Vera nghệt mặt ra. Cô biết Sirius rất là mạnh, nhưng rốt cuộc mức độ mạnh của những người đứng đầu lục địa là chừng nào thì cô chẳng cách nào tưởng tượng ra được! Cũng khó trách Vera, bởi ngưỡng sức mạnh cao nhất cô từng tiếp xúc chỉ đơn giản là Sophia.
Tất nhiên, nếu như tiểu đội hộ giá công chúa Ashley thật sự thi triển sức mạnh, thì Vera sẽ có cái nhìn trực quan hơn rất nhiều. Ishildur chắc chắn đã chạm tới tầng thứ cao nhất, còn những người trong đội cũng toàn thứ dữ, không huyền thoại thì cũng đại pháp sư. Cho dù là Sirius, nếu đương đầu với một tiểu đội xa hoa bậc đó thì cũng chỉ có nước lui binh tạm lánh.
Nói như vậy để thấy giá trị của công chúa Ashley cao đến nhường nào trong mắt những người tộc Tiên. Gatrix mặc niệm vài giây cho sự vất vả của cả đội khi phải theo hầu cô nàng bướng bỉnh đó, rồi quay sang Vera.
Hai mắt cô nàng đang lòe lòe tỏa sáng! Nếu như không phải là Vera vừa hiểu nhầm hành động ngẩn người ban nãy của Gatrix là cực kì ngầu , thì cứ chặt đầu hắn đi! Gatrix đằng hắng một tiếng, kéo Vera trở lại chính sự.
- Nói chung, kẻ địch của chúng ta cực kì mạnh, mạnh tới mức số lượng đối đầu với hắn hoàn toàn vô nghĩa. Song chúng ta không phải không có cơ hội!
Gatrix chìa bàn tay ra. Hắn cụp ngón thứ nhất lại.
- Đầu tiên, có thể khẳng định hắn cần chúng ta! Điều này có nghĩa là chừng nào chúng ta còn đi đúng hướng mà hắn mong muốn, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả!
Hắn cụp tiếp ngón thứ hai.
- Thứ hai, kẻ chủ mưu không thể tác động trực tiếp lên chúng ta!
Vera cau mày nhăn trán. Cô giơ tay ra hiệu cho Gatrix ngừng nói.
- Khoan khoan... à em hiểu rồi! Có phải ý anh là, nếu như kẻ này mạnh tới không tưởng, hắn hoàn toàn có thể dùng sức mạnh của mình để chặn đường chúng ta, ép chúng ta đi theo con đường mong muốn, hoặc tạo ra một năng lượng uy hiếp từ từ buộc chúng ta phải tiến lên, như thế giới tuyết đúng không?
Nói tới đây, giọng Vera cao vút lên! Bởi phân tích như này chẳng khác nào khẳng định, có tới hai kẻ chủ mưu mang hai phong cách khác nhau. Cũng có thể chỉ có một kẻ nhưng lại sở hữu thần vật nào đó có quyền năng vô cùng khủng khiếp.
- Đúng vậy, đó cũng là một suy đoán hợp lệ. Chúng ta hiện đang ở trong phạm vi quản lý của kẻ mang màu sắc sinh mệnh, và anh chưa thấy giá lạnh lọt vào đây. Điều này cho thấy là hai kẻ này phân chia công tác rất cẩn mật. Tuy nhiên anh thì nghiêng về giả thuyết có một kẻ sở hữu đồ vật nào đó hơn.
- Tại sao?
- Bởi nếu chúng hợp tác thì sức mạnh không thể nào khống chế cẩn thận tới như vậy được! Người giơ thẳng tay còn thấy run run, cường giả điều khiển sức mạnh cũng vậy, cũng có biên độ dao động. Nhưng ở thế giới tuyết đó, quyền năng mà anh tính được lại vô cùng ổn định!
- Thế còn vấn đề thứ ba là gì?
Gatrix ngẩn ngơ.
- Vì lí do gì mà em nghĩ có vấn đề thứ ba?
- Thế có hai vấn đề mà anh cũng bày đặt xòe cụp ngón tay à!
Câu phản bác này của Vera khiến Gatrix quỳ gục xuống, như thể vừa chịu hàng tấn sát thương vậy. Cuối cùng, hắn phủi quần đứng dậy, nhìn vào vẻ mặt đắc thắng của Vera.
