“Tuyết phi nương nương cứu , cứu nô tài đi !!” Tiểu thái giám vừa thấy
Tuyết Cơ liền lập tức kích động .
Hình Ngạo Thiên đên lên trước , từ trên cao nhìn xuống nàng , hỏi : “Tuyết
Cơ , có thể ngươi biết tiểu thái giám này , hắn gọi là Tiểu Lộ Tử , chính là hắn
hạ độc vào canh gừng .”
Tuyết Cơ thập tức duy trì tỉnh tảo , phân rõ quan hệ với tiểu thái giám : “Sao
Vương thượng lại nói những lời này , thần thiếp sao lại quen một tiểu thái giám
chứ?”
Tiểu thái giám thấy nàng lại vô tình , kích động quát to lên : ‘Tuyết phi
nương nương , sao người có thể không biết Tiểu Lộ Tử đây ? Lúc trước nếu
không phải người cho nô tài một trăm lượng hoàng kim , còn nói tuyệt đối sẽ
không tra ra nô tài , còn cam đoan nhất định đảm bảo cái đầu của Tiểu Lộ Tử ,
Tiểu Lộ Tử nào dám xuống tay đi đầu độc Vũ phi nương nương chứ.”
Theo lời tiểu thái giám nói , mặt Hình Ngạo Thiên càng thâm trầm hỏi :
“Thế nào , vẫn không chịu thừa nhận sao ?”
‘Thần thiếp … Thần thiếp … Vương thượng tha mạng …. Vương thượng
tha thần thiếp đi , thần thiếp chỉ là nhất thời hồ đồ , thần thiếp không ngờ sẽ hại
đến Vương hậu thiên triều , tuyệt đối không có nghĩ tới , Vương thượng tha
mạng …!” Tuyết Cơ thấy không còn biến pháp trốn tránh , đành phải thừa nhận.
Uông Vũ Hàm nhìn Độc Cô Thác , trong mắt tràn đầy kinh ngạc , thì ra là
nàng hạ độc , ban đầu nghe bọn họ phân tích , còn tưởng rằng độc là do Lam
Cẩm Nhi hạ chứ , không ngờ lại là một người hoàn toàn khác , chẳng trách Lam
Cẩm Nhi hôm nay vững dạ như vậy .
“Tuyết Cơ , bây giờ không phải là ta không tha cho ngươi mà là Thiên Diệp
Vương không tha cho ngươi , đồng thời ngươi cũng bôi nhọ mặt Phong thành
của ta , lưu ngươi ở lại có tác dụng gì ?” Hình Ngạo Thiên dứt lời , liền thoáng
nhìn qua Độc Cô Thác cùng Vũ Hàm , Độc Cô Thác thủy chung không mở
miệng , hắn chính là muốn nàng chết , về phần muốn nàng chết như thế nào ,
hắn không cần hỏi đến .
Hình Ngạo Liên liếc mắt nhìn về phía Long Trạch và Huyền Vũ , hai người
lập tức hiểu ý tứ của Vương thượng , tiến lên kéo hai người xuống , nếu bọn họ
hạ độc bằng trấm tửu , vậy hắn cũng ban cho bọn họ một ly trấm tửu .
Tuyết Cơ tự biết đã không còn cơ hội vãn hồi , giống như con rối bị chặt đứt
dây , tùy ý để bản thân bị bọn họ kéo xuống , trong mắt trống rỗng vô thần ,
giống như đã biết trước kết quả của mình !
Uông Vũ Hàm thấy nàng bị dẫn ra ngoài , đứng dậy đi đến bên cạnh Hình
Ngạo Thiên : “Hình đại ca , ngươi tính đối phó nàng như thế nào , nếu như có
thể , Vũ Hàm hi vọng ngươi có thể nhân từ.”
Hình Ngạo Thiên nhìn vào hai mắt của nàng , thở dài nói : “Vũ Hàm , nàng
cái gì cũng tốt , chỉ là quá nhân từ , nhưng có Độc Cô Thác bảo vệ nàng , chắc
chắn nàng sẽ trải qua hạnh phúc thật sự.”
“Chuyện của ta và Vũ Hàm không cần ngươi quan tâm , ngươi nên quan tâm
chuyện của mình đi !” Độc Cô Thác không quen nhìn Hình Ngạo Thiên nói
chuyện như vậy , tiến lên một tay ôm lấy này quay lại lồng ngực của mình .
Hình Ngạo Thiên hiể được ý tứ của Độc Cô Thác , nhưng hắn phải làm thế
nào mới có thể tìm Hân Vũ trở về đây ?
“Vương thượng , nghe nói Vũ phi bị bệnh , vì sao người không cho thần
thiếp cùng Bạch muội muội tới thăm vậy ?” Vẻ mặt đạo đức giả của Lam Cẩm
Nhi tiêu sái đến bên cạnh hắn hỏi .
“Linh Lan , nàng hồi cung nghỉ ngơi trước đi , không có việc gì !” Hình
Ngạo Thiên không để ý đến Lam Cẩm Nhi , mà nhìn về phía Bạch Linh Lan ở
phía sau .
Bạch Linh Lan trước giờ không tranh sủng cùng nữ nhân trong hậu cung ,
điềm tĩnh cúi người vấn an với hắn sau đó liền một mình rời đi trước . Lam Cẩm
Nhi biết mình lưu lại cũng không có quả ngon để ăn , cũng đi theo ra ngoài .
