Việc sử dụng thứ gỗ kháng phép cao này là điều cần thiết, bởi Gatrix rất chắc chắn là trong căn phòng này đã không chỉ một lần có sự xuất hiện của ma quỷ cũng như tà thần. Những loại gỗ này không chỉ đóng vai trò như ghế ngồi, mà còn giúp kiềm chế bớt sức mạnh của những tồn tại dơ bẩn đó.
Chí ít, đám tà giáo đồ này thông minh hơn Gatrix tưởng, bọn chúng còn biết tự bảo vệ bản thân. Không ít giáo phái tà ác mà Gatrix đã nhìn thấy, đều có chung một mô típ là cuồng tín đến mất não. Và kết cục chung của chúng đều là bị chính thần linh mà mình thờ phụng cắn nuốt sạch sẽ.
Rời bỏ hàng ghế trống, Gatrix hướng về phía bờ tường bên kia. Ở nơi đó, các tà giáo đồ đặt những dãy tủ trống không, với rất nhiều các giá để nến ở bên trên. Khác với đống ở tầng bốn, các giá nến này vẫn còn nến cắm ở trên, và phần lớn là mới cháy được một đoạn nhỏ thôi.
Cũng giống như những băng ghế gỗ kia, Gatrix cấu một ít nến, ngửi ngửi thử. Có thể thấy những người ở thời đại đó dùng một loại mỡ để nấu thành sáp nến, và với kinh nghiệm giải phẫu một số cơ thể người, Gatrix có thể khẳng định hắn biết nguồn gốc của loại mỡ này.
Thế này mới hợp lý, vì da và xương đem làm đàn, thì mỡ làm nến cũng hợp lý đúng không? Hiện giờ Gatrix chỉ tự hỏi máu và thịt của những vật tế đang ở đâu! Nếu như tạm coi đống máu khô tung tóe khắp nơi thế này là kết cục của máu, vậy thì thịt?
Kể cả đem thịt dâng làm tế phẩm đi chăng nữa, thì cũng phải có một tồn tại nào đó xuất hiện hưởng dụng những tế phẩm đó. Gatrix không xoắn xuýt chuyện phải tìm cho ra bằng được thịt người, mà chỉ muốn biết, thịt đó dùng để làm gì.
Nếu như dùng để nuôi một con quái vật nào đấy, thì có lẽ nó sẽ là đối thủ của họ trong gian phòng này. Còn nếu như thịt để đem dâng cho ma quỷ hay tà thần thì lại thoải mái, vì những thể loại đó không thể nào xuất hiện một cách đơn giản ở thế giới này được. Không có nghi thức triệu hồi phức tạp cùng rất nhiều may mắn thì cứ ngồi đó mà mơ hão!
Hắn thử dùng lửa thắp sáng một cây nến. Không rõ những loại nến này cần lửa như thế nào mới có thể cháy, bởi dù Gatrix có áp dụng cách nào đi chăng nữa thì chúng cũng không bắt lửa! Bất kể là dùng phép thuật, hay lửa vật lý, những ngọn nến này vẫn cứ trơ trơ ra.
Và Gatrix có thể khẳng định, chúng không miễn nhiễm với ma thuật giống như những khúc gỗ kia. Có vẻ như hắn cần phải kích hoạt một điều kiện nào đó mới có thể những ngọn nến này cháy được, và khi loại trừ tất cả các khả năng khác thì chỉ còn cái bục kia là vô cùng đáng nghi.
Đứng đối diện với hắn, ở bên kia góc phòng, Taara cũng gần như cùng một lúc, nhìn về phía cái bục cao. Cả hai nhìn nhau một cái, rồi gật đầu xác nhận. Chỉ thấy Taara xách búa hướng về phía bục cao trước, trong khi Gatrix lỉnh xuống dưới góc phòng, nấp sau hàng ghế gỗ cuối cùng.
Những băng ghế này như đã nói, có khả năng ngăn cản phép thuật. Nếu như Taara có lỡ kích hoạt một thứ gì đó không ổn ở trên cái bục đó, thì chí ít những băng ghế này còn giúp Gatrix sống sót cao hơn được chút ít.
