Edit: mô mô
Hắn lại lần nữa xuất kích, lực hấp thụ so với ban nãy còn lớn hơn. Nhưng Lạc Tử Dạ đã sớm có phòng bị, không chút do dự nắm lấy cái ghế bên cạnh quăng về phía hắn.
Vì thế, băng ghế cứ vậy bị coi thành vật thế mạng của Lạc Tử Dạ, bị hấp về phía Phượng Vô Trù.
Lạc Tử Dạ nhanh chóng chạy vội ra cửa, nhưng cửa thì đã bị Diêm Liệt đóng lại từ sớm, đẩy mãi của không mở ra, con mẹ nó chứ! Sau khi thầm mắng một tiếng, xoay đầu nhìn thấy người nào đó đang từng bước tới gần, hơn nữa, quan trọng nhất là hắn không mặc quần áo, máu mũi cùng nước dãi nhanh chóng muốn chảy dàn dụa, không dám nhìn xuống phía dưới, chỉ có ông trời mới biết được là nàng đã cực khổ khắc chế không được lộ ra thú tính như thế nào!
Lúc này, Phượng Vô Trù mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá nàng. Quần áo ướt sũng, lộ ra một phần da thịt, nhưng trước ngực lại tựa như đang bọc thêm một tầng vải, nhưng lại quá dầy khó có thể nhìn ra nó là cái gì! Khôn lẽ bị thương ở ngực nên nàng mới bọc bằng băng vải?
Hắn vừa nghĩ như vậy lại vừa cúi đầu xuống nhìn.
Thấy quần lót của nàng phồng lên một khối, nhưng cũng không biến thành cái lều trại nhỏ, cũng đã nói lên lúc bọn họ náo loạn, Lạc Tử Dạ không hề động tình dù chỉ một chút! Nhận thức này làm Nhiếp Chính Vương điện hạ có chút không vui!
Nhưng Lạc Tử Dạ làm gì quản hắn vui hay không vui, sau khi phát đủ hoa si, liền quay đầu lại nhìn khắp nơi một lượt, thực nhanh chóng thấy được cái cửa sổ, vì thế túm lấy bình hoa ở bên cạnh, ném về phía hắn.
Phượng Vô Trù hơi hơi giơ tay, bình hoa lập tức bị một cỗ kình phong với hình chặn lại, đập cho nát bấy. Thấy vậy, Lạc Tử Dạ một đường chạy vội, trong lúc chạy, phàm là vật gì trong tầm tay là cầm lên ném về phía hắn. Mà những thứ kia một kiện lại một kiện đều bị nội lực của hắn phá hủy. Toàn bộ đồ vật trong đại điện, hơn phân nửa là bị phá hủy hoàn toàn. Sau một hồi lăn lộn vất vả, Lạc Tử Dạ mang theo quần lót cùng bộ trung y ướt sũng trên người thành công nhảy ra khỏi cửa sổ.
Thấy vậy, ma đồng của Nhiếp Chính Vương điện hạ rùng mình, tính toán duỗi tay đem nàng bắt lại.
Lạc Tử Dạ bỗng nhiên quay đầu nhìn vào hắn, hoa đào mắt mị ra tức giận, tức giận nói với hắn: Phượng Vô Trù, ngươi cho rằng ngươi dùng sức mạnh thì có thể đoạt được cái gì? Được ta, hay vẫn là được đến sự thần phục của ta?
Lời này của Lạc Tử Dạ vừa ra, bàn tay đang tính toán làm loạn của Nhiếp Chính Vương điện hạ bỗng dừng lại ở giữa không trung. Bởi vì hắn thấy được rất rõ ràng, lúc nói ra lời này, chán ghét trong mắt nàng không thèm che lấp dù chỉ một chút! Trong lòng hắn như có gai ngọn đang từng chút từng chút đâm vào.
Mỗi lần đâm kia tựa như thấy máu.
Mãnh liệt trong mắt trong phút chốc tan biến. Đôi mắt khoá chặt lấy hình ảnh của nàng, âm thanh từ tính do dự ở trong cổ họng một lúc lâu cũng không phun ra được một câu.
Hắn rõ ràng bất luận hắn có nói gì thì cũng không thể thay đổi được sự chán ghét trong mắt của nàng. Có lẽ chỉ có thể đẩy quan hệ của hai người đi xa hơn!
Ban đầu, hắn không thèm để bụng mấy việc như thế này, chỉ cần hắn cao hứng là được, Lạc Tử Dạ có vui vẻ hay là không vui vẻ thì lại không hề nằm trong suy tính của hắn! Chỉ cần hắn muốn, nghĩ đoạt lấy liền nhanh chính chạy đi đoạt! Nhưng giờ phút này, khi nhìn vào đôi mắt hạnh đang tràn ngập chán ghét đối với hắn của nàng, làm hắn như bị cái gì lấp kín trong lòng, cả người như bị chế trụ, không thể tiếp tục tuỳ hứng mà làm!
