Tại một nơi khác trong rừng, nhóm Bạch lão dưới sự trợ giúp của lão khất cái đã an toàn thoát đi. Họ tìm được một con suối, xung quanh là chằn chịt rừng cây bao phủ. Họ đã ở tại đây được 2 ngày rồi, thuốc mê cũng vừa được giải. Bạch lão cùng lão khất cái phi thân về phía bờ sông tìm kiếm Diệp Hi Cẩn. Không phải lão không muốn đi tìm bé mà là mê dược quá mạnh, càng vận khí thì mê dược càng phát tác, tay chân không thể cử động. Lão khất cái mấy lần đi tìm Diệp Hi Cẩn đều bị nhóm mang mặt nạ chặn lại, suýt nữa thì không về được. Lần này có thêm Bạch lão hỗ trợ, hai người phối hợp mới có thể phá vòng vây thoát đi tìm người. Nhóm huynh đệ Dung Hiên cùng Bạch Thược ở lại dưỡng thương chờ tin tức. Lần này huynh đệ họ tổn thất khá nhiều. Nhóm Phi Hổ do Tuyền cơ lão nhân đào tạo giờ chỉ còn lại 5 người.
Khoảng hai canh giờ sau cuộc tìm kiếm không có kết quả. Bạch lão cùng lão khất cái đành phải quay lại. Bạch Thược ra đón hai lão nhân gia, thấy hai người đều tay không thì vô cùng thất vọng.
"Phụ thân, Cổ bá bá, vẫn không thấy Cẩn nhi sao?". Bạch Thược với đôi mắt quần thâm vì suốt đêm phải chăm sóc Dung Hiên, Dung Triết hỏi với vẻ thất vọng não nề. Bạch lão chỉ có thể lắc đầu thở dài.
"Nếu Cẩn nhi may mắn thoát khỏi hắc điểu kia thì cũng sẽ rơi xuống dòng sông. Dòng chảy rất mạnh e là lành ít dữ nhiều".
Cổ Phán ở một bên cũng phụ họa gật đầu. Dung Triết cùng Dung Hiên cũng lo lắng không kém. Dung Triết mấy hôm nay có điều thắc mắc đã muốn hỏi, hắn quay sang Bạch lão đặt ra nghi vấn:
"Sư phụ, tại sao chúng ta lại trúng mê dược?".
Đó cũng là nghi vấn của tất cả mọi người ở đây. Bạch lão nhíu mày lại nhưng vẫn đưa ra phán đoán của mình:
"Ta nghĩ tất cả chúng ta đều bị liên hoàn bẫy. Đối phương dường như biết rất rõ y thuật cũng như khuyết điểm của ta. Mê dược này được chiết suất từ một loại thảo dược có tên là Mê Mộc, là một trong thập nhị tiên thảo, vô cùng hiếm có. Mê Mộc không màu nhưng lại có mùi thơm nhẹ của cỏ non, dù có dùng châm bạc cũng không thử ra được. Đối phương biết độc dược bình thường không hạ được nên mới dùng loại tiên thảo này. Mùi thơm cỏ non của Mê Mộc sẽ bị tiêu trừ ở dạng khí. Chúng sức nước Mê Mộc lên người cho ta ngửi, sau nhiều lần tích tụ sẽ thành mê dược". Mọi người đều biết Bạch lão có yếu điểm là mũi không thể bắt được mùi của tiên thảo. Tiên thảo có 12 loại. Tất cả đều quý hiếm và có mùi thơm khác nhau. Chỉ có những đại phu y thuật cao mới phân biệt được nhưng Bạch lão trong một lần bị thương, thính giác đã kém đi nhiều.
"Sư phụ, nếu như vậy những nạn dân kia là chúng chuẩn bị cho chúng ta". Dung Triết phẫn nộ, thì ra chúng chuẩn bị chu đáo như vậy, lợi dụng lòng tốt người khác bất chấp thủ đoạn, những nạn dân kia cũng thông đồng với chúng ám hại tiểu Cẩn.
Xem ra đối phương quá giảo hoạt, thực lực của sát thủ cũng là hàng thượng thừa. Chỉ là không hiểu tại sao đối phương lại dốc hết lòng ám hại một đứa bé? Mọi người đều có nghi hoặc nhưng vô phương giải đáp. Cổ Phán như nhớ ra điều gì. Lão quay sang hỏi Bạch lão:
"Bạch lão đệ, đệ có thấy một tiểu khất cái đi cùng tiểu Cẩn không?".
