Mặc dù sát thương của con báo rất khủng khiếp, song lực phòng thủ của nó không được cao cho lắm. Cyrax dự đoán rằng điều đó hẳn là do phong cách của chủng loài này liên quan tới tập kích, tránh né hơn là chiến đấu vật lộn như thế.
Quả nhiên, khi thấy khúc gỗ lao về phía mình, con báo nhanh chóng nhảy vào trong lùm cây, mất dạng.
- Ồ anh đuổi được nó rồi sao? Chúng tôi thường mất khá nhiều công sức mới thu thập nổi loài súc sinh đấy!
- Các cậu gặp một con tương tự thế rồi sao?
- Phải...
Kyle chưa kịp nói hết câu thì Cyrax đã túm cổ áo cậu ta, giật một cái! Tiếp đó Cyrax xoay hông, vung chân phải đạp ra một cú. Rất tiêu chuẩn Sophia! Chỉ thấy một thoáng trước, nơi Kyle đứng là không khí trống rỗng, và sau đó thì chân Cyrax đã đánh trúng một vệt đen rơi từ trên cây xuống.
- Ngao!!!
Con báo rú lên, lăn vài vòng trên mặt đất trước khi tiếp tục lẩn vào bụi rậm. Dù trời đã sáng, nhưng những rặng cây phía trên đầu họ mọc quá dày đặc, gần như không cho ánh nắng lọt qua mấy! Điều này giúp cho con báo có thể dễ dàng lẩn vào giữa bóng râm để rình rập bọn họ.
Cho câu hỏi của Cyrax về việc con báo đen có những vân xanh nê ông đó thì rình mò kiểu gì, cuối cùng gã cũng biết. Những đường vân đó có thể ngừng sáng nếu con báo muốn, bằng chứng là trong mắt của Cyrax, con báo hoàn toàn mất dạng. Đấy là Cyrax còn có tố chất thân thể hơn người, và sở hữu bóng tối tẩy rửa rồi nhé!
Nếu như không có bản năng sinh tồn thì gã không chết cũng phải mất một lớp da! Đối thủ này thật sự khó chơi. Không phải tự nhiên mà con người luôn gặp khó khăn khi đối đầu với ma thú. Trên một số phương diện, chúng hoàn toàn áp đảo loài người.
Một sát thủ trời sinh của thiên nhiên. Đã vậy nó còn di chuyển êm ái tới mức Cyrax không thể nghe ra bất cứ tiếng động nào!
- Chúng ta không thể di chuyển được! Phải giải quyết nó ngay tại đây!
- Tại sao nó cứ nhắm vào tôi mãi vậy chứ?
Kyle ấm ức. Cyrax liếc mắt nhìn cậu ta, không nói câu nào. Thế nhưng trong ánh mắt của gã đã bao hàm hết tất cả!
- Được rồi, tại vì tôi yếu quá, được chưa? Giờ mời quý-ngài-mạnh-mẽ bảo vệ tôi đi nào, chứ nếu không thì sẽ chẳng còn ai biết để dẫn anh ra khỏi khu rừng này đâu!
Cyrax nhướn một bên mày lên. Gã vốn cũng có cùng tư tưởng như vậy, song một khi Kyle đã đem nó lên mặt bàn đàm phán thì chẳng có lý do gì Cyrax không xà xẻo cả! Thịt dâng tới miệng mà không ăn không phải là tác phong của Cyrax.
- Ồ, thật như vậy sao? Vậy thì chúng ta chia tay thôi!
Nói xong, Cyrax xoay người bỏ đi ngay lập tức, để lại Kyle ngơ ngác ngồi yên trên mặt đất. Cậu chàng nghiến răng, đấm xuống bịch một cái, rồi quát lên.
- Rồi, anh thắng! Anh muốn gì?
Cyrax quay đầu lại, nở nụ cười chiến thắng.
- Nếu thế thì tôi muốn đầu tiên là cậu phải đổi thái độ cái đã! Có ai nhờ vả người khác mà trông như vậy không?
- Đầu tiên? Ý anh là còn có thứ hai thứ ba nữa sao?
Thấy Cyrax nhướn mày không đáp, Kyle đành cúi đầu khuất phục.