Lạc Tử Dạ thấy hắn không hé răng, nhưng lại ở trong dự liệu của nàng, khiến hắn tạm thời ngưng lại động tác, Lạc Tử Dạ lập tức cúi người nhảy ra ngoài.
Sau đó che lại trung y, giống như điên chạy thật xa.
Sau khi chạy ra xa được vài bước, Lạc Tử Dạ cúi đầu nhìn quần lót. May mắn là nàng đã lo lắng trước ngày nào đó tên Phượng Vô Trù hỗn đản kia nổi lên thú tính sờ quần nàng nên đã kịp thời phóng bị, nhét nửa thanh và tím đã héo mấy ngày vào quần, nghĩ cũng thật sự bất hạnh, thực lực không đủ nên không thể ngăn cản được hành vi biến thái của hắn, chỉ là hắn mới tuỳ tay sờ một cái nên chắc cũng chưa kịp phát hiện ra sơ hở!
Đây cũng coi như là hạ sách cuối cùng của Lạc Tử Dạ để đối phó với Nhiếp Chính Vương điện hạ! Cũng còn may là lúc ở trong bể tắm, cà tím không bị rơi ra ngoài.
Đây đúng là quả các tín anh dũng kiên cường, đáng được sử sách ngợi ca!
Lạc Tử Dạ duỗi tay điều chỉnh lại cà tím....
Đám người Diêm Liệt đang đứng canh ngoài cửa điện, thấy Lạc Tử Dạ quần áo xộc xệch nhảy ra từ cửa sổ.... mà Lạc Tử Dạ lại không biết vì cái gì lại dừng lại một chút, cúi đầu nhìn quần lót của chưa chính mình, thậm chưa còn duỗi tay mân mê cái gì.... làm cho Diêm Liệt hắn cảm thấy hơi ngượng ngùng!!
Điều chỉnh tốt cà tím, Lạc Tử Dạ tính toán tiếp tục chạy! Thừa dịp Phượng Vô Trù lúc này vẫn còn đang quang loã, nàng phải nhanh chính rời khỏi đây, tin chắc rằng hắn cũng sẽ không loã thể mà chạy ra bắt nàng được! Mà, Diêm Liệt nhìn thoáng qua đại môn đang đóng chặt, lại nhìn một cái về phía Lạc Tử Dạ rõ ràng là đang muốn chạy trốn, hắn có chút do dự, không biết là có nên ngăn nàng lại không?
Phượng Vô Trù còn chưa mở miệng phân phó nên Diêm Liệt hắn không dám vọng động!
Vì thế Lạc Tử Dạ cứ vậy an toàn chạy ra đến cửa lớn Nhiếp Chính Vương Phủ. Thời điểm Lạc Tử Dạ vừa chạy đến cửa, tẩm cung của Phượng Vô Trù rốt cuộc cũng động, ấn đường Lạc Tử Dạ nhảy dựng lên, phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn. Giờ phút này hắn chỉ mặc một cái áo trong màu đen, đai lưng lỏng lẻo, vạt áo hơi mở, làm Lạc Tử Dạ nhộn nhạo một trận, nhưng cũng nhanh chóng bị áp chế xuống dưới, thấy thế là lửa giận!
Hắn nhìn nàng, vẫn tư thái cao cao tại thượng như cũ, nhìn nàng mà không nói.
Mà Lạc Tử Dạ vốn dĩ đã bị hắn chọc cho nghẹn một bụng lửa giận, khiến cả người nàng chật vật. Vốn đã giận đến cùng cực lại nhìn thấy bộ dáng điềm nhiên đáng giận này khiến Lạc Tử Dạ càng thêm sôi máu. Nàng càng hận chính bản thân mình hơn khi không hề phòng bị đến gặp hắn. Lạc Tử Dạ đứng ở cửa lớn, duỗi tay chỉ vào mặt hắn nói: Phượng Vô Trù, hôm nay lão tử liền ở nơi này thề, lão tử nếu như tiếp tục tới nơi này của ngươi, lão tử nhất định sẽ phát sóng trực tiếp ăn tường!
Vừa nói xong câu đó, Lạc Tử Dạ nhanh chóng quay đầu định đi.
Một kiện áo gấm to rộng nhanh chóng bay đến khoác trên người Lạc Tử Dạ. Lạc Tử Dạ sửng sốt quay đầu nhìn hắn một cái, thấy được ma đồng của hắn đang nhưng khoá nàng, ánh mắt vẫn cuồng ngạo như cũ, nhưng nàng vẫn chưa thể nhìn thấu được tâm tư của hắn, thực phức tạp!
Lạc Tử Dạ đưa mắt quan sát kiện áo gấm đang khoác trên người, hung hăng cười lạnh một phen.