Tuyết Cơ liền lập tức kích động .
Hình Ngạo Thiên đên lên trước , từ trên cao nhìn xuống nàng , hỏi : “Tuyết
Cơ , có thể ngươi biết tiểu thái giám này , hắn gọi là Tiểu Lộ Tử , chính là hắn
hạ độc vào canh gừng .”
Tuyết Cơ thập tức duy trì tỉnh tảo , phân rõ quan hệ với tiểu thái giám : “Sao
Vương thượng lại nói những lời này , thần thiếp sao lại quen một tiểu thái giám
chứ?”
Tiểu thái giám thấy nàng lại vô tình , kích động quát to lên : ‘Tuyết phi
nương nương , sao người có thể không biết Tiểu Lộ Tử đây ? Lúc trước nếu
không phải người cho nô tài một trăm lượng hoàng kim , còn nói tuyệt đối sẽ
không tra ra nô tài , còn cam đoan nhất định đảm bảo cái đầu của Tiểu Lộ Tử ,
Tiểu Lộ Tử nào dám xuống tay đi đầu độc Vũ phi nương nương chứ.”
Theo lời tiểu thái giám nói , mặt Hình Ngạo Thiên càng thâm trầm hỏi :
“Thế nào , vẫn không chịu thừa nhận sao ?”
‘Thần thiếp … Thần thiếp … Vương thượng tha mạng …. Vương thượng
tha thần thiếp đi , thần thiếp chỉ là nhất thời hồ đồ , thần thiếp không ngờ sẽ hại
đến Vương hậu thiên triều , tuyệt đối không có nghĩ tới , Vương thượng tha
mạng …!” Tuyết Cơ thấy không còn biến pháp trốn tránh , đành phải thừa nhận.
Uông Vũ Hàm nhìn Độc Cô Thác , trong mắt tràn đầy kinh ngạc , thì ra là
nàng hạ độc , ban đầu nghe bọn họ phân tích , còn tưởng rằng độc là do Lam
Cẩm Nhi hạ chứ , không ngờ lại là một người hoàn toàn khác , chẳng trách Lam
Cẩm Nhi hôm nay vững dạ như vậy .
“Tuyết Cơ , bây giờ không phải là ta không tha cho ngươi mà là Thiên Diệp
Vương không tha cho ngươi , đồng thời ngươi cũng bôi nhọ mặt Phong thành
của ta , lưu ngươi ở lại có tác dụng gì ?” Hình Ngạo Thiên dứt lời , liền thoáng
nhìn qua Độc Cô Thác cùng Vũ Hàm , Độc Cô Thác thủy chung không mở
miệng , hắn chính là muốn nàng chết , về phần muốn nàng chết như thế nào ,
hắn không cần hỏi đến .
Hình Ngạo Liên liếc mắt nhìn về phía Long Trạch và Huyền Vũ , hai người
lập tức hiểu ý tứ của Vương thượng , tiến lên kéo hai người xuống , nếu bọn họ
hạ độc bằng trấm tửu , vậy hắn cũng ban cho bọn họ một ly trấm tửu .
Tuyết Cơ tự biết đã không còn cơ hội vãn hồi , giống như con rối bị chặt đứt
dây , tùy ý để bản thân bị bọn họ kéo xuống , trong mắt trống rỗng vô thần ,
giống như đã biết trước kết quả của mình !
Uông Vũ Hàm thấy nàng bị dẫn ra ngoài , đứng dậy đi đến bên cạnh Hình
Ngạo Thiên : “Hình đại ca , ngươi tính đối phó nàng như thế nào , nếu như có
thể , Vũ Hàm hi vọng ngươi có thể nhân từ.”
Hình Ngạo Thiên nhìn vào hai mắt của nàng , thở dài nói : “Vũ Hàm , nàng
cái gì cũng tốt , chỉ là quá nhân từ , nhưng có Độc Cô Thác bảo vệ nàng , chắc
chắn nàng sẽ trải qua hạnh phúc thật sự.”
“Chuyện của ta và Vũ Hàm không cần ngươi quan tâm , ngươi nên quan tâm
chuyện của mình đi !” Độc Cô Thác không quen nhìn Hình Ngạo Thiên nói
chuyện như vậy , tiến lên một tay ôm lấy này quay lại lồng ngực của mình .
Hình Ngạo Thiên hiể được ý tứ của Độc Cô Thác , nhưng hắn phải làm thế
nào mới có thể tìm Hân Vũ trở về đây ?
“Vương thượng , nghe nói Vũ phi bị bệnh , vì sao người không cho thần
thiếp cùng Bạch muội muội tới thăm vậy ?” Vẻ mặt đạo đức giả của Lam Cẩm
Nhi tiêu sái đến bên cạnh hắn hỏi .
“Linh Lan , nàng hồi cung nghỉ ngơi trước đi , không có việc gì !” Hình
Ngạo Thiên không để ý đến Lam Cẩm Nhi , mà nhìn về phía Bạch Linh Lan ở
phía sau .
Bạch Linh Lan trước giờ không tranh sủng cùng nữ nhân trong hậu cung ,
điềm tĩnh cúi người vấn an với hắn sau đó liền một mình rời đi trước . Lam Cẩm
Nhi biết mình lưu lại cũng không có quả ngon để ăn , cũng đi theo ra ngoài .
/115
|