có bất kì hành động gì nhưng thái tử càng sẽ thêm thảm hại đây?!
Nàng một phen đem lời nói ghét bỏ với Phượng Vô Trù nói ra, làm cho nhóm mỹ nam tử ở đây co rút khoé mắt, không biết là nên đồng tình Phượng Vô Trù bị Lạc Tử Dạ nói đến như vậy hay vẫn là hâm mộ hắn tránh được một kiếp đây?! Mặc dù ánh mắt bọn họ thâm ý hơn một chút nhưng cũng không ngu ngốc liền dễ đang tin tưởng Lạc Tử Dạ rằng hắn và Phượng Vô Trù quan hệ không tốt.
Vân Tiêu Nháo kinh nhạc trừng lớn mắt, nếu như nàng nhớ không lầm thì đêm qua thái tử đã qua đêm ở chỗ Nhiếp Chính Vương điện hạ, sao hôm nay lại nói thành như vậy? Nàng chớp chớp mắt, nghiêm túc cân nhắc lại một chút, đây là do nàng hiểu lầm hai người bọn họ là một đôi hay vẫn là do bọn hơn cãi nhau vào đêm qua nên sáng nay mới cáu miệng như thế?
Võ Lưu Nguyệt cũng sửng sốt một chút, nếu dựa theo ngữ khí của Lạc Tử Dạ một chút thì cho dù bất kì mỹ nam tử nào bồi hắn nửa đời đều được, duy chút có Phượng Vô Trù là hắn không thể chấp nhận được! Nếu thật là như vậy thì ả bắt đầu cảm thấy hoài nghi chính mình đi gây chuyện với Lạc Tử Dạ có phải là đang làm điều thừa hay không?!
Nhưng mà ánh mắt của ả cũng nhanh chóng lạnh lẽo xuống, cười lạnh trong lòng một tiếng, tựa như lơ đãng mở miệng hỏi: Thái tử thiên diệu nói đùa, nếu như thật sự ngài không thích Nhiếp Chính Vương điện hạ thì tại sao đêm qua lại ngủ chung với ngài ấy?!
Lạc Tử Dạ đã sớm biết ả ta sẽ hỏi như vậy, cho nên nàng thong thả mà đem tấm vải điều đỏ cột thật chắc, sau đó liếc mắt nhìn ra nói: Bởi vì tẩm cũng của gia đã bị người ta phá hủy vào đêm qua, công chúa không hề biết sao? Nhiếp Chính Vương xuất phát từ tấm lòng từ bi đã lưu giữ gia lại một đêm. Mọi chuyện cũng chỉ đơn giảm như vậy! Tuy rằng hành động này không phù hợp với tác phong thường ngày của hắn nhưng vẫn có thể miễn cưỡng giải thích rằng lương tâm của hắn đột nhiên trỗi dậy, quyết định là một việc tốt cho đời!
Nhiếp Chính Vương điện hạ nghe xong lời này thì đôi mắt lại hơi mị mị, nguyên lai trong mắt của Lạc Tử Dạ, đem qua lưu lại ở tẩm cũng hắn ngủ một đêm là bởi vì tẩm điện của nàng đã bị phá hủy? Hơn nữa chính bản thân hắn đồng ý là do lương tâm trỗi dậy?!
Diêm Liệt run rẩy nhìn Phượng Vô Trù, mở miệng nói: Vương, không bằng chúng ta đi dùng đồ ăn sáng đi?! Y thật sự không dám tưởng tượng, nếu bọn họ tiếp tục đứng ở chỗ này nghe thái tử nói mấy câu đi tìm chết. Nếu thật sự phát sinh chuyện gì, hắn không sợ vương ra tay đánh thái tử mà là sợ vương qua đó làm hành động thái quá gì với thái tử. Làm cho hắn phải gặp bằng hữu thảo nê mã của hắn!
Nhưng mà, sau khi hắn hỏi xộn thì lại không hề nghe được bất kì một đáp án nào từ vương. Không biết là do khôn nghe thấy hay vẫn là nghe thấy nhưng lười để ý nữa!
Cho nên Diêm Liệt chỉ có thể nuốt nước mắt quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Dạ và Võ Lưu Nguyệt.
Mà Võ Lưu Nguyệt sau khi nghe lời này của Lạc Tử Dạ lại không hề tin tưởng, chỉ cười lạnh một tiếng nói: Nếu như để Nhiếp Chính Vương điện hạ biết thái tử trời sinh phóng đãng, cầu nhân duyên thôi cũng phải viết tên nhiều người như vậy thì chắc chắn sẽ cực kì hối hận vì đêm qua đã thu lưu thái tử!
Hai chữ thu lưu được Võ Lưu Nguyệt nhấn mạnh.
Bốn chữ trời sinh phóng đãng này phi thường chói tai. Lạc Tử Dạ không tự giác nhíu chặt lông mày, nhìn Võ Lưu Nguyệt một cái, môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Nàng còn chưa kịp nói lời nào thì Vân Tiêu Nháo đã nhanh chóng nói: Tính tình của thái tử rất tốt, nhưng cũng mong công chúa ăn nói cẩn thận, bốn chữ trời sinh phóng đãng này căn bản là đang vũ nhục thái tử điện hạ, thỉnh Long chiêu công chúa lập tức xin lỗi!
Vân Tiêu Nháo sau khi nói con lời này lập tức được Lạc Tử Dạ tán thưởng nhìn một cái, ấn tượng của Lạc Tử Dạ với nàng càng thêm tốt. Nếu như nàng thật sự là nam nhân thì rất có thể sẽ thích Vân Tiêu Nháo.
Nếu như Vân Tiêu Nháo không chen vào nói thì các nam nhân kia còn có thể mở miệng giải hoà một chút. Nhưng là Vân Tiêu Nháo đã mở miệng rồi, hai cô nương gia bọn họ đang cãi nhau, đại nam nhân như bọn họ cũng không tiện nói thêm cái gì. Vì thế nên cũng không một ai hé răng.
Võ Lưu Nguyệt sau khi nghe Vân Tiêu Nháo nói vậy thì trừng mắt nhìn về phía Vân Tiêu Nháo, nguyên bản đêm qua ả còn muốn đem nữ nhân trước mặt này diệt khẩu, chẳng qua là do chưa đúng thời cơ nên mới ẩn nhẫn lại, không nghĩ tới nữ nhân này lại đối nghịch với ả hôm nay! Nghĩ vậy, ánh mắt của ả thêm phần sát ý nhưng cũng nhanh chóng che dấu được.