- Xin anh... cứu tôi...!
- Thế có phải ngoan không! Đứng dậy đi!
Kyle lục cục đứng dậy, người hơi run run. Điều đó khiến Cyrax tự hỏi không biết gã có làm quá mức không? Mà thôi, bèo nước gặp nhau, tội gì không lợi dụng?
- Nói cho tôi lần trước các cậu đối đầu với con báo đen này kiểu gì!
- Lần đó... nó tấn công chúng tôi trên một nền đất rộng rãi, bên ngoài khu rừng này. Hơn nữa, chúng tôi người đông thế mạnh, có nhiều loại đấu khí có thể kiềm chế tốc độ của nó...
Cyrax bắt đầu mường tượng ra khung cảnh của trận chiến. Không thể không nói, Gatrix có ảnh hưởng cực lớn đến phong cách hiện tại của Cyrax.
- Thiệt hại như nào?
- Ba người bị thương nặng, một người tàn phế, chết... hai người!
- Đánh trên một địa hình hết sức thuận lợi như vậy, mà các cậu tổn thất nhiều như thế sao?
Cyrax dừng lại, trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- Lúc đó... tại lúc đó chị đại đang đi vắng, nó mới có dịp tác oai tác quái thôi! Chứ chị Toga mà có ở trại lúc đó thì con súc sinh đấy chết ngay!
Mặt Kyle đỏ lựng lên như thứ trái cây đang đeo sau lưng, khiến Cyrax không khỏi tặc lưỡi. Dễ thương quá! Và nó khiến Cyrax càng muốn xem câu chuyện này sẽ đi đến đâu.
- Các cậu có vẻ tin tưởng người tên Toga này nhỉ?
- Chứ còn gì nữa! Nếu như không có chị Toga thì trại của chúng tôi không thể nào sống tới tận ngày hôm nay.
Kyle hếch mặt lên trời, ưỡn ngực tự hào. Đồng thời điểm đó, Cyrax phóng vọt vào trong một bụi cây, nhanh không khác gì con báo săn!
- Grao!
Một tiếng gầm trầm đục vang lên. Đó không phải là tiếng của con báo, mà là tiếng của Cyrax. Kyle vội vàng chạy tới, vén bụi cây ra. Cyrax đang quỳ một chân trên mặt đất, trước ngực xuất hiện ba vết rách sâu hoắm, máu chảy ròng ròng.
- Anh bị thương rồi!
Kyle hốt hoảng la to, trong lúc Cyrax bạnh hàm, đứng thẳng dậy. Gã tựa vào một gốc cây gần đó, thở dốc.
- Tôi chém được một nhát vào đùi nó, song nó cũng kịp quét cho tôi một cú đá hậu. Móng vuốt của con này sắc bén thật! Ui da!
Cyrax xuýt xoa. Chỉ trong vài nhịp thở, miệng vết thương của Cyrax đã bắt đầu ngưng chảy máu, và có biểu hiện đóng vẩy. Sở hữu một thân thể vượt cấp quả nhiên lợi hại!
- Anh là đấu sĩ cấp trung sao?
Kyle tò mò hỏi. Cậu ta rút thanh kiếm đeo bên hông ra, trong mặt tràn ngập lo sợ, ngó nghiêng trước sau. Cyrax bật cười.
- Không! Tôi chỉ là một đấu sĩ cấp thấp thôi. Đấu khí còn chưa phóng được ra bên ngoài cơ thể nữa đây này!
- Không thể nào!
Kyle thảng thốt đáp lại. Có vẻ như lỡ lời, nên cậu ta lập tức bổ sung.
- Nếu thế thì anh ắt hẳn là người rất mạnh trong các đấu sĩ cấp thấp rồi. Tôi cũng là đấu sĩ cấp thấp, thế mà nó chỉ chăm chăm đánh tôi. Mà theo nguyên tắc đi săn, thì động vật bao giờ cũng ưu tiên chọn con nhỏ yếu nhất để tấn công.
Cyrax im lặng nhìn Kyle.
- Cứ cho là vậy đi!
Cuối cùng Cyrax lên tiếng. Gã hơi xoay người nhè nhẹ. Vết thương đã có vẻ ổn, có điều Cyrax khẳng định nó sẽ còn vỡ miệng ra một lần nữa, vì gã phải hoạt động mạnh. Vậy nên hãy khiến nó xứng đáng!