Bạch lão tuy có lấy làm lạ sao Cổ lão lại nhận biết tiểu khất cái kia nhưng lão vẫn gật đầu xác nhận. Cổ Phán như bị kích động, một bước nhảy đến trước mặt Bạch lão, hỏi dồn dập:
"Nó đâu? Ở đâu rồi? Ha ha...rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi rồi tiểu đồ đệ". Bạch lão tuy không hiểu gì nhưng vẫn tốt bụng cắt đứt mộng tưởng đồ đệ của Cổ lão:
"Tiếc quá Cổ huynh. Ta đã đưa đứa bé kia về nhà nó rồi".
"Cái gì? Huynh trả nó về rồi? Trời ạ! Nếu không tại lão đại Tuyền Cơ lôi ta đi bất chợt thì đã không lỡ dịp nhận hảo đồ đệ rồi. Hắn đã có một mầm tốt tiểu Cẩn nhi rồi còn âm mưu cướp đồ đệ của ta. Ta bị mắc bẫy rồi". Người nào đó tự cho là đúng một bên ai oán, một bên tiếc nuối đứt ruột. Tuyền Cơ lão nhân trên đường trở về kinh thành liên tục hắc hơi mà không hay biết có người chửi rủa mình.
Bạch lão nghe đầu đuôi câu chuyện của Cổ lão thì giật mình thản thốt. Thì ra tiểu khất cái kia cũng không tầm thường. Nhưng vì sao lại giúp đỡ tiểu Cẩn? Bạch lão nhớ lại lần thoát nạn ở biệt trang, rồi vết thương chí mạng của Dung Hiên. Mọi chuyện hầu như đều liên quan đến tiểu khất cái kỳ lạ kia. Có lẽ lão nên cho người điều tra lại.
Dung Hiên ở một bên cũng trầm tư suy nghĩ. Nếu hắn đoán không lầm thì mạng hắn do tiểu khất cái kia nhặt về. Không biết hắn còn được gặp lại ân nhân nữa không?
Dung Triết thì hưng phấn không thôi. Nếu tiểu khất cái kia lợi hại như vậy thì có thể sẽ thành sư muội của hắn. Có một sư muội giỏi giang như vậy hắn rất lấy làm tự hào.
Ở bên kia rừng, An An sau khi dưỡng tốt thân thể của Diệp Hi Cẩn, nàng mang tiểu Tả và tiểu hữu đi tìm nhóm người Bạch lão. Mấy hôm nay nàng cùng Hi Cẩn luôn ở trong không gian chơi đùa. Nàng mang mấy bộ ghép hình ra chơi cùng bé. Chơi chán thì hai tỷ đệ cùng ra sân cỏ đá banh.
Diệp Hi Cẩn hàng ngày vẫn tắm nước có thêm linh tuyền thủy, ngâm mình trong bể nước giải độc. Nước tắm của bé ngày càng bớt đen, độc tố dần đã được hóa giải. Diệp Hi Cẩn bây giờ đã bớt gầy. Bé vốn có làn da trắng sữa mềm mại, mái tóc được An An dưỡng cẩn thận đã trả lại vẻ đẹp vốn có của nó. Tuy mới 3 tuổi nhưng An An vẫn thấy được bóng dáng tuấn suất của vị quân vương kiếp trước.
Diệp Hi Cẩn mang vẻ đẹp rạng rỡ, khuynh quốc khuynh thành của Tiên phi Trầm Hương, kết hợp với vẻ anh khí bức người của Thiên Vũ đế. Bé có khuôn mặt khuynh quốc nhưng vẫn mang nét cương nghị của nam nhân. Tương lai không biết sẽ gây họa cho bao thiếu nữ. An An cân nhắc, đợi đến lúc bé dậy thì sẽ giáo dục giới tính cho bé. Nam nhân vào thời đại này luôn xa vào tửu sắc như chuyện đương nhiên. Thiếu niên mới hơn mười tuổi đã có thông phòng, tiểu thiếp. Thật là ngao ngán, sớm muộn gì cũng tổn hại đến đường con cháu. Đối với tập tục này nàng chỉ có thể bất lực. Dạy dỗ một mình Diệp Hi Cẩn đã là quá sức, nàng còn trông mong gì nam nhân ở thời đại này đây.