Ả cười khẽ một tiếng mở miệng nói: Xin lỗi chỉ sợ là không cần, bổn công chúa tin tưởng thái tử quý quốc vẫn có một chút lòng bao dung. Nhưng thật ra, Vân cô nương tại sao lại xuất hiện ở đây? Theo trí nhớ của bản công chúa, trong đội ngũ dần hương ở quốc tự không có Vân cô nương thì phải? Có không ít địa phương bên ngoài đồn nhau rằng Vân cô nương vì thái tử mà đến, thậm chí con không tiếc bại hoại lễ nghi mà trèo tường đi vào bày tốt lòng với thái tử, không biết chuyện này có đúng hay không?
Nói tới đây, sắc mặt Vân Tiêu Nháo bỗng trắng bệch.
Nàng gan lớn truy đuổi tình yêu là một chuyện, nhưng cũng không đại biểu nàng da mặt dày đến nỗi có thể chịu được miệng lưỡi của thiên hạ, đặc biệt hiện tại lại đang ở trước mặt nhiều người như vậy bị Võ Lưu Nguyệt nói ra.
Mà Võ Lưu Nguyệt sau khi nói tới đây tựa hồ vẫn chưa thấy hài lòng, tiếp tục nói: Lâu nay nghe nói Vân tiểu thư là đệ nhất thục nữ của Thiên Diệu, cho dù có lường trước cũng không nghĩ đến sẽ làm ra đến chuyện này, đại để cũng là do bên ngoài có điêu dân tung tin vịt muốn với nhị danh dự của Vân tiểu thư! Cũng mong Vân tiểu thư sẽ không để chuyện này vào trong lòng, rốt cuộc thì thanh giả tự thanh, đục giả... tụ đục!
Lời này của ả ta mang theo ý nghĩa châm biếm, vũ nhục Vân Tiêu Nháo. Mà Lạc Tử Dạ sau khi nghe xong lại thấy cực kì bực bội, trên thực tế, Lạc Tử Dạ là người cực kì bênh vực người của mình, nếu ai vũ nhục người trợ giúp nàng, người mà nàng để ý thì so với vũ nhục chính nàng càng làm nàng tức giận lớn thêm.
Nàng liếc mắt trấn an Vân Tiêu Nháo một cái, ý bảo nàng ta tạm thời không nên tức giận.
Sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Võ Lưu Nguyệt, không mặn không nhạt nói: Thân phận công chúa tôn kính như thế, nói vậy người cầu thân đã sớm đạp hỏng đại môn, không biết hiện giờ công chúa đã có hôn ước chưa?
Võ Lưu Nguyệt sửng sốt một hồi, một lúc lâu sau mới hiểu được ý tứ của Lạc Tử Dạ, ngơ nhác nhìn nàng trong chốc lát. Thành thật mà đáp lời: Còn chưa từng có hôn ước! Ả luôn đặt tầm mắt cao hơn người, hơn nữa lại còn là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, người bình thường tất nhiên không xứng với nàng, cho nên nàng sẽ không dễ dàng chấp nhận hôn ước nào cả.
Nhưng mà ả vừa nói ra lời này xong, Lạc Tử Dạ gật gật đầu, cũng theo đó đem ánh mắt nhìn trên dưới người ả đánh giá một phen, cuối cùng mới bừng tỉnh, than tiếc một tiếng, tuỳ ý nói: Khó trách như thế!
Lời này của nàng cộng với ánh mắt sâu xa kia làm cho người ta suy nghĩ nhiều hiện hàm nghĩa của nó.
Khó trách như thế? Khó trách cái gì?
Khó trách ả ta lại chọc người chán ghét nhau thế hay là bởi vì thân phận quá tôn quý nên người ta mới không muốn?! Khó trách ả ta quá đói khát, lẫn lội đường xa đến đây cầu duyên, nguyên lai là bởi vì không gả được?! Khó trách nàng ta lại nói chuyện khó nghe như thế, hoá ra là vì...!
Những ý tứ có thể phiên dịch ra từ lời này thật sự là quá nhiều! Nhưng là trước mắt, nhưng người có thể phiên dịch được ra lại không có một câu nói hay nào cả.
Bởi vì những lời nói của Lạc Tử Dạ quá chặt chẽ, câu trước câu sau nối liền nhau, làm cho mọi người rõ ràng nàng là đang vũ nhục ả. Võ Lưu Nguyệt nhanh chóng biến xanh khuôn mặt, trưng mắt nhìn Lạc Tử Dạ mà không nói câu nào. Ả còn có thể nói cái gì được đây? Lạc Tử Dạ mới chỉ nói một câu khó trách lại như thế, vế sau cũng chưa hề nói thêm cái gì, những khả năng nói câu khiến người táo bón như thế chưa hề nói ra, tất cả cũng đều là do ả tưởng tượng ra.
Ả tổng cũng không thể lấy lời nãy của ngươi là có ý gì đi luận tội Lạc Tử Dạ được! Thân là người hoàng gia, nàng đương nhiên sẽ không ngu đến vậy, hơn nữa ả cũng hiểu rõ nếu như ả nói như vậy, vì muốn phân bua cho bản thân thì chắc chắn sẽ bị Lạc Tử Dạ trả đũa lại ngay lập tức! Lạc Tử Dạ chắc chắn sẽ nói, gia còn chưa nói cái gì, không biết công chúa có suy diễn quá hay không? Hay vẫn là công chúa cho rằng người đó là mình?
Vân Tiêu Nháo cũng không hề ngu ngốc, nhanh chín biết được Lạc Tử Dạ là đang giải vây giúp nàng, cho nên cũng nhanh chóng nở nụ cười, tâm tình tốt lên không ít.
Việc nàng giữ gìn Vân Tiêu Nháo như vậy khiến cho bị Nhiếp Chính Vương điện hạ của chúng ta rất không cao hứng. Diêm Liệt cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt của hắn, mở miệng nói: Vương, nô tài cảm thấy hành vi của thái tử hẳn là xuất phát từ việc Vân tiểu thư đã trợ giúp hắn, hắn cũng chỉ là muốn báo đáp lại ân tình thôi, ngài ngàn vạn không cân đại chú ý!
Lời này của hắn chỉ xuất phát từ ý muốn an ủi chủ tử, đúng vậy! Tuyệt đối không phải là lo lắng vương tức giận, chính mình bị giận cá chém thớt...
Nguyên bản còn cho rằng sau khó hắn nói xong lời này sẽ không nghe được câu trả lời nào từ vương. Thế nhưng hắn lại nghe được một câu trả lời ngắn ngủi của vương: Ân!
Một chữ ân này tỏ vẻ minh bạch cũng tỏ vẻ tán đồng. Thời điểm ánh mắt Lạc Tử Dạ nhìn Vân Tiêu Nháo cũng thân thiện lên không ít, chỉ là khi nhìn mỹ nam tử, ánh mắt của Lạc Tử Dạ mới trở nên cuồng nhiệt, cho nên có thể đoán được tên tiểu tử này tuyệt đối là tên thuần đoạn tụ, nhất định sẽ không có ý tứ gì với Vân Tiêu Nháo.
