Nghe thấy vậy, Jane liền mất đi hứng thú. Ở thời đại này, đấu khí, pháp thuật, thần thuật, huyết thống mới là chủ đạo. Mặc cho ngươi chỉ là một con khỉ khua tay múa chân, nếu ngươi đạt tới cảnh giới chiến thần, vậy thì đấm thường cũng đủ thổi bay một đội quân!
Võ thuật chỉ là một công cụ để phá thế cân bằng mà thôi! Ngay bản thân bên trong giáo hội, Jane cũng được tiếp xúc với rất nhiều bộ võ kỹ cực kì mạnh mẽ, chẳng cần thiết phải đi sao chép một bộ võ quê mùa.
- Cô thật sự đã giúp tôi một đại ơn với cái phong ấn này đó! Để trả ơn, tôi sẽ kể cho cô một số tình báo chúng tôi đã thu thập được trong suốt thời gian vừa qua.
Cyrax và Jane lúc này đang ngồi bên cạnh một đống lửa, thưởng thức bữa tối của mình. Jane có thể là một người cẩn thận, nhưng cô nàng còn quá trẻ. Cyrax thậm chí còn phải nhắc nhở cô nàng sử dụng các phép thuật kiểm tra đồ ăn xem có gã có hạ độc dược hay tình dược gì vào đó không, cô nàng mới á ớ làm theo.
Chỉ trong ba ngày đi theo Cyrax, Jane đã học được không ít các loại kinh nghiệm sống mà cô chưa bao giờ thấy được khi còn ở giáo hội. Đoá hoa trong lồng kính, khi gặp cơn mưa bão đầu tiên của cuộc đời bao giờ cũng là trận bão thảm khốc nhất. Rất may là Jane còn chưa kịp gặp bão đã được gia cố luôn!
Ít nhất cô có thể khẳng định, giờ nếu ném bản thân ra ngoài hoang dã, thì cô cũng vẫn có thể sống tương đối ổn, chẳng qua sẽ có một đôi phần khó chịu mà thôi! Lúc này Cyrax đã nhận sẽ làm hết tất cả những việc hậu cần như săn bắt và chế biến đồ ăn, nên Jane cũng tương đối thoải mái. Chỉ có chỗ ngủ nghỉ thì họ chẳng có cách nào cải thiện, và bản thân Jane cũng không dám ngủ!
Làm gì có người con gái nào có thể an tâm ngon giấc giữa đồng không mông quạnh, bên cạnh là một gã đàn ông mới quen vài ngày đúng không?
Trong ba ngày này, họ cũng đối đầu với rất nhiều các loại ma thú khác nhau. Và thông qua những trận chiến này, Jane ngấm ngầm quan sát cũng như đánh giá lực chiến thật sự của Cyrax. Gã đàn ông này đúng là một con quái vật, khi chỉ bằng thân thể máu thịt có thể đọ sức được với những loài ma thú nổi tiếng mạnh mẽ như gấu nâu hay vượn mặt đỏ.
Thứ kết giới bao quanh Shazam ngăn chặn bất cứ sự trợ giúp nào khiến cô có thể sở hữu lực chiến vượt qua cấp trung. Vậy nên dù rất muốn cho cô con gái cầm ít nhất một thanh vũ khí sử thi phòng thân, Drake cũng đành ngậm ngùi để Jane tay trắng bước vào Shazam. Thanh kiếm của Jane đang cầm chỉ là một món đồ có phẩm chất tốt, xuất xưởng từ lò rèn của giáo hội, coi như một dạng đồng phục của đội thẩm phán.
Chính vì thế Jane không có vũ khí dư thừa để cho Cyrax mượn được. Về phần những món đồ tiêu hao phẩm mà cô đang giấu ở nơi sâu thẳm của chiếc nhẫn... thật kỳ lạ khi chúng có thể đánh lừa được cả bức màn trinh trắc của kết giới.
Có lẽ việc chúng chỉ có thể dùng một lần đã làm giảm đi giá trị thực chiến thực tế của chúng chăng? Jane không rõ kết giới này đánh giá theo tiêu chuẩn gì nữa, nhưng cô chỉ biết rằng mình vẫn còn một vài lá bài tẩy có thể lật kèo bất cứ lúc nào.
- Khoan, các anh bị thế giới tuyết ngăn cản sao?