Chỗ trốn của An An cách chỗ Bạch lão không xa. Nàng cho tiểu Tả ngậm khăn tay của Diệp Hi Cẩn đi thông báo trước để Bạch lão đến đón, còn nàng vẫn ở lại dặn dò bé một số thứ cần thiết. Nàng rót đầy linh tuyền thủy hòa cùng nước không gian vào một chai nhựa loại lớn để bé hằng ngày sử dụng. Đường về kinh chắc khoảng ba ngày đường là tới. Nàng chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt, sandwich, thịt nguội, mì gói, sữa tươi, mức hoa quả, nước trái cây, bột cacao... và cả y phục dành cho Diệp Hi Cẩn. An An biết lão khất cái xuất hiện, nàng sẽ bị nghi ngờ. Nàng thực không thể tin tình tiết cẩu huyết, bản thân lần đầu tìm người hỗ trợ lại trúng phải người quen của Diệp Hi Cẩn. Xác suất còn cao hơn cả xổ số nữa. Haz....thôi, nghi ngờ thì nghi ngờ. Họ làm việc của họ, nàng làm việc của nàng là được rồi. Cố tình kín kẽ sẽ gặp khó khăn khi chăm sóc Diệp Hi Cẩn. Nàng cho phép Hi Cẩn tiết lộ lai lịch của những vật dụng lạ nhưng về chuyện không gian phải tuyệt đối giữ bí mật. Tri nhân tri diện bất tri tâm, nàng sao có thể tin tưởng hết bọn họ. Không gian là nơi lánh nạn cuối cùng của nàng và Hi Cẩn, là nhà của nàng, nàng sẽ không để bất kỳ ai phá nó.
Khoảng một canh giờ sau, nhóm Bạch lão cũng tìm đến chỗ Diệp Hi Cẩn lánh nạn. Khi lão đến, tiểu Cẩn đang nằm trong chiếc chăn ấm áp, trong lòng bé là tiểu Hữu đang say giấc. Chỉ mấy ngày không gặp, Diệp Hi Cẩn chẵn những không một thân chật vật. Bé dường như trắng trẻo thêm, đôi mắt to long lanh linh động, rõ ràng là một hài đồng phấn điêu ngọc trác. Bạch lão tiến lên ôm bé lên xem xét, thấy bé vẫn khỏe mạnh lão rất vui mừng.
"Cẩn nhi! Rốt cuộc ta cũng tìm được con. Mấy hôm nay sư thúc lo cho con lắm". Bạch lão ôm Diệp Hi Cẩn nghẹn ngào nói. Lão luôn xem đứa bé đáng thương này như cháu ruột của mình, nhưng lão lại không thể ở bên chăm sóc nó. Lần này tiểu Cẩn bị người bắt cóc, trong lòng lão tự trách không thôi. Lão nhất quyết tìm ra kẻ táng tận lương tâm đó cho chúng một bài học khó quên.
Mọi người đều quây quanh Diệp Hi Cẩn hỏi han bé trãi qua mấy ngày nay như thế nào? Làm sao bé thoát khỏi con hắc điểu kia. Diệp Hi Cẩn vốn đã được An An nhắc nhở nên bé trả lời rất trôi chảy. Bé kể lại sự việc theo kịch bản đã chỉnh sửa.
Khi bị hắc điểu cắp đi, bé dùng trủy thủ làm nó bị thương nhưng lại rơi vào dòng nước. Nước chảy quá mạnh nên bé bị ngất. Đến lúc tỉnh lại đã ở trên bãi bồi của hạ lưu con sông. Sợ kẻ thù phát hiện nên bé đi vào rừng tìm chỗ trốn. Đang khi tiến vào rừng thì gặp lại tiểu Tả và tiểu Hữu dựa theo mùi chủ nhân mà tìm được. Chỗ trốn này là do hai tiểu ngân lang phát hiện. Bé vẫn ở lại đây tránh nạn, hàng ngày hai tiểu ngân lang thay phiên tìm kiếm đến hôm nay mới thành công.
Bạch lão nhíu mày, lão vẫn còn nghi vấn:
"Cẩn nhi! Vậy mấy hôm nay con ăn gì? Nhẫn trữ vật của con có thức ăn sao?".