- Được rồi, còn vấn đề thứ ba! Tên trùm này có một ngoại hình rất đặc biệt, khiến cho hắn không thể nào lộ mặt ra để điều khiển chúng ta. Ngoài ra, còn có khả năng hắn đang bị trói buộc ở một khu vực nào đấy, lùa chúng ta tới để giải cứu hoặc làm thịt!
- Ồ, cái đó giống như mấy chuyện cổ tích về các ma thần mà anh vẫn hay kể cho em nè! Nếu vậy, chẳng phải Tòa thành cổ chính là một cái bẫy sao?
- Dù sao chúng ta cũng chẳng có lựa chọn nào!
Gatrix nhún vai. Thấy thế, Vera bèn ngồi phịch xuống cát, vỗ vỗ gối.
- Ôi, biết thế thà em ở lại với Cyrax cho xong!
- Cũng không hẳn! Hiện tại chỗ cậu ta đang rất an toàn, chính bởi sự tồn tại của chúng ta. Nếu như không có một đoàn người tiến về Tòa thành cổ, thì tất cả những người sống sót tầm này đều đang phải chịu tấn công liên tục mới đúng.
- Ý anh là sao?
- Em có nhớ anh đã nói, ý chí của kẻ trùm sò đang theo dõi chúng ta không? Sự tập trung chủ yếu của nó giờ đang đặt lên chúng ta rồi, thì hiển nhiên là nó chẳng rảnh để điều khiển những đợt tấn công lên người khác rồi!
...
Sáng hôm sau, bọn họ tiếp tục khởi hành, tiến gần hơn vào khu Tòa thành cổ. Càng đến gần, đoàn người càng thấy được sự hùng vĩ của nó. Tòa thành có kết cấu hình khối vuông, với bốn tháp cao dựng ở bốn góc vuông. Chúng cao vút lên tận trời xanh, và dù những người mạo hiểm có ngửa cổ cao tới đâu, thì họ cũng chẳng thể thấy được chóp của chúng.
- Trong số các bạn, chưa từng một ai nghe thấy bất cứ thông tin gì về bên trong Tòa thành cổ sao? Thậm chí không cần phải tiến qua cửa, chỉ cần nhìn xem trong khuôn viên tòa thành có cái gì cái gì... không ai sao?
Những người mạo hiểm nhìn nhau, lắc đầu bó tay. Đồng thời câu hỏi của Gatrix cũng dấy lên một sự nghi ngờ trong lòng họ. Chẳng lẽ thật sự không có bất cứ một ai có thể quay trở lại khi tiến vào Tòa thành cổ sao?
Gatrix đưa tay lên gãi gãi trán. Hắn ra hiệu cho đoàn người dừng lại, rồi nhảy lên một tảng đá, cốt cho bản thân cao lên một tí.
- Kính thưa các quý ông và Vera, có vẻ như ta vừa phát hiện ra một sự thật đáng buồn. Khuôn viên xung quanh Tòa thành cổ này ắt tồn tại một loại cấm chế nào đó, khiến cho một khi chúng ta đi vào thì tuyệt đối không thể trở ra được. Điều đó giải thích tại sao chẳng có ai có thể trở về để kể lại những gì mắt thấy tai nghe về tòa thành này được.
Một sự căng thẳng bao trùm khắp những người mạo hiểm, song không một ai chùn bước. Nhiều ngày bị Gatrix tẩy não đã khiến họ ngộ ra, hay ngộ nhận rằng, chỉ có tiến vào trong Tòa thành cổ mới là phương pháp duy nhất để giải quyết dứt điểm chuyện này.
Gatrix nhìn một lượt những gương mặt lo âu dưới kia, gật đầu thỏa mãn.
- Như vậy, ta muốn hỏi, có kẻ nào muốn rút lui không? Ta không biết rõ tầm ảnh hưởng của kết giới tới đâu, song hiện tại nếu muốn rút vẫn còn kịp đó!
Sự im lặng tiếp tục bao trùm bên trong người mạo hiểm. Một đằng, họ muốn quay lại với thôn trại nhỏ bé của Cyrax, song thực tế phũ phàng cho họ biết, hành động đó chẳng khác nào uống rượu độc giải khát cả. Hoặc là họ chết trong nỗ lực tìm đường thoát, hoặc là họ chết chui rúc như con rùa.