Một chút phân tích rõ năng lực như vậy, Nhiếp Chính Vương điện hạ tự nhận là chính mình cũng phải có, nhưng mặc dù biết rõ là như thế nhưng trong lòng của hắn vẫn không thể cao hứng nổi, tại sao lại như vậy? Hồi ức lại một chút hắn phát hiện, từ lúc bắt đầu Lạc Tử Dạ không viết tên của hắn, hắn chưa cao hứng qua lần nào cả.
Cảm giác này làm cho Nhiếp Chính Vương điện hạ của chuang ta mặc danh kì diệu mà cảm thấy bực bội. Duỗi tay xoa xoa ấn đường.
Lạc Tử Dạ chèn ép Võ Lưu Nguyệt một hồi liền cầm vải điều đỏ lên, tính toán ném lên cây. Đương nhiên theo tính cách của Võ Lưu Nguyệt chắc chắn sẽ không để nắm vải trong tay nàng bình yên mà lên được trên cây nhân duyên, mà chính bản thân nàng cũng không tính toán dễ như vậy đã buông tha cho đối phương việc nói nàng trời sinh phóng đãng cũng với nói Vân Tiêu Nháo không có giáo dưỡng, cho nên nếu như Võ Lưu Nguyệt có động tác nào thì chính là tự đem người tới cửa tìm ngược.
Nàng vừa muốn ném lên, Võ Lưu Nguyệt đã mở miệng nói: Không lẽ thái tử định cứ như vậy mà ném lên sao? Không cần tiếp tục thành kính hứa nguyện?! Lào này là đang muốn thử xem trình độ coi trọng vực này của Lạc Tử Dạ.
Lạc Tử Dạ tự nhiên là biết được mục đích của ả, mà nàng cũng đang chờ ả ta nói ra lời này, vì thế tựa như lơ đãng mà cười nói: Nguyện vọng thành kính của bổn thái tử đều đã viết lên phía trên, tin tưởng nguyệt lão nhất định sẽ nghe thấy được. Không nhọc công chúa quan tâm. Chỉ cần vải này bình yên treo được lên cây thì nguyện vọng nhất định có thể thực hiện được! Bổn thái tử cả đời này cũng không muốn cầu cạnh cái gì quá nhiều!
Không biết vì sao khi nàng thốt ra lời này xong, Võ Hạng Dương, Minh Dận Thanh, Hiên Thương Dật Phong cùng Long Ngạo Địch đều có một ý tưởng ấu trĩ muốn đem tấm vải điều trên tay nàng cướp phá hủy. Tuy rằng bọn họ đều không phải người mê tín, không hề tin tưởng vào mấy chuyện chẳng đâu vào đâu này.. nhưng là bạn nhất thì sao?
Vạn nhất ông trời không có mắt thì sao? Việc này là cho sống lưng bị họ buốt như bị kim chích, bị một trên đoạn tụ theo dõi suốt ngày, họ cảm thấy từ nay vè sau đều khó có thể an ổn sống. Chính là cố tình Lạc Tử Dạ lại đang cầu nhân duyên, bọn họ cũng không thể chỉ vì tên mình bị viết lên mà đi lên ngăn chặn người ta được!
Nghĩ vậy, bọn họ đồng thời liếc mắt nhìn người bán đứng hoàng huynh nhà mình một cái, kỳ thật, nguyên bản Hiên Thương Mặc Trần đã có thể tránh được một kiếp, nhiên là bởi vì đã bị Hiên Thương Dật Phong bán đứng khiến cả hai huynh đệ họ đều bị Lạc Tử Dạ nhớ thương. Thấy ánh mắt của bọn hơn nhìn minh, Hiên Thương Dật Phong xấu hổ ho khan một tiếng, sờ sờ cái mũi nhìn lên không trung không nói một lời.
Biểu tình kia của hắn thập phần phức tạp làm cho mọi nghĩ rằng là hắn không cố ý bán đứng hoàng huynh của mình cho nên cảm thấy cực kì áy náy.
Nhưng ở trong mắt của Phượng Vô Trù, biểu hiện hiện tại của Hiên Thương Dật Phong là đang ảo não trong lòng, trách bản thân tự làm tự chịu... nguyên bản Hiên Thương Mặc Trần thật sự có thể tránh được một kiếp, chỉ cần hắn nói hoàng huynh mình là hoàng đế nên không tiện nói tên ra thì Lạc Tử Dạ cũng sẽ không dây dưa nhiều làm gì. Chính là hắn lại đem chính mình bán ra, giờ muốn trách ai?
Diêm Liệt cũng cực kì đồng tình mà nhìn thoáng qua Hiên Thương....Dật Phong? Hắn cảm thấy nội tâm của Hiên Thương Dật Phong hiện giờ chắc là cũng nhanh chóng muốn hỏng rồi!
Mà Lạc Tử Dạ sau khi nói xong lời nãy cũng đồng nghĩa nói đối thủ này đã được nàng coi trọng, cũng như đối với việc cầu nhân duyên này coi trọng. Việt này làm cho hàn quang trong mắt Võ Lưu Nguyệt loé lên. Nghĩ tới bản thân mình lúc trước bị Lạc Tử Dạ làm cho rơi nhân duyên bọc xuống đất, khoé môi nâng lên ý cười lạnh, chậm rãi tiến về phía Lạc Tử Dạ thêm một bước.
Xem bộ dáng này của ả là đàn tính toán đem việc vừa nãy của Lạc Tử Dạ làm để trả đũa lại.
Cử động của ả ở trong mắt của Võ Hạng Dương cùng Minh Dận Thanh không khác nào trò đùa, chuẩn bị được xem diễn. Nhưng đối với Hiên Thương Dật Phong, hắn nhàn nhạt nhìn lên không trung một lúc, sau đó nhẹ nhàng cười cười.
Mà Long Ngạo Địch trong thời gian ngắn ngủi khó chịu thì cặp mắt huyết đồng cũng nhanh chóng lạnh xuống.
Hiển nhiên bọn họ đã nhìn ra, Lạc Tử Dạ là đang cố ý cường điều rằng nàng cực kì coi trọng việc cầu nhân duyên này, nhưng mục đích là cố tình cho Võ Lưu Nguyệt nghe, hy vọng Võ Lưu Nguyệt tới phá hư?
Nếu thật là như vậy thì ý tứ của Lạc Tử Dạ là gì?
Trong lúc bọn họ đang nghĩ ngợi thÌ Lạc Tử Dạ đã mang theo vẻ mặt hạnh phúc, cười đáng khinh đem vải điều trong tay ném lên không trung. Tựa hồ không có nhìn thấy cũng không phát hiện ra Võ Lưu Nguyệt đứng đằng trước mình là có ý đồ muốn phá hư.
