- Tuy nhiên đúng là lao động thì tốn năng lượng thật! Chúng ta tạm nghỉ một chút.
Gatrix đặt hai cánh tay đòn xuống đất, quay về phía chiếc xe. Hắn rút ra mấy thanh gỗ dài, đóng xuống đất cái rầm, rồi phủ da gấu lên trên. Thế là một chiếc lán thô sơ đã thành hình!
- Hôm nay ta sẽ dạy cô cách làm thế nào để khống chế phép thuật một cách tinh vi hơn. Hãy lấy ví dụ với rẻo thịt này!
Vừa nói, Gatrix vừa cầm miếng thịt gấu lên, sau đó triệu hồi ra một ngọn lửa bao quanh nó.
- Thứ ta cần không phải là nướng cho miếng thịt này chín, mà là ép cho nước bên trong thịt bay hơi hết đi, chỉ còn lại lớp thịt khô thôi. Về bản chất thịt khô vẫn là thịt sống, tuy nhiên nó an toàn hơn ở chỗ do miếng thịt không còn nước, môi trường sống chủ yếu của các loại sinh vật gây bệnh, thế nên cô có thể bảo quản thịt khô trong một thời gian khá dài. Để làm được điều này, cô cần hun miếng thịt dưới nhiệt trong một thời gian dài để thịt dần dần bay hơi hết nước.
Ngọn lửa trong tay Gatrix ôm chặt miếng thịt, khiến cho khói trắng bốc lên nghi ngút.
- Vấn đề ở đây là cô phải khống chế được nguyên tố lửa để chúng luồn lách vào trong tảng thịt này, đẩy những nguyên tố nước ra khỏi thịt, mà lại không làm hại tới đại thể của thịt. Kết quả cuối cùng sẽ như này!
Gatrix xòe bàn tay ra. Bên trong tay hắn là một khúc thịt khô tương đối cứng, nâu đen, sẵn sàng để bỏ vào bụng. Gatrix lấy tiếp mấy rẻo thịt sống khác ra khỏi gói lá.
- Bắt cô làm chuyện này hiện tại là đánh đố! Thế nên ta sẽ ra một việc đơn giản hơn! Nướng chín những miếng thịt này bằng Viêm bạo!
Trước khi Vera kịp bắt tay vào luyện tập, Gatrix đã chia chỗ thịt làm hai phần.
- Phần bên này là của cô, do ta nướng. Còn phần này, cô nướng như thế nào ta ăn như thế! Cô làm cháy hết thì bữa này ta nhịn! Vậy nhé!
Gatrix nháy mắt, bắt đầu cầm thịt lên nướng, bỏ mặc Vera tái xanh mặt.
- Anh...
- Có đôi khi một chút động lực sẽ giúp cô tiến bộ nhanh hơn cô tưởng đó! Hơn nữa, ta là thầy cô, ta không chịu trách nhiệm về thành quả của cô thì ai chịu bây giờ?
Đêm hôm đó Vera vừa ngủ vừa khóc, tới mức Gatrix phải tới dỗ dành.
- Nào nào, có gì phải khóc! Chỉ là hai bữa nhịn đói thôi mà!
- Tôi xin lỗi!
- Không có gì phải ngại! Lần đầu làm hỏng là chuyện bình thường! Nhớ năm đó lần đầu ta học phép thuật cũng thất bại nhiều lắm... mà ta học như thế nào ấy nhỉ?
Gatrix hơi gãi gãi đầu, không thể nhớ được vì sao mà hắn đã luyện thành phép thuật bá đạo đến như thế này.
***
Bằng việc sử dụng chính bản thân để làm hình phạt, trong suốt quá trình trở về, Gatrix đã khiến cho Vera tiến một bước rất dài trong việc khống chế nguyên tố lửa. Không thể phủ nhận Vera có thiên phú vô cùng kinh khủng khi sử dụng phép thuật hệ lửa, song chính những mặc cảm áy náy mới khiến cho cô cố gắng gấp bội trong mỗi lần thực hành. Ít nhất, Gatrix tự nhận, là hắn có thể nuốt chỗ thịt cô ta đã làm xuống dạ dày mà không sợ tiêu hóa không nổi!
