“Hân Vũ , thực sự tức giận à! Ta không cãi nhau ở đây nha , được rồi , lần
này là ta nói bậy , được chưa?” Khuôn mặt khổ sở của Hình Ngạo Thiên ép lại ,
cọ xát với khuôn mặt nhỏ của nàng.
“Nha ---- Chàng xấu lắm , bỏ mặt ra!” Hân Vũ né tránh hắn , ở trên lưng
ngựa cố giãy dụa.
Hai người cãi nhau suốt dọc đường đi tới thành trấn phía trước , rất xa liền
thấy Long Trạch đứng ở cửa khách điếm , thấy bọn họ đã cưỡi ngựa trở lại , liền
phi nhanh ra đón!
“Vương , rốt cuộc người đã trở lại , vừa rồi nhận được bồ câu đưa tin của Bá
Nghị từ trong cung , nói Lam Cảnh Thiên cắt xén quân lương , có chứng cứ kết
đảng nhận hối lộ ,mời Vương thượng lập tức trở về cung định đoạt!” Long
Trạch đem tín hàm giao cho Hình Ngạo Thiên , thập phần nghiêm túc nói.
Sau khi Hình Ngạo Thiên nhận lấy tín hàm , ấn đường nhíu lại : “Hôm nay
sắc trời đã tối , nghỉ ngơi một đêm , ngày mai lập tức hồi cung!’
Sáng sớm ngày hôm sau , Hình Ngạo Thiên ôm Hân Vũ vẫn còn ngủ say lên
xe ngựa , hắn biết nàng có một thói quen , chính là yêu ngủ muộn , muốn nàng
sáng sớm đã khởi hành ,sợ là làm khó nàng , hắn dứt khoát trực tiếp dùng mền
quấn lấy nàng , đem ôm cả người nàng tiếp tục lên xe ngủ.
Tiêu Bá Nghị biết được Vương thượng hôm nay hồi cung , đã sớm đem
những chứng cứ chính xác chuẩn bị tốt đến Ngự thư phòng chờ hắn . Hình Ngạo
Thiên vừa hồi , sau khi đem Hân Vũ bố trí đến Hưng Khánh cung , liền lập tức
đi đến Ngự thư phòng thương thảo nghị sự.
Hân Vũ một mình đi dạo ở trong tâm cung của hắn , nơi này không hổ là
tâm cung của vua một nước , hơn cả Vân Yên các kia của nàng , cũng không
phải xa hoa bình thường , chỉ riêng giường rồng thôi , còn thêm mền lớn , nằm ở
trên đó , mặc cho nàng lăn lộn thế nào cũng thật thoải mái.
Nghĩ đến Vân Yên các , nàng muốn trở về xem đám Hòa Thái hiện tại thế
nào rồi , các nàng bị phạt đều là bởi vì nàng , nghĩ vậy liền đứng dậy chạy ra
ngoài .
“Vũ phi nương nương , người muốn đi đâu vậy ? Vương thượng có lệnh ,
muốn lão nô hầu hạu nương nương!” Nàng vừa chạy ra khỏi phòng ngủ , đã bị
một lão thái giám tuổi chừng năm mươi quấn lấy .
“Ta nói lão công công , ta không muốn ngươi đi theo ta , ta muốn quay về
Vân Yên các , không cần ngươi hầu hạ , Vân Yên các có rất nhiều người hầu hạ
ta , ngươi nên về hầu hạ Vương thượng đi , ta đây không cần người già đâu!”
Có ông ta đi theo bên cạnh , Hân Vũ cảm thấy rất kỳ lạ , giống như bị một lão
già biến thái theo dõi vậy.
“Ai nha … Vũ phi nương nương , nếu người không cho lão nô đi theo người
,chờ Vương thượng trở về , nhất định sẽ chém đầu lão nô , nương nương nha ,
người liền mở lòng từ bi chứ!” Lão thái giám này chính là không chịu buông tha
đi theo nàng , khiến Hân Vũ không còn cách nào đành để ông ta đi theo .