Đôi mắt của Nhiếp Chính Vương điện hạ mị mị lại thành một đường, bàn tay nắm chặt mặc Ngọc sáo cũng hơi giật giật. Đó là biểu hiện tâm tình phiền loạn của hắn, nhưng chung quy lại hắn vẫn không có động đậy, tiếp tục nhìn xem sự việc sẽ phát triển đến đâu. Mà sau khi Lạc Tử Dạ ném vải điều lên....
Giống như mọi người đã suy đoán, Võ Lưu Nguyệt đột nhiên vung tay lên, tựa hồ chỉ là đột nhiên xoay người, nhueng cũng chính vì một cái xoay người đấy đã đem vải điều đã được ném lên đánh bay xuống dưới. Lạc Tử Dạ tựa hồ cực kì khiếp sợ, nhanh chóng bay nhanh trên mặt đất, dùng một chân đá nắm vải điều tiếp tục bay lên.
Võ Lưu Nguyệt không hè đoán được Lạc Tử Dạ lại có thể nhanh như vậy, vì thế không thể chuẩn bị hành động nào để ngăn cảm lại cả.
Tiếp theo, nắm vải đỏ liền theo lực đá của Lạc Tử Dạ nhanh chóng bay lên an ổn nằm trên ngọn cây. Tự tại phiêu đãng giữa không trung, tự xao tự đại nắm vải điều khiến cho sắc mặt của những người ở đây đều trở nên cổ quái.
Võ Lưu Nguyệt một kế không thành, trong lòng cực kì bực bội nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc. Ẩn hạ sự tức giận cùng không cam lòng xuống, xoay đầu cười cười: Bản công chúa vừa rồi không may...
Ả ta còn chưa nói dứt lời đã thấy một khuôn mặt xanh mét của Lạc Tử Dạ.
Bang! Lạc Tử Dạ chợt huy một cái tát hung hăng đánh vào mặt của Võ Lưu Nguyệt. Cũng cắn răng cả giận nói: Gia trở tay chính là một cái tát! Gia có phải nên nói qua hay không, mất công tính tình ngươi tốt mới có thể chịu được ai đánh rớt ước nguyện của ngươi! Nếu như ai làm vậy với gia, gia sẽ phi thường tức giận, hơn nữa gia mà sinh khí thì người bình thường khó mà gánh được!
Võ Lưu Nguyệt không hề nghĩ tới nàng đột nhiên sẽ ra tay, căn bản là không kịp trốn nên bị cái tát này đánh cho phát ngốc.
Ả còn chưa có phản ứng kịp thì Lạc Tử Dạ rực hồ vẫn chưa nguôi cơn giận, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đánh xuống một cái thật mạnh: Bang! Lại thêm một cái tát nữa ném xuống khuôn mặt của ả.
Mở miệng nói: Gia trở tay lại là một cái tát! Gia nói cho ngươi biết gia nhẫn nhịn ngươi đã lâu. Ngươi nói ai trời sinh phóng đãng? Ngươi nói ai không có giáo dưỡng?
Tuy rằng Lộ Nhi thực thông minh nhưng lại không thể đoán được chuyện này có quan hệ gì với Nhiếp Chính Vương điện hạ, thậm chí nàng còn cảm thấy sẽ không có nam nhân nào muốn tên của mình của mình bị Lạc Tử Dạ viết lên! Cho nên nàng cũng không hề nghĩ sau thêm về vấn đề này.
Lạc Tử Dạ sau khi viết xong tên thì cực kì phong tình, quyến rũ đưa mắt nhìn về phía nhóm mĩ nam tử, rực như muốn nói tình cảm mênh mông đạt dài của nàng.
Nàng hàon toàn không thèm để ý mọi người đang có mặt ở đây, không coi ai ra gì mà phát biểu giấc mơ giữa ban ngày của mình: Nói không chừng cái cây này lại thực linh nghiệm, khi bổn thái tử treo lên liền có thể làm cho trời xanh hiển linh, vào một ngày đẹp trời nào đó, các vị soái ca sẽ đối với ta tim đập thình thịch, từng bước từng bước quỳ gối trước sắc đẹp của gia, sau đó mỗi ngày đều tranh đấu xem ai sẽ là người được gia sủng ái!
Không phải cái người thích bức ta chọn người sao?! Tưởng bà đây là người dễ khi dễ à?!
Hiên Thương Dật Phong: ....
Long Ngạo Địch cùng Minh Dận Thanh: ....!
Võ Hạng Dương: ....
Đặc điểm chính hiện tại của bọn họ là nắm chặt tay lại, cố gắng ngăn chặn xúc cảm muốn đánh người!
Ánh mắt của Võ Hạng Dương nhìn muội muội của mình bắt đầu thay đổi, mang theo một tia trách cứ, nếu không phải nàng ta không có việc gì làm, lại đi tìm Lạc Tử Dạ gây phiền tới thì hắn cũng không đến nỗi vị một tên đoạn tụ nhớ thương! Lại còn nói hắn sẽ quỳ gối trước sắc đẹp của hắn (LTD), tranh đấu xem người nào sẽ được sủng ái?! Nôn....
Võ Lưu Nguyệt cũng không hề nghĩ tới Lạc Tử Dạ sẽ làm ra được chuyện này, còn có thể nói ra được lời nói không biết xấu hổ như vậy! Đừng nói là mấy người bị ghi tên, chính bản thân ả cũng cảm thấy rợn cả người! Mỹ nam tử từng người từng người như tre già măng mọc, tim đập thình thịch với hắn? Đúng thật là dám tưởng tượng!
Nhưng mà ả cũng nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề.
Không chỉ có ả ý thực được, mấy người kia cũng phát giác ra được. Trong danh sách kia còn thiếu một người! Hơn nữa người này so với bất luận kẻ nào thì càng khó có thể quên được! Cuối cùng vẫn là Hiên Thương Dật Phong cười nhẹ một tiếng, mở miệng nói: Ý tứ của thái tử là muốn đem rất cả các mỹ nam tử nổi danh trong thiên hạ đều viết lên rồi! Nhưng là tại sao lại không thấy tên của quý quốc Nhiếp Chính Vương điện hạ?
Lời này của y vừa ra, người thở phào nhẹ nhõm đầu tiên là Diêm Liệt. Mẹ nó, rốt cuộc cũng có người nhớ đến tên của vương vẫn chưa có, hy vọng có người nhắc nhở mặc kể là thái tử đang suy nghĩ cái, vẫn là nhanh chóng bổ sung thêm tên của vương vào! Không cần để vương phải dùng cái khí thế khủng bố này đến công kích tinh thần của bọn họ! Tuy rằng bắn vẫn chưa xác định được vương đang tức giận bới cái gì, cũng không biết vì sao vương lại sinh khí! Nhưng tóm lại vẫn là nên giải quyết nhanh chóng cái phiền tốt lớn này trước, làm mọi người đều vui vẻ trước không phải sao?