Ngoài dự kiến của mọi người là Diệp Hi Cẩn lại gật đầu. Họ lấy làm lạ. Nhẫn kia là di vật của Tiên phi Trầm Hương nhưng nó chỉ là nhẫn trữ vật thông thường. Phải biết nhẫn trữ vật không thể giữ thức ăn được lâu, cùng lắm thì trữ được lương khô. Diệp Hi Cẩn mới nhận lại nhẫn gần đây thì lấy đâu ra lương khô mà ăn, hai tiểu ngân lang còn quá nhỏ để săn mồi, là không có khả năng nha.
Diệp Hi Cẩn chủ động giải đáp thắc mắc của mọi người.
"Là An An lúc còn ở hang động cho con thức ăn, thức ăn này có thể giữ được khoảng vài tháng". Nói xong, Diệp Hi Cẩn dùng ý niệm mang đồ ra khỏi nhẫn. Bé đặt từng món từng món lên một tấm bạt.
Mọi người đều trố mắt ra nhìn như không thể tin được. Thức ăn dạng gì mà có thể giữ được vài tháng? Theo họ biết ngoài lương khô thì không một loại nào có thể giữ được lâu. Trước mắt họ xuất hiện rất nhiều đồ quái dị. Diệp Hi Cẩn mang ra rất nhiều thứ mà họ chưa bao giờ thấy.
Dung Triết cúi xuống nhặt từng món liên tiếp hỏi Diệp Hi Cẩn.
"Tiểu Cẩn, này là gì?"
"Mì gói!"
"Ăn như thế nào?"
"Cứ bỏ nước sôi cùng gói gia vị, đợi một lát là ăn được".
"Cái túi màu xám này cũng là mì gói?"
"Không! Đó là cacao. Dùng tương tự như mì gói nhưng nó là thức uống. An An nói uống vào có thể thay thế bữa sáng nếu không có thời gian chuẩn bị".
"Miếng thịt vừa đen vừa cứng này ăn được sao?"
"Đó là thịt xông khói, muốn ăn chỉ cần nấu lại là được. Nó có thể giữ được tới mùa đông năm sau".
"...."
"Đó là sữa tươi cùng sữa đặc. Sữa tươi có thể uống liền, sữa đặc thì phải có nước sôi. Bên cạnh là sandwich, tương tựa như màn thầu không nhân nhưng mềm hơn, ăn cùng với thịt nguội hoặc mức hoa quả, có thể ăn kèm với rau sống cùng trứng rán. Đây là mấy bình nước ép trái cây, rượu nhẹ giúp ấm thân thể. Gói kia là thịt bò sấy khô, hạt điều sấy, hạt dẻ, lạc rang muối. Mấy hủ kia là rau chua, cá khô, khô mực, tôm khô..."
Mọi người hiếu kỳ quay quanh đống đồ của Diệp Hi Cẩn. Ngay cả Cổ lão vốn đi khắp nơi, kiến thức mọi vật cũng lấy làm hứng thú. Dung Triết dùng ánh mắt ai oán liếc Diệp Hi Cẩn: "tiểu Cẩn, đệ có nhiều đồ tốt như vậy sao lúc đầu không mang ra".
Diệp Hi Cẩn vẫn bình tĩnh trả lời vị sư huynh bốc đồng của bé: "chúng ta có thiếu thức ăn sao? Nếu không vào tửu quán thì cũng vào rừng săn đủ loại thú rừng. Những thức ăn này là dùng vào lúc chúng ta không tìm được thức ăn".
Bạch lão cũng gật đầu đồng ý. Xem ra tiểu khất cái kia lai lịch không nhỏ, tuổi còn nhỏ mà đã chu đáo như vậy. Lão bắt đầu hối hận khi trả bé về nhà a.
Buổi tối đó, dưới sự năn nỉ hết lời của Dung Triết, Diệp Hi Cẩn mới miễn cưỡng mang ra vài món trong nhẫn trữ vật ra. Thực chất đường về kinh thành chỉ còn lại ba ngày đường, cho dù nhóm người bọn họ có ăn với công suất cực đại thì thức ăn vẫn còn dư giả. Mọi người đều có thể nghĩ đến, Diệp Hi Cẩn có thể nghĩ đến, chỉ có sâu gạo Dung Triết vô tư bị tiểu sư đệ của mình đùa bỡn mà không biết.