Khi đứng ở bên dưới, bọn họ khó có thể nhìn hết được mọi thứ ở trên bục hành lễ này, bởi vậy khi Taara bước chân lên bậc thang, cô không khỏi giật mình! Gần như toàn bộ bề mặt của bục đều bị bao phủ trong thứ chất keo nâu đen bốc mùi tanh tưởi, giống với những vết ố bám đầy trên tường và sàn nhà.
Cô bước một cách thận trọng trên những chất nhầy đó, tiến dần về phía cái bục đặt sách. Ở trên đó có một cuốn sách trông rất cũ kĩ, với phần bìa được bọc trong một loại da màu đen rất cứng. Taara thử mở cuốn sách ra, và đọc những dòng chữ bên trong đó.
Cả cuốn kinh này chủ yếu giảng giải về sự nhân nghĩa của thần linh, và môn đồ phải tôn kính thần như nào. Thoạt nghe thì nó chẳng khác gì mấy cuốn kinh khác của giáo hội, ngoại trừ việc hở tí là vị thần này lại đòi hiến tế.
Chờ đợi hàng giờ được chỉ định chết,
Đây trên bàn hoả ngục,
Hình ảnh một người mặt trắng, lòng đen bé như hạt đỗ,
Tiến gần đến bàn thờ sự chết,
Thầy cả thượng phẩm tay cầm gươm chém
trong tay,
Trích ra những giọt máu trinh trắng,
Tế vật của thần,
Chết theo nghi lễ,
Để đáp lại mọi mong ước của mình .
Không tính tới việc mấy câu kinh này gieo vần đầy tệ hại, thì nó cũng có thể gọi là một bài nhạc. Chỉ có điều ngay khi Taara xướng xong những câu này, chiếc đàn phía sau lưng cô bắt đầu cất tiếng! Những phím đàn tự động nhấp nhô, để thanh búa gõ liên tục lên những sợi dây đàn.
Và từ đó, những âm thanh vang lên, cộng hưởng rồi biến đổi thông qua hệ thống ống phức tạp mà kì công ở phía trên, cho ra những âm thanh trầm bổng đầy ma quái. Nó giống như những bản nhạc tang điếu, mang đậm màu sắc u ám và quỷ dị thường thấy trong những bộ phim kinh dị về tòa lâu đài bỏ hoang vậy.
Cùng lúc đó, những cây nến cũng bùng cháy dữ dội trong sắc xanh biển trắng. Cuối cùng thì Gatrix cũng biết mấy cây nến này cháy như nào, và khi cháy thì có màu gì!
Bằng đôi mắt khá nhạy bén, Gatrix để ý thấy khói tỏa ra dàn nến đồ sộ đó đang ngưng tụ dần dần ở chính giữa căn phòng, tạo thành một hình thù nào đó. Nó có tứ chi trông như con người, có một bộ váy trắng bẩn thỉu như cái giẻ lau... khoan đã sao trông nó quen thế nhỉ?
Đồng tử Gatrix co rụt lại khi nhớ ra thân phận của bóng ma đang dần thành hình này. Chẳng phải nó chính là oán hồn canh gác tầng ba hay sao? Hóa ra thứ này hồi sinh bằng cách thực hiện nghi lễ trong phòng nguyện sa đọa này à?
Taara cũng nhận ra kẻ thù truyền kiếp này của mình - chủ yếu là bởi cô nàng không thể đánh thắng nó. Cô quát to.
- Gatrix, chạy mau!
Con Goblin không thèm quan tâm tới lời nhắc nhở của Taara, mà vẫn cứ nhìn chòng chọc vào oán hồn đang dần hồi sinh phía trên đầu. Trên thực tế, nếu như hắn có muốn bỏ trốn lúc này cũng chẳng được, bởi từ cả trăm ngọn nến bao quanh căn phòng nguyện, lửa xanh đã chảy ra và hướng về phía cửa ra vào rồi!
Thay vì sử dụng mô típ cửa đóng sập không cách nào mở ra truyền thống, thì giờ căn phòng nguyện này giam giữ bọn họ bằng một bức tường lửa cháy hừng hực sắc xanh. Cũng phải thôi, ai bảo Taara đã đập nát cánh cửa mất rồi!
