Hình Ngạo Thiên ngừng lại , nắm người của nàng ,nâng khuôn măt nhỏ
nhắn của nàng lên , khóe miệng đã thấm máu tươi , trong đôi mắt đỏ rực hiện
lên một tia đau lòng , ngón tay lau qua vết máu đỏ tươi : “Muốn kêu thì kêu ,
cần gì phải ngược đãi chính mình như vậy .”
Không biết qua bao lâu , trừng phạt tàn khốc gần như kết thúc , xích sắt
được cởi bỏ , Hình Ngạo Thiên ôm lấy Hân Vũ xụi lơ , nhẹ nhàng ôm vào lòng ,
nàng nhù đang ngủ , yên lặng mệt mỏi ở trong lồng ngực ấm áp nhưng tàn bạo
của hắn . Nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận như thế của nàng ,Hình Ngạo Thiên
dùng ngón cái lau nhè nhẹ vết máu trên cánh môi tái nhợt của nàng , nói :
“Ngươi nên biết ,phản bội ta có kết cục gì chứ?”
Nhu thuận mà nghe lời , cũng không nhúc nhích , không giương nanh múa
vuốt , không có quật cường mạnh mẽ , chỉ có lúc nàng ngủ mới có thể an tĩnh
như vậy . Ôm nàng đi vào trong một gian mật thất khác , Hình Ngạo Thiên dùng
khăn nóng tự mình lau dấu vết trên thân thể nàng , nhìn thấy nàng bị xích sắt
mài rách nát rướm máu , hắn kéo một mắt cá chân nàng , dùng khăn lông sạch
sẽ ấm áo xoa chỗ cổ cổ chân trắng tinh , bị mài đến máu thịt mơ hồ , cũng
chứng minh quyết tâm giãy dụa khi nãy của nàng .
Nàng ngửa ở trong lồng ngực rộng , nữ tử bị hành hạ đến ngủ mất , tùy ý để
nam nhân đùa nghịch trên thân thể nàng , sau khi lau chùi sạch sẽ cho nàng , lại
ném xuống một câu : “Sau này ngươi ở đây , một bước cũng không cho ra ngoài
.”
Trên tường thành , Âu Dương Tu chờ đến chạng vạng , cuối cùng cũng thấy
được thân ảnh Âu Dương Tề , hắn hỏa tốc dẫn người chặn đường hắn ở ngoài
thành , không cho phép hắn bước vào Phong thành nửa bước : “Tứ hoàng đệ ,
lập tức theo ta quay về Yến quốc!”
Âu Dương Tề nhìn thấy huynh trưởng xuất hiện , cũng đoán được Hân Vũ
đã xảy ra chuyện : ‘Hoàng huynh , coi như đệ xin huynh , huynh tránh ra , để
cho đệ qua được không , đệ phải đi cứu Hân Vũ , nàng trở về như vậy , nhất
định sẽ không toàn mạng .”
“Ngươi cũng biết quan tâm nàng , vậy lúc trước vì sao phải mang nàng đi ,
các ngươi rốt cuộc có quan hệ như thế nào , rốt cuộc có hay không “ Âu Dương
Tu muốn làm rõ vấn đề , nhưng thủy chung vẫn không hỏi ra miệng được .
Âu Dương Tề hối hận cúi đầu , uể oải đáp lại : “Hoàng huynh không cần
nhiều lời , chúng ta thật sự chưa từng làm qua chuyện gì , hết thảy đều chỉ là
thần đệ đơn phương mà thôi , nàng từ đầu đến cuối , cũng chỉ coi thần đệ như tri
kỷ như huynh trưởng , chưa từng có loại tình cảm nữ nhân , muốn rời đi , cũng
chỉ là muốn bỏ chạy khỏi cái nhà giam hoa lệ này mà thôi!”
“Một khi đã như vậy , thì không cần nhiều lời nữa , chúng ta lập tức xuất
phát quay về Yến quốc !” Âu Dương Tề đưa mắt ra hiệu cho hai gã hộ vệ bên
cạnh , Âu Dương Tề nhìn thấu cử động của bọn họ , vừa định xuất nội lực cố
gắng thoát đi , lại đột nhiên cảm thấy choáng váng sau đó mất đi tri giác.
Nhìn thấy huynh đệ của mình như thế , Âu Dương Tu cũng thực sự không
dễ chịu , nhưng hắn cũng chỉ có thể làm như vậy , đưa hắn mang lên xe ngựa ,
đoàn người phong trần chạy về Yến quốc , rời khỏi đất thị phi này .
Lam Cẩm Nhi biết Hân Vũ đã trở lại , nhất thời tức giận không thôi , vốn
cho là Vương thượng sẽ nhốt nàng ta ở thiên lao , nhưng nàng lại không tìm
thấy thân ảnh của nàng , trong bụng thầm nghĩ , có lẽ người bên cạnh vương
thượng sẽ biết tung tích của nàng .
Mới vừa bãi triều , Lam Cẩm Nhi đứng đợi ngoài điện đã lâu , nhìn thấy
bốn đại hồng nhân bên cạnh vươn thượng đi ra , liền lập tức nâng mặt ra đón
đầu : “Bốn người các ngươi cũng thật nhà nhã nha ? Sao Long Trạch tướng
quân ngày hôm nay không làm bạn bên cạnh vương thương ? Huyền Vũ , Tử
Hách tướng quân ngày hôm nay nhìn cũng rất rỗi rãi nha ? Tiêu thừa tướng ,
ngài cũng rỗi rãi như vậy , cùng bọn họ ở đây thương lượng cái gì vậy .”
nhắn của nàng lên , khóe miệng đã thấm máu tươi , trong đôi mắt đỏ rực hiện
lên một tia đau lòng , ngón tay lau qua vết máu đỏ tươi : “Muốn kêu thì kêu ,
cần gì phải ngược đãi chính mình như vậy .”