Là một đấu sĩ cấp trung - chính xác hơn là cơ thể tương đương với đấu sĩ cấp trung dùng đấu khí, bất kể là tốc độ hay sức mạnh của Cyrax đều vô cùng mạnh mẽ. Thứ hắn thiếu chính là sự linh hoạt, như Gatrix đã chỉ ra lúc trước.
Cơ thể của Cyrax quá phát đạt, khiến cho gã rất khó thực hiện những động tác như đưa tay lên gãi lưng, hoặc vung chân đá vắt vẻo như một cây roi chẳng hạn. Cyrax rất mạnh, mỗi một đòn của gã đều đã được rèn luyện để tạo ra một lực khủng khiếp.
Từng cú đấm, cú đá, huých cùi chỏ, lên gối của gã khổng lồ đều mạnh không khác gì một cây búa tạ đập xuống. Công thức tính lực cho biết lực của đòn đánh tỷ lệ thuận với tốc độ và khối lượng bộ phận đó.
Bất kể là sức mạnh sinh ra từ các tế bào được mài giũa, hay tốc độ của một đấu sĩ cấp trung, đều đủ để khiến đòn đánh của Cyrax trở nên vô cùng đáng sợ, và gã thì có cả hai.
Tất nhiên, đó là nếu Cyrax đánh trúng! Vấn đề lớn nhất của Cyrax là gã rất khó đánh trúng một đối thủ linh hoạt, bởi lối đánh của gã quá đơn giản. Dù cho Gatrix đã dạy gã một số phương pháp chiến đấu đơn giản, song đó cũng chỉ là những đòn thế cơ bản.
Chấn động không phải là một môn chú trọng quá vào kỹ xảo linh hoạt. Tôn chỉ của nó là lấy lực phá lực, tức là bất kể đối thủ múa may tới đâu, ta chỉ cần một đòn là xong. Và rất hiển nhiên, ở giai đoạn đầu, khi Cyrax còn chưa thể lấy lực phá xảo , thì gã ăn hành là chuyện không lấy gì làm lạ.
Với vấn đề này, Gatrix đã có một đề xuất cho Cyrax. Thay vì tung ra thật nhiều đòn đánh, hi vọng trúng được một hai đòn, thì gã có thể tập trung vào một cú đánh thật chính xác. Để làm được điều này, Cyrax phải có một khả năng bao quát và dự phán chiến trường cực kì tốt.
Bản năng sinh tồn cho phép Cyrax đoán được phương hướng tấn công của đối thủ, giúp cho gã phòng thủ, chứ trên phương diện tấn công thì nó chẳng có mấy tác dụng. Giống như lúc đầu Cyrax có thể đạp trúng con báo là bởi nó còn chủ quan, chưa hiểu rõ về độ nguy hiểm của con mồi.
Còn như hiện tại, mỗi khi con báo thấy Cyrax ra đòn, nó ngay lập tức tìm cách né tránh. Chiếc đuôi của nó đóng vai trò như một công cụ ghìm bản thân lại giữa không trung, và hỗ trợ nó đổi hướng.
Ban nãy lúc Cyrax tập kích nó, cú đánh đầu tiên của gã đã trượt! Đòn thứ hai của gã dựa trên việc né tránh - phản đòn, song Cyrax đã thất bại một phần, nên mới để con báo vạch một vết trên ngực.
- Sao chúng ta không chạy một mạch hướng về trại tập trung đi? Động vật đi săn mà thấy con mồi khó nhai quá nó sẽ tìm cách bỏ qua mà?
- Không thể! Nếu đây là một ma thú thuộc tính khác thì không nói, nhưng nó có đấu khí hệ mộc! Có nghĩa là thương vong đối với nó nhẹ nhàng hơn những ma thú khác rất nhiều. Hơn nữa, lòng kiêu hãnh của nó đã bị tôi làm tổn thương ba lần liền! Tầm này thì tôi với nó chỉ có không chết không ngừng!
