Gatrix đưa lưỡi dao lách vào cổ gã đàn ông thoi thóp, quay đầu lại hỏi.
- Cô không muốn thử sao?
- Tôi... ổn, không cần!
Vera lắc đầu lia lịa. Gatrix nhún vai, ấn tay xuống, kết thúc số phận tên cướp.
Phía sau hắn là mấy cái xác khác nằm la liệt.
Vera đứng im, khoanh tay nhìn Gatrix ngẩn người trong cái màu xơ xác của buổi chiều tà, dưới chân hắn là những tên cướp đã liều mạng tấn công bọn họ. Đột nhiên Gatrix ngân nga một bài hát! Nó rất trầm, mang theo sắc thái buồn bã, như thể một bài tang điếu vậy... mặc dù Vera không biết có nên bật cười không khi nghe một người giọng cao cố gắng ngâm những nốt trầm.
- Anh đang làm gì thế?
- Ta cầu nguyện cho những người này có được một cuộc đời tốt đẹp hơn ở kiếp sau.
Gatrix ngừng hát, bắt đầu cúi xuống lột đồ của đám cướp. Chỉ mới một lúc trước, bọn họ còn là những kẻ sống sờ sờ, hùng hùng hổ hổ chặn đường đánh cướp Gatrix, mà giờ tất cả đã nằm phơi thây nơi đồng xanh.
- Thế sao anh vẫn còn ra tay giết hết bọn họ?
- Vì họ định cướp của ta?
- Nếu vậy ai cho anh cái quyền tiêu diệt bọn họ?
Gatrix ngừng tay, ngó lom lom Vera. Hắn hơi nhúc nhích miệng, như muốn sắp xếp từ ngữ thật cẩn thận, không muốn làm kích động thêm Vera. Hắn có thể hiểu được tại sao cô lại tức giận. Suy cho cùng, một phần của cô ấy vẫn là con người.
- Bọn họ đã chặn đường cướp của ta đúng không?
Vera không trả lời. Câu dò đường của Gatrix rơi vào lặng thinh, buộc hắn phải tiếp tục độc thoại.
- Ta đã cho chúng một cơ hội, đúng chứ? Ta đã nói Này các chàng trai, ta là người biết võ, các cậu mà đụng vào ta chỉ tổ thiệt thân mà thôi, hay là chúng ta rút lui và coi như chưa hề gặp nhau? . Và bọn họ đã làm gì?
Gatrix liếm liếm mồ hôi đọng trên miệng. Mỗi một câu hắn nói lúc này đều phải hết sức thận trọng, nếu như hắn không muốn xoắn đứt mối quan hệ vốn đã mong manh giữa hắn và cô nàng Succubus. Gatrix không hiểu sao hắn lại để ý chuyện này đến vậy, nhưng hắn vui lòng với điều đó, và chẳng phải Gatrix đã tự hứa sẽ sống không hối hận rồi sao?
- Nhưng cũng không cần phải giết tất cả!
- Bọn họ là những kẻ cướp, cô bé ạ! Sự may mắn của họ là nỗi bất hạnh của những kẻ khác! Nếu như hôm nay họ không gặp ta, mà gặp một cô gái yếu đuối thì sao? Liệu cô gái đó có thể xin tha được không giữa nơi đồng không mông quạnh này? Sau khi cướp tiền, lũ cướp này sẽ còn làm gì với cô gái ấy nữa? Chúng lựa chọn việc này, thì chúng phải chấp nhận hậu quả có thể xảy ra!
- Nếu như bởi họ nghèo quá thì sao?
- Ừ ta hiểu, bần cùng sinh đạo tặc mà! Nhưng chẳng lẽ cứ đổ tại cho cái nghèo mãi sao? Tại sao ông hàng xóm cũng nghèo, mà ông ta cố gắng chăm chỉ làm lụng, không rượu chè bia bọt, tích tiền cho gia đình chi tiêu, còn bản thân thì giật gấu vá vai? Chẳng lẽ chỉ có trộm cướp mới là giải pháp duy nhất?
Vera ngồi phịch xuống, phồng má, song không nói thêm câu nào.