- Tao không đi đâu hết! Hai người đi đâu, tao theo đó! Chúng mày đánh bại được tao, tao phục!
Người đầu tiên bước lên chính là chó điên Djaren. Gã nhổ toẹt một bãi đờm xuống đất, nhấc thanh đao gác lên trên vai. Gatrix thấy thế liền gật nhẹ.
- Cảm ơn Djaren! Có những lúc suy nghĩ đơn giản lại được việc đấy chứ! Những người khác thì sao?
Khi thấy có người đã xung phong, thì những người mạo hiểm khác cũng ùa lên như ong vỡ tổ.
- Tôi, tôi cũng đi theo!
- Rút lui gì chứ, ai lại làm chuyện hèn hạ đó!
- Chết sớm chết muộn cũng là chết, chi bằng chết cho tôn nghiêm tí!
Vô số những câu nói tạp nham vang vọng lên khắp cả một mảng rừng. Bầu không khí lo sợ nguội lạnh đã bị quét tan, thay vào đó là tinh thần sục sôi, hưng phấn bừng bừng của người mạo hiểm. Khi thấy thời cơ đã chín muồi, Gatrix bèn hô lớn.
- Như vậy, tất cả hãy cùng ta xông vào Tòa thành cổ!
- Rõ!
Hai chục con người đồng thanh hô lớn. Gatrix và Vera chạy phía trước, vừa làm gương cho người sau, vừa cổ vũ sĩ khí. Những người mạo hiểm có thể nóng đầu, nhưng họ không ngu tới mức xông lên trước làm bia đỡ đạn cho người khác như thế. Nếu như Gatrix và Vera không chạy đầu thì kiểu gì họ cũng đùn đẩy nhau.
Và như thế thì hoàn toàn đi ngược lại mục đích thật sự của Gatrix! Hắn cần những người này có đủ năng lượng nhiệt huyết, đoàn kết nghe hắn chỉ huy, chứ không phải là nghi kị, đấu đá lẫn nhau. Hơn nữa, Gatrix khá chắc chắn rằng sẽ không có nguy hiểm chết người nào chờ đón bọn họ khi mới tiến vào trong thành.
Tất nhiên, mọi chuyện đều là suy đoán của Gatrix! Thực tế thì luôn luôn khác với kế hoạch, ví dụ như từng đàn xác sống hung tợn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ lúc này đây!
Ngay khi Gatrix và Vera bước qua một khoảng đất, có thể tạm gọi nó là ranh giới, họ cảm thấy có một cơn rùng mình nhẹ chạy dọc khắp toàn thân. Vera biết đây là do bọn họ vừa tiến vào một thế giới khác, cơ thể chưa kịp thích nghi với những quy luật mới.
Điều hiển nhiên là hai thế giới, hay đúng hơn là các lớp thế giới bên trong Shazam đều có điều kiện tương đối giống nhau, chứ không thì chỉ riêng việc thay đổi các nhân tố vật lý thôi cũng đủ khiến toàn bộ sinh vật khi di chuyển qua các thế giới rồi.
Tính tới hiện tại, ở Shazam đang tồn tại ba lớp thế giới, xếp chồng lên nhau. Lớp ngoài cùng là thế giới tuyết, nằm tiếp xúc với thế giới thực tại. Lớp trung gian này đóng vai trò giảm xóc giữa Shazam với thế giới thực tại.
Hai thế giới bình thường không bao giờ nằm cạnh nhau, mà luôn được ngăn cách bằng vùng hư không, hoặc thế giới phụ. Thế giới phụ là những thế giới có quy tắc sứt sẹo, ví dụ như thế giới nguyên tố lửa chẳng hạn. Ở thế giới này, chỉ có mỗi một loại nguyên tố duy nhất là lửa, và do đó sinh mạng nếu diễn sinh ra cũng là sinh vật nguyên tố.
Nói ngắn gọn thì thế giới phụ là những thế giới tương đối đơn giản, không như chủ thế giới. Shazam có thể coi là một chủ thế giới, dù rất nhỏ, bởi nó có đầy đủ các loại quy tắc tương đối giống với thế giới thực tại. Khi hai chủ thế giới đặt cạnh nhau, những va chạm của chúng sẽ tạo nên những thiệt hại không thể cứu chữa được!