Hiện tại Gatrix bắt đầu cảm thấy ước ao có được một món trang bị cất chứa không gian. Không phải hắn không làm được, mà những thứ đó cần các loại tài liệu rất đắt đỏ, hắn không có cách nào thu thập được. Việc kéo một chiếc xe to đùng như thế này thực sự rất bất tiện, không chỉ vì hắn tốn thể lực và ma lực làm những chuyện không đâu, mà còn bởi bảo quản được đống đồ này không bị hỏng cũng là cả một nỗ lực. Trên chiếc xe này hắn đã khắc ba loại pháp trận khác nhau, bao gồm giá băng, đông lại và thanh lọc để đảm bảo hắn không chở về một đống da thịt thối.
Trải qua một quãng đường dài mệt mỏi, cả hai bọn họ đều rất muốn được gieo mình vào bồn tắm nóng, và ngủ một giấc đẫy tới nguyên ngày. Cho nên khi hình bóng của thị trấn hiện ra nơi đường chân trời, Vera đã nhảy cẫng lên vì sung sướng. Cô chạy trước hắn, đưa tay vẫy vẫy, miệng cười tươi rói.
- Nhanh lên nào Gatrix! Anh đang đi chậm như một ông cụ già đó! Nhanh lên nào!
Gatrix mỉm cười trước sự hồn nhiên của cô gái trẻ. Hắn đã thấy quá nhiều, vì vậy chỉ một chút chuyện nhỏ như này không đủ để làm cho hắn thấy vui mừng được. Song Gatrix vẫn nở một nụ cười hùa theo rất hợp thời.
- Rồi rồi, tại cô chạy nhanh quá đó! Thương người già tí đi nào!
Khi cả hai đến trước cổng trấn, họ nhận thấy có sự gì đó khác thường ở đây! Đám lính mặt vô cùng nghiêm trọng, mắt trũng sâu, tỏ ra vô cùng gắt gỏng. Những người ra vào trấn đều bị kiểm tra cực kì gắt gao, và họ còn đòi Gatrix phải lột đi lớp áo choàng, cho tới khi quả cầu lửa và tấm thẻ chứng nhận thân phận người mạo hiểm được giơ ra.
- Chúng tôi thật sự xin lỗi, thưa pháp sư tôn kính! Chẳng qua trong lúc ngài rời đi, trong trấn đã xảy ra chút chuyện!
Người lính cúi gập người nhận lỗi, đồng thời giải thích cho thái độ của mình. Tuy nhiên khi Gatrix hỏi nguyên nhân, thì họ mời hắn vào trong trấn để hỏi, chứ họ không thể bứt ra để kể lại câu chuyện cặn kẽ cho hắn được.
Vera và Gatrix nhìn nhau nhún vai, lọc cọc đạp bước về phía Nghiệp đoàn. Chỗ chiến lợi phẩm cũng được Gatrix bán luôn cho họ, dù sao hắn cũng chẳng quan tâm mấy đồng chênh lệch, hơn nữa còn có điểm cống hiến bù vào mà.
Mang theo tò mò và mệt mỏi, cả hai tiến vào một quán trọ có tên Bia Lừa.Biển hiệu có vẽ hình một con lừa đang cầm cốc bia, răng của nó nhe ra trông rất thô bỉ và gọi đòn. Tiếp đón họ là một lão ục ịch, trên người mặc sơ mi trắng với bộ râu kẽm kéo dài tới tận má.
- Xin chào hai vị! Hai vị muốn dùng gì? Ăn uống hay thuê phòng trọ?
- Cho chúng ta hai phòng, và một bữa ăn nóng sốt dọn ngay tại đây! Đừng lề mề!
Gatrix đặt lên mặt bàn một đồng bạc. Ngay lập tức gã chủ quán chộp lấy đồng xu chỉ trong nháy mắt!
- Vị tiểu thư này cứ yên tâm, chúng tôi sẽ mang đồ ăn tới bàn ngay cho các vị!
Gatrix nhìn quanh căn phòng ăn trống rỗng, hiểu được phần nào lí do ông chủ quán này lại nhiệt tình đến như vậy! Khi những đĩa thức ăn nóng hôi hổi đã được bày lên mặt bàn, Gatrix mời ông ta ngồi lại uống một chén.
- Trong trấn có chuyện gì sao?
- Ồ, hai vị mới tới trấn này à?
- Không, bọn ta ra ngoài làm nhiệm vụ, giờ mới trở lại!