- Ta không nói việc mình làm là chính nghĩa, cô nhóc à! Ta càng không tự cho mình quyền thẩm phán bất cứ ai! Nhưng cô cũng phải nhớ, ta không phải là người! Ta là một con Goblin, cho nên những chuẩn mực đạo đức quy tắc của loài người đâu thể áp dụng cho chúng ta. Chẳng lẽ khi các vị kéo đàn kéo đống tới đồ sát cả bộ tộc của ta, chúng ta cũng dùng lý lẽ để thuyết phục các vị quay về?
Gatrix nhún vai, mỉm cười đắng chát. Vera hiểu hắn đang nói tới chuyện gì. Hắn cầm một đồng tiền giơ cao lên, thổi một hơi. Vera có thể thấy những làn khói xám xịt bay ra từ đồng tiền, tan biến vào trong không khí. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo, âm u ở những làn sương xám đó.
- Đó là cái gì vậy?
- Oán hận! Một sinh vật khi chết sẽ để lại những nuối tiếc lên những thứ xung quanh. Những sinh vật càng mạnh mẽ thì chấp niệm của họ càng mạnh, và nếu có một sinh vật có tinh thần yếu ớt chạm phải những đồ vật như thế... hừ hừ hừ!
Gatrix ngừng câu bằng một điệu cười đầy ẩn ý.
- Họ sẽ bị nhập phải không?
- Cũng không hẳn, nhưng tư duy của họ sẽ bị chấp niệm đó ảnh hưởng, còn ảnh hưởng như thế nào thì tùy thuộc nhiều thứ nữa. Vừa rồi ta đã thanh lọc oán niệm của những người này đi, thế nên chỗ đồ vật này chúng ta dùng được cái nào thì dùng, cái nào không được thì vứt lại đây thôi!
- Anh không định chôn họ sao?
Gatrix nhoẻn miệng cười, lộ ra những chiếc răng trắng ởn.
- Không!
***
Trời đã về đêm. Hôm nay là một đêm không trăng không sao, vậy nên mọi thứ tối đen như thể có ai đó dốc ngược lọ mực xuống vậy. Nổi bật lên trên cái khung cảnh mù mịt đó là một vùng sáng, với ngọn lửa trại cháy hừng hực ở chính giữa, và hai sinh vật ngồi gần nó. Bóng của họ chiếu dài trên mặt đất, kéo dài vào tít trong màn đêm vô tận, và thỉnh thoảng lại múa may theo từng cử động của chủ nhân.
- Ta xin lỗi nếu cô cảm thấy khó chịu vì buổi chiều nay! Cô biết đấy, ta không muốn lên lớp hay giảng dạy lý lẽ gì đâu!
- Tôi hiểu mà! Chỉ là...
Vera thở dài một hơi, không muốn nói tiếp. Gatrix đưa tay lên vỗ nhẹ đầu cô.
- Không sao! Có gì khúc mắc cứ nói ra đi! Ta không hứa sẽ giải đáp hết cho cô, bởi có những câu đến bản thân ta còn chẳng biết phải trả lời như thế nào, nhưng ít nhất xả nó ra sẽ khiến cô dễ chịu hơn đó.
- Chẳng lẽ... không có cách nào giải quyết triệt để chuyện này sao? Chúng ta thật sự sống như bầy thú hoang trong rừng thế này ư?
Gatrix thở dài.
- Đó là một điều tất yếu khi giống loài yếu đuối có được vũ lực cá nhân. Thay vì thúc đẩy xã hội phát triển, thì giờ chúng ta quay ra cắn xé lẫn nhau, và nhìn đi nhìn lại, thì chúng ta chẳng khác nào con vật cả. Mà thực ra cũng chỉ là tương đối thôi cô nhóc!
Gatrix vội bổ sung, khi thấy biểu cảm thất vọng của Vera.
- Có một, mà đúng hơn là khá nhiều các chủng tộc tiến bộ trong vũ trụ này. Ví dụ như có một tộc người tự gọi mình là Groth chẳng hạn! Bọn họ tương đối khỏe, nếu so với thế giới này thì ta ước chừng là đấu sĩ cấp trung. Người Groth có trí não rất phát triển, và thay vì theo đuổi những thứ phù phiếm cá nhân, bọn họ tìm ra được vẻ đẹp thật sự ẩn giấu đằng sau bầu trời sao kia!
Gatrix đưa bàn tay lên trời, như thể muốn nắm toàn bộ những vì tinh tú lấp lánh vào trong lòng bàn tay.
- Trong vài nghìn năm, người Groth tập trung nguồn lực, xây dựng nên những trạm sân bay tiên tiến...