Trở lại Vân Yên các , Hân Vũ liền kiểm tra các nàng , coi như Hình Ngạo
Thiên hắn nói lời giữ lời , không tra tấn các nàng nữa , nếu không xem nàng sau
này còn để ý hắn không . Trở lại địa bàn của mình ,trong lòng chính là thoải mái
, cho dù tẩm cung của hắn xa hoa thoải mái , ổ kim ổ vàng vẫn kém xa so với
cái ổ heo của nàng !
Sau khi Hình Ngạo Thiên cùng bọn họ thương thảo cách đối phó chuyện
Lam Cẩm Thiên xong , liền trực tiếp trở về Hưng Khánh cung , vốn tưởng rằng
Hân Vũ sẽ ở trong tẩm cung chờ hắn , thật không ngờ , cô gái nhỏ này , lại có
thể để cho hắn một phòng trống không .
“Người đâu , Vũ phi đi đâu , sao không có trong phòng ? Hải Đại Phú đâu ?
Sao cũng không thấy người ?” Căng ra bộ mặt lãnh nhược băng sương , cung nữ
thái giám trong cung sợ tới mức tất cả đều kích động ngã quỳ .
“Hồi Vương thượng , Vũ phi nương nương nói muốn về Vân Yên các , Hải
công công cũng đi theo tới đấy!” Một tên thái giám can đảm hơn , nơm nớp lo
sợ báo cáo , Hình Ngạo Thiên vừa nghe đến ba chữ Vân Yên các , liền lập tức
bước đi đến Vân Yên các.
Hân Vũ vừa ngâm mình trong nước hoa thơm , còn ăn một bữa toàn mỹ
thực , lúc này đang nằm trên giường nghỉ ngơi , khi Hình Ngạo Thiên vội vàng
chạy tới thì nàng còn đang thích thú nằm trên giường tập viết chữ.
“Hân Vũ , nàng muốn chọc ta tức chết sao ?” Đặt mông ngồi xuống bên
cạnh nàng , đem nàng lười biếng nằm trên giường ôm vào ngực , mặc kệ hắn
tức giận bao nhiêu , nhưng chỉ cần vừa thấy nàng , ngọn lửa lớn cũng đều bị tắt
ngụp.
“Chàng làm sao vậy , vừa vào đã nói ta như vậy , ta còn chưa trách chàng
đấy ? Ném người ta một chỗ không quan tâm , không quản thì thôi , còn phái tới
một lão thái giám , đi đâu cũng bám theo , phiền đến chết đi !” Hân Vũ buông
sách trong tay ra , dẩu môi vẻ mặt không vui .
“Đừng giận , ta là vua một nước , đương nhiên có rất nhiều quốc sự chờ ta
đi xử lý ,ta bây giờ không phải là hết việc liền lập tức trở về chơi với nàng sao ?
Nhưng mà nàng để lại cho ta là gì ? Là một gian tẩm cung trống không , khiến
lòng ta đau muốn chết !” Tay làm bộ ôm ngực , còn giả vở làm bộ dạng đau khổ
cho nàng xem.
Hân Vũ xoay mặt sang một bên , không thèm xem tài diễn xuất vụng về của
hắn : “Tỉnh lại đi , diễn giả như vậy , thật sự là lãng phí biểu cảm , người ta
cũng không có trách chàng , ta chỉ là ở một mình cảm thấy là lạ , muốn tìm một
tri kỷ nói chuyện cũng không có , cho nên ta mới chạy đến đây , nhưng mà Hải
công công gì gì mà chàng phái tới , tại sao ông ta cứ phải đi theo ta , ta không
thích vậy ?”
Hình Ngạo Thiên vừa nghe lời nàng nói , trong lòng liền thoáng co lại , đích
thật là hắn an bài không đủ thỏa đáng , Hân Vũ ở trong cung vốn không biết
nhiều người , duy nhất cũng chỉ có mấy nô tài quen thuộc kia , muốn nàng ở
một mình trong Hưng Khánh cung , đúng thật là hắn làm không tốt .
