Edit: mô mô
Sự tức giận trong mắt hắn tự nhiên Lạc Tử Dạ cũng nhìn ra được, cũng như nàng đã đoán ra được ý định động thủ của hắn!
Nhưng cũng không biết vì sao mà hắn chỉ giơ tay lên cao, không hề có thêm bất kì động tác nào, hơn nữa lại còn dùng ánh mắt cực kì phức tạp nhìn nàng, nếp gấp giữa hai hàng lông mày càng sâu hơn vài phần, tựa như đang khốn đốn, do dự cũng tựa như đang hoài nghi!
Người động tâm chính là hắn?
Chính xác, bắt đầu từ tiệc mừng thọ ở hoàng cũng ngày trước, tại thời điểm nắm lấy cổ của Lạc Tử Dạ ở trong tay, lúc nàng thà rằng có chết cũng không muốn uốn gối trước hắn, có lẽ hắn đã động tâm với nàng từ khi ấy! Nhưng mà hắn lại không chịu thừa nhận, tựa như một tên ngốc, cho tới khi... chậm rãi cố tình tới gần nàng, thậm chưa gắn cho nàng cái mác là sủng vật của hắn, nhưng đến cuối cũng tình huống vẫn không thể thấy đổi được!
Chuyện bất ngờ này khiến hắn có điểm hoang mang, không nắm bắt được! Mọi chuyện thế nhưng lại bị lệch ra khỏi quỹ đạo, thậm chí còn làm cho Lạc Tử Dạ càng ngày càng chán ghét hắn thêm!
Nếu như hắn hỏi ra lời thì Lạc Tử Dạ chắc chắc sẽ cấp cho hắn một cái đáp án phi thường toàn diện, hơn nữa còn hung hăng chỉ tay vào mũi hắn, chậm rãi cố tình tới gần nàng? Đùa ta sao? Ngươi chính là một tên thích tìm phiền toái, lúc thì bắt lão tử đi xoát tường, chốc lát lại bắt lão tử đi bê đỉnh! Hơn nữa, ánh mắt nhìn lão tử của ngươi cũng không giống như đang nhìn một con người, khinh miệt ngạo mạn như thế, xem gia không khác súc vật là bao! Ngươi xác định là đang khinh bỉ ta tới cực điểm mà là tới gần?
Tất nhiên, nếu hiện tại Diêm Liệt có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ không chút do dự mà trả lời lại Lạc Tử Dạ, nếu trước mặt vương là người mà vương chán ghét thì chắc chắn đã bị làm thịt từ sớm, bởi vì trong mắt vương những người còn có thể tồn tại là những người hợp lý... còn những người hắn chán ghét mà vẫn còn tồn tại là không hợp lý! Mà vương nếu thật sự chán ghét thái tử thì làm gì có chuyện có tâm tư đi tìm thái tử gây phiền toái, đã sớm giết thái tử không biết bao nhiêu lần rồi!
Chính là, không có nếu...
Phượng Vô Trù không hỏi ra chuyện này tất nhiên Lạc Tử Dạ cũng sẽ không thể trả lời, Diêm Liệt cũng không thể đáp lại được, cho nên Nhiếp Chính Vương điện hạ là đang tự thân một mình rối rắm.
Trong lúc hắn vẫn còn đang bận rối rắm thì Lạc Tử Dạ liếc mắt nhìn tay của hắn, ngữ khí không có chút nào tốt: Nhiếp Chính Vương điện hạ, một chưởng này ngươi nghĩ đánh như nào? Nếu không, trước khi đánh ngươi thông báo cho gia một tiếng, tốt xấu gì gia cũng tránh được một chút!
Lời này của Lạc Tử Dạ mang theo một chút tức giận, bất luận người nào, động một chút là có người đến tìm phiền toái, thậm chưa còn thường xuyên uy hiến đến sinh mạng của mình, thì ai cũng không thể cao hứng nổi! Nhưng cố tình người này lại đã từng giúp đỡ nàng, nàng vẫn còn đang thiếu người ta nhân tình, cho nên nàng có thể đi trả thì Hiên Thương Dật Phong hãm hại, Long Ngạo Địch tính kế, nhưng lại không thể đi nghiêm túc đi thu thập Phượng Vô Trù, đây cũng coi như là một cách chịu đựng!
Đầu tiên là không thể hiểu được hắn tra hỏi chuyện tuyển chọn trai lơ, sau đó lại bị hắn ném vào trong nước ép phải nói thật, giờ lại sắp bị hắn đánh cho một chưởng uy hiếp đến sinh mệnh, trừ bỏ chửi bậy ra thì không còn gì để nói nữa rồi.
Lời nói này của nàng cũng tương đương lại thêm một lần nữa khiêu khích hắn, việc này làm Nhiếp Chính Vương điện hạ đã cố gắng áp được lửa giận xuống lại tiếp tục bị khơi dậy.
Nhưng mà, trong lúc tức giận như này, đáng lý ra là phải đánh vào người nàng một chưởng, thế nhưng bàn tay hắn bỗng nhiên lại thấy đổi quỹ đạo, gắt gao chế trụ eo của Lạc Tử Dạ.