- Sân bay là gì?
- Nó là một chỗ để cô vận hành tàu vũ trụ. Còn về phần tàu vũ trụ... cô có thể hiểu đó là một thứ phương tiện cho phép người thường có thể bay, và bay vào tận màn đêm sâu thẳm!
- Có một thứ thần kì vậy sao?
Hai mắt Vera tỏa sáng, tò mò hỏi.
- Ồ có chứ! Thế giới này bị luật rừng làm lạc hậu quá, chứ không hiện tại cô đã phải thấy động cơ rồi.
- Động cơ?
Cứ thế, Gatrix dẫn dắt Vera đến một thế giới vô cùng kì diệu và tràn ngập đủ màu sắc, nơi những vật thể hình hộp chứa được hàng trăm hàng ngàn người du hành trong vũ trụ, nơi người ta không đặt chất thải vào một cái thùng gỗ rồi đổ ra sông, mà đào một hệ thống xử lý xả thải vô cùng rắc rối. Khi Vera bắt đầu buồn ngủ, chợt cô nhớ ra!
- Thế còn người Groth thì sao? Anh đang kể tới đoạn họ xây sân bay mà?
- À thì họ tiến vào vũ trụ, thám hiểm khắp nơi. Ta chỉ chứng kiến tới đó thôi!
Gatrix mỉm cười, đưa tay lên vuốt ve mái tóc Vera.
- Ngủ đi nhóc! Mai sẽ lại là một ngày dài đấy!
Có một điều Gatrix không kể, đó là chủng tộc Groth đó ngay khi ngo ngoe bước ra khỏi thế giới của họ, đã bị cá chụp đèn từ chiều thứ mười nuốt chửng cả hành tinh! Có những câu chuyện không cần phải kể hết, đúng không nào?
***
Đã vài ngày trôi qua kể từ buổi nói chuyện đêm đó, và Vera cứ mỗi khi nghỉ chân là lại yêu cầu Gatrix kể chuyện. Những câu chuyện của hắn như có một thứ ma lực kì lạ, khiến Vera như si như mê theo từng câu chữ. Có lúc cô lạc vào một lâu đài cổ, trở thành nàng công chúa chờ đợi hoàng tử giải cứu khỏi con rồng độc ác. Lại có những lúc, cô hóa thân thành kĩ sư, cần mẫn cống hiến trên con tàu mẹ khổng lồ rộng hơn cả một thành phố.
- Tôi quyết định rồi, anh hãy dạy tôi sức mạnh đi!
Đến một ngày, Vera đột nhiên yêu cầu Gatrix huấn luyện mình.
- Tôi dù sao cũng có một nửa dòng máu ác ma đúng không? Nếu vậy tôi cũng phải có sức mạnh gì chứ?
Gatrix nhướn mày, cười nhẹ.
- Thực tế thì có dòng máu ác ma chưa chắc đã được kế thừa sức mạnh của chúng, mà có khi cô chỉ nhận được nguyền rủa mà thôi. Và thật đáng buồn là những trường hợp này lại chiếm số đông! Cô phải hiểu rằng, ác ma là một địa vị, là do nỗ lực cộng tố chất và không thể thiếu được may mắn tạo nên. Mỗi một ác ma đều mang theo một câu chuyện xưa rất dài và khúc chiết, thế nên không thể nào có chuyện chỉ cần ác ma giao phối là hậu đại có thể thừa hưởng sức mạnh của chúng. Nếu như có, đó là bởi ác ma cố tình lưu lại một vật mốc để chuyển sinh phòng khi bị giết!
Mặt Vera tái mét đi khi nghe đến đấy.
- Nào nào, không phải lo lắng đến như vậy! Ngồi xuống, ta sẽ giúp cô kiểm tra một chút!
Gatrix đặt tay lên đầu Vera, lầm rầm niệm chú. Mất một lúc lâu mà Vera chẳng thấy hiện tượng gì xảy ra, sốt ruột quá nên cô đành hỏi.
- Sao rồi?
Gatrix hít một hơi sâu, từ từ thu tay về, mở mắt. Động tác của hắn vô cùng chậm rãi, tạo nên một cảm giác của bậc đại tông sư vậy, ít nhất là trong mắt Vera.
- Ta không biết, làm màu tí thôi!