“Hân Vũ , lần này là ta an bài không đủ thỏa đáng , nhưng Hưng Khánh
cung là tẩm cung của ta , chưa từng có bất cứ nữ nhân nào có thể vào trong ,
ngay cả Vương hậu đa chết cũng không có , nàng là người đàu tiên , cũng là
người duy nhất !” Ôm nàng chặt hơn , cúi đầu dụi khẽ xuống trán nàng .
“Về phần Hải Đại Phú , ta an bài ông ta ở bên cạnh nàng là vì bảo hộ nàng ,
ông ta là lão công công ở trong cung đã nhiều năm , tiểu xảo trong cung này ,
đều không thoát khỏi ánh mắt ông ta , hơn nữa ông ta còn có võ công , thân thủ
tuyệt đối không thua kém Long Trạch , nàng vừa mới tiến cung lại có được ân
sủng của ta , ta nghĩ nhất định Lam Cẩm Nhi kia sẽ hạ độc thủ với nàng , nhưng
hiện tại ta không thể dễ dàng diệt trừ được , chỉ có thể để Hải công công đến
bảo hộ nàng , nàng có thể hiểu cho dụng tâm của ta không ?” Hình Ngạo Thiên
bất luận là làm điều gì , cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn của nàng .
Lam Cẩm Nhi sẽ hạ động thủ với nàng ? Lời này nàng không biết là thật hay
giả , nhưng nếu hắn cũng nói như vậy , nàng đương nhiên là lựa chọn tin tưởng
hắn rồi.
“Ta đã biết Ngạo Thiên , sau này ta sẽ không bảo Hải công công đi , nhưng
mà Lam Cẩm Nhi kia thật sự lợi hại như vậy sao ?” Hân Vũ vẫn là muốn các
định hỏi hắn một chút , Hình Ngạo Thiên chỉ dùng một ánh mắt “Nàng nói
xem” trả lời nàng , liền bị hắn áp đảo ở dưới thân .
này là ta nói bậy , được chưa?” Khuôn mặt khổ sở của Hình Ngạo Thiên ép lại ,
cọ xát với khuôn mặt nhỏ của nàng.
“Nha ---- Chàng xấu lắm , bỏ mặt ra!” Hân Vũ né tránh hắn , ở trên lưng
ngựa cố giãy dụa.
Hai người cãi nhau suốt dọc đường đi tới thành trấn phía trước , rất xa liền
thấy Long Trạch đứng ở cửa khách điếm , thấy bọn họ đã cưỡi ngựa trở lại , liền
phi nhanh ra đón!
“Vương , rốt cuộc người đã trở lại , vừa rồi nhận được bồ câu đưa tin của Bá
Nghị từ trong cung , nói Lam Cảnh Thiên cắt xén quân lương , có chứng cứ kết
đảng nhận hối lộ ,mời Vương thượng lập tức trở về cung định đoạt!” Long
Trạch đem tín hàm giao cho Hình Ngạo Thiên , thập phần nghiêm túc nói.
Sau khi Hình Ngạo Thiên nhận lấy tín hàm , ấn đường nhíu lại : “Hôm nay
sắc trời đã tối , nghỉ ngơi một đêm , ngày mai lập tức hồi cung!’
Sáng sớm ngày hôm sau , Hình Ngạo Thiên ôm Hân Vũ vẫn còn ngủ say lên
xe ngựa , hắn biết nàng có một thói quen , chính là yêu ngủ muộn , muốn nàng
sáng sớm đã khởi hành ,sợ là làm khó nàng , hắn dứt khoát trực tiếp dùng mền
quấn lấy nàng , đem ôm cả người nàng tiếp tục lên xe ngủ.
Tiêu Bá Nghị biết được Vương thượng hôm nay hồi cung , đã sớm đem
những chứng cứ chính xác chuẩn bị tốt đến Ngự thư phòng chờ hắn . Hình Ngạo
Thiên vừa hồi , sau khi đem Hân Vũ bố trí đến Hưng Khánh cung , liền lập tức
đi đến Ngự thư phòng thương thảo nghị sự.