Oán hồn lần này vẫn không có mắt và mồm, thay vào đó là ba cái hốc đen ngòm vô cùng đáng sợ. Dù rằng nó không có mắt, song Gatrix có thể cảm nhận rõ sự oán hận tàn độc của nó khi mắt nó và hắn chạm nhau.
Lại một lần nữa, oán hồn cười! Có thể thấy nó không thể chờ đợi để xé xác con mồi trước mặt thêm chút nào nữa! Lần trước bóng đen sợ hãi đã cứu Gatrix một mạng, lần này ai sẽ cứu được hắn đây?
Câu trả lời là, chẳng cần ai hết!
Chỉ thấy Gatrix đạp chân, giẫm lên trên băng ghế, nhảy vọt về phía oán hồn như một con thiêu thân lao vào lửa. Hắn lấy từ trong nhẫn không gian ra một chiếc hộp kim loại, rồi mở nó ra ngay khi tiến lại sát gần oán hồn.
- Để xem lần này mày chạy kiểu gì?
Từ bên trong hộp, vô số những hạt bụi đen ngòm bay ra như ong vỡ tổ, đâm sầm thẳng vào vật cản đầu tiên chúng gặp phải là oán hồn trước mặt. Còn Gatrix thì tiếp đất bằng một cú lộn vòng, thu lại chiếc hộp kim loại rỗng vào trong lòng.
- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, lần kế tiếp chúng ta gặp lại con oán hồn này, chúng ta sẽ đánh cho nó sấp mặt thì thôi!
Gatrix mỉm cười đầy tự tin, trong khi Taara nhào tới, búa giơ cao lên, hướng thẳng về phía con oán hồn ở trên không trung.
***
Hãy tua lại một chút trước khi bọn họ rời khỏi tầng bốn. Gatrix mang theo Taara quay trở lại phòng trưng bày, và ở nơi đây, hắn thử niệm lại câu nói được khắc bên trong hộp. Trái với mong đợi của Gatrix, chẳng có gì diễn ra cả!
- Hừm, có gì đó sai sai ở đây! Đáng lý phải có một điều dị thường nào đấy diễn ra mới đúng chứ?
Gatrix đưa tay lên gãi gãi đầu, trong khi Taara giật lấy chiếc hộp từ tay hắn.
- Anh đọc sai mất ngữ điệu của câu đấy rồi. Đó là câu mở đầu trong một bài điếu văn, thế nên anh phải đọc nó ngân nga và tràn đầy nuối tiếc hơn. Nghe như này nè!
Taara bắt đầu niệm lại câu nói, trong khi Gatrix há hốc mồm.
- Vì sao cô biết đó là câu dùng trong điếu văn?
- Tôi không biết nữa! Tôi chỉ biết là nó dùng trong tang lễ thôi. Ồ nhìn kìa!
Taara vội vàng ngắt lời Gatrix, chỉ lên trên trời. Những hạt bụi vốn đang lơ lửng khắp trong phòng, giờ như bị hút bởi một cái máy hút bụi, trôi tuột vào bên trong chiếc hộp kim loại. Khi hạt bụi cuối cùng tiến vào trong đó xong, nắp hộp lập tức đóng sập lại.
Taara và Gatrix nhìn nhau, rồi sau đó cô nàng gạt mở nắp hộp. Ngay lập tức, bụi tuôn ra ào ào từ bên trong hộp, khiến Taara không khỏi ho sặc sụa! Về phần Gatrix, hắn đã mường tượng trước về điều này, thế nên con Goblin đã vẽ nên một rào chắn phép thuật bằng gió xung quanh mình.
- Bụi về bụi, đất quy về đất!
Gatrix ngân nga lại câu đó theo tông của Taara, và đám bụi kia lại một lần nữa ngoan ngoãn chui vào trong hộp. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc hộp kim loại, rồi đột nhiên toét miệng cười!
- Tôi tìm ra cách đánh bại con oán hồn ở tầng dưới rồi! Lần này để xem nó trốn sang các chiều khác kiểu gì nữa!