Kyle định nói gì đó, có điều cậu ta lại nhớ về câu chuyện mình kể ban nãy. Con báo đen đó dù phải từ bỏ hết lợi thế, dù phải đối đầu với người đông thế mạnh, cũng phải giết bằng được con mồi.
Quả nhiên, khi thấy khúc gỗ lao về phía mình, con báo nhanh chóng nhảy vào trong lùm cây, mất dạng.
- Ồ anh đuổi được nó rồi sao? Chúng tôi thường mất khá nhiều công sức mới thu thập nổi loài súc sinh đấy!
- Các cậu gặp một con tương tự thế rồi sao?
- Phải...
Kyle chưa kịp nói hết câu thì Cyrax đã túm cổ áo cậu ta, giật một cái! Tiếp đó Cyrax xoay hông, vung chân phải đạp ra một cú. Rất tiêu chuẩn Sophia! Chỉ thấy một thoáng trước, nơi Kyle đứng là không khí trống rỗng, và sau đó thì chân Cyrax đã đánh trúng một vệt đen rơi từ trên cây xuống.
- Ngao!!!
Con báo rú lên, lăn vài vòng trên mặt đất trước khi tiếp tục lẩn vào bụi rậm. Dù trời đã sáng, nhưng những rặng cây phía trên đầu họ mọc quá dày đặc, gần như không cho ánh nắng lọt qua mấy! Điều này giúp cho con báo có thể dễ dàng lẩn vào giữa bóng râm để rình rập bọn họ.
Cho câu hỏi của Cyrax về việc con báo đen có những vân xanh nê ông đó thì rình mò kiểu gì, cuối cùng gã cũng biết. Những đường vân đó có thể ngừng sáng nếu con báo muốn, bằng chứng là trong mắt của Cyrax, con báo hoàn toàn mất dạng. Đấy là Cyrax còn có tố chất thân thể hơn người, và sở hữu bóng tối tẩy rửa rồi nhé!
Nếu như không có bản năng sinh tồn thì gã không chết cũng phải mất một lớp da! Đối thủ này thật sự khó chơi. Không phải tự nhiên mà con người luôn gặp khó khăn khi đối đầu với ma thú. Trên một số phương diện, chúng hoàn toàn áp đảo loài người.
Một sát thủ trời sinh của thiên nhiên. Đã vậy nó còn di chuyển êm ái tới mức Cyrax không thể nghe ra bất cứ tiếng động nào!
- Chúng ta không thể di chuyển được! Phải giải quyết nó ngay tại đây!
- Tại sao nó cứ nhắm vào tôi mãi vậy chứ?
Kyle ấm ức. Cyrax liếc mắt nhìn cậu ta, không nói câu nào. Thế nhưng trong ánh mắt của gã đã bao hàm hết tất cả!
- Được rồi, tại vì tôi yếu quá, được chưa? Giờ mời quý-ngài-mạnh-mẽ bảo vệ tôi đi nào, chứ nếu không thì sẽ chẳng còn ai biết để dẫn anh ra khỏi khu rừng này đâu!
Cyrax nhướn một bên mày lên. Gã vốn cũng có cùng tư tưởng như vậy, song một khi Kyle đã đem nó lên mặt bàn đàm phán thì chẳng có lý do gì Cyrax không xà xẻo cả! Thịt dâng tới miệng mà không ăn không phải là tác phong của Cyrax.
- Ồ, thật như vậy sao? Vậy thì chúng ta chia tay thôi!
Nói xong, Cyrax xoay người bỏ đi ngay lập tức, để lại Kyle ngơ ngác ngồi yên trên mặt đất. Cậu chàng nghiến răng, đấm xuống bịch một cái, rồi quát lên.
- Rồi, anh thắng! Anh muốn gì?
Cyrax quay đầu lại, nở nụ cười chiến thắng.
- Nếu thế thì tôi muốn đầu tiên là cậu phải đổi thái độ cái đã! Có ai nhờ vả người khác mà trông như vậy không?
- Đầu tiên? Ý anh là còn có thứ hai thứ ba nữa sao?
Thấy Cyrax nhướn mày không đáp, Kyle đành cúi đầu khuất phục.
- Xin anh... cứu tôi...!
- Thế có phải ngoan không! Đứng dậy đi!