Âm thanh nguy hiểm, ma mị lại từ tính mang theo tức giận cơ hồ thấu lên vành tai Lạc Tử Dạ, làm cho Lạc Tử Dạ hơi rùng mình: Lạc Tử Dạ, hôm nay cô tính toán làm cho ngươi hiểu được, ngỗ nghịch cô, làm cô tức giận thì phải trả giá bằng đại giới!
Lời này của hắn vừa ra thì bàn tay to của hắn bỗng nhiên kéo mạnh.
Âm thanh vải dệt bị ma sát truyền đến, quần của Lạc Tử Dạ cứ vậy bị người ta lột ra! Cũng may là nàng còn mặc thăm một cái quần lót cùng trung quần, cũng không đến mức bị lộ chân, nhưng việc này cũn không khiến Lạc Tử Dạ bình tĩnh được, không, không chỉ là không bình tĩnh, mà là Lạc Tử Dạ nàng đang sắp điên lên rồi! Một tay giữ chặt dây quần, tay còn lại liều mạng đẩy hắn, thậm chưa còn kết hợp với đá chân: Mẹ nó! Ngươi tránh ra! Muốn làm gì...
Đậu má, cái tên hâm này có phải có tật xấu hay không? Chọc giận hắn cùng kéo quần nàng có quan hệ cái lông gì đến nhau không?
Nhìn nàng vừa đá chân tay vừa gào lên, lãnh ý trong mắt Nhiếp Chính Vương điện hạ càng sâu thêm, mắt nhìn nàng chằm chằm! Âm thanh lãnh lùng từ tính, nồng đậm tính xâm lược, trầm giọng nói: Ngươi cảm thấy cô đang muốn làm gì?
Hắn vừa trầm giọng nói vừa áp vẫn về phía Lạc Tử Dạ khiến nàng dựa lưng về phía bồn tắm.
Hơn nữa, khoảng cách giữa hai người càng xích lại gần thêm.
Lửa giận trong lòng Nhiếp Chính Vương điện hạ càng ngày càng bùng to lên. Hắn lần nữa phải chịu đựng thêm sự hồ nháo của tên tiểu tử này, thậm chí còn bố trí sau lưng của hắn, lại ghét bỏ hắn mọi lúc mọi nơi! Vì nàng hắn đã làm rất nhiều chuyện thế nhưng lại không thèm cảm ơn hắn một câu, còn mang đến cho hắn biết chuyện chiêu trai, thậm chí còn cầm đồ của nữ nhân đến vũ nhục hắn! Hắn mà không tức giận mới là chuyện lạ.
Tình cảnh trước mặt này khiến Lạc Tử Dạ mạc danh sợ hãi, nâng mắt nhìn hắn, mở miệng an ủi: Phượng Vô Trù, ta biết rằng gần đây ngươi đang thất tình! Nhưng mà ngươi vẫn nên bình tĩnh một chút, không cần như vậy được không? Lão tử là nam nhân! Nam nhân cùng nam nhân không phải là đang đùa giỡn nhau sao? Liền tính ngươi kích động như vậy là do bị thất tình đả kích đến nhưng cũng không cần đem bản thân ngươi phát triển theo khuynh hướng đoạn tụ như vậy!
Trong lúc nói ra lời này, Lạc Tử Dạ một tay che chở cái quần của mình, một tay tỏ vẻ thông cảm vỗ vỗ bả vai của hắn, tròng mắt cũng suýt nữa thì xuất hiện nước mắt....
Lời này của Lạc Tử Dạ khiến Nhiếp Chính Vương điện hạ hơi sửng sốt một chút, mắt hơi nheo lại, đôi tay chống ở hai bên sườn của Lạc Tử Dạ. Chưa xuống gần hơn một chút, chóp mũi cơ hồ gần chậm đến chóp mũi nàng, trầm giọng nói: Ai nói với ngươi là cô thất tình!
Sao hắn lại không biết bên ngoài có tin vịt như vậy?
Lạc Tử Dạ nuốt nước miếng, tay giữ quần càng nắm chặt thêm vài phần, kiên cường mà nàng khó khăn lắm mới giữ được một chút lại bị hành vi của hắn dọa cho mất gần hết! Sau khi nghiêm túc chỉnh đốn lại dây quần,
Lạc Tử Dạ mới mở miệng nói: Chẳng lẽ không phải sao? Công chúa Vô Ưu không phải sắp thành hôn sao? Từ lúc tin tức nàng thành hôn được truyền tới thì ngươi chưa giây phút nào là bình thường, lúc đầu là muốn ta theo sau đó là phi lễ như bây giờ! Đây không phải là bị kích thích thì là cái gì?
Đúng vậy, ở trong mắt của Lạc Tử Dạ thì hành vi mấy thân vận nàng mấy ngày nay của hắn là do bị kích thích tạo nên!