Vươn tay dật áo ném xuống đất, cười lạnh đi ra cửa. Hắn cho rằng nàng là tiểu hài tử? Đánh một cái cấp một viên kẹo đường, nghĩ nàng phấn chấn khoác áo của hắn mới đi, hơn nữa còn mang tâm đội ơn, nói với chính mình Phượng Vô Trù cũng không tệ lắm?!
Hành vi của Lạc Tử Dạ khiến ma đồng Nhiếp Chính Vương điện hạ nheo lại, khí tức áp bách quen thuộc lại hiện lên.
Lông mày Diêm Liệt cũng nhiều lại thành một đoàn, hành vi trước mắt của thái tử chẳng khác nào đem quan tâm của vương ném tới trên mặt đất. Suy nghĩ này càng làm cho y cảm thấy kì quái, không biết vương đã làm gì lại có thể khiến cho thái tử tức giận thành bộ dáng này? Diêm Liệt không nhịn được mà đưa mắt nhìn trộm Phượng Vô Trù bên cạnh...
Nhiếp Chính Vương điện hạ nguyên bản cũng đang tức giận, đang nghĩ không biết có nên đem tên tiểu tử kia tóm về, hảo hảo giáo huấn một hồi, lại bất ngờ nhận được ánh mắt như vậy của Phượng Vô Trù.
Ấn đường của hắn nhảy dựng, trầm giọng hỏi: Ngươi cảm thấy là cô sai?
Diêm Liệt sắc mặt trầm một chút, mở miệng nói: Ở thiên diệu hay là toàn trên toàn bộ đại lục này, ngài là vương, lời nói của ngài chính là chuẩn tắc, đây là người trong thiên hạ đều công nhận, tất nhiên ngài không sai! Chỉ là thuộc hạ cảm thấy, tuy rằng tính tình thái tử không tốt, nhưng cũng tuyệt đối không hề xấu, so với người khác, hắn thực dễ nói chuyện. Hơn nữa hắn lại yêu thích mỹ nam tử, cho dù quan hệ của ngài và hắn khẩn trương nhưng ở dưới tình huống bình thường, khi nhận được quan tâm của ngài hắn hẳn sẽ nhảy nhót một phen. Nhưng theo tình hình hiện tại, hắn... trông như thực sự tức giận!
Cho nên, rốt cuộc ngài đã làm gì khiến hắn tức giận như vậy?
Phượng Vô Trù bắt tay ở phía sau người, bình tĩnh nhìn cửa một hồi lâu, còn có, nhìn luôn cả kiện áo gấm vừa bị nàng ném xuống.
Nghe Diêm Liệt phân tích, hắn không biết là tức giận của hắn đã tăng lên hay mất đi nữa! Lạc Tử Dạ, quả thật chính là kiếp số của hắn! Giết không được, không động được, hiện tại hắn muốn xuống tay hay đánh cũng không xong! Lại thêm việc khi hắn đang đứng tại đây, tiểu tử kia cư nhiên lại đem quan tâm của hắn ném xuống đất, không thèm để tâm mà quay đầu đi, hắn quả thực....
Diêm Liệt nhìn bộ dáng sâu lắng của Nhiếp Chính Vương điện hạ, ho khan một tiếng, nhịn không được nhắc nhở hắn một việc: Vương, thuộc hạ muốn nói cho ngài, thiên diệu duy nhất khác hơn vương gia, cũng chính là phụ thân ngài, tuy rằng đã lâu không thích quản đến chuyện triều đình, vừa ra ngoài là nửa năm không về. Nhưng lão vương gia lại là người cao thượng, hẳn là sẽ không thể tiếp thu được nhi tử của mình cùng một người nam nhân....
Nói tới đây, ấn đường Phượng Vô Trù cũng nhảy lên một chút.
Duỗi tay xoa đầu lông mày, trầm giọng nói: Đây là chuyện của cô! Cho dù là phụ vương cũng không thể nhúng tay được!
Diêm Liệt: .... Tốt thôi, nên nhắc hắn cũng đã nhắc nhở rồi, vương muốn tiếp tục hãm vào thì cứ việc hãm tiếp đi, nếu lão vương gia trở về ôm gia phả Phượng gia, một khác hai nháo đòi thắt cổ, không bên trách y không nhắc nhở!
Lạc Tử Dạ cực kì ngưu bức đem áo gấm Phượng Vô Trù đưa ném xuống đất, cứ vậy mà an an ổn ổn ra khỏi được của lớn Nhiếp Chính Vương phủ.
Đi ra xa được một đoạn, gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến Lạc Tử Dạ không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Cả người ướt dầm dề rốt cuộc cũng cảm nhận được rét lạnh, trong lòng cảm thấy hối hận không thôi, muốn ngưu bức cũng phải chú ý xem có đủ sức khoẻ không a, cứ vậy mà ném áo của hắn xuống đất, giờ chết lạnh thì biết tìm ai khóc đây?