Tiếng cười nham hiểm của con Goblin không khỏi khiến Taara thấy nao lòng. Cô vội vàng thầm mặc niệm cho oán hồn ở tầng ba, chỉ hi vọng kết cục của nó sẽ không quá đỗi bi thảm mà thôi!
Chí ít, đám tà giáo đồ này thông minh hơn Gatrix tưởng, bọn chúng còn biết tự bảo vệ bản thân. Không ít giáo phái tà ác mà Gatrix đã nhìn thấy, đều có chung một mô típ là cuồng tín đến mất não. Và kết cục chung của chúng đều là bị chính thần linh mà mình thờ phụng cắn nuốt sạch sẽ.
Rời bỏ hàng ghế trống, Gatrix hướng về phía bờ tường bên kia. Ở nơi đó, các tà giáo đồ đặt những dãy tủ trống không, với rất nhiều các giá để nến ở bên trên. Khác với đống ở tầng bốn, các giá nến này vẫn còn nến cắm ở trên, và phần lớn là mới cháy được một đoạn nhỏ thôi.
Cũng giống như những băng ghế gỗ kia, Gatrix cấu một ít nến, ngửi ngửi thử. Có thể thấy những người ở thời đại đó dùng một loại mỡ để nấu thành sáp nến, và với kinh nghiệm giải phẫu một số cơ thể người, Gatrix có thể khẳng định hắn biết nguồn gốc của loại mỡ này.
Thế này mới hợp lý, vì da và xương đem làm đàn, thì mỡ làm nến cũng hợp lý đúng không? Hiện giờ Gatrix chỉ tự hỏi máu và thịt của những vật tế đang ở đâu! Nếu như tạm coi đống máu khô tung tóe khắp nơi thế này là kết cục của máu, vậy thì thịt?
Kể cả đem thịt dâng làm tế phẩm đi chăng nữa, thì cũng phải có một tồn tại nào đó xuất hiện hưởng dụng những tế phẩm đó. Gatrix không xoắn xuýt chuyện phải tìm cho ra bằng được thịt người, mà chỉ muốn biết, thịt đó dùng để làm gì.
Nếu như dùng để nuôi một con quái vật nào đấy, thì có lẽ nó sẽ là đối thủ của họ trong gian phòng này. Còn nếu như thịt để đem dâng cho ma quỷ hay tà thần thì lại thoải mái, vì những thể loại đó không thể nào xuất hiện một cách đơn giản ở thế giới này được. Không có nghi thức triệu hồi phức tạp cùng rất nhiều may mắn thì cứ ngồi đó mà mơ hão!
Hắn thử dùng lửa thắp sáng một cây nến. Không rõ những loại nến này cần lửa như thế nào mới có thể cháy, bởi dù Gatrix có áp dụng cách nào đi chăng nữa thì chúng cũng không bắt lửa! Bất kể là dùng phép thuật, hay lửa vật lý, những ngọn nến này vẫn cứ trơ trơ ra.
Và Gatrix có thể khẳng định, chúng không miễn nhiễm với ma thuật giống như những khúc gỗ kia. Có vẻ như hắn cần phải kích hoạt một điều kiện nào đó mới có thể những ngọn nến này cháy được, và khi loại trừ tất cả các khả năng khác thì chỉ còn cái bục kia là vô cùng đáng nghi.
Đứng đối diện với hắn, ở bên kia góc phòng, Taara cũng gần như cùng một lúc, nhìn về phía cái bục cao. Cả hai nhìn nhau một cái, rồi gật đầu xác nhận. Chỉ thấy Taara xách búa hướng về phía bục cao trước, trong khi Gatrix lỉnh xuống dưới góc phòng, nấp sau hàng ghế gỗ cuối cùng.
Những băng ghế này như đã nói, có khả năng ngăn cản phép thuật. Nếu như Taara có lỡ kích hoạt một thứ gì đó không ổn ở trên cái bục đó, thì chí ít những băng ghế này còn giúp Gatrix sống sót cao hơn được chút ít.
Khi đứng ở bên dưới, bọn họ khó có thể nhìn hết được mọi thứ ở trên bục hành lễ này, bởi vậy khi Taara bước chân lên bậc thang, cô không khỏi giật mình! Gần như toàn bộ bề mặt của bục đều bị bao phủ trong thứ chất keo nâu đen bốc mùi tanh tưởi, giống với những vết ố bám đầy trên tường và sàn nhà.