Jane cau mày, xen ngang vào câu chuyện của Cyrax. Lúc cô tiến vào thế giới này, mọi thứ hoàn toàn thông thuận, cô bước thẳng lên đầm lầy Shazam chứ chưa hề gặp một hạt tuyết nào, chứ đừng nói tới nguyên thế giới tuyết. Nghe thấy vậy, Cyrax không khỏi nhướn mày.
- Đây là một chủ đề nguy hiểm, đừng bàn về nó nữa! Cô cứ coi như thế giới tuyết đó không tồn tại cũng được, bởi nó chẳng ảnh hưởng mấy tới chúng tôi.
Kế tiếp Cyrax kể về quá trình bọn họ chiến đấu điên cuồng ở vùng đầm lầy này, khi lũ quái vật trở nên mạnh mẽ vượt quá mức độ dự kiến của họ. Ngay cả ở hiện tại, Cyrax và Jane có thể coi là hai cá nhân kiệt xuất nhất trong các đấu sĩ cấp trung mà khi bị bầy ma thú truy đuổi cũng chỉ có nước vắt chân lên cổ mà chạy.
Chẳng nói đâu xa, mới lúc ban nãy thôi, bọn họ còn bị một bầy ruồi rượt cho té khói, phải lặn xuống dưới bùn mới có thể thoát. Đó cũng là lí do tại sao Cyrax phải ngồi giặt quần áo. Còn với Jane, cô nàng chỉ việc ném luôn bộ quần áo đó đi, rồi tranh thủ tắm trước bên dưới thác nước là được. Con gái mà, ra khỏi nhà không mang theo trăm bộ quần áo thì sao dám ngẩng mặt lên lăn lộn!
Khi Cyrax kể tới đoạn chim - rắn đại chiến, trái tim Jane không khỏi đập thình thịch. Cô có thể cảm thấy một hơi nóng lan toả nhè nhẹ ra từ vạt áo nơi lồng ngực, giống như nó cũng đang lắng nghe câu chuyện này vậy. Jane vội vàng đưa tay ấn nhẹ lên ngực trái, trong cái nhìn ngạc nhiên của Cyrax.
- Cô cảm thấy không khoẻ sao?
- Không sao, tôi ổn!
Jane đã nói như vậy thì Cyrax cũng chỉ còn nước bó tay. Chẳng lẽ gã có thể đòi khám ngực cô nàng nữa chắc? Jane có thể chưa va vấp đủ nhiều, song nếu gã dám giở giọng cợt nhả thiếu đứng đắn, Cyrax khẳng định cô nàng sẽ trở mặt ngay lập tức. Gì chứ đội thẩm phán này nổi tiếng là đầu sắt, chỉ biết làm theo quy trình.
Gã không thể không cảm thán vận may của mình. Nếu như Cyrax gặp phải một thẩm phán khác, không có lòng hiếu kỳ lớn như Jane, hoặc đã có vài năm kinh nghiệm lăn lộn thì có lẽ một trận chiến đẫm máu là điều không thể tránh khỏi! Tất nhiên, trận chiến đó sẽ chỉ có một người thắng là gã mà thôi, bởi nếu con quái vật bóng tối bị suy yếu thì gã sẽ có thể chiếm đoạt lại quyền chỉ huy thân thể.
Và Cyrax tự tin khẳng định, nếu như cùng cấp độ chiến lực, nếu bảo ổn thắng thì Cyrax không dám nhận, chứ rút lui an toàn thì gã thừa sức làm được. Khi bạn sở hữu một cơ thể vượt mức cho phép thì làm cái gì cũng đúng hết! Cyrax có thể thiếu đi sự linh hoạt, chứ một khi gã đã chạy nước rút thì các đấu sĩ chỉ có vận đấu khí lên cực hạn mới đuổi theo được thôi.
Cyrax kể nốt phần còn lại của câu chuyện, cho tới khi Gatrix và gã mâu thuẫn tới mức phân liệt. Jane không khỏi thởi dài.
- Thật đáng tiếc! Người đội trưởng của các anh thật sự là một kẻ thủ đoạn xảo quyệt, máu lạnh tận cùng, song với đồng đội thì đây mới là một thủ lĩnh xứng đáng đi theo. Tôi có thể hiểu hành động của anh ta, nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận chuyện đó!
- Cảm ơn! Mặc dù vậy, trong lòng tôi, đội trưởng vẫn là người có giá trị vô cùng...
- Ý anh là quan trọng vô cùng?
Cyrax nở một nụ cười, nhe hàm răng trắng ởn ra vô cùng đáng sợ!
- Cô có thể nói như vậy!