Vừa nghĩ vậy, Lạc Tử Dạ lập tức cảm thấy được xung quanh đang có người đến gần.
Mà người nọ cũng không tính toán ẩn thân, cho nên Lạc Tử Dạ nhanh chóng phát hiện ra được là người nào. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vạt áo đỏ tươi, độ cung mĩ diễm, đường hoàng giống như hoa Bỉ ngạn mĩ diễm nhưng cũng không kém phần nguy hiểm. Một khuôn mặt khiến cả nam lẫn nữ đều si mê đang cười nhàn nhạt nhìn nàng.
Trên thực tế mà nói, mất ngày nay Lạc Tử Dạ cũng đang muốn tìm gặp hắn, vì thế, lúc này Lạc Tử Dạ trực tiếp nhảy lên nóc nhà, đặt mông ngồi xuống cạnh hắn, mở miệng hỏi: Đang đợi ta?
Xem nàng cả người ướt dầm dề, Doanh Tẫn hơi câu môi cười một tiếng. Nụ cười mỹ diễm không gì sánh nổi, làm Lạc Tử Dạ cảm thấy máu mũi đang xông lên, nhanh chóng quay đầu, không dám nhìn hắn, sợ bản thân mình thú tính đại phát, xông lên đè hắn!
Doanh Tẫn xem như cũng dứt khoát, đưa cho Lạc Tử Dạ một bình rượu. Chính mình cũng cầm một cái, uống một ngụm nhỏ, âm thanh mỹ diễn vang lên: Tất nhiên, bởi vì bản công tử biết thái tử gần đây cũng thực buồn khổ, muốn uống rượu giải sầu!
Nếu đều là muốn uống rượu giải sầu, không bằng cùng nhau uống.
Lời này quả thật đã chạm đến tiểu tâm tư của Lạc Tử Dạ, gần đây nàng cũng rất sầu, chiêu binh chuyện này nguyên bản đã được hoàng đế đáp ứng rồi, nhưng vừa rồi, Phượng Vô Trù đã nhắc nhở nàng. Ý nghĩa một người nàng cũng không chiêu được, cần thiết trở về nghĩ cách khác. Mà người khắp nơi, là định hay bạn không thể phân biệt được, đã thế bọn họ còn luôn ưa thích tính kế nàng.
Càng tức giận hơn chính là, trong khi nhân sinh của nàng đã đủ nhấp nhô rồi, không biết khi nào rơi vào tay ai, cái tên Phượng Vô Trù hỗn trướng kia lại trêu cợt nàng!
Quả thực quá bi phẫn, quá cnmn tức giận!
Bực bội dưới, Lạc Tử Dạ phần uất uống một ngụm rượu, đem chính bản thân mình cấp sặc một chút. Doanh Tẫn cười như không cười mà liếc nhìn nàng một cái, trầm mặc ở một bên uống rượu. Lạc Tử Dạ ho khan vài tiếng, sau khi đã bình tĩnh lại mới xoay đầu mở miệng nói: Doanh Tẫn, ta cảm thấy ngươi anh Tuấn như thế, khí độ phi phàm, tiếp tục ở Tần lâu sở quán nhất định sẽ khiến ngươi mai một. Mà ta lại cầu cái có một cái chức nghiệp thật tốt muốn đề cử cho ngươi, ngươi muốn hay không suy xét một chút?
Nếu hắn tiếp tục lưu lại, nói không chừng sẽ chết ở trên tay Minh Dận Thanh. Hiện tay nàng đem tung ra cành ôliu, nhưng có đáp ứng hay không lại thuộc về hắn...
Doanh Tẫn quay đầu đi, đôi mắt đào hoa tà mị nhìn nàng, chờ đáp án. Chẳng sẽ là đi phủ thái tử, hưởng ứng lệnh triệu tập quân ngũ?
Trong mắt Lạc Tử Dạ hàm chứa thâm ý, nàng biết sau khi nói câu này, Doanh Tẫn nhất định sẽ hiểu được ý tứ của nàng: Đi thái tử phủ làm ái sủng! Lời nói này đương nhiên không phải vì, mà là vì....
Khoé miệng Doanh Tẫn dật một cái.
Nhưng mà, một lát sau hắn cũng đã phản ứng lại. Cười như không cười nhìn nàng, trong mắt lộ ra mĩ diễm mê người, thấp thấp cười nói: Làm người bên cạnh thái tử tự nhiên phải buộc chặt cạnh nhau. Mà nếu có người muốn lấy mạng của ta, liền có ngươi che ở đằng trước. Lạc Tử Dạ, ngươi cũng không phải thực sự muốn ta, mà là tưởng bảo hộ ta! Nhưng, ngươi đang suy tính cái gì?