Tối đó nhóm chín người họ cùng hai tiểu ngân lang có một bữa tối tuyệt vời. Bánh mì sandwich ăn cùng trứng rán kèm dưa chua và thịt xông khói. Bạch Thược, Dung Triết, Dung Hiên (do bị thương chưa khỏi) và Diệp Hi Cẩn mỗi người một cốc cacao nóng, hai tiểu ngân lang có thêm hai bát sữa đầy, nhóm người còn lại thì uống rượu giữ ấm. Bọn họ vừa thảo luận bước đi tiếp theo vừa nhấm nháp món ăn vặt mới lạ. Hai lão nhân gia vừa uống rượu vừa ăn mồi nhắm một cách thích ý. Thịt bò khô, hạt dẻ, hạt điều cùng lạc rang muối nhắm cùng rượu thì còn gì hơn.
Diệp Hi Cẩn nhân lúc mọi người thảo luận, bé tiến về phía Dung Hiên.
"Sư huynh, huynh bị thương khá nặng. Huynh mau uống thuốc này đi". Trên tay Diệp Hi Cẩn là một nắm thuốc kháng sinh chống viêm và lở loét mà An An căn dặn bé đưa cho Dung Hiên cùng với cốc nước không gian pha thêm linh tuyền thủy.
"Tiểu Cẩn, thuốc này là An An đưa cho đệ?". Mặc dù đoán ra nhưng Dung Hiên vẫn muốn xác nhận tiểu khất cái kia có phải là ân nhân của hắn không?
"Uh, huynh uống xong thì dùng nước này rửa lại vết thương sẽ mau bình phục". Nước rửa vết thương cho Dung Hiên vẫn là nước không gian pha linh tuyền thủy nhưng được đặt trong một chậu gỗ.
Sáng hôm sau mọi người nhất trí đi đường rừng. Rừng cây chằn chịt sẽ giúp họ ẩn thân tránh nhóm sát thủ. Có thức ăn dự trữ từ nhẫn của Diệp Hi Cẩn nên họ không lo vấn đề ăn uống. Tuy nhiên, nếu đi trong rừng, chuyến hành trình sẽ tăng thêm hai ngày do rừng núi quanh co khúc khủy, phải mất thêm thời gian mở đường để đi.
An An sau khi nghe họ chọn đường rừng. Nàng nhân lúc đêm tối đưa cho Diệp Hi Cẩn la bàn dò đường, thuốc chống côn trùng, thuốc viên giải độc rắn, mấy cái lều xếp dùng cho cắm trại, áo lạnh có mũ trùm, diêm quẹt và chín cái túi ngủ.
Bạch lão nhận tất cả đồ Diệp Hi Cẩn đưa thì dở khóc dở cười. Như thế này thì họ giống như đi du ngoạn hơn là đang lảng tránh kẻ thù. Cổ lão lại rất có hứng thú với cái la bàn chỉ đường, lều xếp và túi ngủ. Lão là người thích ngao du tứ hải nên yêu thích mấy vật dụng này không muốn buông tay. Sau khi về kinh thành lão phải năn nỉ tiểu Cẩn nhi cho lão mới được.
Thu dọn mọi thứ, họ bắt đầu lên đường. Hai tiểu ngân lang được Dung Hiên và Dung Triết ôm vào lòng vì chúng còn quá nhỏ cho chuyến hành trình dài. Diệp Hi Cẩn cũng còn quá nhỏ nên được Bạch lão đặt trên vai. Mặc dù đường rừng nguy hiểm hơn nhiều nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy an tâm do lần này họ đã chuẩn bị chu đáo. Tất cả một đường thẳng tiến về kinh thành. Họ lại không biết rằng kinh thành còn ẩn dấu nhiều nguy hiểm hơn cả rừng rậm mà họ đang đi.
Khoảng hai canh giờ sau cuộc tìm kiếm không có kết quả. Bạch lão cùng lão khất cái đành phải quay lại. Bạch Thược ra đón hai lão nhân gia, thấy hai người đều tay không thì vô cùng thất vọng.