Tất nhiên, nếu như tiểu đội hộ giá công chúa Ashley thật sự thi triển sức mạnh, thì Vera sẽ có cái nhìn trực quan hơn rất nhiều. Ishildur chắc chắn đã chạm tới tầng thứ cao nhất, còn những người trong đội cũng toàn thứ dữ, không huyền thoại thì cũng đại pháp sư. Cho dù là Sirius, nếu đương đầu với một tiểu đội xa hoa bậc đó thì cũng chỉ có nước lui binh tạm lánh.
Nói như vậy để thấy giá trị của công chúa Ashley cao đến nhường nào trong mắt những người tộc Tiên. Gatrix mặc niệm vài giây cho sự vất vả của cả đội khi phải theo hầu cô nàng bướng bỉnh đó, rồi quay sang Vera.
Hai mắt cô nàng đang lòe lòe tỏa sáng! Nếu như không phải là Vera vừa hiểu nhầm hành động ngẩn người ban nãy của Gatrix là cực kì ngầu , thì cứ chặt đầu hắn đi! Gatrix đằng hắng một tiếng, kéo Vera trở lại chính sự.
- Nói chung, kẻ địch của chúng ta cực kì mạnh, mạnh tới mức số lượng đối đầu với hắn hoàn toàn vô nghĩa. Song chúng ta không phải không có cơ hội!
Gatrix chìa bàn tay ra. Hắn cụp ngón thứ nhất lại.
- Đầu tiên, có thể khẳng định hắn cần chúng ta! Điều này có nghĩa là chừng nào chúng ta còn đi đúng hướng mà hắn mong muốn, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả!
Hắn cụp tiếp ngón thứ hai.
- Thứ hai, kẻ chủ mưu không thể tác động trực tiếp lên chúng ta!
Vera cau mày nhăn trán. Cô giơ tay ra hiệu cho Gatrix ngừng nói.
- Khoan khoan... à em hiểu rồi! Có phải ý anh là, nếu như kẻ này mạnh tới không tưởng, hắn hoàn toàn có thể dùng sức mạnh của mình để chặn đường chúng ta, ép chúng ta đi theo con đường mong muốn, hoặc tạo ra một năng lượng uy hiếp từ từ buộc chúng ta phải tiến lên, như thế giới tuyết đúng không?
Nói tới đây, giọng Vera cao vút lên! Bởi phân tích như này chẳng khác nào khẳng định, có tới hai kẻ chủ mưu mang hai phong cách khác nhau. Cũng có thể chỉ có một kẻ nhưng lại sở hữu thần vật nào đó có quyền năng vô cùng khủng khiếp.
- Đúng vậy, đó cũng là một suy đoán hợp lệ. Chúng ta hiện đang ở trong phạm vi quản lý của kẻ mang màu sắc sinh mệnh, và anh chưa thấy giá lạnh lọt vào đây. Điều này cho thấy là hai kẻ này phân chia công tác rất cẩn mật. Tuy nhiên anh thì nghiêng về giả thuyết có một kẻ sở hữu đồ vật nào đó hơn.
- Tại sao?
- Bởi nếu chúng hợp tác thì sức mạnh không thể nào khống chế cẩn thận tới như vậy được! Người giơ thẳng tay còn thấy run run, cường giả điều khiển sức mạnh cũng vậy, cũng có biên độ dao động. Nhưng ở thế giới tuyết đó, quyền năng mà anh tính được lại vô cùng ổn định!
- Thế còn vấn đề thứ ba là gì?
Gatrix ngẩn ngơ.
- Vì lí do gì mà em nghĩ có vấn đề thứ ba?
- Thế có hai vấn đề mà anh cũng bày đặt xòe cụp ngón tay à!
Câu phản bác này của Vera khiến Gatrix quỳ gục xuống, như thể vừa chịu hàng tấn sát thương vậy. Cuối cùng, hắn phủi quần đứng dậy, nhìn vào vẻ mặt đắc thắng của Vera.