Hắn lại lần nữa xuất kích, lực hấp thụ so với ban nãy còn lớn hơn. Nhưng Lạc Tử Dạ đã sớm có phòng bị, không chút do dự nắm lấy cái ghế bên cạnh quăng về phía hắn.
Vì thế, băng ghế cứ vậy bị coi thành vật thế mạng của Lạc Tử Dạ, bị hấp về phía Phượng Vô Trù.
Lạc Tử Dạ nhanh chóng chạy vội ra cửa, nhưng cửa thì đã bị Diêm Liệt đóng lại từ sớm, đẩy mãi của không mở ra, con mẹ nó chứ! Sau khi thầm mắng một tiếng, xoay đầu nhìn thấy người nào đó đang từng bước tới gần, hơn nữa, quan trọng nhất là hắn không mặc quần áo, máu mũi cùng nước dãi nhanh chóng muốn chảy dàn dụa, không dám nhìn xuống phía dưới, chỉ có ông trời mới biết được là nàng đã cực khổ khắc chế không được lộ ra thú tính như thế nào!
Lúc này, Phượng Vô Trù mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá nàng. Quần áo ướt sũng, lộ ra một phần da thịt, nhưng trước ngực lại tựa như đang bọc thêm một tầng vải, nhưng lại quá dầy khó có thể nhìn ra nó là cái gì! Khôn lẽ bị thương ở ngực nên nàng mới bọc bằng băng vải?
Hắn vừa nghĩ như vậy lại vừa cúi đầu xuống nhìn.
Thấy quần lót của nàng phồng lên một khối, nhưng cũng không biến thành cái lều trại nhỏ, cũng đã nói lên lúc bọn họ náo loạn, Lạc Tử Dạ không hề động tình dù chỉ một chút! Nhận thức này làm Nhiếp Chính Vương điện hạ có chút không vui!
Nhưng Lạc Tử Dạ làm gì quản hắn vui hay không vui, sau khi phát đủ hoa si, liền quay đầu lại nhìn khắp nơi một lượt, thực nhanh chóng thấy được cái cửa sổ, vì thế túm lấy bình hoa ở bên cạnh, ném về phía hắn.
Phượng Vô Trù hơi hơi giơ tay, bình hoa lập tức bị một cỗ kình phong với hình chặn lại, đập cho nát bấy. Thấy vậy, Lạc Tử Dạ một đường chạy vội, trong lúc chạy, phàm là vật gì trong tầm tay là cầm lên ném về phía hắn. Mà những thứ kia một kiện lại một kiện đều bị nội lực của hắn phá hủy. Toàn bộ đồ vật trong đại điện, hơn phân nửa là bị phá hủy hoàn toàn. Sau một hồi lăn lộn vất vả, Lạc Tử Dạ mang theo quần lót cùng bộ trung y ướt sũng trên người thành công nhảy ra khỏi cửa sổ.
Thấy vậy, ma đồng của Nhiếp Chính Vương điện hạ rùng mình, tính toán duỗi tay đem nàng bắt lại.
Lạc Tử Dạ bỗng nhiên quay đầu nhìn vào hắn, hoa đào mắt mị ra tức giận, tức giận nói với hắn: Phượng Vô Trù, ngươi cho rằng ngươi dùng sức mạnh thì có thể đoạt được cái gì? Được ta, hay vẫn là được đến sự thần phục của ta?
Lời này của Lạc Tử Dạ vừa ra, bàn tay đang tính toán làm loạn của Nhiếp Chính Vương điện hạ bỗng dừng lại ở giữa không trung. Bởi vì hắn thấy được rất rõ ràng, lúc nói ra lời này, chán ghét trong mắt nàng không thèm che lấp dù chỉ một chút! Trong lòng hắn như có gai ngọn đang từng chút từng chút đâm vào.
Mỗi lần đâm kia tựa như thấy máu.
Mãnh liệt trong mắt trong phút chốc tan biến. Đôi mắt khoá chặt lấy hình ảnh của nàng, âm thanh từ tính do dự ở trong cổ họng một lúc lâu cũng không phun ra được một câu.
Hắn rõ ràng bất luận hắn có nói gì thì cũng không thể thay đổi được sự chán ghét trong mắt của nàng. Có lẽ chỉ có thể đẩy quan hệ của hai người đi xa hơn!
Ban đầu, hắn không thèm để bụng mấy việc như thế này, chỉ cần hắn cao hứng là được, Lạc Tử Dạ có vui vẻ hay là không vui vẻ thì lại không hề nằm trong suy tính của hắn! Chỉ cần hắn muốn, nghĩ đoạt lấy liền nhanh chính chạy đi đoạt! Nhưng giờ phút này, khi nhìn vào đôi mắt hạnh đang tràn ngập chán ghét đối với hắn của nàng, làm hắn như bị cái gì lấp kín trong lòng, cả người như bị chế trụ, không thể tiếp tục tuỳ hứng mà làm!