Lời của Lạc Tử Dạ vừa ra, mắt của Nhiếp Chính Vương điện hạ xoẹt qua một tia không thể tưởng tượng được, hai đầu lông mày xuất hiện nếp gấp quen thuộc, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu mới mở miệng nói: Ngươi cho rằng hành vi thân cận của cô với ngươi hoàn toàn là do thất tình? Bởi vì công chúa Vô Ưu sắp thành hôn?
Hắn cư nhiên lại không nghĩ tới tên tiểu tử này lại có khả năng liên tưởng kinh khủng như vậy!
Lạc Tử Dạ vẫn nhìn hắn nãy giờ, cảm thấy nàng và hắn gần nhau như vậy khiến cho nàng cảm thấy nguy hiểm cùng khẩn trương. Răng ngà cắn môi, dùng đến không ít dũng khí nhìn hắn bằng một ánh mắt xem thường: Nếu không phải là như vậy thì chẳng lẽ ngươi bỗng nhiên coi trọng ta, cho nên mới thấy đổi tính hướng, tính toán làm một tên đoạn tụ?
Lời này của Lạc Tử Dạ khiến thần sắc của Nhiếp Chính Vương điện hạ hơi đơ ra, có chút không được tự nhiên.
Sau một lúc lâu khoé môi tà vọng của hắn mới hơi nâng lên, hơi thở dọa người vẫn chưa có tiêu tán, môi mỏng phun ra hai chữ: Không phải!
Không phải? Lạc Tử Dạ hơi sửng sốt, không phải cái gì? Không phải bị Vô Ưu công chúa kích thích hay vân cuộng không phải tính toán thấy đổi tính hướng? Lạc Tử Dạ cảm thấy hắn phủ nhận cái nào cũng đều được, chỉ cần đừng tiếp tục hù dọa nàng, nếu như nàng có chim nhỏ thì lúc hắn tụt quần nàng thì có khi nàng còn phấn khởi đem hắn đè lại, nói không chừng người đánh lén hoa cúc trước còn là nàng, nhưng vấn đề là nàng không có, hết thảy đều trở nên ưu thương!
Nhưng mà, Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng ý thức được một vấn đề.
Đôi mắt nheo lại, mang theo hương vị nguy hiểm, quét mắt nhìn Lạc Tử Dạ trầm giọng hỏi: Cho nên, xem như ngươi là đang đặc biệt hỏi thăm tin tức của cô?
Vừa hỏi như vậy, tâm tình của hắn cũng tốt lên không ít, tức giận trong lòng cũng tan đi phần nào.
Lạc Tử Dạ định nói không phải, trong lúc vô tình nghe người ta nhắc tới nên nàng mới thuận miệng hỏi một câu, nhưng lời phủ nhận này của nàng mới chỉ lên tới bên miệng, nhìn thần sắc nguy hiểm của hắn, lời nói chỉ có thể mắc lại ở cổ họng. Vì thế, nàng gật gật đầu, lời nói trái với lương tâm: Đúng vậy, quan hệ của chúng ta tuy rằng không được tốt lắm, nhưng ta lại cảm thấy chính mình cũng nên quan tâm ngươi một chút!
Vừa nói xong lời này, nàng lại cảm thấy lạnh lẽo trong mắt hắn cơ hồ tăng thêm vài phần. Việc này làm Lạc Tử Dạ cảm thấy thắc mắc trong lòng, chẳng lẽ là do nhân sinh của hắn quá tịch mịch, cho nên hy vọng có người quan tâm? Là cầu người che chở, cầu quan tâm...?
Chờ nàng nói hết lời, Nhiếp Chính Vương điện hạ chợt nắm chặt lấy càng của Lạc Tử Dạ, ánh mắt lãnh lẽo nhìn Lạc Tử Dạ chăm chú, mở miệng hỏi: Nếu như vậy thì ngươi nói cho cô biết, là ai cho ngươi lá gan dám chiêu trai lơ? Hơn nữa còn là một vạn!
What?
Một vạn trai lơ?
Mặt Lạc Tử Dạ tối sầm, lập tức phản ứng lại! Vươn tay đập móng lợn của hắn xuống.
Tất nhiên, hành vi mạo phạm này của nàng khiến không khí quanh người hắn giảm xuống nhanh chóng. Lạc Tử Dạ không tự giác được đánh một cái rùng mình, nhưng lời nói ra lại thập phần rõ ràng, trật tự: Ai nói gia muốn chiêu một vạn trai lơ? Phụ hoàng hạ lệnh cho gia thành lập Thần Cơ Doanh, đương nhiên, là công của gia đã nói dối hơn nửa ngày mới thuyết phục được phụ hoàng giao cho gia quyền, cho phép gia được thành lập. Cho nên sau khi trở về bổn thái tử liền cho người chiêu binh, việc này cùng chiêu trai lơ như miệng ngươi có cái lông gì quan hệ không?
Vừa nói ra lời này, trong lòng Lạc Tử Dạ cũng có chút bực bội, nếu nàng mà biết là ai nói cho hắn biết, làm hại nàng bị hắn chỉnh thành như vậy thì nàng nhất định sẽ lột quần của hắn, đem hắn treo lên đánh!
