Hình Ngạo Thiên nhắm mắt ổn định tâ Mam thần rồi từ từ đem nội lực tăng
lên tới điểm cao nhất , tuy rằng hắn đã kiết sức , nhưng lần đánh cược cuối
cùng này , có lẽ hắn vẫn đủ lực !
Đầu ngón chân mượn lực , thả người nhảy lên trên , lúc bay lên chưa đến
một nửa , Hình Ngạo Thiên nhận thức rõ ràng được nội lực của mình không đủ ,
lập tức mở rộng cánh tay mượn lực ở vách băng hai bên , lần nữa dùng sức nhảy
thẳng lên . Mắt thấy sắp thành công , tinh khí dường như đã đến đỉnh , khiến
hắn hơi buông lỏng , thân thể liền trượt rơi xuống .
“Ngạo Thiên ---!” Hân Vũ kinh hãi , ở dưới hoảng sự hô tên của hắn .
May mà đã đi tới phía mép trên , hai tay Hình Ngạo Thiên vững vàng nằm
úp sấp ở thạch bích , bò từng chút lên , vừa ra khỏi hầm băng , hắn đã mệt đến
mức trực tiếp ngã xuống đất, nhưng cái áo cài chặt bên hông nhanh chóng nhắc
nhở hắn , Hân Vũ lúc này còn ở trong hầm băng chịu sự dày vò của rét lạnh .
“Hân Vũ … Hân Vũ …” Miệng gọi tên Hân Vũ , đứng dậy một cách khó
khăn , bàn tay to dùng sức kéo , cái áo thắt bên hông bắt đầu mang theo nàng
bay lên .
Hình Ngạo Thiên đầu chảy đầy mồ hôi , cắn chặt hàm răng , trong lòng nghĩ
phải kéo Hân Vũ lên , chỉ cần bọn họ rời khỏi hầm băng , còn có cơ hội sống đi
ra ngoài .
Gân xanh trên cánh tay đều nổi rõ lên , giống như con giun mảnh dài ngọ
nguậy . Thấy chỉ chút nữa thôi là Hân Vũ có thể đi lên , nhưng thân thể hắn
càng lúc càng suy yếu , ý chí cũng càng ngày càng tan rã , lắc lắc đầu , gầm nhẹ
một tiếng , dùng sức lực cuối cùng kéo lên , Hân Vũ trực tiếp ngã nhào trên
người hắn .
“Chúng ta thành công rồi , Hân Vũ …” Dứt lời , hai mắt Hình Ngạo Thiên
liền nặng trĩu , trên trán trên mặt tất cả đều là mồ hôi , có thể thấy lúc nãy hắn
đã vất vả cỡ nào !
“Ngạo Thiên , Ngạo Thiên , chàng đừng ngủ tiếp , van cầu chàng đừng ngủ ,
chúng ta đã rời khỏi hầm băng , chàng tỉnh lại được không ?” Lúc Hân Vũ đứng
dậy khỏi người hắn thì vừa vặn nhìn thấy hắn đã té xỉu trước mắt nàng , gấp đến
độ nàng hô lên từng tiếng gọi hắn .
Bốn phía tối đen , Hân Vũ chỉ có thể nhờ ánh sáng phát ra từ Dạ Minh Châu
để thấy rõ hoàn cảnh hiện tại , nàng nhớ rõ lúc bọn họ trượt xuống hầm băng ,
bên trên nham thạch đang điên cuồng đuổi theo bọn họ , bây giờ nhìn chung
quanh đã không còn lửa nóng như trước , hẳn là do tường băng lớn cùng nham
thạch đụng vào nhau , ngăn trở thế công của nham thạch .
Cúi đầu nhìn thấy mặt Hình Ngạo Thiên tái nhợt , hắn nhiều lần cắn răng cố
chấp chống đỡ , chính là vì muốn dẫn nàng an toàn rời đi , thế nhưng hắn lại
không để để ý đến thân thể của chính mình , khiến bản thân mệt mỏi mà ngã ra
lần nữa .