Lạc Tử Dạ thấy hắn không hé răng, nhưng lại ở trong dự liệu của nàng, khiến hắn tạm thời ngưng lại động tác, Lạc Tử Dạ lập tức cúi người nhảy ra ngoài.
Sau đó che lại trung y, giống như điên chạy thật xa.
Sau khi chạy ra xa được vài bước, Lạc Tử Dạ cúi đầu nhìn quần lót. May mắn là nàng đã lo lắng trước ngày nào đó tên Phượng Vô Trù hỗn đản kia nổi lên thú tính sờ quần nàng nên đã kịp thời phóng bị, nhét nửa thanh và tím đã héo mấy ngày vào quần, nghĩ cũng thật sự bất hạnh, thực lực không đủ nên không thể ngăn cản được hành vi biến thái của hắn, chỉ là hắn mới tuỳ tay sờ một cái nên chắc cũng chưa kịp phát hiện ra sơ hở!
Đây cũng coi như là hạ sách cuối cùng của Lạc Tử Dạ để đối phó với Nhiếp Chính Vương điện hạ! Cũng còn may là lúc ở trong bể tắm, cà tím không bị rơi ra ngoài.
Đây đúng là quả các tín anh dũng kiên cường, đáng được sử sách ngợi ca!
Lạc Tử Dạ duỗi tay điều chỉnh lại cà tím....
Đám người Diêm Liệt đang đứng canh ngoài cửa điện, thấy Lạc Tử Dạ quần áo xộc xệch nhảy ra từ cửa sổ.... mà Lạc Tử Dạ lại không biết vì cái gì lại dừng lại một chút, cúi đầu nhìn quần lót của chưa chính mình, thậm chưa còn duỗi tay mân mê cái gì.... làm cho Diêm Liệt hắn cảm thấy hơi ngượng ngùng!!
Điều chỉnh tốt cà tím, Lạc Tử Dạ tính toán tiếp tục chạy! Thừa dịp Phượng Vô Trù lúc này vẫn còn đang quang loã, nàng phải nhanh chính rời khỏi đây, tin chắc rằng hắn cũng sẽ không loã thể mà chạy ra bắt nàng được! Mà, Diêm Liệt nhìn thoáng qua đại môn đang đóng chặt, lại nhìn một cái về phía Lạc Tử Dạ rõ ràng là đang muốn chạy trốn, hắn có chút do dự, không biết là có nên ngăn nàng lại không?
Phượng Vô Trù còn chưa mở miệng phân phó nên Diêm Liệt hắn không dám vọng động!
Vì thế Lạc Tử Dạ cứ vậy an toàn chạy ra đến cửa lớn Nhiếp Chính Vương Phủ. Thời điểm Lạc Tử Dạ vừa chạy đến cửa, tẩm cung của Phượng Vô Trù rốt cuộc cũng động, ấn đường Lạc Tử Dạ nhảy dựng lên, phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn. Giờ phút này hắn chỉ mặc một cái áo trong màu đen, đai lưng lỏng lẻo, vạt áo hơi mở, làm Lạc Tử Dạ nhộn nhạo một trận, nhưng cũng nhanh chóng bị áp chế xuống dưới, thấy thế là lửa giận!
Hắn nhìn nàng, vẫn tư thái cao cao tại thượng như cũ, nhìn nàng mà không nói.
Mà Lạc Tử Dạ vốn dĩ đã bị hắn chọc cho nghẹn một bụng lửa giận, khiến cả người nàng chật vật. Vốn đã giận đến cùng cực lại nhìn thấy bộ dáng điềm nhiên đáng giận này khiến Lạc Tử Dạ càng thêm sôi máu. Nàng càng hận chính bản thân mình hơn khi không hề phòng bị đến gặp hắn. Lạc Tử Dạ đứng ở cửa lớn, duỗi tay chỉ vào mặt hắn nói: Phượng Vô Trù, hôm nay lão tử liền ở nơi này thề, lão tử nếu như tiếp tục tới nơi này của ngươi, lão tử nhất định sẽ phát sóng trực tiếp ăn tường!
Vừa nói xong câu đó, Lạc Tử Dạ nhanh chóng quay đầu định đi.
Một kiện áo gấm to rộng nhanh chóng bay đến khoác trên người Lạc Tử Dạ. Lạc Tử Dạ sửng sốt quay đầu nhìn hắn một cái, thấy được ma đồng của hắn đang nhưng khoá nàng, ánh mắt vẫn cuồng ngạo như cũ, nhưng nàng vẫn chưa thể nhìn thấu được tâm tư của hắn, thực phức tạp!
Lạc Tử Dạ đưa mắt quan sát kiện áo gấm đang khoác trên người, hung hăng cười lạnh một phen.