"Phụ thân, Cổ bá bá, vẫn không thấy Cẩn nhi sao?". Bạch Thược với đôi mắt quần thâm vì suốt đêm phải chăm sóc Dung Hiên, Dung Triết hỏi với vẻ thất vọng não nề. Bạch lão chỉ có thể lắc đầu thở dài.
"Nếu Cẩn nhi may mắn thoát khỏi hắc điểu kia thì cũng sẽ rơi xuống dòng sông. Dòng chảy rất mạnh e là lành ít dữ nhiều".
Cổ Phán ở một bên cũng phụ họa gật đầu. Dung Triết cùng Dung Hiên cũng lo lắng không kém. Dung Triết mấy hôm nay có điều thắc mắc đã muốn hỏi, hắn quay sang Bạch lão đặt ra nghi vấn:
"Sư phụ, tại sao chúng ta lại trúng mê dược?".
Đó cũng là nghi vấn của tất cả mọi người ở đây. Bạch lão nhíu mày lại nhưng vẫn đưa ra phán đoán của mình:
"Ta nghĩ tất cả chúng ta đều bị liên hoàn bẫy. Đối phương dường như biết rất rõ y thuật cũng như khuyết điểm của ta. Mê dược này được chiết suất từ một loại thảo dược có tên là Mê Mộc, là một trong thập nhị tiên thảo, vô cùng hiếm có. Mê Mộc không màu nhưng lại có mùi thơm nhẹ của cỏ non, dù có dùng châm bạc cũng không thử ra được. Đối phương biết độc dược bình thường không hạ được nên mới dùng loại tiên thảo này. Mùi thơm cỏ non của Mê Mộc sẽ bị tiêu trừ ở dạng khí. Chúng sức nước Mê Mộc lên người cho ta ngửi, sau nhiều lần tích tụ sẽ thành mê dược". Mọi người đều biết Bạch lão có yếu điểm là mũi không thể bắt được mùi của tiên thảo. Tiên thảo có 12 loại. Tất cả đều quý hiếm và có mùi thơm khác nhau. Chỉ có những đại phu y thuật cao mới phân biệt được nhưng Bạch lão trong một lần bị thương, thính giác đã kém đi nhiều.
"Sư phụ, nếu như vậy những nạn dân kia là chúng chuẩn bị cho chúng ta". Dung Triết phẫn nộ, thì ra chúng chuẩn bị chu đáo như vậy, lợi dụng lòng tốt người khác bất chấp thủ đoạn, những nạn dân kia cũng thông đồng với chúng ám hại tiểu Cẩn.
Xem ra đối phương quá giảo hoạt, thực lực của sát thủ cũng là hàng thượng thừa. Chỉ là không hiểu tại sao đối phương lại dốc hết lòng ám hại một đứa bé? Mọi người đều có nghi hoặc nhưng vô phương giải đáp. Cổ Phán như nhớ ra điều gì. Lão quay sang hỏi Bạch lão:
"Bạch lão đệ, đệ có thấy một tiểu khất cái đi cùng tiểu Cẩn không?".
Bạch lão tuy có lấy làm lạ sao Cổ lão lại nhận biết tiểu khất cái kia nhưng lão vẫn gật đầu xác nhận. Cổ Phán như bị kích động, một bước nhảy đến trước mặt Bạch lão, hỏi dồn dập:
"Nó đâu? Ở đâu rồi? Ha ha...rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi rồi tiểu đồ đệ". Bạch lão tuy không hiểu gì nhưng vẫn tốt bụng cắt đứt mộng tưởng đồ đệ của Cổ lão:
"Tiếc quá Cổ huynh. Ta đã đưa đứa bé kia về nhà nó rồi".
"Cái gì? Huynh trả nó về rồi? Trời ạ! Nếu không tại lão đại Tuyền Cơ lôi ta đi bất chợt thì đã không lỡ dịp nhận hảo đồ đệ rồi. Hắn đã có một mầm tốt tiểu Cẩn nhi rồi còn âm mưu cướp đồ đệ của ta. Ta bị mắc bẫy rồi". Người nào đó tự cho là đúng một bên ai oán, một bên tiếc nuối đứt ruột. Tuyền Cơ lão nhân trên đường trở về kinh thành liên tục hắc hơi mà không hay biết có người chửi rủa mình.