Đột nhiên một cảm giác ớn lạnh xẹt qua trong lòng họ! Ngay lập tức, cả hai đề cao cảnh giác, mắt trừng mở lớn, liếc ngang liếc dọc.
- Có gì đó!
- Ừm!
Họ trao nhau vài từ hội thoại ngắn ngủn, xác nhận tình trạng của đối phương, rồi tiếp tục tìm kiếm nguồn cơn của sự cảnh giác này. Phải chăng sau vài ngày chỉ đối đầu với đám dã thú ngu muội, cuối cùng thì kẻ chủ mưu cũng cử một thứ ra trò tới để thúc họ nhanh chân bước vào toà thành?
Trong lúc Cyrax và Jane đang dáo dác nhìn ngó chung quanh, họ không hề nhận ra rằng bản thân đang càng ngày càng đứng sát lại gần đống lửa hơn. Họ sợ! Đúng vậy, cả hai dù không muốn thừa nhận, nhưng họ thật sự đang sợ! Và bản năng của một giống loài yếu đuối là dựa sát vào vật làm tin gần nhất, ở đây chính là nguồn sáng duy nhất trong màn đêm thăm thẳm này.
Ngay tới cả bầu trời, vốn tràn đầy trăng và sao, giờ cũng trở nên u ám đi kể từ khi cơn gió lạnh đấy ùa qua. Những luồng sáng phát ra từ ngọn lửa trại, giống như bị một bàn tay vô hình nào đó nén dần, nén dần lại, cho tới lúc Cyrax để ý thì bán kính của ngọn lửa đã thu lại gần một nửa rồi!
- Có vẻ như chúng ta gặp cá lớn rồi!
Cyrax liếm một giọt mồ hôi rịn dọc theo sống mũi. Gương mặt gã lúc này đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhìn vào lưng áo dính chặt của Jane, có thể thấy cô nàng cũng chẳng có gì khá hơn!
- Rốt cuộc là thứ tồn tại gì mà khủng khiếp đến vậy?
Từ trong màn đêm, một hình thù dần dần cứng lại thành hình người, theo từng bước chân của vị khách tiến gần bọn họ. Đó là một sinh vật toàn thân đen xì, đúng hơn là bao phủ trong màn khói đen đặc, chỉ để lộ ra cặp mắt màu cam sáng trưng. Dựa vào những đường viền trên người, có thể thấy nó đang cầm một thanh kiếm lưỡi cong gác trên vai.
Con quái vật nhìn cả hai bọn họ, rồi nhấc thanh gươm cong đó khỏi vai. Nó không có miệng, có điều đôi mắt khiêu khích của nó đã quá đủ để khiến hai đấu sĩ hiểu lời mời gọi.
- Tôi sẽ đánh chủ công kiềm chế nó, cô ở tuyến sau dùng thần thuật để kết thúc con quái vật này nhé!
- Vậy còn anh thì sao? Thần thuật sẽ thanh lọc hết thảy tà ác, và nó không phân biệt được anh là ai đâu!
- Yên tâm, tôi sẽ không sao đâu!
Cyrax mỉm cười, trấn an tâm hồn Jane. Đầu tiên, bóng tối của gã là thứ bóng tối vô cùng tinh khiết, mang theo một phần bản nguyên của nguyên tố, mấy cái thứ thần thuật nửa mùa lấy tư cách gì ra thanh lọc nó! Gã khẳng định ngoại trừ Gatrix, còn lại chẳng có phàm nhân nào ở thế gian này đủ sức bóc bóng tối khỏi người gã. Hoạ chăng đích thân thần linh ra tay thì may ra!
Thứ hai, trong trường hợp kì quái nào đó, nếu như thần thuật thật sự bóc được bóng tối khỏi người gã thì Cyrax lại chẳng mừng quá! Cho dù đánh đổi bằng cả cánh tay phải, thậm chí là một phần ngực phải thì Cyrax tự tin gã vẫn có thể sống cho tới lúc gặp được Gatrix. Con Goblin hẳn sẽ có phương pháp để gã hồi phục lại thân thể.
Mà không chỉ Gatrix, bản thân giáo hội cũng có đủ các loại phép thuật giúp hồi phục cơ thể, chỉ có điều người hưởng thụ có trả nổi giá không thôi. Cùng lắm sau này gã trở thành cu li cho giáo hội để trả nợ là được!