- Được rồi, còn vấn đề thứ ba! Tên trùm này có một ngoại hình rất đặc biệt, khiến cho hắn không thể nào lộ mặt ra để điều khiển chúng ta. Ngoài ra, còn có khả năng hắn đang bị trói buộc ở một khu vực nào đấy, lùa chúng ta tới để giải cứu hoặc làm thịt!
- Ồ, cái đó giống như mấy chuyện cổ tích về các ma thần mà anh vẫn hay kể cho em nè! Nếu vậy, chẳng phải Tòa thành cổ chính là một cái bẫy sao?
- Dù sao chúng ta cũng chẳng có lựa chọn nào!
Gatrix nhún vai. Thấy thế, Vera bèn ngồi phịch xuống cát, vỗ vỗ gối.
- Ôi, biết thế thà em ở lại với Cyrax cho xong!
- Cũng không hẳn! Hiện tại chỗ cậu ta đang rất an toàn, chính bởi sự tồn tại của chúng ta. Nếu như không có một đoàn người tiến về Tòa thành cổ, thì tất cả những người sống sót tầm này đều đang phải chịu tấn công liên tục mới đúng.
- Ý anh là sao?
- Em có nhớ anh đã nói, ý chí của kẻ trùm sò đang theo dõi chúng ta không? Sự tập trung chủ yếu của nó giờ đang đặt lên chúng ta rồi, thì hiển nhiên là nó chẳng rảnh để điều khiển những đợt tấn công lên người khác rồi!
...
Sáng hôm sau, bọn họ tiếp tục khởi hành, tiến gần hơn vào khu Tòa thành cổ. Càng đến gần, đoàn người càng thấy được sự hùng vĩ của nó. Tòa thành có kết cấu hình khối vuông, với bốn tháp cao dựng ở bốn góc vuông. Chúng cao vút lên tận trời xanh, và dù những người mạo hiểm có ngửa cổ cao tới đâu, thì họ cũng chẳng thể thấy được chóp của chúng.
- Trong số các bạn, chưa từng một ai nghe thấy bất cứ thông tin gì về bên trong Tòa thành cổ sao? Thậm chí không cần phải tiến qua cửa, chỉ cần nhìn xem trong khuôn viên tòa thành có cái gì cái gì... không ai sao?
Những người mạo hiểm nhìn nhau, lắc đầu bó tay. Đồng thời câu hỏi của Gatrix cũng dấy lên một sự nghi ngờ trong lòng họ. Chẳng lẽ thật sự không có bất cứ một ai có thể quay trở lại khi tiến vào Tòa thành cổ sao?
Gatrix đưa tay lên gãi gãi trán. Hắn ra hiệu cho đoàn người dừng lại, rồi nhảy lên một tảng đá, cốt cho bản thân cao lên một tí.
- Kính thưa các quý ông và Vera, có vẻ như ta vừa phát hiện ra một sự thật đáng buồn. Khuôn viên xung quanh Tòa thành cổ này ắt tồn tại một loại cấm chế nào đó, khiến cho một khi chúng ta đi vào thì tuyệt đối không thể trở ra được. Điều đó giải thích tại sao chẳng có ai có thể trở về để kể lại những gì mắt thấy tai nghe về tòa thành này được.
Một sự căng thẳng bao trùm khắp những người mạo hiểm, song không một ai chùn bước. Nhiều ngày bị Gatrix tẩy não đã khiến họ ngộ ra, hay ngộ nhận rằng, chỉ có tiến vào trong Tòa thành cổ mới là phương pháp duy nhất để giải quyết dứt điểm chuyện này.
Gatrix nhìn một lượt những gương mặt lo âu dưới kia, gật đầu thỏa mãn.
- Như vậy, ta muốn hỏi, có kẻ nào muốn rút lui không? Ta không biết rõ tầm ảnh hưởng của kết giới tới đâu, song hiện tại nếu muốn rút vẫn còn kịp đó!
Sự im lặng tiếp tục bao trùm bên trong người mạo hiểm. Một đằng, họ muốn quay lại với thôn trại nhỏ bé của Cyrax, song thực tế phũ phàng cho họ biết, hành động đó chẳng khác nào uống rượu độc giải khát cả. Hoặc là họ chết trong nỗ lực tìm đường thoát, hoặc là họ chết chui rúc như con rùa.