Kyle lục cục đứng dậy, người hơi run run. Điều đó khiến Cyrax tự hỏi không biết gã có làm quá mức không? Mà thôi, bèo nước gặp nhau, tội gì không lợi dụng?
- Nói cho tôi lần trước các cậu đối đầu với con báo đen này kiểu gì!
- Lần đó... nó tấn công chúng tôi trên một nền đất rộng rãi, bên ngoài khu rừng này. Hơn nữa, chúng tôi người đông thế mạnh, có nhiều loại đấu khí có thể kiềm chế tốc độ của nó...
Cyrax bắt đầu mường tượng ra khung cảnh của trận chiến. Không thể không nói, Gatrix có ảnh hưởng cực lớn đến phong cách hiện tại của Cyrax.
- Thiệt hại như nào?
- Ba người bị thương nặng, một người tàn phế, chết... hai người!
- Đánh trên một địa hình hết sức thuận lợi như vậy, mà các cậu tổn thất nhiều như thế sao?
Cyrax dừng lại, trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- Lúc đó... tại lúc đó chị đại đang đi vắng, nó mới có dịp tác oai tác quái thôi! Chứ chị Toga mà có ở trại lúc đó thì con súc sinh đấy chết ngay!
Mặt Kyle đỏ lựng lên như thứ trái cây đang đeo sau lưng, khiến Cyrax không khỏi tặc lưỡi. Dễ thương quá! Và nó khiến Cyrax càng muốn xem câu chuyện này sẽ đi đến đâu.
- Các cậu có vẻ tin tưởng người tên Toga này nhỉ?
- Chứ còn gì nữa! Nếu như không có chị Toga thì trại của chúng tôi không thể nào sống tới tận ngày hôm nay.
Kyle hếch mặt lên trời, ưỡn ngực tự hào. Đồng thời điểm đó, Cyrax phóng vọt vào trong một bụi cây, nhanh không khác gì con báo săn!
- Grao!
Một tiếng gầm trầm đục vang lên. Đó không phải là tiếng của con báo, mà là tiếng của Cyrax. Kyle vội vàng chạy tới, vén bụi cây ra. Cyrax đang quỳ một chân trên mặt đất, trước ngực xuất hiện ba vết rách sâu hoắm, máu chảy ròng ròng.
- Anh bị thương rồi!
Kyle hốt hoảng la to, trong lúc Cyrax bạnh hàm, đứng thẳng dậy. Gã tựa vào một gốc cây gần đó, thở dốc.
- Tôi chém được một nhát vào đùi nó, song nó cũng kịp quét cho tôi một cú đá hậu. Móng vuốt của con này sắc bén thật! Ui da!
Cyrax xuýt xoa. Chỉ trong vài nhịp thở, miệng vết thương của Cyrax đã bắt đầu ngưng chảy máu, và có biểu hiện đóng vẩy. Sở hữu một thân thể vượt cấp quả nhiên lợi hại!
- Anh là đấu sĩ cấp trung sao?
Kyle tò mò hỏi. Cậu ta rút thanh kiếm đeo bên hông ra, trong mặt tràn ngập lo sợ, ngó nghiêng trước sau. Cyrax bật cười.
- Không! Tôi chỉ là một đấu sĩ cấp thấp thôi. Đấu khí còn chưa phóng được ra bên ngoài cơ thể nữa đây này!
- Không thể nào!
Kyle thảng thốt đáp lại. Có vẻ như lỡ lời, nên cậu ta lập tức bổ sung.
- Nếu thế thì anh ắt hẳn là người rất mạnh trong các đấu sĩ cấp thấp rồi. Tôi cũng là đấu sĩ cấp thấp, thế mà nó chỉ chăm chăm đánh tôi. Mà theo nguyên tắc đi săn, thì động vật bao giờ cũng ưu tiên chọn con nhỏ yếu nhất để tấn công.
Cyrax im lặng nhìn Kyle.
- Cứ cho là vậy đi!
Cuối cùng Cyrax lên tiếng. Gã hơi xoay người nhè nhẹ. Vết thương đã có vẻ ổn, có điều Cyrax khẳng định nó sẽ còn vỡ miệng ra một lần nữa, vì gã phải hoạt động mạnh. Vậy nên hãy khiến nó xứng đáng!