Ông chủ quán tự rót cho mình một chén, ngửa cổ nốc sạch như muốn lấy thêm can đảm. Sau đó ông ta cúi người, hạ giọng như thể cực kì sợ hãi.
- Ở thị trấn này xuất hiện một kẻ sát nhân liên hoàn!
- Ờ?
Gatrix không khỏi nhướn mày ngạc nhiên. Hắn không quan tâm một hai kẻ sát nhân, mà thứ hắn đang nghi ngờ là tại sao kẻ sát nhân này lại khiến cho bầu không khí của cả thị trấn lại ảm đạm đến như vậy.
- Ngài không biết đấy thôi! Kẻ sát nhân này bí ẩn cực kì! Chỉ trong hai tháng qua, hắn đã giết hơn một trăm mạng người rồi, trong đó có những người rất mạnh mẽ, và cá biệt còn có một vị quý tộc nữa!
- Đội trị an đâu? Thành chủ đâu?
- Tên sát nhân này cực kì khôn khéo thưa ngài! Hắn luôn luôn trốn tiệt đi khi các quan binh đi lùng bắt, nhưng khi màn đêm buông xuống, hắn sẽ xuất hiện, kết thúc sinh mạng những kẻ đen đủi gặp phải. Thế cho nên gần đây trong thị trấn không còn ai dám đi lại gì vào ban đêm trừ đội trị an rồi!
- Ghê gớm đến như thế sao?
Gatrix lại càng thêm nghi ngờ. Đây không phải là một thế giới nơi tất cả mọi người yếu đuối như nhau. Nơi này có những tồn tại vô cùng mạnh mẽ, ví dụ như thị trấn này có một vị thành chủ nghe đồn đã đạt tới đấu sĩ cấp cao rồi, như vậy người này mới đủ lực để thu hút mọi người về sống trong lãnh thổ của mình.
Một đấu sĩ cao cấp mà không có cách nào tóm được con chuột nhắt trong thành phố của mình, vậy thì chỉ có thể là hai trường hợp. Một là vị thành chủ này hữu danh vô thực, hai là tên sát nhân này không phải dạng vừa đâu!
- Hắn chỉ giết người ngoài đường thôi sao?
- Không thưa tiểu thư! Có những vụ hắn lẻn vào trong nhà, sau đó ra tay giết hại cả gia đình rồi! Tội nghiệp, tôi đã từng nhìn thấy một vụ như thế! Toàn thân bọn họ bị xé rách như thể có con thú nào đó dùng nanh vuốt bóp nát họ vậy! Hai vị nhìn mà xem, trong phòng này tôi đã gia cố lại hết những lối ra vào, cho nên trừ phi tên sát nhân này đục tường vào, còn không thì chúng ta đều rất an toàn.
Lão chủ quán cố gắng vớt vát lại niềm tin trong lòng hai vị khách hàng của mình. Nhưng thật may là hai vị khách này của ông ta đều không phải người bình thường, vậy nên họ sẽ không bị một câu chuyện hù dọa được.
- Cảm ơn ông chủ! Đây là tiền trà nước vì một câu chuyện thú vị!
Gatrix xòe thêm ra một đồng bạc đặt lên bàn. Gã chủ quán mừng rỡ, cảm ơn rối rít, và vỗ ngực đảm bảo bất kể hai vị tiểu thư muốn gì, cho dù là giữa đêm, lão cũng không ngần ngại xông vào bếp, tất nhiên nếu là nhu cầu bên ngoài căn nhà thì phiền hai vị tự giải quyết!
Mang tiếng là thuê hai gian phòng, song cuối cùng Vera vẫn lựa chọn vác chăn gối sang giường Gatrix.
- Tại anh cả đấy! Giờ nằm một mình tôi không quen, ngủ không được!
- Rồi rồi, lỗi tại ta! Nằm xuống ngủ đi nhóc!
Gatrix cười xòa, đưa tay vỗ vỗ chiếc gối cạnh đùi. Bản thân hắn thì đang ngồi thần ra, hai mắt khép hờ.
- Anh cứ như vậy mà không thấy mệt sao?
- Giấc ngủ, nói cho cùng, cũng là một cách thức để cơ thể nghỉ ngơi, hồi phục lại sau những giờ phút lao động vất vả. Hiện tại cơ thể của ta đang trong trạng thái thả lỏng, cũng chính là nghỉ ngơi đấy thôi.