- Tao không đi đâu hết! Hai người đi đâu, tao theo đó! Chúng mày đánh bại được tao, tao phục!
Người đầu tiên bước lên chính là chó điên Djaren. Gã nhổ toẹt một bãi đờm xuống đất, nhấc thanh đao gác lên trên vai. Gatrix thấy thế liền gật nhẹ.
- Cảm ơn Djaren! Có những lúc suy nghĩ đơn giản lại được việc đấy chứ! Những người khác thì sao?
Khi thấy có người đã xung phong, thì những người mạo hiểm khác cũng ùa lên như ong vỡ tổ.
- Tôi, tôi cũng đi theo!
- Rút lui gì chứ, ai lại làm chuyện hèn hạ đó!
- Chết sớm chết muộn cũng là chết, chi bằng chết cho tôn nghiêm tí!
Vô số những câu nói tạp nham vang vọng lên khắp cả một mảng rừng. Bầu không khí lo sợ nguội lạnh đã bị quét tan, thay vào đó là tinh thần sục sôi, hưng phấn bừng bừng của người mạo hiểm. Khi thấy thời cơ đã chín muồi, Gatrix bèn hô lớn.
- Như vậy, tất cả hãy cùng ta xông vào Tòa thành cổ!
- Rõ!
Hai chục con người đồng thanh hô lớn. Gatrix và Vera chạy phía trước, vừa làm gương cho người sau, vừa cổ vũ sĩ khí. Những người mạo hiểm có thể nóng đầu, nhưng họ không ngu tới mức xông lên trước làm bia đỡ đạn cho người khác như thế. Nếu như Gatrix và Vera không chạy đầu thì kiểu gì họ cũng đùn đẩy nhau.
Và như thế thì hoàn toàn đi ngược lại mục đích thật sự của Gatrix! Hắn cần những người này có đủ năng lượng nhiệt huyết, đoàn kết nghe hắn chỉ huy, chứ không phải là nghi kị, đấu đá lẫn nhau. Hơn nữa, Gatrix khá chắc chắn rằng sẽ không có nguy hiểm chết người nào chờ đón bọn họ khi mới tiến vào trong thành.
Tất nhiên, mọi chuyện đều là suy đoán của Gatrix! Thực tế thì luôn luôn khác với kế hoạch, ví dụ như từng đàn xác sống hung tợn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ lúc này đây!
Ngay khi Gatrix và Vera bước qua một khoảng đất, có thể tạm gọi nó là ranh giới, họ cảm thấy có một cơn rùng mình nhẹ chạy dọc khắp toàn thân. Vera biết đây là do bọn họ vừa tiến vào một thế giới khác, cơ thể chưa kịp thích nghi với những quy luật mới.
Điều hiển nhiên là hai thế giới, hay đúng hơn là các lớp thế giới bên trong Shazam đều có điều kiện tương đối giống nhau, chứ không thì chỉ riêng việc thay đổi các nhân tố vật lý thôi cũng đủ khiến toàn bộ sinh vật khi di chuyển qua các thế giới rồi.
Tính tới hiện tại, ở Shazam đang tồn tại ba lớp thế giới, xếp chồng lên nhau. Lớp ngoài cùng là thế giới tuyết, nằm tiếp xúc với thế giới thực tại. Lớp trung gian này đóng vai trò giảm xóc giữa Shazam với thế giới thực tại.
Hai thế giới bình thường không bao giờ nằm cạnh nhau, mà luôn được ngăn cách bằng vùng hư không, hoặc thế giới phụ. Thế giới phụ là những thế giới có quy tắc sứt sẹo, ví dụ như thế giới nguyên tố lửa chẳng hạn. Ở thế giới này, chỉ có mỗi một loại nguyên tố duy nhất là lửa, và do đó sinh mạng nếu diễn sinh ra cũng là sinh vật nguyên tố.
Nói ngắn gọn thì thế giới phụ là những thế giới tương đối đơn giản, không như chủ thế giới. Shazam có thể coi là một chủ thế giới, dù rất nhỏ, bởi nó có đầy đủ các loại quy tắc tương đối giống với thế giới thực tại. Khi hai chủ thế giới đặt cạnh nhau, những va chạm của chúng sẽ tạo nên những thiệt hại không thể cứu chữa được!
/309
|