Hình Ngạo Thiên ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương , nhưng tâm
hắn căn bản không thể an tĩnh lại , nữ nhân chết tiệt kia , thời thời khắc khắc
đều hiện ra trong đầu hắn , tuy rằng hắn nắm chắc nàng nhất định sẽ trở về ,
nhưng nếu bọn họ không thấy bố cáo kia , thì kế sách của hắn liền không có
chút tác dụng nào , hiện tại đã qua bốn ngày , vẫn không có nửa điểm tin tức của
nàng truyền đến , tinh thần của hắn khó tránh khỏi rối loạn !
Trong địa lao ẩm ướt tăm tối , Hòa Thái cùng Minh Nguyệt , Xuân Đào bị
nhốt một phòng giam dơ bẩn mốc meo , mặt khác Tiểu An Tử cùng hai gã thái
giám thì bị nhốt bên cạnh , trên người sáu người đều chồng chất vết thương do
bị roi quất , Minh Nguyệt không thể chịu nổi tra tấn ngất đi , Hòa Thái đem rơm
rạ trong phòng trải ra để nàng có thể nằm trên đó dưỡng thương , cầu xin trời
cao có thể phù hộ các nàng vượt qua kiếp nạn này .
Chân trời sáng rõ , Âu Dương Tề ngủ dậy trên mặt tràn trề sinh lực , nghỉ
ngơi cả đêm qua , hôm nay đã khôi phục lại khí tức như cũ , đi đến trước cửa
phòng Hân Vũ , gõ vài cái không có người đáp lại , còn tưởng rằng nàng mệt
mỏi vẫn còn ngủ say , liền đi xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng cho nàng .
Hân Vũ lúc này , trải qua suốt đêm chạy , người sớm đã rời đi trên trăm dặm
, thấy phía trước có một dịch trạm nhỏ , liền cùng lão đánh xe vào trong nghỉ
ngơi , ăn đồ ăn sáng rồi chạy tiếp , vừa xuống xe ngựa , nhìn thấy sắc trời trên
cao sáng rõ , xem ta Tứ ca ca hẳn là đã phát hiện ra nàng rời đi rồi .
“Tiểu nhị --- tiểu nhị!!!’ Trên lầu khách phòng phát ra một tiếng gầm rũ ,
tiểu nhị còn đang ngơ ngẩn không biết xảy ra chuyện gì , vội vàng chạy lên liền
gặp Âu Dương Tề vựa vặn lao tới .
“Tiểu nhị , ta hỏi ngươi , em gái của ta đâu ? Em gái của ta có phải tối hôm
qua đã rời đi hay không ?” Âu Dương Tề túm áo tiểu nhị , kích động rống lớn
lên.
“Gia … Gia … Ngài trước đường kích động , vị cô nương kia đích thực là
đã rời đi tối hôm qua , xe ngựa là tiểu nhân thuê cho !” Tiểu Nhị sợ điệu bộ này
của hắn , mặc dù là nhận bạc của Hân Vũ , nhưng vẫn thành thật nói ra .
“Nói --- nàng không biết đường đến đô thành , người đánh xedựa vào đâu
mà đáng tin , nếu em gái của ta có bất kỳ sơ xuất gì ,bổn vương sẽ san bằng
khách điếm của các ngươi thành bình địa !” Âu Dương Tề không còn chú ý bất
cứ điều gì khác nữa , điều hắn lo lắng lúc này chính là Hân Vũ , lần này nàng
trở về chỉ có một con đường chết , vì sao nàng lại ngốc như vậy ?
“Gia .. Gia …. Ngài yên tâm , xa phu kia là người thành thật trong trấn
chúng ta , tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì , gia , ngài tạm tha cho tiểu nhân
được không !” Tiểu nhị thấy hai huynh muội bọn họ ra tay hào phóng như vậy ,
liền đoán được bọn họ là con nhà phú quý , không ngờ vừa rồi hắn tự xưng là
bổn vương , chẳng lẽ hắn là một vị vương gia hay hoàng tử , ngay lập tức sợ tới
mức chân hắn đều mềm nhũn ra .
Âu Dương Tề không nhiều lời vô ích với hắn , ra khỏi cửa cưỡi khoái mã
lập tức đuổi về hướng Đô thành , Hân Vũ đã đi suốt đêm , nếu tốc độ nàng chậm
, có lẽ hắn còn có thể đến kịp ngăn nàng trở về , nếu cản không nổi , hắn liền
chết , cũng phải cứu Hân Vũ .
Hân Vũ không dám khinh thường một khắc ,sau khi dùng xong bữa sáng ,
nghỉ ngơi một lát liền bắt đầu lên đường tới Đô thành , nàng đã tính đến việc Âu
Dương Tề sẽ đuổi theo , nàng chỉ có thể thúc giục lão đánh xe cố gắng chạy
nhanh hơn .