Tựa vào lồng ngực của hắn anh anh khóc , tay nhỏ vuốt ve lên gương mặt
của hắn , không phải cảm giác lạnh khiếp người nữa mà là nóng như phải bỏng ,
đây … rốt cuộc làm sao vậy ? Chẳng lẽ hắn phát sốt sao ?
Hân Vũ cúi xuống dán má vào trán hắn , nóng đến dọa người , chẳng lẽ
ngay từ khi hôm mình đi lấy nước đá đã bị cảm lạnh ?
Nghĩ tới đoạn đường bọn họ cùng nhau trải qua , đầu tiên là rơi vào cạm bẫy
, lại đến là hắn ôm mình chạy trong nước nóng Ôn Tuyền , còn cả khoảng thời
gian khi ở trong nham thạch nóng chảy , rồi bị nước đá xâm thể , một lạnh một
nóng luận phiên này , khiến cho thân thể hắn kiệt sức , ngăn không được bị
bệnh quấn lấy thân .
Nhiệt độ trong hầm băng thấp khiến hắn chịu đủ tra tấn , xem ra nguyên
nhân phát sốt xung là bởi hôn mê ở hầm băng , nhưng bên trong thật sự là quá
lạnh , căn bản là không phát hiện ra thân thể hắn có bất thường .
Hình Ngạo Thiên hiện tại đang sốt , nhưng nơi này không có gì , nàng phải
làm thế nào mới tốt ? Trước tiên phải kéo thân thể hắn rời khỏi miệng hầm xa
một chút , cố gắng không để hàn khí trong hầm băng tổn thương đến hắn ,
nhưng mà nàng căn bản không có biện pháp , chỉ có thể ôm chặt hắn , đem nhiệt
độ ấm áp của cơ thể truyền lên trên người hắn .
Ầm , ầm , ầm , tiếng vang hình như truyền đến từ trên đỉnh , chẳng lẽ là có
người tới cứu bọn họ sao ? Vừa định mở miệng kêu cứu , ầm một tiếng , mấy
tảng đá lớn rơi xuống , theo đó là mấy tiếng vang đinh tai nhức óc , nàng giống
như hít được không khí trong lành, ngực cũng không còn áp lực nặng nề .
“Mau nhìn , tìm được Vương thượng cùng Đỗ mỹ nhân rồi!” Một người thị
vệ nhảy xuống , đốt cây đuốc xoay quanh bốn phía , cuối cùng hắn nhìn thấy
được hai người ôm chặt cùng một chỗ .
Long Trạch lập tức nhảy xuống , nhìn thấy Vương thượng hôn mê bất tỉnh
,không nói hai lời , trước tiên cứu hai người ra , càng lúc càng có nhiều thị về từ
trên nhảy xuống , Han Vũ thấy khuôn mặt phóng đại của Long Trạch , bắt lấy
tay hắn , thanh âm cực kỳ suy yếu nói : “Mau cứu hắn , ta sợ hắn sắp không
kiên trì nổi rồi.”
Dứt lời , Hân Vũ cũng rơi vào trong một vùng bóng tối , có lẽ là bởi vì nhìn
thấy sự xuất hiện của bọn họ , biết chỉ cần có bọn họ , Hình Ngạo Thiên tuyệt
đố sẽ không xảy ra chuyện gì , thân thể thả lỏng trong nháy mắt , trực tiếp ngã
vào trước người hắn .
Long Trạch nhanh chóng đưa họ mang về Thánh Nguyệt giáo . Hàn khí
thâm nhập vào thân thể Hình Ngạo Thiên , lại thêm thể xác và tinh thần mỏi mệt
, Mộ Nguyên cùng Vu y trong giáo ở lại khám chữa bệnh cho hắn , Hân Vũ vì
được hắn bảo hộ trong ngực , mới có thể may mắn thoát khỏi tai họa , nhưng mà
nàng cũng mệt mỏi vì mất nước , cần tĩnh tâm bồi dưỡng mới bình phục .