Và điều quan trọng nhất, là Cyrax có linh cảm, dù có tung hết sức mạnh ra ở đây, thì đêm nay bọn họ cũng chỉ có chạy trối chết mà thôi! Và bản năng của gã thì chưa bao giờ lừa gã cả!
Võ thuật chỉ là một công cụ để phá thế cân bằng mà thôi! Ngay bản thân bên trong giáo hội, Jane cũng được tiếp xúc với rất nhiều bộ võ kỹ cực kì mạnh mẽ, chẳng cần thiết phải đi sao chép một bộ võ quê mùa.
- Cô thật sự đã giúp tôi một đại ơn với cái phong ấn này đó! Để trả ơn, tôi sẽ kể cho cô một số tình báo chúng tôi đã thu thập được trong suốt thời gian vừa qua.
Cyrax và Jane lúc này đang ngồi bên cạnh một đống lửa, thưởng thức bữa tối của mình. Jane có thể là một người cẩn thận, nhưng cô nàng còn quá trẻ. Cyrax thậm chí còn phải nhắc nhở cô nàng sử dụng các phép thuật kiểm tra đồ ăn xem có gã có hạ độc dược hay tình dược gì vào đó không, cô nàng mới á ớ làm theo.
Chỉ trong ba ngày đi theo Cyrax, Jane đã học được không ít các loại kinh nghiệm sống mà cô chưa bao giờ thấy được khi còn ở giáo hội. Đoá hoa trong lồng kính, khi gặp cơn mưa bão đầu tiên của cuộc đời bao giờ cũng là trận bão thảm khốc nhất. Rất may là Jane còn chưa kịp gặp bão đã được gia cố luôn!
Ít nhất cô có thể khẳng định, giờ nếu ném bản thân ra ngoài hoang dã, thì cô cũng vẫn có thể sống tương đối ổn, chẳng qua sẽ có một đôi phần khó chịu mà thôi! Lúc này Cyrax đã nhận sẽ làm hết tất cả những việc hậu cần như săn bắt và chế biến đồ ăn, nên Jane cũng tương đối thoải mái. Chỉ có chỗ ngủ nghỉ thì họ chẳng có cách nào cải thiện, và bản thân Jane cũng không dám ngủ!
Làm gì có người con gái nào có thể an tâm ngon giấc giữa đồng không mông quạnh, bên cạnh là một gã đàn ông mới quen vài ngày đúng không?
Trong ba ngày này, họ cũng đối đầu với rất nhiều các loại ma thú khác nhau. Và thông qua những trận chiến này, Jane ngấm ngầm quan sát cũng như đánh giá lực chiến thật sự của Cyrax. Gã đàn ông này đúng là một con quái vật, khi chỉ bằng thân thể máu thịt có thể đọ sức được với những loài ma thú nổi tiếng mạnh mẽ như gấu nâu hay vượn mặt đỏ.
Thứ kết giới bao quanh Shazam ngăn chặn bất cứ sự trợ giúp nào khiến cô có thể sở hữu lực chiến vượt qua cấp trung. Vậy nên dù rất muốn cho cô con gái cầm ít nhất một thanh vũ khí sử thi phòng thân, Drake cũng đành ngậm ngùi để Jane tay trắng bước vào Shazam. Thanh kiếm của Jane đang cầm chỉ là một món đồ có phẩm chất tốt, xuất xưởng từ lò rèn của giáo hội, coi như một dạng đồng phục của đội thẩm phán.
Chính vì thế Jane không có vũ khí dư thừa để cho Cyrax mượn được. Về phần những món đồ tiêu hao phẩm mà cô đang giấu ở nơi sâu thẳm của chiếc nhẫn... thật kỳ lạ khi chúng có thể đánh lừa được cả bức màn trinh trắc của kết giới.
Có lẽ việc chúng chỉ có thể dùng một lần đã làm giảm đi giá trị thực chiến thực tế của chúng chăng? Jane không rõ kết giới này đánh giá theo tiêu chuẩn gì nữa, nhưng cô chỉ biết rằng mình vẫn còn một vài lá bài tẩy có thể lật kèo bất cứ lúc nào.
- Khoan, các anh bị thế giới tuyết ngăn cản sao?
Jane cau mày, xen ngang vào câu chuyện của Cyrax. Lúc cô tiến vào thế giới này, mọi thứ hoàn toàn thông thuận, cô bước thẳng lên đầm lầy Shazam chứ chưa hề gặp một hạt tuyết nào, chứ đừng nói tới nguyên thế giới tuyết. Nghe thấy vậy, Cyrax không khỏi nhướn mày.