Ý tưởng của Lạc Tử Dạ vừa ra, Diêm Liệt đanh đứng canh ở cửa không hiểu tại sao lại thấy rùng mình, quần đang được buộc chặt cũng có cảm giác như bị lột xuống!
Bất quá, Lạc Tử Dạ cũng không khỏi cảm thấy kì quái, liền tính là cho dù nàng chiêu trai lơ thật thì liên qua gì đến chuyện của hắn? Hắn tức giận cái lông gì? Chẳng lẽ trước khi nàng chiêu trai lơ không có thông báo cho hắn trước, để người có quyền hạn cao nhất như hắn phê chuẩn cho nên hắn cảm thấy nàng không tôn trọng hắn, vì thế nên mới nổi giận?
Nàng nói như vậy, nên Nhiếp Chính Vương điện hạ hơi sửng sốt một chút, sau đó mới xem như miễn cưỡng hiểu được. Chẳng lẽ chuyện này là do Diêm Liệt nghe lầm?
Nhưng, Diêm Liệt hẳn là sẽ không phạm sai lầm như vậy, vậy thì chỉ có...
Nhiếp Chính Vương điện hạ bỗng nhiên tới gần, cắn nhẹ lên chóp mũi nàng, khiến Lạc Tử Dạ run nhẹ. Thần trí hỗn loạn mất một hồi, lúc này Nhiếp Chính Vương điện hạ mới mở miệng hỏi: Chiêu binh? Yêu cầu chiêu binh là gì?
Trước động tác thập phần ái muội của hắn, tâm trí của Lạc Tử Dạ đã sớm loạn thành một đoàn, vì thế nên đem hết những yêu cầu cùng tính toán của mình ra nói ra một lượt.
Nhiếp Chính Vương điện hạ sau khi nghe xong thì mày rậm nhăn lại, nhìn mặt của Lạc Tử Dạ không biết nói cái gì mới tốt. Nhưng sự thực thì tức giận của hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, cuối cùng mới chầm chậm đánh giá: Lần chiêu binh này, một người ngươi cũng không chiêu được!
A? Cái gì? Vì sao? Lạc Tử Dạ ngẩng đầu lên hỏi: Không lẽ ngươi lại định phá hư chuyện của ta?
Hắn cười nhạo một tiếng, tiếng cười thập phần cuồng ngạo, tuy rằng tức giận đã tán đi một chút nhưng cũng không đủ để thay đổi quyết định muốn trừng phạt tiểu tử này của hắn! Nàng tay to nâng lên đặt trên vạt áo của nàng, âm thanh từ tính cũng miệt nhiên vang lên: Thái tử không lẽ không cảm nhận được, với cái thanh danh đã sớm bết bát kia của ngươi, lại cộng thêm cái điều kiện thì có được mấy người dám đứng ở cửa lớn của ngươi hưởng ứng lệnh triệu tập?
Lạc Tử Dạ nghẹn một hồi, hơi nghiêng đầu suy nghĩ, quả đúng là như vậy thật!
Nhưng là, chuyện này cùng với việc hắn lột quần áo nàng có quan hệ khỉ gì không? Vừa nghĩ vậy, Lạc Tử Dạ nhanh chóng gạt tay của hắn xuống: Ngươi lại muốn làm cái gì?
Bị Lạc Tử Dạ dùng tay gạt ra, Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng không so đo mà trực tiếp thoát quần áo của chính mình. Lạc Tử Dạ vừa thấy vậy thì ngay lập tức cảm thấy không đúng, quay đầu định chạy. Nhưng bất hạnh thấy, không biết vấp phải cái gì khiến Lạc Tử Dạ ngã xuống bên cạnh, ống quần cũng bỗng nhiên bị hắn kéo lấy.
Vì thế... quần trong bị lỏng, tụt xuống hơn phân nửa!
Vì thế, mặt Lạc Tử Dạ tối sầm, hai căn mì sợi trước mắt cứ thế tuôn ra! Nhanh chóng quay đầu lại xách quần lên, sau đó quay đầu tiếp tục chạy.
Còn chưa chờ Lạc Tử Dạ cao hứng, Nhiếp Chính Vương điện hạ đã cười nhạo một tiếng, giơ tay lên.
Vì thế, Lạc Tử Dạ vừa chạy đến phía sau điện thì bị một lực lượng phi thường cường đại hấp lại, muốn đem nàng kéo về.
Lạc Tử Dạ không nói hai lời, lập tức ôm chặt lấy cây cột bên cạnh, chết cũng không buông! Nhưng là nội lực của hắn quá mức cường đại, làm nàng cảm thấy như có mấy chục trận gió bão, muốn đem nàng hút về phía hắn!
Nhưng, chuyện buồn ở đây chính là, dù cho nàng có cố gắng ôm cột chặt đến đâu thì cái quần trong lỏng lẻo của nàng cứ thế rời nàng mà đi....