Hắn ăn một cái tát nổ đom đóm vì hành động ngu xuẩn của mình!
- Cô không muốn thử sao?
- Tôi... ổn, không cần!
Vera lắc đầu lia lịa. Gatrix nhún vai, ấn tay xuống, kết thúc số phận tên cướp.
Phía sau hắn là mấy cái xác khác nằm la liệt.
Vera đứng im, khoanh tay nhìn Gatrix ngẩn người trong cái màu xơ xác của buổi chiều tà, dưới chân hắn là những tên cướp đã liều mạng tấn công bọn họ. Đột nhiên Gatrix ngân nga một bài hát! Nó rất trầm, mang theo sắc thái buồn bã, như thể một bài tang điếu vậy... mặc dù Vera không biết có nên bật cười không khi nghe một người giọng cao cố gắng ngâm những nốt trầm.
- Anh đang làm gì thế?
- Ta cầu nguyện cho những người này có được một cuộc đời tốt đẹp hơn ở kiếp sau.
Gatrix ngừng hát, bắt đầu cúi xuống lột đồ của đám cướp. Chỉ mới một lúc trước, bọn họ còn là những kẻ sống sờ sờ, hùng hùng hổ hổ chặn đường đánh cướp Gatrix, mà giờ tất cả đã nằm phơi thây nơi đồng xanh.
- Thế sao anh vẫn còn ra tay giết hết bọn họ?
- Vì họ định cướp của ta?
- Nếu vậy ai cho anh cái quyền tiêu diệt bọn họ?
Gatrix ngừng tay, ngó lom lom Vera. Hắn hơi nhúc nhích miệng, như muốn sắp xếp từ ngữ thật cẩn thận, không muốn làm kích động thêm Vera. Hắn có thể hiểu được tại sao cô lại tức giận. Suy cho cùng, một phần của cô ấy vẫn là con người.
- Bọn họ đã chặn đường cướp của ta đúng không?
Vera không trả lời. Câu dò đường của Gatrix rơi vào lặng thinh, buộc hắn phải tiếp tục độc thoại.
- Ta đã cho chúng một cơ hội, đúng chứ? Ta đã nói Này các chàng trai, ta là người biết võ, các cậu mà đụng vào ta chỉ tổ thiệt thân mà thôi, hay là chúng ta rút lui và coi như chưa hề gặp nhau? . Và bọn họ đã làm gì?
Gatrix liếm liếm mồ hôi đọng trên miệng. Mỗi một câu hắn nói lúc này đều phải hết sức thận trọng, nếu như hắn không muốn xoắn đứt mối quan hệ vốn đã mong manh giữa hắn và cô nàng Succubus. Gatrix không hiểu sao hắn lại để ý chuyện này đến vậy, nhưng hắn vui lòng với điều đó, và chẳng phải Gatrix đã tự hứa sẽ sống không hối hận rồi sao?
- Nhưng cũng không cần phải giết tất cả!
- Bọn họ là những kẻ cướp, cô bé ạ! Sự may mắn của họ là nỗi bất hạnh của những kẻ khác! Nếu như hôm nay họ không gặp ta, mà gặp một cô gái yếu đuối thì sao? Liệu cô gái đó có thể xin tha được không giữa nơi đồng không mông quạnh này? Sau khi cướp tiền, lũ cướp này sẽ còn làm gì với cô gái ấy nữa? Chúng lựa chọn việc này, thì chúng phải chấp nhận hậu quả có thể xảy ra!
- Nếu như bởi họ nghèo quá thì sao?
- Ừ ta hiểu, bần cùng sinh đạo tặc mà! Nhưng chẳng lẽ cứ đổ tại cho cái nghèo mãi sao? Tại sao ông hàng xóm cũng nghèo, mà ông ta cố gắng chăm chỉ làm lụng, không rượu chè bia bọt, tích tiền cho gia đình chi tiêu, còn bản thân thì giật gấu vá vai? Chẳng lẽ chỉ có trộm cướp mới là giải pháp duy nhất?
Vera ngồi phịch xuống, phồng má, song không nói thêm câu nào.
- Ta không nói việc mình làm là chính nghĩa, cô nhóc à! Ta càng không tự cho mình quyền thẩm phán bất cứ ai! Nhưng cô cũng phải nhớ, ta không phải là người! Ta là một con Goblin, cho nên những chuẩn mực đạo đức quy tắc của loài người đâu thể áp dụng cho chúng ta. Chẳng lẽ khi các vị kéo đàn kéo đống tới đồ sát cả bộ tộc của ta, chúng ta cũng dùng lý lẽ để thuyết phục các vị quay về?