Cô bước một cách thận trọng trên những chất nhầy đó, tiến dần về phía cái bục đặt sách. Ở trên đó có một cuốn sách trông rất cũ kĩ, với phần bìa được bọc trong một loại da màu đen rất cứng. Taara thử mở cuốn sách ra, và đọc những dòng chữ bên trong đó.
Cả cuốn kinh này chủ yếu giảng giải về sự nhân nghĩa của thần linh, và môn đồ phải tôn kính thần như nào. Thoạt nghe thì nó chẳng khác gì mấy cuốn kinh khác của giáo hội, ngoại trừ việc hở tí là vị thần này lại đòi hiến tế.
Chờ đợi hàng giờ được chỉ định chết,
Đây trên bàn hoả ngục,
Hình ảnh một người mặt trắng, lòng đen bé như hạt đỗ,
Tiến gần đến bàn thờ sự chết,
Thầy cả thượng phẩm tay cầm gươm chém
trong tay,
Trích ra những giọt máu trinh trắng,
Tế vật của thần,
Chết theo nghi lễ,
Để đáp lại mọi mong ước của mình .
Không tính tới việc mấy câu kinh này gieo vần đầy tệ hại, thì nó cũng có thể gọi là một bài nhạc. Chỉ có điều ngay khi Taara xướng xong những câu này, chiếc đàn phía sau lưng cô bắt đầu cất tiếng! Những phím đàn tự động nhấp nhô, để thanh búa gõ liên tục lên những sợi dây đàn.
Và từ đó, những âm thanh vang lên, cộng hưởng rồi biến đổi thông qua hệ thống ống phức tạp mà kì công ở phía trên, cho ra những âm thanh trầm bổng đầy ma quái. Nó giống như những bản nhạc tang điếu, mang đậm màu sắc u ám và quỷ dị thường thấy trong những bộ phim kinh dị về tòa lâu đài bỏ hoang vậy.
Cùng lúc đó, những cây nến cũng bùng cháy dữ dội trong sắc xanh biển trắng. Cuối cùng thì Gatrix cũng biết mấy cây nến này cháy như nào, và khi cháy thì có màu gì!
Bằng đôi mắt khá nhạy bén, Gatrix để ý thấy khói tỏa ra dàn nến đồ sộ đó đang ngưng tụ dần dần ở chính giữa căn phòng, tạo thành một hình thù nào đó. Nó có tứ chi trông như con người, có một bộ váy trắng bẩn thỉu như cái giẻ lau... khoan đã sao trông nó quen thế nhỉ?
Đồng tử Gatrix co rụt lại khi nhớ ra thân phận của bóng ma đang dần thành hình này. Chẳng phải nó chính là oán hồn canh gác tầng ba hay sao? Hóa ra thứ này hồi sinh bằng cách thực hiện nghi lễ trong phòng nguyện sa đọa này à?
Taara cũng nhận ra kẻ thù truyền kiếp này của mình - chủ yếu là bởi cô nàng không thể đánh thắng nó. Cô quát to.
- Gatrix, chạy mau!
Con Goblin không thèm quan tâm tới lời nhắc nhở của Taara, mà vẫn cứ nhìn chòng chọc vào oán hồn đang dần hồi sinh phía trên đầu. Trên thực tế, nếu như hắn có muốn bỏ trốn lúc này cũng chẳng được, bởi từ cả trăm ngọn nến bao quanh căn phòng nguyện, lửa xanh đã chảy ra và hướng về phía cửa ra vào rồi!
Thay vì sử dụng mô típ cửa đóng sập không cách nào mở ra truyền thống, thì giờ căn phòng nguyện này giam giữ bọn họ bằng một bức tường lửa cháy hừng hực sắc xanh. Cũng phải thôi, ai bảo Taara đã đập nát cánh cửa mất rồi!
Oán hồn lần này vẫn không có mắt và mồm, thay vào đó là ba cái hốc đen ngòm vô cùng đáng sợ. Dù rằng nó không có mắt, song Gatrix có thể cảm nhận rõ sự oán hận tàn độc của nó khi mắt nó và hắn chạm nhau.