Gatrix đặt hai cánh tay đòn xuống đất, quay về phía chiếc xe. Hắn rút ra mấy thanh gỗ dài, đóng xuống đất cái rầm, rồi phủ da gấu lên trên. Thế là một chiếc lán thô sơ đã thành hình!
- Hôm nay ta sẽ dạy cô cách làm thế nào để khống chế phép thuật một cách tinh vi hơn. Hãy lấy ví dụ với rẻo thịt này!
Vừa nói, Gatrix vừa cầm miếng thịt gấu lên, sau đó triệu hồi ra một ngọn lửa bao quanh nó.
- Thứ ta cần không phải là nướng cho miếng thịt này chín, mà là ép cho nước bên trong thịt bay hơi hết đi, chỉ còn lại lớp thịt khô thôi. Về bản chất thịt khô vẫn là thịt sống, tuy nhiên nó an toàn hơn ở chỗ do miếng thịt không còn nước, môi trường sống chủ yếu của các loại sinh vật gây bệnh, thế nên cô có thể bảo quản thịt khô trong một thời gian khá dài. Để làm được điều này, cô cần hun miếng thịt dưới nhiệt trong một thời gian dài để thịt dần dần bay hơi hết nước.
Ngọn lửa trong tay Gatrix ôm chặt miếng thịt, khiến cho khói trắng bốc lên nghi ngút.
- Vấn đề ở đây là cô phải khống chế được nguyên tố lửa để chúng luồn lách vào trong tảng thịt này, đẩy những nguyên tố nước ra khỏi thịt, mà lại không làm hại tới đại thể của thịt. Kết quả cuối cùng sẽ như này!
Gatrix xòe bàn tay ra. Bên trong tay hắn là một khúc thịt khô tương đối cứng, nâu đen, sẵn sàng để bỏ vào bụng. Gatrix lấy tiếp mấy rẻo thịt sống khác ra khỏi gói lá.
- Bắt cô làm chuyện này hiện tại là đánh đố! Thế nên ta sẽ ra một việc đơn giản hơn! Nướng chín những miếng thịt này bằng Viêm bạo!
Trước khi Vera kịp bắt tay vào luyện tập, Gatrix đã chia chỗ thịt làm hai phần.
- Phần bên này là của cô, do ta nướng. Còn phần này, cô nướng như thế nào ta ăn như thế! Cô làm cháy hết thì bữa này ta nhịn! Vậy nhé!
Gatrix nháy mắt, bắt đầu cầm thịt lên nướng, bỏ mặc Vera tái xanh mặt.
- Anh...
- Có đôi khi một chút động lực sẽ giúp cô tiến bộ nhanh hơn cô tưởng đó! Hơn nữa, ta là thầy cô, ta không chịu trách nhiệm về thành quả của cô thì ai chịu bây giờ?
Đêm hôm đó Vera vừa ngủ vừa khóc, tới mức Gatrix phải tới dỗ dành.
- Nào nào, có gì phải khóc! Chỉ là hai bữa nhịn đói thôi mà!
- Tôi xin lỗi!
- Không có gì phải ngại! Lần đầu làm hỏng là chuyện bình thường! Nhớ năm đó lần đầu ta học phép thuật cũng thất bại nhiều lắm... mà ta học như thế nào ấy nhỉ?
Gatrix hơi gãi gãi đầu, không thể nhớ được vì sao mà hắn đã luyện thành phép thuật bá đạo đến như thế này.
***
Bằng việc sử dụng chính bản thân để làm hình phạt, trong suốt quá trình trở về, Gatrix đã khiến cho Vera tiến một bước rất dài trong việc khống chế nguyên tố lửa. Không thể phủ nhận Vera có thiên phú vô cùng kinh khủng khi sử dụng phép thuật hệ lửa, song chính những mặc cảm áy náy mới khiến cho cô cố gắng gấp bội trong mỗi lần thực hành. Ít nhất, Gatrix tự nhận, là hắn có thể nuốt chỗ thịt cô ta đã làm xuống dạ dày mà không sợ tiêu hóa không nổi!