Vươn tay dật áo ném xuống đất, cười lạnh đi ra cửa. Hắn cho rằng nàng là tiểu hài tử? Đánh một cái cấp một viên kẹo đường, nghĩ nàng phấn chấn khoác áo của hắn mới đi, hơn nữa còn mang tâm đội ơn, nói với chính mình Phượng Vô Trù cũng không tệ lắm?!
Hành vi của Lạc Tử Dạ khiến ma đồng Nhiếp Chính Vương điện hạ nheo lại, khí tức áp bách quen thuộc lại hiện lên.
Lông mày Diêm Liệt cũng nhiều lại thành một đoàn, hành vi trước mắt của thái tử chẳng khác nào đem quan tâm của vương ném tới trên mặt đất. Suy nghĩ này càng làm cho y cảm thấy kì quái, không biết vương đã làm gì lại có thể khiến cho thái tử tức giận thành bộ dáng này? Diêm Liệt không nhịn được mà đưa mắt nhìn trộm Phượng Vô Trù bên cạnh...
Nhiếp Chính Vương điện hạ nguyên bản cũng đang tức giận, đang nghĩ không biết có nên đem tên tiểu tử kia tóm về, hảo hảo giáo huấn một hồi, lại bất ngờ nhận được ánh mắt như vậy của Phượng Vô Trù.
Ấn đường của hắn nhảy dựng, trầm giọng hỏi: Ngươi cảm thấy là cô sai?
Diêm Liệt sắc mặt trầm một chút, mở miệng nói: Ở thiên diệu hay là toàn trên toàn bộ đại lục này, ngài là vương, lời nói của ngài chính là chuẩn tắc, đây là người trong thiên hạ đều công nhận, tất nhiên ngài không sai! Chỉ là thuộc hạ cảm thấy, tuy rằng tính tình thái tử không tốt, nhưng cũng tuyệt đối không hề xấu, so với người khác, hắn thực dễ nói chuyện. Hơn nữa hắn lại yêu thích mỹ nam tử, cho dù quan hệ của ngài và hắn khẩn trương nhưng ở dưới tình huống bình thường, khi nhận được quan tâm của ngài hắn hẳn sẽ nhảy nhót một phen. Nhưng theo tình hình hiện tại, hắn... trông như thực sự tức giận!
Cho nên, rốt cuộc ngài đã làm gì khiến hắn tức giận như vậy?
Phượng Vô Trù bắt tay ở phía sau người, bình tĩnh nhìn cửa một hồi lâu, còn có, nhìn luôn cả kiện áo gấm vừa bị nàng ném xuống.
Nghe Diêm Liệt phân tích, hắn không biết là tức giận của hắn đã tăng lên hay mất đi nữa! Lạc Tử Dạ, quả thật chính là kiếp số của hắn! Giết không được, không động được, hiện tại hắn muốn xuống tay hay đánh cũng không xong! Lại thêm việc khi hắn đang đứng tại đây, tiểu tử kia cư nhiên lại đem quan tâm của hắn ném xuống đất, không thèm để tâm mà quay đầu đi, hắn quả thực....
Diêm Liệt nhìn bộ dáng sâu lắng của Nhiếp Chính Vương điện hạ, ho khan một tiếng, nhịn không được nhắc nhở hắn một việc: Vương, thuộc hạ muốn nói cho ngài, thiên diệu duy nhất khác hơn vương gia, cũng chính là phụ thân ngài, tuy rằng đã lâu không thích quản đến chuyện triều đình, vừa ra ngoài là nửa năm không về. Nhưng lão vương gia lại là người cao thượng, hẳn là sẽ không thể tiếp thu được nhi tử của mình cùng một người nam nhân....
Nói tới đây, ấn đường Phượng Vô Trù cũng nhảy lên một chút.
Duỗi tay xoa đầu lông mày, trầm giọng nói: Đây là chuyện của cô! Cho dù là phụ vương cũng không thể nhúng tay được!
Diêm Liệt: .... Tốt thôi, nên nhắc hắn cũng đã nhắc nhở rồi, vương muốn tiếp tục hãm vào thì cứ việc hãm tiếp đi, nếu lão vương gia trở về ôm gia phả Phượng gia, một khác hai nháo đòi thắt cổ, không bên trách y không nhắc nhở!
Lạc Tử Dạ cực kì ngưu bức đem áo gấm Phượng Vô Trù đưa ném xuống đất, cứ vậy mà an an ổn ổn ra khỏi được của lớn Nhiếp Chính Vương phủ.
Đi ra xa được một đoạn, gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến Lạc Tử Dạ không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Cả người ướt dầm dề rốt cuộc cũng cảm nhận được rét lạnh, trong lòng cảm thấy hối hận không thôi, muốn ngưu bức cũng phải chú ý xem có đủ sức khoẻ không a, cứ vậy mà ném áo của hắn xuống đất, giờ chết lạnh thì biết tìm ai khóc đây?