Gatrix nhún vai, mỉm cười đắng chát. Vera hiểu hắn đang nói tới chuyện gì. Hắn cầm một đồng tiền giơ cao lên, thổi một hơi. Vera có thể thấy những làn khói xám xịt bay ra từ đồng tiền, tan biến vào trong không khí. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo, âm u ở những làn sương xám đó.
- Đó là cái gì vậy?
- Oán hận! Một sinh vật khi chết sẽ để lại những nuối tiếc lên những thứ xung quanh. Những sinh vật càng mạnh mẽ thì chấp niệm của họ càng mạnh, và nếu có một sinh vật có tinh thần yếu ớt chạm phải những đồ vật như thế... hừ hừ hừ!
Gatrix ngừng câu bằng một điệu cười đầy ẩn ý.
- Họ sẽ bị nhập phải không?
- Cũng không hẳn, nhưng tư duy của họ sẽ bị chấp niệm đó ảnh hưởng, còn ảnh hưởng như thế nào thì tùy thuộc nhiều thứ nữa. Vừa rồi ta đã thanh lọc oán niệm của những người này đi, thế nên chỗ đồ vật này chúng ta dùng được cái nào thì dùng, cái nào không được thì vứt lại đây thôi!
- Anh không định chôn họ sao?
Gatrix nhoẻn miệng cười, lộ ra những chiếc răng trắng ởn.
- Không!
***
Trời đã về đêm. Hôm nay là một đêm không trăng không sao, vậy nên mọi thứ tối đen như thể có ai đó dốc ngược lọ mực xuống vậy. Nổi bật lên trên cái khung cảnh mù mịt đó là một vùng sáng, với ngọn lửa trại cháy hừng hực ở chính giữa, và hai sinh vật ngồi gần nó. Bóng của họ chiếu dài trên mặt đất, kéo dài vào tít trong màn đêm vô tận, và thỉnh thoảng lại múa may theo từng cử động của chủ nhân.
- Ta xin lỗi nếu cô cảm thấy khó chịu vì buổi chiều nay! Cô biết đấy, ta không muốn lên lớp hay giảng dạy lý lẽ gì đâu!
- Tôi hiểu mà! Chỉ là...
Vera thở dài một hơi, không muốn nói tiếp. Gatrix đưa tay lên vỗ nhẹ đầu cô.
- Không sao! Có gì khúc mắc cứ nói ra đi! Ta không hứa sẽ giải đáp hết cho cô, bởi có những câu đến bản thân ta còn chẳng biết phải trả lời như thế nào, nhưng ít nhất xả nó ra sẽ khiến cô dễ chịu hơn đó.
- Chẳng lẽ... không có cách nào giải quyết triệt để chuyện này sao? Chúng ta thật sự sống như bầy thú hoang trong rừng thế này ư?
Gatrix thở dài.
- Đó là một điều tất yếu khi giống loài yếu đuối có được vũ lực cá nhân. Thay vì thúc đẩy xã hội phát triển, thì giờ chúng ta quay ra cắn xé lẫn nhau, và nhìn đi nhìn lại, thì chúng ta chẳng khác nào con vật cả. Mà thực ra cũng chỉ là tương đối thôi cô nhóc!
Gatrix vội bổ sung, khi thấy biểu cảm thất vọng của Vera.
- Có một, mà đúng hơn là khá nhiều các chủng tộc tiến bộ trong vũ trụ này. Ví dụ như có một tộc người tự gọi mình là Groth chẳng hạn! Bọn họ tương đối khỏe, nếu so với thế giới này thì ta ước chừng là đấu sĩ cấp trung. Người Groth có trí não rất phát triển, và thay vì theo đuổi những thứ phù phiếm cá nhân, bọn họ tìm ra được vẻ đẹp thật sự ẩn giấu đằng sau bầu trời sao kia!
Gatrix đưa bàn tay lên trời, như thể muốn nắm toàn bộ những vì tinh tú lấp lánh vào trong lòng bàn tay.
- Trong vài nghìn năm, người Groth tập trung nguồn lực, xây dựng nên những trạm sân bay tiên tiến...
- Sân bay là gì?