Bạch lão nghe đầu đuôi câu chuyện của Cổ lão thì giật mình thản thốt. Thì ra tiểu khất cái kia cũng không tầm thường. Nhưng vì sao lại giúp đỡ tiểu Cẩn? Bạch lão nhớ lại lần thoát nạn ở biệt trang, rồi vết thương chí mạng của Dung Hiên. Mọi chuyện hầu như đều liên quan đến tiểu khất cái kỳ lạ kia. Có lẽ lão nên cho người điều tra lại.
Dung Hiên ở một bên cũng trầm tư suy nghĩ. Nếu hắn đoán không lầm thì mạng hắn do tiểu khất cái kia nhặt về. Không biết hắn còn được gặp lại ân nhân nữa không?
Dung Triết thì hưng phấn không thôi. Nếu tiểu khất cái kia lợi hại như vậy thì có thể sẽ thành sư muội của hắn. Có một sư muội giỏi giang như vậy hắn rất lấy làm tự hào.
Ở bên kia rừng, An An sau khi dưỡng tốt thân thể của Diệp Hi Cẩn, nàng mang tiểu Tả và tiểu hữu đi tìm nhóm người Bạch lão. Mấy hôm nay nàng cùng Hi Cẩn luôn ở trong không gian chơi đùa. Nàng mang mấy bộ ghép hình ra chơi cùng bé. Chơi chán thì hai tỷ đệ cùng ra sân cỏ đá banh.
Diệp Hi Cẩn hàng ngày vẫn tắm nước có thêm linh tuyền thủy, ngâm mình trong bể nước giải độc. Nước tắm của bé ngày càng bớt đen, độc tố dần đã được hóa giải. Diệp Hi Cẩn bây giờ đã bớt gầy. Bé vốn có làn da trắng sữa mềm mại, mái tóc được An An dưỡng cẩn thận đã trả lại vẻ đẹp vốn có của nó. Tuy mới 3 tuổi nhưng An An vẫn thấy được bóng dáng tuấn suất của vị quân vương kiếp trước.
Diệp Hi Cẩn mang vẻ đẹp rạng rỡ, khuynh quốc khuynh thành của Tiên phi Trầm Hương, kết hợp với vẻ anh khí bức người của Thiên Vũ đế. Bé có khuôn mặt khuynh quốc nhưng vẫn mang nét cương nghị của nam nhân. Tương lai không biết sẽ gây họa cho bao thiếu nữ. An An cân nhắc, đợi đến lúc bé dậy thì sẽ giáo dục giới tính cho bé. Nam nhân vào thời đại này luôn xa vào tửu sắc như chuyện đương nhiên. Thiếu niên mới hơn mười tuổi đã có thông phòng, tiểu thiếp. Thật là ngao ngán, sớm muộn gì cũng tổn hại đến đường con cháu. Đối với tập tục này nàng chỉ có thể bất lực. Dạy dỗ một mình Diệp Hi Cẩn đã là quá sức, nàng còn trông mong gì nam nhân ở thời đại này đây.
Chỗ trốn của An An cách chỗ Bạch lão không xa. Nàng cho tiểu Tả ngậm khăn tay của Diệp Hi Cẩn đi thông báo trước để Bạch lão đến đón, còn nàng vẫn ở lại dặn dò bé một số thứ cần thiết. Nàng rót đầy linh tuyền thủy hòa cùng nước không gian vào một chai nhựa loại lớn để bé hằng ngày sử dụng. Đường về kinh chắc khoảng ba ngày đường là tới. Nàng chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt, sandwich, thịt nguội, mì gói, sữa tươi, mức hoa quả, nước trái cây, bột cacao... và cả y phục dành cho Diệp Hi Cẩn. An An biết lão khất cái xuất hiện, nàng sẽ bị nghi ngờ. Nàng thực không thể tin tình tiết cẩu huyết, bản thân lần đầu tìm người hỗ trợ lại trúng phải người quen của Diệp Hi Cẩn. Xác suất còn cao hơn cả xổ số nữa. Haz....thôi, nghi ngờ thì nghi ngờ. Họ làm việc của họ, nàng làm việc của nàng là được rồi. Cố tình kín kẽ sẽ gặp khó khăn khi chăm sóc Diệp Hi Cẩn. Nàng cho phép Hi Cẩn tiết lộ lai lịch của những vật dụng lạ nhưng về chuyện không gian phải tuyệt đối giữ bí mật. Tri nhân tri diện bất tri tâm, nàng sao có thể tin tưởng hết bọn họ. Không gian là nơi lánh nạn cuối cùng của nàng và Hi Cẩn, là nhà của nàng, nàng sẽ không để bất kỳ ai phá nó.
