“Ngươi ….!Hừ Ta sẽ có biện pháp khiến ngươi hoàn toàn khuất phục!” Dứt
lời , hạ thân dùng sức thẳng tiến một cái , Hân Vũ lập tức cau chặt mày , hăn
căn bản không hề rời khỏi thân thể của nàng , ở trong u cốc của nàng nghỉ ngơi ,
như thể khí lực hắn dùng không hết , tinh lực dư thừa , một khắc cũng không
ngừng trừu đưa va chạm.
Vài lần nàng không chịu nổi thống khổ ngất đi nhưng lại bị va chạm mạnh
mẽ kéo ý thức trở về , nhưng mỗi lần tỉnh lại , Hân Vũ lại nhìn thấy hắn vẫn còn
ra sức vận động , hai mắt rốt cuộc không thể chống đỡ , khi lớp sóng mới đập
đến mạnh mẽ , nàng lại ngất dưới thân hắn!
“Cô nương … Cô nương … Nên tỉnh , bây giờ đã qua buổi trưa rồi!” Cung
nữ Hòa Thái đã vài lần vào rồi ra nhưng mỗi lần đều nhìn thấy nàng vẫn còn
ngủ , lo lắng nàng không ăn uống sẽ xảy ra chuyện , vẫn quyết định nên đánh
thức nàng dậy.
Hân Vũ mông lung mở hai mắt đang ngái ngủ , nhìn thấy gương mặt lo lắng
của Hòa Thái trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi , ác ma kia đã rời khỏi , nhìn
ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ , nếu hôm nay nàng không đi , buổi tối hắn
nhất định sẽ lại đến.
“Cô nương người đang suy nghĩ gì ? Đêm qua có phải vương thượng đã tới
hay không ?” Hòa Thái nhìn bộ dạng ngẩn người của nàng , lại thoáng nhìn Yêu
bài phát ra kim quang trên giường , đây không phải là vật bên người vương
thượng sao? Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Hân Vũ , Hòa Thái đại khái cũng đoán
được chân tướng.
Hân Vũ trong nháy mắt bị câu hỏi của nàng hù sợ , nàng sao biết ác ma kia
đã qua đây ? Xấu hổ nhìn Hòa Thái , Hân Vũ chỉ mỉm cười , nàng thật sự không
biết trả lời như thế nào?
Hòa Thái tựa như nhìn thấu tình hình của nàng , đưa tay cầm lấy Yêu bài rơi
trên giường , cẩn thận xác nhận một chút , sau đó đưa cho Hân Vũ nói : “Yêu
bài này là vật đeo bên hông vương thượng, trước kia thời điểm nô tì ở tẩm cung
Cẩm phi hầu hạ , thì thấy bên hông vương phượng đeo miếng yêu bài này.
Hân Vũ tiếp lấy yêu bài , cẩn thận quan sát , yêu bài này làm từ hoàng kim ,
mặt trên còn khắc chữ , nhưng mà nàng không biết chữ của nơi này , căn bản
không biết viết gì , nhưng mà nghe Hòa Thái nói thế , khẳng định nó chính là
một loại biểu tượng đại biểu cho quân vương.
“Cô nương , xem ra vương thượng rất thích người đấy!” Hòa Thái hưng
phấn reo hò , chỉ cần nàng ta được sủng ái , thì nàng cũng không bị người ta khi
dễ , quy luật sinh tồn trong vương cung này chính là chỉ cần chủ tử được sủng ái
, thì tất cả mọi người trong cung này cũng sẽ được nhờ .
Nhìn bộ dạng cao hứng của Hòa Thái , Hân Vũ chỉ thản nhiên cười , trong
đầu lại đang nghĩ tới kế hoạch chạy trốn , trong tay nàng hiện yêu bài của hắn ,
tin rằng ra khỏi vương cung , hẳn là không khó .
Đêm qua bị hắn tra tấn suốt đêm , toàn thân Hân Vũ giống như bị xe nghiền
, thân mình vô cùng đau đớn , từ nhỏ đến lớn , nàng là người lớn lên trong lòng
bàn tay nâng đỡ của gia đình , nàng luôn được mọi người đặc biệt thương yêu ,
nàng chưa bao giờ chịu ngược đãi như vậy , nếu ngày đó nàng không có tâm đi
nghiên cứu , không trộm vào phòng nghiên cứu của ông nội , có phải toàn bộ
kiếp nạn này cũng sẽ không phát sinh hay không?