Một đêm cấp cứu , Mộ Nguyệt cùng Vu y cuối cùng cũng kéo Hình Ngạo
Thiên từ Quỷ Môn Quan về , nhổ ngân châm trên người hắn xuống , cho hắn
uống thuốc xong , lúc này mới để hắn thoải mái nằm ngủ .
Mộ Nguyệt không yên lòng cho nha đầu kia , sau khi xử lý tốt vết thương
cho Vương thượng ,liền lập tức đến phòng nàng , thấy nàng lúc này còn nặng nề
ngủ mê mệt , có thể đoán rằng , lần này bọn họ trải qua hung hiểm đến cỡ nào .
“Nha đầu , nghỉ ngơi thật tốt , các ngươi đã an toàn trở lại , Vương thượng
cũng thoát khỏi nguy hiểm ngươi an tâm ngủ một giấc trước đi , mơ một giấc
mộng đẹp đi!” Cầm tay nàng , Mộ Nguyệt hiền từ nhìn nàng , ánh mắt giống
như xem nàng chính là thân nhân của mình .
Hân Vũ ở trong mộng gặp được ông nội , nhưng sao ông nội lại nhìn bi
thương vậy ? Nhìn hoàn cảnh bốn phía , sao ông nội lại mặc đồ đen xuất hiện ở
hội trường để linh cữu vậy ? Chẳng lẽ người thân của nàng qua đời sao ?
Đem tất cả trước mắt từ từ phóng đại , vừa nhìn nàng gần như sợ hãi kêu ra
tiếng ,bởi vì trên linh cữu không phải ảnh chụp của người khác , mà là hình của
nàng , chẳng lẽ nàng chết rồi sao ? Là chết ở trong kiếp nạn bất ngờ kia sao ?
Vậy Hình Ngạo Thiên hiện tại thế nào rồi ? Chẳng lẽ ngay cả hắn cũng đã chết
sao ? Nhưng lúc này hắn ở đâu ?
lên tới điểm cao nhất , tuy rằng hắn đã kiết sức , nhưng lần đánh cược cuối
cùng này , có lẽ hắn vẫn đủ lực !
Đầu ngón chân mượn lực , thả người nhảy lên trên , lúc bay lên chưa đến
một nửa , Hình Ngạo Thiên nhận thức rõ ràng được nội lực của mình không đủ ,
lập tức mở rộng cánh tay mượn lực ở vách băng hai bên , lần nữa dùng sức nhảy
thẳng lên . Mắt thấy sắp thành công , tinh khí dường như đã đến đỉnh , khiến
hắn hơi buông lỏng , thân thể liền trượt rơi xuống .
“Ngạo Thiên ---!” Hân Vũ kinh hãi , ở dưới hoảng sự hô tên của hắn .
May mà đã đi tới phía mép trên , hai tay Hình Ngạo Thiên vững vàng nằm
úp sấp ở thạch bích , bò từng chút lên , vừa ra khỏi hầm băng , hắn đã mệt đến
mức trực tiếp ngã xuống đất, nhưng cái áo cài chặt bên hông nhanh chóng nhắc
nhở hắn , Hân Vũ lúc này còn ở trong hầm băng chịu sự dày vò của rét lạnh .
“Hân Vũ … Hân Vũ …” Miệng gọi tên Hân Vũ , đứng dậy một cách khó
khăn , bàn tay to dùng sức kéo , cái áo thắt bên hông bắt đầu mang theo nàng
bay lên .
Hình Ngạo Thiên đầu chảy đầy mồ hôi , cắn chặt hàm răng , trong lòng nghĩ
phải kéo Hân Vũ lên , chỉ cần bọn họ rời khỏi hầm băng , còn có cơ hội sống đi
ra ngoài .