- Đây là một chủ đề nguy hiểm, đừng bàn về nó nữa! Cô cứ coi như thế giới tuyết đó không tồn tại cũng được, bởi nó chẳng ảnh hưởng mấy tới chúng tôi.
Kế tiếp Cyrax kể về quá trình bọn họ chiến đấu điên cuồng ở vùng đầm lầy này, khi lũ quái vật trở nên mạnh mẽ vượt quá mức độ dự kiến của họ. Ngay cả ở hiện tại, Cyrax và Jane có thể coi là hai cá nhân kiệt xuất nhất trong các đấu sĩ cấp trung mà khi bị bầy ma thú truy đuổi cũng chỉ có nước vắt chân lên cổ mà chạy.
Chẳng nói đâu xa, mới lúc ban nãy thôi, bọn họ còn bị một bầy ruồi rượt cho té khói, phải lặn xuống dưới bùn mới có thể thoát. Đó cũng là lí do tại sao Cyrax phải ngồi giặt quần áo. Còn với Jane, cô nàng chỉ việc ném luôn bộ quần áo đó đi, rồi tranh thủ tắm trước bên dưới thác nước là được. Con gái mà, ra khỏi nhà không mang theo trăm bộ quần áo thì sao dám ngẩng mặt lên lăn lộn!
Khi Cyrax kể tới đoạn chim - rắn đại chiến, trái tim Jane không khỏi đập thình thịch. Cô có thể cảm thấy một hơi nóng lan toả nhè nhẹ ra từ vạt áo nơi lồng ngực, giống như nó cũng đang lắng nghe câu chuyện này vậy. Jane vội vàng đưa tay ấn nhẹ lên ngực trái, trong cái nhìn ngạc nhiên của Cyrax.
- Cô cảm thấy không khoẻ sao?
- Không sao, tôi ổn!
Jane đã nói như vậy thì Cyrax cũng chỉ còn nước bó tay. Chẳng lẽ gã có thể đòi khám ngực cô nàng nữa chắc? Jane có thể chưa va vấp đủ nhiều, song nếu gã dám giở giọng cợt nhả thiếu đứng đắn, Cyrax khẳng định cô nàng sẽ trở mặt ngay lập tức. Gì chứ đội thẩm phán này nổi tiếng là đầu sắt, chỉ biết làm theo quy trình.
Gã không thể không cảm thán vận may của mình. Nếu như Cyrax gặp phải một thẩm phán khác, không có lòng hiếu kỳ lớn như Jane, hoặc đã có vài năm kinh nghiệm lăn lộn thì có lẽ một trận chiến đẫm máu là điều không thể tránh khỏi! Tất nhiên, trận chiến đó sẽ chỉ có một người thắng là gã mà thôi, bởi nếu con quái vật bóng tối bị suy yếu thì gã sẽ có thể chiếm đoạt lại quyền chỉ huy thân thể.
Và Cyrax tự tin khẳng định, nếu như cùng cấp độ chiến lực, nếu bảo ổn thắng thì Cyrax không dám nhận, chứ rút lui an toàn thì gã thừa sức làm được. Khi bạn sở hữu một cơ thể vượt mức cho phép thì làm cái gì cũng đúng hết! Cyrax có thể thiếu đi sự linh hoạt, chứ một khi gã đã chạy nước rút thì các đấu sĩ chỉ có vận đấu khí lên cực hạn mới đuổi theo được thôi.
Cyrax kể nốt phần còn lại của câu chuyện, cho tới khi Gatrix và gã mâu thuẫn tới mức phân liệt. Jane không khỏi thởi dài.
- Thật đáng tiếc! Người đội trưởng của các anh thật sự là một kẻ thủ đoạn xảo quyệt, máu lạnh tận cùng, song với đồng đội thì đây mới là một thủ lĩnh xứng đáng đi theo. Tôi có thể hiểu hành động của anh ta, nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận chuyện đó!
- Cảm ơn! Mặc dù vậy, trong lòng tôi, đội trưởng vẫn là người có giá trị vô cùng...
- Ý anh là quan trọng vô cùng?
Cyrax nở một nụ cười, nhe hàm răng trắng ởn ra vô cùng đáng sợ!
- Cô có thể nói như vậy!
Đột nhiên một cảm giác ớn lạnh xẹt qua trong lòng họ! Ngay lập tức, cả hai đề cao cảnh giác, mắt trừng mở lớn, liếc ngang liếc dọc.