Hiên Thương Dật Phong vừa nói xong lời này, khoé miệng của Lạc Tử Dạ không nhịn được mà run rẩy nhẹ một cái. Kỳ thật, tên của Phượng Vô Trù là do nàng cố tình không viết.
Nhớ đến cái trên luôn đặt tầm mắt lên bầu trời, ưa thích tìm phiền tới cho nàng, lại cấm nàng nhìn mỹ nam tử nhiều nếu như tái phạm liền đào mắt của nàng như hắn mà nói thì dại gì mà ước nguyện với hắn! Nếu như một ngày kia, nàng thật sự trở thành bạn đời của hắn thì các soái ca khác, đừng nói là nàng muốn sờ tay, cho dù nhìn một chút cũng không được!
Hơn nữa lấy tính cách yêu thích tìm phiền toái kia của Phượng Vô Trù, đời này nàng còn nghĩ đến ngày lành sao!
Còn nữa, nếu nhân duyên thụ thật sự linh nghiêm thì nửa đời sau của nàng không phải sẽ cực kì thảm sao? Càng ngẫm nghĩ nàng càng cảm thấy thà rằng sống cô độc cả đời cũng còn hơn viết tên của hắn!
Vì thế, Lạc Tử Dạ cực kì thẳng thắn mở miệng: Hiên Thương Vương, không dối gạt gì ngươi, Nhiếp Chính Vương của nước ta chắc người cũng nhìn ra quan hệ của ta và hắn dường không tầm thường, nhưng trên thực tế ta và hắn lại như nước với lửa, hắn chính là một trên biến thái thích đi gây chuyện thị phi! Mất ngày nay không biết gia đã bị hắn khó xử biết bao nhiều lần, nếu như ông trời thật sự không có mắt, làm cho ta cùng hắn kết lương duyên, ta nguyện ý mất một nghìn năm vượt gió bão nhảy vào sông hoàng hà!
Lời này của nàng vừa ra, rừng đào bên kia nguyên bản khá nóng ngay lập tức trở nên lạnh ngắt.
Cặp mắt bá khí khiến người trấn kinh của Nhiếp Chính Vương điện hạ nhanh chống xoẹt qua một tia ám quang, kết hợp với hai đầu nếp gấp nơi lông mày thể hiện rõ hắn đang tức giận. Nhưng hắn vẫn đứng bất động tại chỗ, đôi tay chắp lại ở sau lưng, ngọn gió nhẹ lướt qua làm lay động vạt áo gấm màu đen của hắn, làm khí chất uy nghiêm bá lẫm của hắn càng lộ ra rõ ràng hơn.
Biến thái thích gây chuyện thị phi? Ký kết lương duyên là do ông trời không có mắt? Tiểu tử này còn tính vượt qua ngàn năm bão gió nhảy sông hoàng hà? Ân, rất tốt, Lạc Tử Dạ rất tốt!
Phượng Vô Trù cứ như vậy mà trầm mặc không nói một lời, làm cho người đang liếc mắt nhìn trộm hắn nãy giờ là Diêm Liệt không thể đoán được ý nghĩ của hắn. Nguyên bản y cho rằng sau khó vương nghe xong mấy lời này liền cực kì nổi giận mà lao ra, ra tay giáo huấn thái tử điện hạ! Nhưng trước mắt.... hắn run lên một chút. Tại sao hắn lại cảm thấy vương không nói lời nào, cũng không có bất kì hành động gì nhưng thái tử càng sẽ thêm thảm hại đây?!
Nàng một phen đem lời nói ghét bỏ với Phượng Vô Trù nói ra, làm cho nhóm mỹ nam tử ở đây co rút khoé mắt, không biết là nên đồng tình Phượng Vô Trù bị Lạc Tử Dạ nói đến như vậy hay vẫn là hâm mộ hắn tránh được một kiếp đây?! Mặc dù ánh mắt bọn họ thâm ý hơn một chút nhưng cũng không ngu ngốc liền dễ đang tin tưởng Lạc Tử Dạ rằng hắn và Phượng Vô Trù quan hệ không tốt.
Vân Tiêu Nháo kinh nhạc trừng lớn mắt, nếu như nàng nhớ không lầm thì đêm qua thái tử đã qua đêm ở chỗ Nhiếp Chính Vương điện hạ, sao hôm nay lại nói thành như vậy? Nàng chớp chớp mắt, nghiêm túc cân nhắc lại một chút, đây là do nàng hiểu lầm hai người bọn họ là một đôi hay vẫn là do bọn hơn cãi nhau vào đêm qua nên sáng nay mới cáu miệng như thế?
Võ Lưu Nguyệt cũng sửng sốt một chút, nếu dựa theo ngữ khí của Lạc Tử Dạ một chút thì cho dù bất kì mỹ nam tử nào bồi hắn nửa đời đều được, duy chút có Phượng Vô Trù là hắn không thể chấp nhận được! Nếu thật là như vậy thì ả bắt đầu cảm thấy hoài nghi chính mình đi gây chuyện với Lạc Tử Dạ có phải là đang làm điều thừa hay không?!
Nhưng mà ánh mắt của ả cũng nhanh chóng lạnh lẽo xuống, cười lạnh trong lòng một tiếng, tựa như lơ đãng mở miệng hỏi: Thái tử thiên diệu nói đùa, nếu như thật sự ngài không thích Nhiếp Chính Vương điện hạ thì tại sao đêm qua lại ngủ chung với ngài ấy?!
Lạc Tử Dạ đã sớm biết ả ta sẽ hỏi như vậy, cho nên nàng thong thả mà đem tấm vải điều đỏ cột thật chắc, sau đó liếc mắt nhìn ra nói: Bởi vì tẩm cũng của gia đã bị người ta phá hủy vào đêm qua, công chúa không hề biết sao? Nhiếp Chính Vương xuất phát từ tấm lòng từ bi đã lưu giữ gia lại một đêm. Mọi chuyện cũng chỉ đơn giảm như vậy! Tuy rằng hành động này không phù hợp với tác phong thường ngày của hắn nhưng vẫn có thể miễn cưỡng giải thích rằng lương tâm của hắn đột nhiên trỗi dậy, quyết định là một việc tốt cho đời!
Nhiếp Chính Vương điện hạ nghe xong lời này thì đôi mắt lại hơi mị mị, nguyên lai trong mắt của Lạc Tử Dạ, đem qua lưu lại ở tẩm cũng hắn ngủ một đêm là bởi vì tẩm điện của nàng đã bị phá hủy? Hơn nữa chính bản thân hắn đồng ý là do lương tâm trỗi dậy?!