Lại một lần nữa, oán hồn cười! Có thể thấy nó không thể chờ đợi để xé xác con mồi trước mặt thêm chút nào nữa! Lần trước bóng đen sợ hãi đã cứu Gatrix một mạng, lần này ai sẽ cứu được hắn đây?
Câu trả lời là, chẳng cần ai hết!
Chỉ thấy Gatrix đạp chân, giẫm lên trên băng ghế, nhảy vọt về phía oán hồn như một con thiêu thân lao vào lửa. Hắn lấy từ trong nhẫn không gian ra một chiếc hộp kim loại, rồi mở nó ra ngay khi tiến lại sát gần oán hồn.
- Để xem lần này mày chạy kiểu gì?
Từ bên trong hộp, vô số những hạt bụi đen ngòm bay ra như ong vỡ tổ, đâm sầm thẳng vào vật cản đầu tiên chúng gặp phải là oán hồn trước mặt. Còn Gatrix thì tiếp đất bằng một cú lộn vòng, thu lại chiếc hộp kim loại rỗng vào trong lòng.
- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, lần kế tiếp chúng ta gặp lại con oán hồn này, chúng ta sẽ đánh cho nó sấp mặt thì thôi!
Gatrix mỉm cười đầy tự tin, trong khi Taara nhào tới, búa giơ cao lên, hướng thẳng về phía con oán hồn ở trên không trung.
***
Hãy tua lại một chút trước khi bọn họ rời khỏi tầng bốn. Gatrix mang theo Taara quay trở lại phòng trưng bày, và ở nơi đây, hắn thử niệm lại câu nói được khắc bên trong hộp. Trái với mong đợi của Gatrix, chẳng có gì diễn ra cả!
- Hừm, có gì đó sai sai ở đây! Đáng lý phải có một điều dị thường nào đấy diễn ra mới đúng chứ?
Gatrix đưa tay lên gãi gãi đầu, trong khi Taara giật lấy chiếc hộp từ tay hắn.
- Anh đọc sai mất ngữ điệu của câu đấy rồi. Đó là câu mở đầu trong một bài điếu văn, thế nên anh phải đọc nó ngân nga và tràn đầy nuối tiếc hơn. Nghe như này nè!
Taara bắt đầu niệm lại câu nói, trong khi Gatrix há hốc mồm.
- Vì sao cô biết đó là câu dùng trong điếu văn?
- Tôi không biết nữa! Tôi chỉ biết là nó dùng trong tang lễ thôi. Ồ nhìn kìa!
Taara vội vàng ngắt lời Gatrix, chỉ lên trên trời. Những hạt bụi vốn đang lơ lửng khắp trong phòng, giờ như bị hút bởi một cái máy hút bụi, trôi tuột vào bên trong chiếc hộp kim loại. Khi hạt bụi cuối cùng tiến vào trong đó xong, nắp hộp lập tức đóng sập lại.
Taara và Gatrix nhìn nhau, rồi sau đó cô nàng gạt mở nắp hộp. Ngay lập tức, bụi tuôn ra ào ào từ bên trong hộp, khiến Taara không khỏi ho sặc sụa! Về phần Gatrix, hắn đã mường tượng trước về điều này, thế nên con Goblin đã vẽ nên một rào chắn phép thuật bằng gió xung quanh mình.
- Bụi về bụi, đất quy về đất!
Gatrix ngân nga lại câu đó theo tông của Taara, và đám bụi kia lại một lần nữa ngoan ngoãn chui vào trong hộp. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc hộp kim loại, rồi đột nhiên toét miệng cười!
- Tôi tìm ra cách đánh bại con oán hồn ở tầng dưới rồi! Lần này để xem nó trốn sang các chiều khác kiểu gì nữa!
Tiếng cười nham hiểm của con Goblin không khỏi khiến Taara thấy nao lòng. Cô vội vàng thầm mặc niệm cho oán hồn ở tầng ba, chỉ hi vọng kết cục của nó sẽ không quá đỗi bi thảm mà thôi!
/309
|