Hiện tại Gatrix bắt đầu cảm thấy ước ao có được một món trang bị cất chứa không gian. Không phải hắn không làm được, mà những thứ đó cần các loại tài liệu rất đắt đỏ, hắn không có cách nào thu thập được. Việc kéo một chiếc xe to đùng như thế này thực sự rất bất tiện, không chỉ vì hắn tốn thể lực và ma lực làm những chuyện không đâu, mà còn bởi bảo quản được đống đồ này không bị hỏng cũng là cả một nỗ lực. Trên chiếc xe này hắn đã khắc ba loại pháp trận khác nhau, bao gồm giá băng, đông lại và thanh lọc để đảm bảo hắn không chở về một đống da thịt thối.
Trải qua một quãng đường dài mệt mỏi, cả hai bọn họ đều rất muốn được gieo mình vào bồn tắm nóng, và ngủ một giấc đẫy tới nguyên ngày. Cho nên khi hình bóng của thị trấn hiện ra nơi đường chân trời, Vera đã nhảy cẫng lên vì sung sướng. Cô chạy trước hắn, đưa tay vẫy vẫy, miệng cười tươi rói.
- Nhanh lên nào Gatrix! Anh đang đi chậm như một ông cụ già đó! Nhanh lên nào!
Gatrix mỉm cười trước sự hồn nhiên của cô gái trẻ. Hắn đã thấy quá nhiều, vì vậy chỉ một chút chuyện nhỏ như này không đủ để làm cho hắn thấy vui mừng được. Song Gatrix vẫn nở một nụ cười hùa theo rất hợp thời.
- Rồi rồi, tại cô chạy nhanh quá đó! Thương người già tí đi nào!
Khi cả hai đến trước cổng trấn, họ nhận thấy có sự gì đó khác thường ở đây! Đám lính mặt vô cùng nghiêm trọng, mắt trũng sâu, tỏ ra vô cùng gắt gỏng. Những người ra vào trấn đều bị kiểm tra cực kì gắt gao, và họ còn đòi Gatrix phải lột đi lớp áo choàng, cho tới khi quả cầu lửa và tấm thẻ chứng nhận thân phận người mạo hiểm được giơ ra.
- Chúng tôi thật sự xin lỗi, thưa pháp sư tôn kính! Chẳng qua trong lúc ngài rời đi, trong trấn đã xảy ra chút chuyện!
Người lính cúi gập người nhận lỗi, đồng thời giải thích cho thái độ của mình. Tuy nhiên khi Gatrix hỏi nguyên nhân, thì họ mời hắn vào trong trấn để hỏi, chứ họ không thể bứt ra để kể lại câu chuyện cặn kẽ cho hắn được.
Vera và Gatrix nhìn nhau nhún vai, lọc cọc đạp bước về phía Nghiệp đoàn. Chỗ chiến lợi phẩm cũng được Gatrix bán luôn cho họ, dù sao hắn cũng chẳng quan tâm mấy đồng chênh lệch, hơn nữa còn có điểm cống hiến bù vào mà.
Mang theo tò mò và mệt mỏi, cả hai tiến vào một quán trọ có tên Bia Lừa.Biển hiệu có vẽ hình một con lừa đang cầm cốc bia, răng của nó nhe ra trông rất thô bỉ và gọi đòn. Tiếp đón họ là một lão ục ịch, trên người mặc sơ mi trắng với bộ râu kẽm kéo dài tới tận má.
- Xin chào hai vị! Hai vị muốn dùng gì? Ăn uống hay thuê phòng trọ?
- Cho chúng ta hai phòng, và một bữa ăn nóng sốt dọn ngay tại đây! Đừng lề mề!
Gatrix đặt lên mặt bàn một đồng bạc. Ngay lập tức gã chủ quán chộp lấy đồng xu chỉ trong nháy mắt!
- Vị tiểu thư này cứ yên tâm, chúng tôi sẽ mang đồ ăn tới bàn ngay cho các vị!
Gatrix nhìn quanh căn phòng ăn trống rỗng, hiểu được phần nào lí do ông chủ quán này lại nhiệt tình đến như vậy! Khi những đĩa thức ăn nóng hôi hổi đã được bày lên mặt bàn, Gatrix mời ông ta ngồi lại uống một chén.
- Trong trấn có chuyện gì sao?
- Ồ, hai vị mới tới trấn này à?
- Không, bọn ta ra ngoài làm nhiệm vụ, giờ mới trở lại!