Gân xanh trên cánh tay đều nổi rõ lên , giống như con giun mảnh dài ngọ
nguậy . Thấy chỉ chút nữa thôi là Hân Vũ có thể đi lên , nhưng thân thể hắn
càng lúc càng suy yếu , ý chí cũng càng ngày càng tan rã , lắc lắc đầu , gầm nhẹ
một tiếng , dùng sức lực cuối cùng kéo lên , Hân Vũ trực tiếp ngã nhào trên
người hắn .
“Chúng ta thành công rồi , Hân Vũ …” Dứt lời , hai mắt Hình Ngạo Thiên
liền nặng trĩu , trên trán trên mặt tất cả đều là mồ hôi , có thể thấy lúc nãy hắn
đã vất vả cỡ nào !
“Ngạo Thiên , Ngạo Thiên , chàng đừng ngủ tiếp , van cầu chàng đừng ngủ ,
chúng ta đã rời khỏi hầm băng , chàng tỉnh lại được không ?” Lúc Hân Vũ đứng
dậy khỏi người hắn thì vừa vặn nhìn thấy hắn đã té xỉu trước mắt nàng , gấp đến
độ nàng hô lên từng tiếng gọi hắn .
Bốn phía tối đen , Hân Vũ chỉ có thể nhờ ánh sáng phát ra từ Dạ Minh Châu
để thấy rõ hoàn cảnh hiện tại , nàng nhớ rõ lúc bọn họ trượt xuống hầm băng ,
bên trên nham thạch đang điên cuồng đuổi theo bọn họ , bây giờ nhìn chung
quanh đã không còn lửa nóng như trước , hẳn là do tường băng lớn cùng nham
thạch đụng vào nhau , ngăn trở thế công của nham thạch .
Cúi đầu nhìn thấy mặt Hình Ngạo Thiên tái nhợt , hắn nhiều lần cắn răng cố
chấp chống đỡ , chính là vì muốn dẫn nàng an toàn rời đi , thế nhưng hắn lại
không để để ý đến thân thể của chính mình , khiến bản thân mệt mỏi mà ngã ra
lần nữa .
Tựa vào lồng ngực của hắn anh anh khóc , tay nhỏ vuốt ve lên gương mặt
của hắn , không phải cảm giác lạnh khiếp người nữa mà là nóng như phải bỏng ,
đây … rốt cuộc làm sao vậy ? Chẳng lẽ hắn phát sốt sao ?
Hân Vũ cúi xuống dán má vào trán hắn , nóng đến dọa người , chẳng lẽ
ngay từ khi hôm mình đi lấy nước đá đã bị cảm lạnh ?
Nghĩ tới đoạn đường bọn họ cùng nhau trải qua , đầu tiên là rơi vào cạm bẫy
, lại đến là hắn ôm mình chạy trong nước nóng Ôn Tuyền , còn cả khoảng thời
gian khi ở trong nham thạch nóng chảy , rồi bị nước đá xâm thể , một lạnh một
nóng luận phiên này , khiến cho thân thể hắn kiệt sức , ngăn không được bị
bệnh quấn lấy thân .
Nhiệt độ trong hầm băng thấp khiến hắn chịu đủ tra tấn , xem ra nguyên
nhân phát sốt xung là bởi hôn mê ở hầm băng , nhưng bên trong thật sự là quá
lạnh , căn bản là không phát hiện ra thân thể hắn có bất thường .
Hình Ngạo Thiên hiện tại đang sốt , nhưng nơi này không có gì , nàng phải
làm thế nào mới tốt ? Trước tiên phải kéo thân thể hắn rời khỏi miệng hầm xa
một chút , cố gắng không để hàn khí trong hầm băng tổn thương đến hắn ,
nhưng mà nàng căn bản không có biện pháp , chỉ có thể ôm chặt hắn , đem nhiệt
độ ấm áp của cơ thể truyền lên trên người hắn .