Hiện tại hối hận cũng không có tác dụng gì , việc khẩn cấp trước mắt chính
là chạy trốn khỏi nơi này , ít nhất nàng nhất định phải rời khỏi nơi này , không
thể để mặc cho hắn an bài chính mình.
lời , hạ thân dùng sức thẳng tiến một cái , Hân Vũ lập tức cau chặt mày , hăn
căn bản không hề rời khỏi thân thể của nàng , ở trong u cốc của nàng nghỉ ngơi ,
như thể khí lực hắn dùng không hết , tinh lực dư thừa , một khắc cũng không
ngừng trừu đưa va chạm.
Vài lần nàng không chịu nổi thống khổ ngất đi nhưng lại bị va chạm mạnh
mẽ kéo ý thức trở về , nhưng mỗi lần tỉnh lại , Hân Vũ lại nhìn thấy hắn vẫn còn
ra sức vận động , hai mắt rốt cuộc không thể chống đỡ , khi lớp sóng mới đập
đến mạnh mẽ , nàng lại ngất dưới thân hắn!
“Cô nương … Cô nương … Nên tỉnh , bây giờ đã qua buổi trưa rồi!” Cung
nữ Hòa Thái đã vài lần vào rồi ra nhưng mỗi lần đều nhìn thấy nàng vẫn còn
ngủ , lo lắng nàng không ăn uống sẽ xảy ra chuyện , vẫn quyết định nên đánh
thức nàng dậy.
Hân Vũ mông lung mở hai mắt đang ngái ngủ , nhìn thấy gương mặt lo lắng
của Hòa Thái trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi , ác ma kia đã rời khỏi , nhìn
ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ , nếu hôm nay nàng không đi , buổi tối hắn
nhất định sẽ lại đến.
“Cô nương người đang suy nghĩ gì ? Đêm qua có phải vương thượng đã tới
hay không ?” Hòa Thái nhìn bộ dạng ngẩn người của nàng , lại thoáng nhìn Yêu
bài phát ra kim quang trên giường , đây không phải là vật bên người vương
thượng sao? Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Hân Vũ , Hòa Thái đại khái cũng đoán
được chân tướng.
Hân Vũ trong nháy mắt bị câu hỏi của nàng hù sợ , nàng sao biết ác ma kia
đã qua đây ? Xấu hổ nhìn Hòa Thái , Hân Vũ chỉ mỉm cười , nàng thật sự không
biết trả lời như thế nào?
Hòa Thái tựa như nhìn thấu tình hình của nàng , đưa tay cầm lấy Yêu bài rơi
trên giường , cẩn thận xác nhận một chút , sau đó đưa cho Hân Vũ nói : “Yêu
bài này là vật đeo bên hông vương thượng, trước kia thời điểm nô tì ở tẩm cung
Cẩm phi hầu hạ , thì thấy bên hông vương phượng đeo miếng yêu bài này.
Hân Vũ tiếp lấy yêu bài , cẩn thận quan sát , yêu bài này làm từ hoàng kim ,
mặt trên còn khắc chữ , nhưng mà nàng không biết chữ của nơi này , căn bản
không biết viết gì , nhưng mà nghe Hòa Thái nói thế , khẳng định nó chính là
một loại biểu tượng đại biểu cho quân vương.
“Cô nương , xem ra vương thượng rất thích người đấy!” Hòa Thái hưng
phấn reo hò , chỉ cần nàng ta được sủng ái , thì nàng cũng không bị người ta khi
dễ , quy luật sinh tồn trong vương cung này chính là chỉ cần chủ tử được sủng ái
, thì tất cả mọi người trong cung này cũng sẽ được nhờ .
Nhìn bộ dạng cao hứng của Hòa Thái , Hân Vũ chỉ thản nhiên cười , trong
đầu lại đang nghĩ tới kế hoạch chạy trốn , trong tay nàng hiện yêu bài của hắn ,
tin rằng ra khỏi vương cung , hẳn là không khó .
Đêm qua bị hắn tra tấn suốt đêm , toàn thân Hân Vũ giống như bị xe nghiền
, thân mình vô cùng đau đớn , từ nhỏ đến lớn , nàng là người lớn lên trong lòng
bàn tay nâng đỡ của gia đình , nàng luôn được mọi người đặc biệt thương yêu ,
nàng chưa bao giờ chịu ngược đãi như vậy , nếu ngày đó nàng không có tâm đi
nghiên cứu , không trộm vào phòng nghiên cứu của ông nội , có phải toàn bộ
kiếp nạn này cũng sẽ không phát sinh hay không?
Hiện tại hối hận cũng không có tác dụng gì , việc khẩn cấp trước mắt chính
là chạy trốn khỏi nơi này , ít nhất nàng nhất định phải rời khỏi nơi này , không
thể để mặc cho hắn an bài chính mình.
/115
|