Hai người một trước một sau gấp rút trở về Đô thành , cuối cùng sau lộ trình
hai ngày hai đêm , Hân Vũ tới trước cửa thành , nàng đem toàn bộ tài vật trên
người cho lão bá hết , để cho hắn tìm một khách điếm trong thành nghỉ ngơi
một ngày rồi trở về , còn nàng thi bộ về hướng Vương cung !
hắn căn bản không thể an tĩnh lại , nữ nhân chết tiệt kia , thời thời khắc khắc
đều hiện ra trong đầu hắn , tuy rằng hắn nắm chắc nàng nhất định sẽ trở về ,
nhưng nếu bọn họ không thấy bố cáo kia , thì kế sách của hắn liền không có
chút tác dụng nào , hiện tại đã qua bốn ngày , vẫn không có nửa điểm tin tức của
nàng truyền đến , tinh thần của hắn khó tránh khỏi rối loạn !
Trong địa lao ẩm ướt tăm tối , Hòa Thái cùng Minh Nguyệt , Xuân Đào bị
nhốt một phòng giam dơ bẩn mốc meo , mặt khác Tiểu An Tử cùng hai gã thái
giám thì bị nhốt bên cạnh , trên người sáu người đều chồng chất vết thương do
bị roi quất , Minh Nguyệt không thể chịu nổi tra tấn ngất đi , Hòa Thái đem rơm
rạ trong phòng trải ra để nàng có thể nằm trên đó dưỡng thương , cầu xin trời
cao có thể phù hộ các nàng vượt qua kiếp nạn này .
Chân trời sáng rõ , Âu Dương Tề ngủ dậy trên mặt tràn trề sinh lực , nghỉ
ngơi cả đêm qua , hôm nay đã khôi phục lại khí tức như cũ , đi đến trước cửa
phòng Hân Vũ , gõ vài cái không có người đáp lại , còn tưởng rằng nàng mệt
mỏi vẫn còn ngủ say , liền đi xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng cho nàng .
Hân Vũ lúc này , trải qua suốt đêm chạy , người sớm đã rời đi trên trăm dặm
, thấy phía trước có một dịch trạm nhỏ , liền cùng lão đánh xe vào trong nghỉ
ngơi , ăn đồ ăn sáng rồi chạy tiếp , vừa xuống xe ngựa , nhìn thấy sắc trời trên
cao sáng rõ , xem ta Tứ ca ca hẳn là đã phát hiện ra nàng rời đi rồi .
“Tiểu nhị --- tiểu nhị!!!’ Trên lầu khách phòng phát ra một tiếng gầm rũ ,
tiểu nhị còn đang ngơ ngẩn không biết xảy ra chuyện gì , vội vàng chạy lên liền
gặp Âu Dương Tề vựa vặn lao tới .
“Tiểu nhị , ta hỏi ngươi , em gái của ta đâu ? Em gái của ta có phải tối hôm
qua đã rời đi hay không ?” Âu Dương Tề túm áo tiểu nhị , kích động rống lớn
lên.
“Gia … Gia … Ngài trước đường kích động , vị cô nương kia đích thực là
đã rời đi tối hôm qua , xe ngựa là tiểu nhân thuê cho !” Tiểu Nhị sợ điệu bộ này
của hắn , mặc dù là nhận bạc của Hân Vũ , nhưng vẫn thành thật nói ra .
“Nói --- nàng không biết đường đến đô thành , người đánh xedựa vào đâu
mà đáng tin , nếu em gái của ta có bất kỳ sơ xuất gì ,bổn vương sẽ san bằng
khách điếm của các ngươi thành bình địa !” Âu Dương Tề không còn chú ý bất
cứ điều gì khác nữa , điều hắn lo lắng lúc này chính là Hân Vũ , lần này nàng
trở về chỉ có một con đường chết , vì sao nàng lại ngốc như vậy ?
“Gia .. Gia …. Ngài yên tâm , xa phu kia là người thành thật trong trấn
chúng ta , tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì , gia , ngài tạm tha cho tiểu nhân
được không !” Tiểu nhị thấy hai huynh muội bọn họ ra tay hào phóng như vậy ,
liền đoán được bọn họ là con nhà phú quý , không ngờ vừa rồi hắn tự xưng là
bổn vương , chẳng lẽ hắn là một vị vương gia hay hoàng tử , ngay lập tức sợ tới
mức chân hắn đều mềm nhũn ra .
Âu Dương Tề không nhiều lời vô ích với hắn , ra khỏi cửa cưỡi khoái mã
lập tức đuổi về hướng Đô thành , Hân Vũ đã đi suốt đêm , nếu tốc độ nàng chậm
, có lẽ hắn còn có thể đến kịp ngăn nàng trở về , nếu cản không nổi , hắn liền
chết , cũng phải cứu Hân Vũ .
Hân Vũ không dám khinh thường một khắc ,sau khi dùng xong bữa sáng ,
nghỉ ngơi một lát liền bắt đầu lên đường tới Đô thành , nàng đã tính đến việc Âu
Dương Tề sẽ đuổi theo , nàng chỉ có thể thúc giục lão đánh xe cố gắng chạy
nhanh hơn .
Hai người một trước một sau gấp rút trở về Đô thành , cuối cùng sau lộ trình
hai ngày hai đêm , Hân Vũ tới trước cửa thành , nàng đem toàn bộ tài vật trên
người cho lão bá hết , để cho hắn tìm một khách điếm trong thành nghỉ ngơi
một ngày rồi trở về , còn nàng thi bộ về hướng Vương cung !
/115
|