Hân Vũ một mình đi dạo ở trong tâm cung của hắn , nơi này không hổ là
tâm cung của vua một nước , hơn cả Vân Yên các kia của nàng , cũng không
phải xa hoa bình thường , chỉ riêng giường rồng thôi , còn thêm mền lớn , nằm ở
trên đó , mặc cho nàng lăn lộn thế nào cũng thật thoải mái.
Nghĩ đến Vân Yên các , nàng muốn trở về xem đám Hòa Thái hiện tại thế
nào rồi , các nàng bị phạt đều là bởi vì nàng , nghĩ vậy liền đứng dậy chạy ra
ngoài .
“Vũ phi nương nương , người muốn đi đâu vậy ? Vương thượng có lệnh ,
muốn lão nô hầu hạu nương nương!” Nàng vừa chạy ra khỏi phòng ngủ , đã bị
một lão thái giám tuổi chừng năm mươi quấn lấy .
“Ta nói lão công công , ta không muốn ngươi đi theo ta , ta muốn quay về
Vân Yên các , không cần ngươi hầu hạ , Vân Yên các có rất nhiều người hầu hạ
ta , ngươi nên về hầu hạ Vương thượng đi , ta đây không cần người già đâu!”
Có ông ta đi theo bên cạnh , Hân Vũ cảm thấy rất kỳ lạ , giống như bị một lão
già biến thái theo dõi vậy.
“Ai nha … Vũ phi nương nương , nếu người không cho lão nô đi theo người
,chờ Vương thượng trở về , nhất định sẽ chém đầu lão nô , nương nương nha ,
người liền mở lòng từ bi chứ!” Lão thái giám này chính là không chịu buông tha
đi theo nàng , khiến Hân Vũ không còn cách nào đành để ông ta đi theo .
Trở lại Vân Yên các , Hân Vũ liền kiểm tra các nàng , coi như Hình Ngạo
Thiên hắn nói lời giữ lời , không tra tấn các nàng nữa , nếu không xem nàng sau
này còn để ý hắn không . Trở lại địa bàn của mình ,trong lòng chính là thoải mái
, cho dù tẩm cung của hắn xa hoa thoải mái , ổ kim ổ vàng vẫn kém xa so với
cái ổ heo của nàng !
Sau khi Hình Ngạo Thiên cùng bọn họ thương thảo cách đối phó chuyện
Lam Cẩm Thiên xong , liền trực tiếp trở về Hưng Khánh cung , vốn tưởng rằng
Hân Vũ sẽ ở trong tẩm cung chờ hắn , thật không ngờ , cô gái nhỏ này , lại có
thể để cho hắn một phòng trống không .
“Người đâu , Vũ phi đi đâu , sao không có trong phòng ? Hải Đại Phú đâu ?
Sao cũng không thấy người ?” Căng ra bộ mặt lãnh nhược băng sương , cung nữ
thái giám trong cung sợ tới mức tất cả đều kích động ngã quỳ .
“Hồi Vương thượng , Vũ phi nương nương nói muốn về Vân Yên các , Hải
công công cũng đi theo tới đấy!” Một tên thái giám can đảm hơn , nơm nớp lo
sợ báo cáo , Hình Ngạo Thiên vừa nghe đến ba chữ Vân Yên các , liền lập tức
bước đi đến Vân Yên các.
Hân Vũ vừa ngâm mình trong nước hoa thơm , còn ăn một bữa toàn mỹ
thực , lúc này đang nằm trên giường nghỉ ngơi , khi Hình Ngạo Thiên vội vàng
chạy tới thì nàng còn đang thích thú nằm trên giường tập viết chữ.