Là một đấu sĩ cấp trung - chính xác hơn là cơ thể tương đương với đấu sĩ cấp trung dùng đấu khí, bất kể là tốc độ hay sức mạnh của Cyrax đều vô cùng mạnh mẽ. Thứ hắn thiếu chính là sự linh hoạt, như Gatrix đã chỉ ra lúc trước.
Cơ thể của Cyrax quá phát đạt, khiến cho gã rất khó thực hiện những động tác như đưa tay lên gãi lưng, hoặc vung chân đá vắt vẻo như một cây roi chẳng hạn. Cyrax rất mạnh, mỗi một đòn của gã đều đã được rèn luyện để tạo ra một lực khủng khiếp.
Từng cú đấm, cú đá, huých cùi chỏ, lên gối của gã khổng lồ đều mạnh không khác gì một cây búa tạ đập xuống. Công thức tính lực cho biết lực của đòn đánh tỷ lệ thuận với tốc độ và khối lượng bộ phận đó.
Bất kể là sức mạnh sinh ra từ các tế bào được mài giũa, hay tốc độ của một đấu sĩ cấp trung, đều đủ để khiến đòn đánh của Cyrax trở nên vô cùng đáng sợ, và gã thì có cả hai.
Tất nhiên, đó là nếu Cyrax đánh trúng! Vấn đề lớn nhất của Cyrax là gã rất khó đánh trúng một đối thủ linh hoạt, bởi lối đánh của gã quá đơn giản. Dù cho Gatrix đã dạy gã một số phương pháp chiến đấu đơn giản, song đó cũng chỉ là những đòn thế cơ bản.
Chấn động không phải là một môn chú trọng quá vào kỹ xảo linh hoạt. Tôn chỉ của nó là lấy lực phá lực, tức là bất kể đối thủ múa may tới đâu, ta chỉ cần một đòn là xong. Và rất hiển nhiên, ở giai đoạn đầu, khi Cyrax còn chưa thể lấy lực phá xảo , thì gã ăn hành là chuyện không lấy gì làm lạ.
Với vấn đề này, Gatrix đã có một đề xuất cho Cyrax. Thay vì tung ra thật nhiều đòn đánh, hi vọng trúng được một hai đòn, thì gã có thể tập trung vào một cú đánh thật chính xác. Để làm được điều này, Cyrax phải có một khả năng bao quát và dự phán chiến trường cực kì tốt.
Bản năng sinh tồn cho phép Cyrax đoán được phương hướng tấn công của đối thủ, giúp cho gã phòng thủ, chứ trên phương diện tấn công thì nó chẳng có mấy tác dụng. Giống như lúc đầu Cyrax có thể đạp trúng con báo là bởi nó còn chủ quan, chưa hiểu rõ về độ nguy hiểm của con mồi.
Còn như hiện tại, mỗi khi con báo thấy Cyrax ra đòn, nó ngay lập tức tìm cách né tránh. Chiếc đuôi của nó đóng vai trò như một công cụ ghìm bản thân lại giữa không trung, và hỗ trợ nó đổi hướng.
Ban nãy lúc Cyrax tập kích nó, cú đánh đầu tiên của gã đã trượt! Đòn thứ hai của gã dựa trên việc né tránh - phản đòn, song Cyrax đã thất bại một phần, nên mới để con báo vạch một vết trên ngực.
- Sao chúng ta không chạy một mạch hướng về trại tập trung đi? Động vật đi săn mà thấy con mồi khó nhai quá nó sẽ tìm cách bỏ qua mà?
- Không thể! Nếu đây là một ma thú thuộc tính khác thì không nói, nhưng nó có đấu khí hệ mộc! Có nghĩa là thương vong đối với nó nhẹ nhàng hơn những ma thú khác rất nhiều. Hơn nữa, lòng kiêu hãnh của nó đã bị tôi làm tổn thương ba lần liền! Tầm này thì tôi với nó chỉ có không chết không ngừng!
Kyle định nói gì đó, có điều cậu ta lại nhớ về câu chuyện mình kể ban nãy. Con báo đen đó dù phải từ bỏ hết lợi thế, dù phải đối đầu với người đông thế mạnh, cũng phải giết bằng được con mồi.
/309
|