Sự tức giận trong mắt hắn tự nhiên Lạc Tử Dạ cũng nhìn ra được, cũng như nàng đã đoán ra được ý định động thủ của hắn!
Nhưng cũng không biết vì sao mà hắn chỉ giơ tay lên cao, không hề có thêm bất kì động tác nào, hơn nữa lại còn dùng ánh mắt cực kì phức tạp nhìn nàng, nếp gấp giữa hai hàng lông mày càng sâu hơn vài phần, tựa như đang khốn đốn, do dự cũng tựa như đang hoài nghi!
Người động tâm chính là hắn?
Chính xác, bắt đầu từ tiệc mừng thọ ở hoàng cũng ngày trước, tại thời điểm nắm lấy cổ của Lạc Tử Dạ ở trong tay, lúc nàng thà rằng có chết cũng không muốn uốn gối trước hắn, có lẽ hắn đã động tâm với nàng từ khi ấy! Nhưng mà hắn lại không chịu thừa nhận, tựa như một tên ngốc, cho tới khi... chậm rãi cố tình tới gần nàng, thậm chưa gắn cho nàng cái mác là sủng vật của hắn, nhưng đến cuối cũng tình huống vẫn không thể thấy đổi được!
Chuyện bất ngờ này khiến hắn có điểm hoang mang, không nắm bắt được! Mọi chuyện thế nhưng lại bị lệch ra khỏi quỹ đạo, thậm chí còn làm cho Lạc Tử Dạ càng ngày càng chán ghét hắn thêm!
Nếu như hắn hỏi ra lời thì Lạc Tử Dạ chắc chắc sẽ cấp cho hắn một cái đáp án phi thường toàn diện, hơn nữa còn hung hăng chỉ tay vào mũi hắn, chậm rãi cố tình tới gần nàng? Đùa ta sao? Ngươi chính là một tên thích tìm phiền toái, lúc thì bắt lão tử đi xoát tường, chốc lát lại bắt lão tử đi bê đỉnh! Hơn nữa, ánh mắt nhìn lão tử của ngươi cũng không giống như đang nhìn một con người, khinh miệt ngạo mạn như thế, xem gia không khác súc vật là bao! Ngươi xác định là đang khinh bỉ ta tới cực điểm mà là tới gần?
Tất nhiên, nếu hiện tại Diêm Liệt có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ không chút do dự mà trả lời lại Lạc Tử Dạ, nếu trước mặt vương là người mà vương chán ghét thì chắc chắn đã bị làm thịt từ sớm, bởi vì trong mắt vương những người còn có thể tồn tại là những người hợp lý... còn những người hắn chán ghét mà vẫn còn tồn tại là không hợp lý! Mà vương nếu thật sự chán ghét thái tử thì làm gì có chuyện có tâm tư đi tìm thái tử gây phiền toái, đã sớm giết thái tử không biết bao nhiêu lần rồi!
Chính là, không có nếu...
Phượng Vô Trù không hỏi ra chuyện này tất nhiên Lạc Tử Dạ cũng sẽ không thể trả lời, Diêm Liệt cũng không thể đáp lại được, cho nên Nhiếp Chính Vương điện hạ là đang tự thân một mình rối rắm.
Trong lúc hắn vẫn còn đang bận rối rắm thì Lạc Tử Dạ liếc mắt nhìn tay của hắn, ngữ khí không có chút nào tốt: Nhiếp Chính Vương điện hạ, một chưởng này ngươi nghĩ đánh như nào? Nếu không, trước khi đánh ngươi thông báo cho gia một tiếng, tốt xấu gì gia cũng tránh được một chút!
Lời này của Lạc Tử Dạ mang theo một chút tức giận, bất luận người nào, động một chút là có người đến tìm phiền toái, thậm chưa còn thường xuyên uy hiến đến sinh mạng của mình, thì ai cũng không thể cao hứng nổi! Nhưng cố tình người này lại đã từng giúp đỡ nàng, nàng vẫn còn đang thiếu người ta nhân tình, cho nên nàng có thể đi trả thì Hiên Thương Dật Phong hãm hại, Long Ngạo Địch tính kế, nhưng lại không thể đi nghiêm túc đi thu thập Phượng Vô Trù, đây cũng coi như là một cách chịu đựng!
Đầu tiên là không thể hiểu được hắn tra hỏi chuyện tuyển chọn trai lơ, sau đó lại bị hắn ném vào trong nước ép phải nói thật, giờ lại sắp bị hắn đánh cho một chưởng uy hiếp đến sinh mệnh, trừ bỏ chửi bậy ra thì không còn gì để nói nữa rồi.
Lời nói này của nàng cũng tương đương lại thêm một lần nữa khiêu khích hắn, việc này làm Nhiếp Chính Vương điện hạ đã cố gắng áp được lửa giận xuống lại tiếp tục bị khơi dậy.
Nhưng mà, trong lúc tức giận như này, đáng lý ra là phải đánh vào người nàng một chưởng, thế nhưng bàn tay hắn bỗng nhiên lại thấy đổi quỹ đạo, gắt gao chế trụ eo của Lạc Tử Dạ.