Diêm Liệt run rẩy nhìn Phượng Vô Trù, mở miệng nói: Vương, không bằng chúng ta đi dùng đồ ăn sáng đi?! Y thật sự không dám tưởng tượng, nếu bọn họ tiếp tục đứng ở chỗ này nghe thái tử nói mấy câu đi tìm chết. Nếu thật sự phát sinh chuyện gì, hắn không sợ vương ra tay đánh thái tử mà là sợ vương qua đó làm hành động thái quá gì với thái tử. Làm cho hắn phải gặp bằng hữu thảo nê mã của hắn!
Nhưng mà, sau khi hắn hỏi xộn thì lại không hề nghe được bất kì một đáp án nào từ vương. Không biết là do khôn nghe thấy hay vẫn là nghe thấy nhưng lười để ý nữa!
Cho nên Diêm Liệt chỉ có thể nuốt nước mắt quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Dạ và Võ Lưu Nguyệt.
Mà Võ Lưu Nguyệt sau khi nghe lời này của Lạc Tử Dạ lại không hề tin tưởng, chỉ cười lạnh một tiếng nói: Nếu như để Nhiếp Chính Vương điện hạ biết thái tử trời sinh phóng đãng, cầu nhân duyên thôi cũng phải viết tên nhiều người như vậy thì chắc chắn sẽ cực kì hối hận vì đêm qua đã thu lưu thái tử!
Hai chữ thu lưu được Võ Lưu Nguyệt nhấn mạnh.
Bốn chữ trời sinh phóng đãng này phi thường chói tai. Lạc Tử Dạ không tự giác nhíu chặt lông mày, nhìn Võ Lưu Nguyệt một cái, môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Nàng còn chưa kịp nói lời nào thì Vân Tiêu Nháo đã nhanh chóng nói: Tính tình của thái tử rất tốt, nhưng cũng mong công chúa ăn nói cẩn thận, bốn chữ trời sinh phóng đãng này căn bản là đang vũ nhục thái tử điện hạ, thỉnh Long chiêu công chúa lập tức xin lỗi!
Vân Tiêu Nháo sau khi nói con lời này lập tức được Lạc Tử Dạ tán thưởng nhìn một cái, ấn tượng của Lạc Tử Dạ với nàng càng thêm tốt. Nếu như nàng thật sự là nam nhân thì rất có thể sẽ thích Vân Tiêu Nháo.
Nếu như Vân Tiêu Nháo không chen vào nói thì các nam nhân kia còn có thể mở miệng giải hoà một chút. Nhưng là Vân Tiêu Nháo đã mở miệng rồi, hai cô nương gia bọn họ đang cãi nhau, đại nam nhân như bọn họ cũng không tiện nói thêm cái gì. Vì thế nên cũng không một ai hé răng.
Võ Lưu Nguyệt sau khi nghe Vân Tiêu Nháo nói vậy thì trừng mắt nhìn về phía Vân Tiêu Nháo, nguyên bản đêm qua ả còn muốn đem nữ nhân trước mặt này diệt khẩu, chẳng qua là do chưa đúng thời cơ nên mới ẩn nhẫn lại, không nghĩ tới nữ nhân này lại đối nghịch với ả hôm nay! Nghĩ vậy, ánh mắt của ả thêm phần sát ý nhưng cũng nhanh chóng che dấu được.
Ả cười khẽ một tiếng mở miệng nói: Xin lỗi chỉ sợ là không cần, bổn công chúa tin tưởng thái tử quý quốc vẫn có một chút lòng bao dung. Nhưng thật ra, Vân cô nương tại sao lại xuất hiện ở đây? Theo trí nhớ của bản công chúa, trong đội ngũ dần hương ở quốc tự không có Vân cô nương thì phải? Có không ít địa phương bên ngoài đồn nhau rằng Vân cô nương vì thái tử mà đến, thậm chí con không tiếc bại hoại lễ nghi mà trèo tường đi vào bày tốt lòng với thái tử, không biết chuyện này có đúng hay không?
Nói tới đây, sắc mặt Vân Tiêu Nháo bỗng trắng bệch.
Nàng gan lớn truy đuổi tình yêu là một chuyện, nhưng cũng không đại biểu nàng da mặt dày đến nỗi có thể chịu được miệng lưỡi của thiên hạ, đặc biệt hiện tại lại đang ở trước mặt nhiều người như vậy bị Võ Lưu Nguyệt nói ra.
Mà Võ Lưu Nguyệt sau khi nói tới đây tựa hồ vẫn chưa thấy hài lòng, tiếp tục nói: Lâu nay nghe nói Vân tiểu thư là đệ nhất thục nữ của Thiên Diệu, cho dù có lường trước cũng không nghĩ đến sẽ làm ra đến chuyện này, đại để cũng là do bên ngoài có điêu dân tung tin vịt muốn với nhị danh dự của Vân tiểu thư! Cũng mong Vân tiểu thư sẽ không để chuyện này vào trong lòng, rốt cuộc thì thanh giả tự thanh, đục giả... tụ đục!
Lời này của ả ta mang theo ý nghĩa châm biếm, vũ nhục Vân Tiêu Nháo. Mà Lạc Tử Dạ sau khi nghe xong lại thấy cực kì bực bội, trên thực tế, Lạc Tử Dạ là người cực kì bênh vực người của mình, nếu ai vũ nhục người trợ giúp nàng, người mà nàng để ý thì so với vũ nhục chính nàng càng làm nàng tức giận lớn thêm.
Nàng liếc mắt trấn an Vân Tiêu Nháo một cái, ý bảo nàng ta tạm thời không nên tức giận.
Sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Võ Lưu Nguyệt, không mặn không nhạt nói: Thân phận công chúa tôn kính như thế, nói vậy người cầu thân đã sớm đạp hỏng đại môn, không biết hiện giờ công chúa đã có hôn ước chưa?
Võ Lưu Nguyệt sửng sốt một hồi, một lúc lâu sau mới hiểu được ý tứ của Lạc Tử Dạ, ngơ nhác nhìn nàng trong chốc lát. Thành thật mà đáp lời: Còn chưa từng có hôn ước! Ả luôn đặt tầm mắt cao hơn người, hơn nữa lại còn là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, người bình thường tất nhiên không xứng với nàng, cho nên nàng sẽ không dễ dàng chấp nhận hôn ước nào cả.
Nhưng mà ả vừa nói ra lời này xong, Lạc Tử Dạ gật gật đầu, cũng theo đó đem ánh mắt nhìn trên dưới người ả đánh giá một phen, cuối cùng mới bừng tỉnh, than tiếc một tiếng, tuỳ ý nói: Khó trách như thế!