“Hân Vũ , nàng muốn chọc ta tức chết sao ?” Đặt mông ngồi xuống bên
cạnh nàng , đem nàng lười biếng nằm trên giường ôm vào ngực , mặc kệ hắn
tức giận bao nhiêu , nhưng chỉ cần vừa thấy nàng , ngọn lửa lớn cũng đều bị tắt
ngụp.
“Chàng làm sao vậy , vừa vào đã nói ta như vậy , ta còn chưa trách chàng
đấy ? Ném người ta một chỗ không quan tâm , không quản thì thôi , còn phái tới
một lão thái giám , đi đâu cũng bám theo , phiền đến chết đi !” Hân Vũ buông
sách trong tay ra , dẩu môi vẻ mặt không vui .
“Đừng giận , ta là vua một nước , đương nhiên có rất nhiều quốc sự chờ ta
đi xử lý ,ta bây giờ không phải là hết việc liền lập tức trở về chơi với nàng sao ?
Nhưng mà nàng để lại cho ta là gì ? Là một gian tẩm cung trống không , khiến
lòng ta đau muốn chết !” Tay làm bộ ôm ngực , còn giả vở làm bộ dạng đau khổ
cho nàng xem.
Hân Vũ xoay mặt sang một bên , không thèm xem tài diễn xuất vụng về của
hắn : “Tỉnh lại đi , diễn giả như vậy , thật sự là lãng phí biểu cảm , người ta
cũng không có trách chàng , ta chỉ là ở một mình cảm thấy là lạ , muốn tìm một
tri kỷ nói chuyện cũng không có , cho nên ta mới chạy đến đây , nhưng mà Hải
công công gì gì mà chàng phái tới , tại sao ông ta cứ phải đi theo ta , ta không
thích vậy ?”
Hình Ngạo Thiên vừa nghe lời nàng nói , trong lòng liền thoáng co lại , đích
thật là hắn an bài không đủ thỏa đáng , Hân Vũ ở trong cung vốn không biết
nhiều người , duy nhất cũng chỉ có mấy nô tài quen thuộc kia , muốn nàng ở
một mình trong Hưng Khánh cung , đúng thật là hắn làm không tốt .
“Hân Vũ , lần này là ta an bài không đủ thỏa đáng , nhưng Hưng Khánh
cung là tẩm cung của ta , chưa từng có bất cứ nữ nhân nào có thể vào trong ,
ngay cả Vương hậu đa chết cũng không có , nàng là người đàu tiên , cũng là
người duy nhất !” Ôm nàng chặt hơn , cúi đầu dụi khẽ xuống trán nàng .
“Về phần Hải Đại Phú , ta an bài ông ta ở bên cạnh nàng là vì bảo hộ nàng ,
ông ta là lão công công ở trong cung đã nhiều năm , tiểu xảo trong cung này ,
đều không thoát khỏi ánh mắt ông ta , hơn nữa ông ta còn có võ công , thân thủ
tuyệt đối không thua kém Long Trạch , nàng vừa mới tiến cung lại có được ân
sủng của ta , ta nghĩ nhất định Lam Cẩm Nhi kia sẽ hạ độc thủ với nàng , nhưng
hiện tại ta không thể dễ dàng diệt trừ được , chỉ có thể để Hải công công đến
bảo hộ nàng , nàng có thể hiểu cho dụng tâm của ta không ?” Hình Ngạo Thiên
bất luận là làm điều gì , cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn của nàng .
Lam Cẩm Nhi sẽ hạ động thủ với nàng ? Lời này nàng không biết là thật hay
giả , nhưng nếu hắn cũng nói như vậy , nàng đương nhiên là lựa chọn tin tưởng
hắn rồi.
“Ta đã biết Ngạo Thiên , sau này ta sẽ không bảo Hải công công đi , nhưng
mà Lam Cẩm Nhi kia thật sự lợi hại như vậy sao ?” Hân Vũ vẫn là muốn các
định hỏi hắn một chút , Hình Ngạo Thiên chỉ dùng một ánh mắt “Nàng nói
xem” trả lời nàng , liền bị hắn áp đảo ở dưới thân .
/115
|