Ông chủ quán tự rót cho mình một chén, ngửa cổ nốc sạch như muốn lấy thêm can đảm. Sau đó ông ta cúi người, hạ giọng như thể cực kì sợ hãi.
- Ở thị trấn này xuất hiện một kẻ sát nhân liên hoàn!
- Ờ?
Gatrix không khỏi nhướn mày ngạc nhiên. Hắn không quan tâm một hai kẻ sát nhân, mà thứ hắn đang nghi ngờ là tại sao kẻ sát nhân này lại khiến cho bầu không khí của cả thị trấn lại ảm đạm đến như vậy.
- Ngài không biết đấy thôi! Kẻ sát nhân này bí ẩn cực kì! Chỉ trong hai tháng qua, hắn đã giết hơn một trăm mạng người rồi, trong đó có những người rất mạnh mẽ, và cá biệt còn có một vị quý tộc nữa!
- Đội trị an đâu? Thành chủ đâu?
- Tên sát nhân này cực kì khôn khéo thưa ngài! Hắn luôn luôn trốn tiệt đi khi các quan binh đi lùng bắt, nhưng khi màn đêm buông xuống, hắn sẽ xuất hiện, kết thúc sinh mạng những kẻ đen đủi gặp phải. Thế cho nên gần đây trong thị trấn không còn ai dám đi lại gì vào ban đêm trừ đội trị an rồi!
- Ghê gớm đến như thế sao?
Gatrix lại càng thêm nghi ngờ. Đây không phải là một thế giới nơi tất cả mọi người yếu đuối như nhau. Nơi này có những tồn tại vô cùng mạnh mẽ, ví dụ như thị trấn này có một vị thành chủ nghe đồn đã đạt tới đấu sĩ cấp cao rồi, như vậy người này mới đủ lực để thu hút mọi người về sống trong lãnh thổ của mình.
Một đấu sĩ cao cấp mà không có cách nào tóm được con chuột nhắt trong thành phố của mình, vậy thì chỉ có thể là hai trường hợp. Một là vị thành chủ này hữu danh vô thực, hai là tên sát nhân này không phải dạng vừa đâu!
- Hắn chỉ giết người ngoài đường thôi sao?
- Không thưa tiểu thư! Có những vụ hắn lẻn vào trong nhà, sau đó ra tay giết hại cả gia đình rồi! Tội nghiệp, tôi đã từng nhìn thấy một vụ như thế! Toàn thân bọn họ bị xé rách như thể có con thú nào đó dùng nanh vuốt bóp nát họ vậy! Hai vị nhìn mà xem, trong phòng này tôi đã gia cố lại hết những lối ra vào, cho nên trừ phi tên sát nhân này đục tường vào, còn không thì chúng ta đều rất an toàn.
Lão chủ quán cố gắng vớt vát lại niềm tin trong lòng hai vị khách hàng của mình. Nhưng thật may là hai vị khách này của ông ta đều không phải người bình thường, vậy nên họ sẽ không bị một câu chuyện hù dọa được.
- Cảm ơn ông chủ! Đây là tiền trà nước vì một câu chuyện thú vị!
Gatrix xòe thêm ra một đồng bạc đặt lên bàn. Gã chủ quán mừng rỡ, cảm ơn rối rít, và vỗ ngực đảm bảo bất kể hai vị tiểu thư muốn gì, cho dù là giữa đêm, lão cũng không ngần ngại xông vào bếp, tất nhiên nếu là nhu cầu bên ngoài căn nhà thì phiền hai vị tự giải quyết!
Mang tiếng là thuê hai gian phòng, song cuối cùng Vera vẫn lựa chọn vác chăn gối sang giường Gatrix.
- Tại anh cả đấy! Giờ nằm một mình tôi không quen, ngủ không được!
- Rồi rồi, lỗi tại ta! Nằm xuống ngủ đi nhóc!
Gatrix cười xòa, đưa tay vỗ vỗ chiếc gối cạnh đùi. Bản thân hắn thì đang ngồi thần ra, hai mắt khép hờ.
- Anh cứ như vậy mà không thấy mệt sao?
- Giấc ngủ, nói cho cùng, cũng là một cách thức để cơ thể nghỉ ngơi, hồi phục lại sau những giờ phút lao động vất vả. Hiện tại cơ thể của ta đang trong trạng thái thả lỏng, cũng chính là nghỉ ngơi đấy thôi.
/309
|