Ầm , ầm , ầm , tiếng vang hình như truyền đến từ trên đỉnh , chẳng lẽ là có
người tới cứu bọn họ sao ? Vừa định mở miệng kêu cứu , ầm một tiếng , mấy
tảng đá lớn rơi xuống , theo đó là mấy tiếng vang đinh tai nhức óc , nàng giống
như hít được không khí trong lành, ngực cũng không còn áp lực nặng nề .
“Mau nhìn , tìm được Vương thượng cùng Đỗ mỹ nhân rồi!” Một người thị
vệ nhảy xuống , đốt cây đuốc xoay quanh bốn phía , cuối cùng hắn nhìn thấy
được hai người ôm chặt cùng một chỗ .
Long Trạch lập tức nhảy xuống , nhìn thấy Vương thượng hôn mê bất tỉnh
,không nói hai lời , trước tiên cứu hai người ra , càng lúc càng có nhiều thị về từ
trên nhảy xuống , Han Vũ thấy khuôn mặt phóng đại của Long Trạch , bắt lấy
tay hắn , thanh âm cực kỳ suy yếu nói : “Mau cứu hắn , ta sợ hắn sắp không
kiên trì nổi rồi.”
Dứt lời , Hân Vũ cũng rơi vào trong một vùng bóng tối , có lẽ là bởi vì nhìn
thấy sự xuất hiện của bọn họ , biết chỉ cần có bọn họ , Hình Ngạo Thiên tuyệt
đố sẽ không xảy ra chuyện gì , thân thể thả lỏng trong nháy mắt , trực tiếp ngã
vào trước người hắn .
Long Trạch nhanh chóng đưa họ mang về Thánh Nguyệt giáo . Hàn khí
thâm nhập vào thân thể Hình Ngạo Thiên , lại thêm thể xác và tinh thần mỏi mệt
, Mộ Nguyên cùng Vu y trong giáo ở lại khám chữa bệnh cho hắn , Hân Vũ vì
được hắn bảo hộ trong ngực , mới có thể may mắn thoát khỏi tai họa , nhưng mà
nàng cũng mệt mỏi vì mất nước , cần tĩnh tâm bồi dưỡng mới bình phục .
Một đêm cấp cứu , Mộ Nguyệt cùng Vu y cuối cùng cũng kéo Hình Ngạo
Thiên từ Quỷ Môn Quan về , nhổ ngân châm trên người hắn xuống , cho hắn
uống thuốc xong , lúc này mới để hắn thoải mái nằm ngủ .
Mộ Nguyệt không yên lòng cho nha đầu kia , sau khi xử lý tốt vết thương
cho Vương thượng ,liền lập tức đến phòng nàng , thấy nàng lúc này còn nặng nề
ngủ mê mệt , có thể đoán rằng , lần này bọn họ trải qua hung hiểm đến cỡ nào .
“Nha đầu , nghỉ ngơi thật tốt , các ngươi đã an toàn trở lại , Vương thượng
cũng thoát khỏi nguy hiểm ngươi an tâm ngủ một giấc trước đi , mơ một giấc
mộng đẹp đi!” Cầm tay nàng , Mộ Nguyệt hiền từ nhìn nàng , ánh mắt giống
như xem nàng chính là thân nhân của mình .
Hân Vũ ở trong mộng gặp được ông nội , nhưng sao ông nội lại nhìn bi
thương vậy ? Nhìn hoàn cảnh bốn phía , sao ông nội lại mặc đồ đen xuất hiện ở
hội trường để linh cữu vậy ? Chẳng lẽ người thân của nàng qua đời sao ?
Đem tất cả trước mắt từ từ phóng đại , vừa nhìn nàng gần như sợ hãi kêu ra
tiếng ,bởi vì trên linh cữu không phải ảnh chụp của người khác , mà là hình của
nàng , chẳng lẽ nàng chết rồi sao ? Là chết ở trong kiếp nạn bất ngờ kia sao ?
Vậy Hình Ngạo Thiên hiện tại thế nào rồi ? Chẳng lẽ ngay cả hắn cũng đã chết
sao ? Nhưng lúc này hắn ở đâu ?
/115
|