Lời này của nàng cộng với ánh mắt sâu xa kia làm cho người ta suy nghĩ nhiều hiện hàm nghĩa của nó.
Khó trách như thế? Khó trách cái gì?
Khó trách ả ta lại chọc người chán ghét nhau thế hay là bởi vì thân phận quá tôn quý nên người ta mới không muốn?! Khó trách ả ta quá đói khát, lẫn lội đường xa đến đây cầu duyên, nguyên lai là bởi vì không gả được?! Khó trách nàng ta lại nói chuyện khó nghe như thế, hoá ra là vì...!
Những ý tứ có thể phiên dịch ra từ lời này thật sự là quá nhiều! Nhưng là trước mắt, nhưng người có thể phiên dịch được ra lại không có một câu nói hay nào cả.
Bởi vì những lời nói của Lạc Tử Dạ quá chặt chẽ, câu trước câu sau nối liền nhau, làm cho mọi người rõ ràng nàng là đang vũ nhục ả. Võ Lưu Nguyệt nhanh chóng biến xanh khuôn mặt, trưng mắt nhìn Lạc Tử Dạ mà không nói câu nào. Ả còn có thể nói cái gì được đây? Lạc Tử Dạ mới chỉ nói một câu khó trách lại như thế, vế sau cũng chưa hề nói thêm cái gì, những khả năng nói câu khiến người táo bón như thế chưa hề nói ra, tất cả cũng đều là do ả tưởng tượng ra.
Ả tổng cũng không thể lấy lời nãy của ngươi là có ý gì đi luận tội Lạc Tử Dạ được! Thân là người hoàng gia, nàng đương nhiên sẽ không ngu đến vậy, hơn nữa ả cũng hiểu rõ nếu như ả nói như vậy, vì muốn phân bua cho bản thân thì chắc chắn sẽ bị Lạc Tử Dạ trả đũa lại ngay lập tức! Lạc Tử Dạ chắc chắn sẽ nói, gia còn chưa nói cái gì, không biết công chúa có suy diễn quá hay không? Hay vẫn là công chúa cho rằng người đó là mình?
Vân Tiêu Nháo cũng không hề ngu ngốc, nhanh chín biết được Lạc Tử Dạ là đang giải vây giúp nàng, cho nên cũng nhanh chóng nở nụ cười, tâm tình tốt lên không ít.
Việc nàng giữ gìn Vân Tiêu Nháo như vậy khiến cho bị Nhiếp Chính Vương điện hạ của chúng ta rất không cao hứng. Diêm Liệt cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt của hắn, mở miệng nói: Vương, nô tài cảm thấy hành vi của thái tử hẳn là xuất phát từ việc Vân tiểu thư đã trợ giúp hắn, hắn cũng chỉ là muốn báo đáp lại ân tình thôi, ngài ngàn vạn không cân đại chú ý!
Lời này của hắn chỉ xuất phát từ ý muốn an ủi chủ tử, đúng vậy! Tuyệt đối không phải là lo lắng vương tức giận, chính mình bị giận cá chém thớt...
Nguyên bản còn cho rằng sau khó hắn nói xong lời này sẽ không nghe được câu trả lời nào từ vương. Thế nhưng hắn lại nghe được một câu trả lời ngắn ngủi của vương: Ân!
Một chữ ân này tỏ vẻ minh bạch cũng tỏ vẻ tán đồng. Thời điểm ánh mắt Lạc Tử Dạ nhìn Vân Tiêu Nháo cũng thân thiện lên không ít, chỉ là khi nhìn mỹ nam tử, ánh mắt của Lạc Tử Dạ mới trở nên cuồng nhiệt, cho nên có thể đoán được tên tiểu tử này tuyệt đối là tên thuần đoạn tụ, nhất định sẽ không có ý tứ gì với Vân Tiêu Nháo.
Một chút phân tích rõ năng lực như vậy, Nhiếp Chính Vương điện hạ tự nhận là chính mình cũng phải có, nhưng mặc dù biết rõ là như thế nhưng trong lòng của hắn vẫn không thể cao hứng nổi, tại sao lại như vậy? Hồi ức lại một chút hắn phát hiện, từ lúc bắt đầu Lạc Tử Dạ không viết tên của hắn, hắn chưa cao hứng qua lần nào cả.
Cảm giác này làm cho Nhiếp Chính Vương điện hạ của chuang ta mặc danh kì diệu mà cảm thấy bực bội. Duỗi tay xoa xoa ấn đường.
Lạc Tử Dạ chèn ép Võ Lưu Nguyệt một hồi liền cầm vải điều đỏ lên, tính toán ném lên cây. Đương nhiên theo tính cách của Võ Lưu Nguyệt chắc chắn sẽ không để nắm vải trong tay nàng bình yên mà lên được trên cây nhân duyên, mà chính bản thân nàng cũng không tính toán dễ như vậy đã buông tha cho đối phương việc nói nàng trời sinh phóng đãng cũng với nói Vân Tiêu Nháo không có giáo dưỡng, cho nên nếu như Võ Lưu Nguyệt có động tác nào thì chính là tự đem người tới cửa tìm ngược.
Nàng vừa muốn ném lên, Võ Lưu Nguyệt đã mở miệng nói: Không lẽ thái tử định cứ như vậy mà ném lên sao? Không cần tiếp tục thành kính hứa nguyện?! Lào này là đang muốn thử xem trình độ coi trọng vực này của Lạc Tử Dạ.
Lạc Tử Dạ tự nhiên là biết được mục đích của ả, mà nàng cũng đang chờ ả ta nói ra lời này, vì thế tựa như lơ đãng mà cười nói: Nguyện vọng thành kính của bổn thái tử đều đã viết lên phía trên, tin tưởng nguyệt lão nhất định sẽ nghe thấy được. Không nhọc công chúa quan tâm. Chỉ cần vải này bình yên treo được lên cây thì nguyện vọng nhất định có thể thực hiện được! Bổn thái tử cả đời này cũng không muốn cầu cạnh cái gì quá nhiều!
Không biết vì sao khi nàng thốt ra lời này xong, Võ Hạng Dương, Minh Dận Thanh, Hiên Thương Dật Phong cùng Long Ngạo Địch đều có một ý tưởng ấu trĩ muốn đem tấm vải điều trên tay nàng cướp phá hủy. Tuy rằng bọn họ đều không phải người mê tín, không hề tin tưởng vào mấy chuyện chẳng đâu vào đâu này.. nhưng là bạn nhất thì sao?
Vạn nhất ông trời không có mắt thì sao? Việc này là cho sống lưng bị họ buốt như bị kim chích, bị một trên đoạn tụ theo dõi suốt ngày, họ cảm thấy từ nay vè sau đều khó có thể an ổn sống. Chính là cố tình Lạc Tử Dạ lại đang cầu nhân duyên, bọn họ cũng không thể chỉ vì tên mình bị viết lên mà đi lên ngăn chặn người ta được!