Vừa nghĩ vậy, Lạc Tử Dạ lập tức cảm thấy được xung quanh đang có người đến gần.
Mà người nọ cũng không tính toán ẩn thân, cho nên Lạc Tử Dạ nhanh chóng phát hiện ra được là người nào. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vạt áo đỏ tươi, độ cung mĩ diễm, đường hoàng giống như hoa Bỉ ngạn mĩ diễm nhưng cũng không kém phần nguy hiểm. Một khuôn mặt khiến cả nam lẫn nữ đều si mê đang cười nhàn nhạt nhìn nàng.
Trên thực tế mà nói, mất ngày nay Lạc Tử Dạ cũng đang muốn tìm gặp hắn, vì thế, lúc này Lạc Tử Dạ trực tiếp nhảy lên nóc nhà, đặt mông ngồi xuống cạnh hắn, mở miệng hỏi: Đang đợi ta?
Xem nàng cả người ướt dầm dề, Doanh Tẫn hơi câu môi cười một tiếng. Nụ cười mỹ diễm không gì sánh nổi, làm Lạc Tử Dạ cảm thấy máu mũi đang xông lên, nhanh chóng quay đầu, không dám nhìn hắn, sợ bản thân mình thú tính đại phát, xông lên đè hắn!
Doanh Tẫn xem như cũng dứt khoát, đưa cho Lạc Tử Dạ một bình rượu. Chính mình cũng cầm một cái, uống một ngụm nhỏ, âm thanh mỹ diễn vang lên: Tất nhiên, bởi vì bản công tử biết thái tử gần đây cũng thực buồn khổ, muốn uống rượu giải sầu!
Nếu đều là muốn uống rượu giải sầu, không bằng cùng nhau uống.
Lời này quả thật đã chạm đến tiểu tâm tư của Lạc Tử Dạ, gần đây nàng cũng rất sầu, chiêu binh chuyện này nguyên bản đã được hoàng đế đáp ứng rồi, nhưng vừa rồi, Phượng Vô Trù đã nhắc nhở nàng. Ý nghĩa một người nàng cũng không chiêu được, cần thiết trở về nghĩ cách khác. Mà người khắp nơi, là định hay bạn không thể phân biệt được, đã thế bọn họ còn luôn ưa thích tính kế nàng.
Càng tức giận hơn chính là, trong khi nhân sinh của nàng đã đủ nhấp nhô rồi, không biết khi nào rơi vào tay ai, cái tên Phượng Vô Trù hỗn trướng kia lại trêu cợt nàng!
Quả thực quá bi phẫn, quá cnmn tức giận!
Bực bội dưới, Lạc Tử Dạ phần uất uống một ngụm rượu, đem chính bản thân mình cấp sặc một chút. Doanh Tẫn cười như không cười mà liếc nhìn nàng một cái, trầm mặc ở một bên uống rượu. Lạc Tử Dạ ho khan vài tiếng, sau khi đã bình tĩnh lại mới xoay đầu mở miệng nói: Doanh Tẫn, ta cảm thấy ngươi anh Tuấn như thế, khí độ phi phàm, tiếp tục ở Tần lâu sở quán nhất định sẽ khiến ngươi mai một. Mà ta lại cầu cái có một cái chức nghiệp thật tốt muốn đề cử cho ngươi, ngươi muốn hay không suy xét một chút?
Nếu hắn tiếp tục lưu lại, nói không chừng sẽ chết ở trên tay Minh Dận Thanh. Hiện tay nàng đem tung ra cành ôliu, nhưng có đáp ứng hay không lại thuộc về hắn...
Doanh Tẫn quay đầu đi, đôi mắt đào hoa tà mị nhìn nàng, chờ đáp án. Chẳng sẽ là đi phủ thái tử, hưởng ứng lệnh triệu tập quân ngũ?
Trong mắt Lạc Tử Dạ hàm chứa thâm ý, nàng biết sau khi nói câu này, Doanh Tẫn nhất định sẽ hiểu được ý tứ của nàng: Đi thái tử phủ làm ái sủng! Lời nói này đương nhiên không phải vì, mà là vì....
Khoé miệng Doanh Tẫn dật một cái.
Nhưng mà, một lát sau hắn cũng đã phản ứng lại. Cười như không cười nhìn nàng, trong mắt lộ ra mĩ diễm mê người, thấp thấp cười nói: Làm người bên cạnh thái tử tự nhiên phải buộc chặt cạnh nhau. Mà nếu có người muốn lấy mạng của ta, liền có ngươi che ở đằng trước. Lạc Tử Dạ, ngươi cũng không phải thực sự muốn ta, mà là tưởng bảo hộ ta! Nhưng, ngươi đang suy tính cái gì?
/93
|