Không biết qua bao lâu , trừng phạt tàn khốc gần như kết thúc , xích sắt
được cởi bỏ , Hình Ngạo Thiên ôm lấy Hân Vũ xụi lơ , nhẹ nhàng ôm vào lòng ,
nàng nhù đang ngủ , yên lặng mệt mỏi ở trong lồng ngực ấm áp nhưng tàn bạo
của hắn . Nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận như thế của nàng ,Hình Ngạo Thiên
dùng ngón cái lau nhè nhẹ vết máu trên cánh môi tái nhợt của nàng , nói :
“Ngươi nên biết ,phản bội ta có kết cục gì chứ?”
Nhu thuận mà nghe lời , cũng không nhúc nhích , không giương nanh múa
vuốt , không có quật cường mạnh mẽ , chỉ có lúc nàng ngủ mới có thể an tĩnh
như vậy . Ôm nàng đi vào trong một gian mật thất khác , Hình Ngạo Thiên dùng
khăn nóng tự mình lau dấu vết trên thân thể nàng , nhìn thấy nàng bị xích sắt
mài rách nát rướm máu , hắn kéo một mắt cá chân nàng , dùng khăn lông sạch
sẽ ấm áo xoa chỗ cổ cổ chân trắng tinh , bị mài đến máu thịt mơ hồ , cũng
chứng minh quyết tâm giãy dụa khi nãy của nàng .
Nàng ngửa ở trong lồng ngực rộng , nữ tử bị hành hạ đến ngủ mất , tùy ý để
nam nhân đùa nghịch trên thân thể nàng , sau khi lau chùi sạch sẽ cho nàng , lại
ném xuống một câu : “Sau này ngươi ở đây , một bước cũng không cho ra ngoài
.”
Trên tường thành , Âu Dương Tu chờ đến chạng vạng , cuối cùng cũng thấy
được thân ảnh Âu Dương Tề , hắn hỏa tốc dẫn người chặn đường hắn ở ngoài
thành , không cho phép hắn bước vào Phong thành nửa bước : “Tứ hoàng đệ ,
lập tức theo ta quay về Yến quốc!”
Âu Dương Tề nhìn thấy huynh trưởng xuất hiện , cũng đoán được Hân Vũ
đã xảy ra chuyện : ‘Hoàng huynh , coi như đệ xin huynh , huynh tránh ra , để
cho đệ qua được không , đệ phải đi cứu Hân Vũ , nàng trở về như vậy , nhất
định sẽ không toàn mạng .”
“Ngươi cũng biết quan tâm nàng , vậy lúc trước vì sao phải mang nàng đi ,
các ngươi rốt cuộc có quan hệ như thế nào , rốt cuộc có hay không “ Âu Dương
Tu muốn làm rõ vấn đề , nhưng thủy chung vẫn không hỏi ra miệng được .
Âu Dương Tề hối hận cúi đầu , uể oải đáp lại : “Hoàng huynh không cần
nhiều lời , chúng ta thật sự chưa từng làm qua chuyện gì , hết thảy đều chỉ là
thần đệ đơn phương mà thôi , nàng từ đầu đến cuối , cũng chỉ coi thần đệ như tri
kỷ như huynh trưởng , chưa từng có loại tình cảm nữ nhân , muốn rời đi , cũng
chỉ là muốn bỏ chạy khỏi cái nhà giam hoa lệ này mà thôi!”
“Một khi đã như vậy , thì không cần nhiều lời nữa , chúng ta lập tức xuất
phát quay về Yến quốc !” Âu Dương Tề đưa mắt ra hiệu cho hai gã hộ vệ bên
cạnh , Âu Dương Tề nhìn thấu cử động của bọn họ , vừa định xuất nội lực cố
gắng thoát đi , lại đột nhiên cảm thấy choáng váng sau đó mất đi tri giác.
Nhìn thấy huynh đệ của mình như thế , Âu Dương Tu cũng thực sự không
dễ chịu , nhưng hắn cũng chỉ có thể làm như vậy , đưa hắn mang lên xe ngựa ,
đoàn người phong trần chạy về Yến quốc , rời khỏi đất thị phi này .
Lam Cẩm Nhi biết Hân Vũ đã trở lại , nhất thời tức giận không thôi , vốn
cho là Vương thượng sẽ nhốt nàng ta ở thiên lao , nhưng nàng lại không tìm
thấy thân ảnh của nàng , trong bụng thầm nghĩ , có lẽ người bên cạnh vương
thượng sẽ biết tung tích của nàng .
Mới vừa bãi triều , Lam Cẩm Nhi đứng đợi ngoài điện đã lâu , nhìn thấy
bốn đại hồng nhân bên cạnh vươn thượng đi ra , liền lập tức nâng mặt ra đón
đầu : “Bốn người các ngươi cũng thật nhà nhã nha ? Sao Long Trạch tướng
quân ngày hôm nay không làm bạn bên cạnh vương thương ? Huyền Vũ , Tử
Hách tướng quân ngày hôm nay nhìn cũng rất rỗi rãi nha ? Tiêu thừa tướng ,
ngài cũng rỗi rãi như vậy , cùng bọn họ ở đây thương lượng cái gì vậy .”
/115
|