Nghĩ vậy, bọn họ đồng thời liếc mắt nhìn người bán đứng hoàng huynh nhà mình một cái, kỳ thật, nguyên bản Hiên Thương Mặc Trần đã có thể tránh được một kiếp, nhiên là bởi vì đã bị Hiên Thương Dật Phong bán đứng khiến cả hai huynh đệ họ đều bị Lạc Tử Dạ nhớ thương. Thấy ánh mắt của bọn hơn nhìn minh, Hiên Thương Dật Phong xấu hổ ho khan một tiếng, sờ sờ cái mũi nhìn lên không trung không nói một lời.
Biểu tình kia của hắn thập phần phức tạp làm cho mọi nghĩ rằng là hắn không cố ý bán đứng hoàng huynh của mình cho nên cảm thấy cực kì áy náy.
Nhưng ở trong mắt của Phượng Vô Trù, biểu hiện hiện tại của Hiên Thương Dật Phong là đang ảo não trong lòng, trách bản thân tự làm tự chịu... nguyên bản Hiên Thương Mặc Trần thật sự có thể tránh được một kiếp, chỉ cần hắn nói hoàng huynh mình là hoàng đế nên không tiện nói tên ra thì Lạc Tử Dạ cũng sẽ không dây dưa nhiều làm gì. Chính là hắn lại đem chính mình bán ra, giờ muốn trách ai?
Diêm Liệt cũng cực kì đồng tình mà nhìn thoáng qua Hiên Thương....Dật Phong? Hắn cảm thấy nội tâm của Hiên Thương Dật Phong hiện giờ chắc là cũng nhanh chóng muốn hỏng rồi!
Mà Lạc Tử Dạ sau khi nói xong lời nãy cũng đồng nghĩa nói đối thủ này đã được nàng coi trọng, cũng như đối với việc cầu nhân duyên này coi trọng. Việt này làm cho hàn quang trong mắt Võ Lưu Nguyệt loé lên. Nghĩ tới bản thân mình lúc trước bị Lạc Tử Dạ làm cho rơi nhân duyên bọc xuống đất, khoé môi nâng lên ý cười lạnh, chậm rãi tiến về phía Lạc Tử Dạ thêm một bước.
Xem bộ dáng này của ả là đàn tính toán đem việc vừa nãy của Lạc Tử Dạ làm để trả đũa lại.
Cử động của ả ở trong mắt của Võ Hạng Dương cùng Minh Dận Thanh không khác nào trò đùa, chuẩn bị được xem diễn. Nhưng đối với Hiên Thương Dật Phong, hắn nhàn nhạt nhìn lên không trung một lúc, sau đó nhẹ nhàng cười cười.
Mà Long Ngạo Địch trong thời gian ngắn ngủi khó chịu thì cặp mắt huyết đồng cũng nhanh chóng lạnh xuống.
Hiển nhiên bọn họ đã nhìn ra, Lạc Tử Dạ là đang cố ý cường điều rằng nàng cực kì coi trọng việc cầu nhân duyên này, nhưng mục đích là cố tình cho Võ Lưu Nguyệt nghe, hy vọng Võ Lưu Nguyệt tới phá hư?
Nếu thật là như vậy thì ý tứ của Lạc Tử Dạ là gì?
Trong lúc bọn họ đang nghĩ ngợi thÌ Lạc Tử Dạ đã mang theo vẻ mặt hạnh phúc, cười đáng khinh đem vải điều trong tay ném lên không trung. Tựa hồ không có nhìn thấy cũng không phát hiện ra Võ Lưu Nguyệt đứng đằng trước mình là có ý đồ muốn phá hư.
Đôi mắt của Nhiếp Chính Vương điện hạ mị mị lại thành một đường, bàn tay nắm chặt mặc Ngọc sáo cũng hơi giật giật. Đó là biểu hiện tâm tình phiền loạn của hắn, nhưng chung quy lại hắn vẫn không có động đậy, tiếp tục nhìn xem sự việc sẽ phát triển đến đâu. Mà sau khi Lạc Tử Dạ ném vải điều lên....
Giống như mọi người đã suy đoán, Võ Lưu Nguyệt đột nhiên vung tay lên, tựa hồ chỉ là đột nhiên xoay người, nhueng cũng chính vì một cái xoay người đấy đã đem vải điều đã được ném lên đánh bay xuống dưới. Lạc Tử Dạ tựa hồ cực kì khiếp sợ, nhanh chóng bay nhanh trên mặt đất, dùng một chân đá nắm vải điều tiếp tục bay lên.
Võ Lưu Nguyệt không hè đoán được Lạc Tử Dạ lại có thể nhanh như vậy, vì thế không thể chuẩn bị hành động nào để ngăn cảm lại cả.
Tiếp theo, nắm vải đỏ liền theo lực đá của Lạc Tử Dạ nhanh chóng bay lên an ổn nằm trên ngọn cây. Tự tại phiêu đãng giữa không trung, tự xao tự đại nắm vải điều khiến cho sắc mặt của những người ở đây đều trở nên cổ quái.
Võ Lưu Nguyệt một kế không thành, trong lòng cực kì bực bội nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc. Ẩn hạ sự tức giận cùng không cam lòng xuống, xoay đầu cười cười: Bản công chúa vừa rồi không may...
Ả ta còn chưa nói dứt lời đã thấy một khuôn mặt xanh mét của Lạc Tử Dạ.
Bang! Lạc Tử Dạ chợt huy một cái tát hung hăng đánh vào mặt của Võ Lưu Nguyệt. Cũng cắn răng cả giận nói: Gia trở tay chính là một cái tát! Gia có phải nên nói qua hay không, mất công tính tình ngươi tốt mới có thể chịu được ai đánh rớt ước nguyện của ngươi! Nếu như ai làm vậy với gia, gia sẽ phi thường tức giận, hơn nữa gia mà sinh khí thì người bình thường khó mà gánh được!
Võ Lưu Nguyệt không hề nghĩ tới nàng đột nhiên sẽ ra tay, căn bản là không kịp trốn nên bị cái tát này đánh cho phát ngốc.
Ả còn chưa có phản ứng kịp thì Lạc Tử Dạ rực hồ vẫn chưa nguôi cơn giận, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đánh xuống một cái thật mạnh: Bang! Lại thêm một cái tát nữa ném xuống khuôn mặt của ả.
Mở miệng nói: Gia trở tay lại là một cái tát! Gia nói cho ngươi biết gia nhẫn nhịn ngươi đã lâu. Ngươi nói ai trời sinh phóng đãng? Ngươi nói ai không có giáo dưỡng?
/93
|