- Nó là một chỗ để cô vận hành tàu vũ trụ. Còn về phần tàu vũ trụ... cô có thể hiểu đó là một thứ phương tiện cho phép người thường có thể bay, và bay vào tận màn đêm sâu thẳm!
- Có một thứ thần kì vậy sao?
Hai mắt Vera tỏa sáng, tò mò hỏi.
- Ồ có chứ! Thế giới này bị luật rừng làm lạc hậu quá, chứ không hiện tại cô đã phải thấy động cơ rồi.
- Động cơ?
Cứ thế, Gatrix dẫn dắt Vera đến một thế giới vô cùng kì diệu và tràn ngập đủ màu sắc, nơi những vật thể hình hộp chứa được hàng trăm hàng ngàn người du hành trong vũ trụ, nơi người ta không đặt chất thải vào một cái thùng gỗ rồi đổ ra sông, mà đào một hệ thống xử lý xả thải vô cùng rắc rối. Khi Vera bắt đầu buồn ngủ, chợt cô nhớ ra!
- Thế còn người Groth thì sao? Anh đang kể tới đoạn họ xây sân bay mà?
- À thì họ tiến vào vũ trụ, thám hiểm khắp nơi. Ta chỉ chứng kiến tới đó thôi!
Gatrix mỉm cười, đưa tay lên vuốt ve mái tóc Vera.
- Ngủ đi nhóc! Mai sẽ lại là một ngày dài đấy!
Có một điều Gatrix không kể, đó là chủng tộc Groth đó ngay khi ngo ngoe bước ra khỏi thế giới của họ, đã bị cá chụp đèn từ chiều thứ mười nuốt chửng cả hành tinh! Có những câu chuyện không cần phải kể hết, đúng không nào?
***
Đã vài ngày trôi qua kể từ buổi nói chuyện đêm đó, và Vera cứ mỗi khi nghỉ chân là lại yêu cầu Gatrix kể chuyện. Những câu chuyện của hắn như có một thứ ma lực kì lạ, khiến Vera như si như mê theo từng câu chữ. Có lúc cô lạc vào một lâu đài cổ, trở thành nàng công chúa chờ đợi hoàng tử giải cứu khỏi con rồng độc ác. Lại có những lúc, cô hóa thân thành kĩ sư, cần mẫn cống hiến trên con tàu mẹ khổng lồ rộng hơn cả một thành phố.
- Tôi quyết định rồi, anh hãy dạy tôi sức mạnh đi!
Đến một ngày, Vera đột nhiên yêu cầu Gatrix huấn luyện mình.
- Tôi dù sao cũng có một nửa dòng máu ác ma đúng không? Nếu vậy tôi cũng phải có sức mạnh gì chứ?
Gatrix nhướn mày, cười nhẹ.
- Thực tế thì có dòng máu ác ma chưa chắc đã được kế thừa sức mạnh của chúng, mà có khi cô chỉ nhận được nguyền rủa mà thôi. Và thật đáng buồn là những trường hợp này lại chiếm số đông! Cô phải hiểu rằng, ác ma là một địa vị, là do nỗ lực cộng tố chất và không thể thiếu được may mắn tạo nên. Mỗi một ác ma đều mang theo một câu chuyện xưa rất dài và khúc chiết, thế nên không thể nào có chuyện chỉ cần ác ma giao phối là hậu đại có thể thừa hưởng sức mạnh của chúng. Nếu như có, đó là bởi ác ma cố tình lưu lại một vật mốc để chuyển sinh phòng khi bị giết!
Mặt Vera tái mét đi khi nghe đến đấy.
- Nào nào, không phải lo lắng đến như vậy! Ngồi xuống, ta sẽ giúp cô kiểm tra một chút!
Gatrix đặt tay lên đầu Vera, lầm rầm niệm chú. Mất một lúc lâu mà Vera chẳng thấy hiện tượng gì xảy ra, sốt ruột quá nên cô đành hỏi.
- Sao rồi?
Gatrix hít một hơi sâu, từ từ thu tay về, mở mắt. Động tác của hắn vô cùng chậm rãi, tạo nên một cảm giác của bậc đại tông sư vậy, ít nhất là trong mắt Vera.
- Ta không biết, làm màu tí thôi!
Hắn ăn một cái tát nổ đom đóm vì hành động ngu xuẩn của mình!
/309
|