- Có gì đó!
- Ừm!
Họ trao nhau vài từ hội thoại ngắn ngủn, xác nhận tình trạng của đối phương, rồi tiếp tục tìm kiếm nguồn cơn của sự cảnh giác này. Phải chăng sau vài ngày chỉ đối đầu với đám dã thú ngu muội, cuối cùng thì kẻ chủ mưu cũng cử một thứ ra trò tới để thúc họ nhanh chân bước vào toà thành?
Trong lúc Cyrax và Jane đang dáo dác nhìn ngó chung quanh, họ không hề nhận ra rằng bản thân đang càng ngày càng đứng sát lại gần đống lửa hơn. Họ sợ! Đúng vậy, cả hai dù không muốn thừa nhận, nhưng họ thật sự đang sợ! Và bản năng của một giống loài yếu đuối là dựa sát vào vật làm tin gần nhất, ở đây chính là nguồn sáng duy nhất trong màn đêm thăm thẳm này.
Ngay tới cả bầu trời, vốn tràn đầy trăng và sao, giờ cũng trở nên u ám đi kể từ khi cơn gió lạnh đấy ùa qua. Những luồng sáng phát ra từ ngọn lửa trại, giống như bị một bàn tay vô hình nào đó nén dần, nén dần lại, cho tới lúc Cyrax để ý thì bán kính của ngọn lửa đã thu lại gần một nửa rồi!
- Có vẻ như chúng ta gặp cá lớn rồi!
Cyrax liếm một giọt mồ hôi rịn dọc theo sống mũi. Gương mặt gã lúc này đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhìn vào lưng áo dính chặt của Jane, có thể thấy cô nàng cũng chẳng có gì khá hơn!
- Rốt cuộc là thứ tồn tại gì mà khủng khiếp đến vậy?
Từ trong màn đêm, một hình thù dần dần cứng lại thành hình người, theo từng bước chân của vị khách tiến gần bọn họ. Đó là một sinh vật toàn thân đen xì, đúng hơn là bao phủ trong màn khói đen đặc, chỉ để lộ ra cặp mắt màu cam sáng trưng. Dựa vào những đường viền trên người, có thể thấy nó đang cầm một thanh kiếm lưỡi cong gác trên vai.
Con quái vật nhìn cả hai bọn họ, rồi nhấc thanh gươm cong đó khỏi vai. Nó không có miệng, có điều đôi mắt khiêu khích của nó đã quá đủ để khiến hai đấu sĩ hiểu lời mời gọi.
- Tôi sẽ đánh chủ công kiềm chế nó, cô ở tuyến sau dùng thần thuật để kết thúc con quái vật này nhé!
- Vậy còn anh thì sao? Thần thuật sẽ thanh lọc hết thảy tà ác, và nó không phân biệt được anh là ai đâu!
- Yên tâm, tôi sẽ không sao đâu!
Cyrax mỉm cười, trấn an tâm hồn Jane. Đầu tiên, bóng tối của gã là thứ bóng tối vô cùng tinh khiết, mang theo một phần bản nguyên của nguyên tố, mấy cái thứ thần thuật nửa mùa lấy tư cách gì ra thanh lọc nó! Gã khẳng định ngoại trừ Gatrix, còn lại chẳng có phàm nhân nào ở thế gian này đủ sức bóc bóng tối khỏi người gã. Hoạ chăng đích thân thần linh ra tay thì may ra!
Thứ hai, trong trường hợp kì quái nào đó, nếu như thần thuật thật sự bóc được bóng tối khỏi người gã thì Cyrax lại chẳng mừng quá! Cho dù đánh đổi bằng cả cánh tay phải, thậm chí là một phần ngực phải thì Cyrax tự tin gã vẫn có thể sống cho tới lúc gặp được Gatrix. Con Goblin hẳn sẽ có phương pháp để gã hồi phục lại thân thể.
Mà không chỉ Gatrix, bản thân giáo hội cũng có đủ các loại phép thuật giúp hồi phục cơ thể, chỉ có điều người hưởng thụ có trả nổi giá không thôi. Cùng lắm sau này gã trở thành cu li cho giáo hội để trả nợ là được!
Và điều quan trọng nhất, là Cyrax có linh cảm, dù có tung hết sức mạnh ra ở đây, thì đêm nay bọn họ cũng chỉ có chạy trối chết mà thôi! Và bản năng của gã thì chưa bao giờ lừa gã cả!
/309
|