Âm thanh nguy hiểm, ma mị lại từ tính mang theo tức giận cơ hồ thấu lên vành tai Lạc Tử Dạ, làm cho Lạc Tử Dạ hơi rùng mình: Lạc Tử Dạ, hôm nay cô tính toán làm cho ngươi hiểu được, ngỗ nghịch cô, làm cô tức giận thì phải trả giá bằng đại giới!
Lời này của hắn vừa ra thì bàn tay to của hắn bỗng nhiên kéo mạnh.
Âm thanh vải dệt bị ma sát truyền đến, quần của Lạc Tử Dạ cứ vậy bị người ta lột ra! Cũng may là nàng còn mặc thăm một cái quần lót cùng trung quần, cũng không đến mức bị lộ chân, nhưng việc này cũn không khiến Lạc Tử Dạ bình tĩnh được, không, không chỉ là không bình tĩnh, mà là Lạc Tử Dạ nàng đang sắp điên lên rồi! Một tay giữ chặt dây quần, tay còn lại liều mạng đẩy hắn, thậm chưa còn kết hợp với đá chân: Mẹ nó! Ngươi tránh ra! Muốn làm gì...
Đậu má, cái tên hâm này có phải có tật xấu hay không? Chọc giận hắn cùng kéo quần nàng có quan hệ cái lông gì đến nhau không?
Nhìn nàng vừa đá chân tay vừa gào lên, lãnh ý trong mắt Nhiếp Chính Vương điện hạ càng sâu thêm, mắt nhìn nàng chằm chằm! Âm thanh lãnh lùng từ tính, nồng đậm tính xâm lược, trầm giọng nói: Ngươi cảm thấy cô đang muốn làm gì?
Hắn vừa trầm giọng nói vừa áp vẫn về phía Lạc Tử Dạ khiến nàng dựa lưng về phía bồn tắm.
Hơn nữa, khoảng cách giữa hai người càng xích lại gần thêm.
Lửa giận trong lòng Nhiếp Chính Vương điện hạ càng ngày càng bùng to lên. Hắn lần nữa phải chịu đựng thêm sự hồ nháo của tên tiểu tử này, thậm chí còn bố trí sau lưng của hắn, lại ghét bỏ hắn mọi lúc mọi nơi! Vì nàng hắn đã làm rất nhiều chuyện thế nhưng lại không thèm cảm ơn hắn một câu, còn mang đến cho hắn biết chuyện chiêu trai, thậm chí còn cầm đồ của nữ nhân đến vũ nhục hắn! Hắn mà không tức giận mới là chuyện lạ.
Tình cảnh trước mặt này khiến Lạc Tử Dạ mạc danh sợ hãi, nâng mắt nhìn hắn, mở miệng an ủi: Phượng Vô Trù, ta biết rằng gần đây ngươi đang thất tình! Nhưng mà ngươi vẫn nên bình tĩnh một chút, không cần như vậy được không? Lão tử là nam nhân! Nam nhân cùng nam nhân không phải là đang đùa giỡn nhau sao? Liền tính ngươi kích động như vậy là do bị thất tình đả kích đến nhưng cũng không cần đem bản thân ngươi phát triển theo khuynh hướng đoạn tụ như vậy!
Trong lúc nói ra lời này, Lạc Tử Dạ một tay che chở cái quần của mình, một tay tỏ vẻ thông cảm vỗ vỗ bả vai của hắn, tròng mắt cũng suýt nữa thì xuất hiện nước mắt....
Lời này của Lạc Tử Dạ khiến Nhiếp Chính Vương điện hạ hơi sửng sốt một chút, mắt hơi nheo lại, đôi tay chống ở hai bên sườn của Lạc Tử Dạ. Chưa xuống gần hơn một chút, chóp mũi cơ hồ gần chậm đến chóp mũi nàng, trầm giọng nói: Ai nói với ngươi là cô thất tình!
Sao hắn lại không biết bên ngoài có tin vịt như vậy?
Lạc Tử Dạ nuốt nước miếng, tay giữ quần càng nắm chặt thêm vài phần, kiên cường mà nàng khó khăn lắm mới giữ được một chút lại bị hành vi của hắn dọa cho mất gần hết! Sau khi nghiêm túc chỉnh đốn lại dây quần,
Lạc Tử Dạ mới mở miệng nói: Chẳng lẽ không phải sao? Công chúa Vô Ưu không phải sắp thành hôn sao? Từ lúc tin tức nàng thành hôn được truyền tới thì ngươi chưa giây phút nào là bình thường, lúc đầu là muốn ta theo sau đó là phi lễ như bây giờ! Đây không phải là bị kích thích thì là cái gì?
Đúng vậy, ở trong mắt của Lạc Tử Dạ thì hành vi mấy thân vận nàng mấy ngày nay của hắn là do bị kích thích tạo nên!
Lời của Lạc Tử Dạ vừa ra, mắt của Nhiếp Chính Vương điện hạ xoẹt qua một tia không thể tưởng tượng được, hai đầu lông mày xuất hiện nếp gấp quen thuộc, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu mới mở miệng nói: Ngươi cho rằng hành vi thân cận của cô với ngươi hoàn toàn là do thất tình? Bởi vì công chúa Vô Ưu sắp thành hôn?
Hắn cư nhiên lại không nghĩ tới tên tiểu tử này lại có khả năng liên tưởng kinh khủng như vậy!
Lạc Tử Dạ vẫn nhìn hắn nãy giờ, cảm thấy nàng và hắn gần nhau như vậy khiến cho nàng cảm thấy nguy hiểm cùng khẩn trương. Răng ngà cắn môi, dùng đến không ít dũng khí nhìn hắn bằng một ánh mắt xem thường: Nếu không phải là như vậy thì chẳng lẽ ngươi bỗng nhiên coi trọng ta, cho nên mới thấy đổi tính hướng, tính toán làm một tên đoạn tụ?
Lời này của Lạc Tử Dạ khiến thần sắc của Nhiếp Chính Vương điện hạ hơi đơ ra, có chút không được tự nhiên.
Sau một lúc lâu khoé môi tà vọng của hắn mới hơi nâng lên, hơi thở dọa người vẫn chưa có tiêu tán, môi mỏng phun ra hai chữ: Không phải!
Không phải? Lạc Tử Dạ hơi sửng sốt, không phải cái gì? Không phải bị Vô Ưu công chúa kích thích hay vân cuộng không phải tính toán thấy đổi tính hướng? Lạc Tử Dạ cảm thấy hắn phủ nhận cái nào cũng đều được, chỉ cần đừng tiếp tục hù dọa nàng, nếu như nàng có chim nhỏ thì lúc hắn tụt quần nàng thì có khi nàng còn phấn khởi đem hắn đè lại, nói không chừng người đánh lén hoa cúc trước còn là nàng, nhưng vấn đề là nàng không có, hết thảy đều trở nên ưu thương!
Nhưng mà, Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng ý thức được một vấn đề.
Đôi mắt nheo lại, mang theo hương vị nguy hiểm, quét mắt nhìn Lạc Tử Dạ trầm giọng hỏi: Cho nên, xem như ngươi là đang đặc biệt hỏi thăm tin tức của cô?
Vừa hỏi như vậy, tâm tình của hắn cũng tốt lên không ít, tức giận trong lòng cũng tan đi phần nào.
Lạc Tử Dạ định nói không phải, trong lúc vô tình nghe người ta nhắc tới nên nàng mới thuận miệng hỏi một câu, nhưng lời phủ nhận này của nàng mới chỉ lên tới bên miệng, nhìn thần sắc nguy hiểm của hắn, lời nói chỉ có thể mắc lại ở cổ họng. Vì thế, nàng gật gật đầu, lời nói trái với lương tâm: Đúng vậy, quan hệ của chúng ta tuy rằng không được tốt lắm, nhưng ta lại cảm thấy chính mình cũng nên quan tâm ngươi một chút!
Vừa nói xong lời này, nàng lại cảm thấy lạnh lẽo trong mắt hắn cơ hồ tăng thêm vài phần. Việc này làm Lạc Tử Dạ cảm thấy thắc mắc trong lòng, chẳng lẽ là do nhân sinh của hắn quá tịch mịch, cho nên hy vọng có người quan tâm? Là cầu người che chở, cầu quan tâm...?
Chờ nàng nói hết lời, Nhiếp Chính Vương điện hạ chợt nắm chặt lấy càng của Lạc Tử Dạ, ánh mắt lãnh lẽo nhìn Lạc Tử Dạ chăm chú, mở miệng hỏi: Nếu như vậy thì ngươi nói cho cô biết, là ai cho ngươi lá gan dám chiêu trai lơ? Hơn nữa còn là một vạn!
What?
Một vạn trai lơ?
Mặt Lạc Tử Dạ tối sầm, lập tức phản ứng lại! Vươn tay đập móng lợn của hắn xuống.
Tất nhiên, hành vi mạo phạm này của nàng khiến không khí quanh người hắn giảm xuống nhanh chóng. Lạc Tử Dạ không tự giác được đánh một cái rùng mình, nhưng lời nói ra lại thập phần rõ ràng, trật tự: Ai nói gia muốn chiêu một vạn trai lơ? Phụ hoàng hạ lệnh cho gia thành lập Thần Cơ Doanh, đương nhiên, là công của gia đã nói dối hơn nửa ngày mới thuyết phục được phụ hoàng giao cho gia quyền, cho phép gia được thành lập. Cho nên sau khi trở về bổn thái tử liền cho người chiêu binh, việc này cùng chiêu trai lơ như miệng ngươi có cái lông gì quan hệ không?
Vừa nói ra lời này, trong lòng Lạc Tử Dạ cũng có chút bực bội, nếu nàng mà biết là ai nói cho hắn biết, làm hại nàng bị hắn chỉnh thành như vậy thì nàng nhất định sẽ lột quần của hắn, đem hắn treo lên đánh!
Ý tưởng của Lạc Tử Dạ vừa ra, Diêm Liệt đanh đứng canh ở cửa không hiểu tại sao lại thấy rùng mình, quần đang được buộc chặt cũng có cảm giác như bị lột xuống!
Bất quá, Lạc Tử Dạ cũng không khỏi cảm thấy kì quái, liền tính là cho dù nàng chiêu trai lơ thật thì liên qua gì đến chuyện của hắn? Hắn tức giận cái lông gì? Chẳng lẽ trước khi nàng chiêu trai lơ không có thông báo cho hắn trước, để người có quyền hạn cao nhất như hắn phê chuẩn cho nên hắn cảm thấy nàng không tôn trọng hắn, vì thế nên mới nổi giận?
Nàng nói như vậy, nên Nhiếp Chính Vương điện hạ hơi sửng sốt một chút, sau đó mới xem như miễn cưỡng hiểu được. Chẳng lẽ chuyện này là do Diêm Liệt nghe lầm?
Nhưng, Diêm Liệt hẳn là sẽ không phạm sai lầm như vậy, vậy thì chỉ có...
Nhiếp Chính Vương điện hạ bỗng nhiên tới gần, cắn nhẹ lên chóp mũi nàng, khiến Lạc Tử Dạ run nhẹ. Thần trí hỗn loạn mất một hồi, lúc này Nhiếp Chính Vương điện hạ mới mở miệng hỏi: Chiêu binh? Yêu cầu chiêu binh là gì?
Trước động tác thập phần ái muội của hắn, tâm trí của Lạc Tử Dạ đã sớm loạn thành một đoàn, vì thế nên đem hết những yêu cầu cùng tính toán của mình ra nói ra một lượt.
Nhiếp Chính Vương điện hạ sau khi nghe xong thì mày rậm nhăn lại, nhìn mặt của Lạc Tử Dạ không biết nói cái gì mới tốt. Nhưng sự thực thì tức giận của hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, cuối cùng mới chầm chậm đánh giá: Lần chiêu binh này, một người ngươi cũng không chiêu được!
A? Cái gì? Vì sao? Lạc Tử Dạ ngẩng đầu lên hỏi: Không lẽ ngươi lại định phá hư chuyện của ta?
Hắn cười nhạo một tiếng, tiếng cười thập phần cuồng ngạo, tuy rằng tức giận đã tán đi một chút nhưng cũng không đủ để thay đổi quyết định muốn trừng phạt tiểu tử này của hắn! Nàng tay to nâng lên đặt trên vạt áo của nàng, âm thanh từ tính cũng miệt nhiên vang lên: Thái tử không lẽ không cảm nhận được, với cái thanh danh đã sớm bết bát kia của ngươi, lại cộng thêm cái điều kiện thì có được mấy người dám đứng ở cửa lớn của ngươi hưởng ứng lệnh triệu tập?
Lạc Tử Dạ nghẹn một hồi, hơi nghiêng đầu suy nghĩ, quả đúng là như vậy thật!
Nhưng là, chuyện này cùng với việc hắn lột quần áo nàng có quan hệ khỉ gì không? Vừa nghĩ vậy, Lạc Tử Dạ nhanh chóng gạt tay của hắn xuống: Ngươi lại muốn làm cái gì?
Bị Lạc Tử Dạ dùng tay gạt ra, Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng không so đo mà trực tiếp thoát quần áo của chính mình. Lạc Tử Dạ vừa thấy vậy thì ngay lập tức cảm thấy không đúng, quay đầu định chạy. Nhưng bất hạnh thấy, không biết vấp phải cái gì khiến Lạc Tử Dạ ngã xuống bên cạnh, ống quần cũng bỗng nhiên bị hắn kéo lấy.
Vì thế... quần trong bị lỏng, tụt xuống hơn phân nửa!
Vì thế, mặt Lạc Tử Dạ tối sầm, hai căn mì sợi trước mắt cứ thế tuôn ra! Nhanh chóng quay đầu lại xách quần lên, sau đó quay đầu tiếp tục chạy.
Còn chưa chờ Lạc Tử Dạ cao hứng, Nhiếp Chính Vương điện hạ đã cười nhạo một tiếng, giơ tay lên.
Vì thế, Lạc Tử Dạ vừa chạy đến phía sau điện thì bị một lực lượng phi thường cường đại hấp lại, muốn đem nàng kéo về.
Lạc Tử Dạ không nói hai lời, lập tức ôm chặt lấy cây cột bên cạnh, chết cũng không buông! Nhưng là nội lực của hắn quá mức cường đại, làm nàng cảm thấy như có mấy chục trận gió bão, muốn đem nàng hút về phía hắn!
Nhưng, chuyện buồn ở đây chính là, dù cho nàng có cố gắng ôm cột chặt đến đâu thì cái quần trong lỏng lẻo của nàng cứ thế rời nàng mà đi....
/93
|