Khoảng một canh giờ sau, nhóm Bạch lão cũng tìm đến chỗ Diệp Hi Cẩn lánh nạn. Khi lão đến, tiểu Cẩn đang nằm trong chiếc chăn ấm áp, trong lòng bé là tiểu Hữu đang say giấc. Chỉ mấy ngày không gặp, Diệp Hi Cẩn chẵn những không một thân chật vật. Bé dường như trắng trẻo thêm, đôi mắt to long lanh linh động, rõ ràng là một hài đồng phấn điêu ngọc trác. Bạch lão tiến lên ôm bé lên xem xét, thấy bé vẫn khỏe mạnh lão rất vui mừng.
"Cẩn nhi! Rốt cuộc ta cũng tìm được con. Mấy hôm nay sư thúc lo cho con lắm". Bạch lão ôm Diệp Hi Cẩn nghẹn ngào nói. Lão luôn xem đứa bé đáng thương này như cháu ruột của mình, nhưng lão lại không thể ở bên chăm sóc nó. Lần này tiểu Cẩn bị người bắt cóc, trong lòng lão tự trách không thôi. Lão nhất quyết tìm ra kẻ táng tận lương tâm đó cho chúng một bài học khó quên.
Mọi người đều quây quanh Diệp Hi Cẩn hỏi han bé trãi qua mấy ngày nay như thế nào? Làm sao bé thoát khỏi con hắc điểu kia. Diệp Hi Cẩn vốn đã được An An nhắc nhở nên bé trả lời rất trôi chảy. Bé kể lại sự việc theo kịch bản đã chỉnh sửa.
Khi bị hắc điểu cắp đi, bé dùng trủy thủ làm nó bị thương nhưng lại rơi vào dòng nước. Nước chảy quá mạnh nên bé bị ngất. Đến lúc tỉnh lại đã ở trên bãi bồi của hạ lưu con sông. Sợ kẻ thù phát hiện nên bé đi vào rừng tìm chỗ trốn. Đang khi tiến vào rừng thì gặp lại tiểu Tả và tiểu Hữu dựa theo mùi chủ nhân mà tìm được. Chỗ trốn này là do hai tiểu ngân lang phát hiện. Bé vẫn ở lại đây tránh nạn, hàng ngày hai tiểu ngân lang thay phiên tìm kiếm đến hôm nay mới thành công.
Bạch lão nhíu mày, lão vẫn còn nghi vấn:
"Cẩn nhi! Vậy mấy hôm nay con ăn gì? Nhẫn trữ vật của con có thức ăn sao?".
Ngoài dự kiến của mọi người là Diệp Hi Cẩn lại gật đầu. Họ lấy làm lạ. Nhẫn kia là di vật của Tiên phi Trầm Hương nhưng nó chỉ là nhẫn trữ vật thông thường. Phải biết nhẫn trữ vật không thể giữ thức ăn được lâu, cùng lắm thì trữ được lương khô. Diệp Hi Cẩn mới nhận lại nhẫn gần đây thì lấy đâu ra lương khô mà ăn, hai tiểu ngân lang còn quá nhỏ để săn mồi, là không có khả năng nha.
Diệp Hi Cẩn chủ động giải đáp thắc mắc của mọi người.
"Là An An lúc còn ở hang động cho con thức ăn, thức ăn này có thể giữ được khoảng vài tháng". Nói xong, Diệp Hi Cẩn dùng ý niệm mang đồ ra khỏi nhẫn. Bé đặt từng món từng món lên một tấm bạt.
Mọi người đều trố mắt ra nhìn như không thể tin được. Thức ăn dạng gì mà có thể giữ được vài tháng? Theo họ biết ngoài lương khô thì không một loại nào có thể giữ được lâu. Trước mắt họ xuất hiện rất nhiều đồ quái dị. Diệp Hi Cẩn mang ra rất nhiều thứ mà họ chưa bao giờ thấy.
Dung Triết cúi xuống nhặt từng món liên tiếp hỏi Diệp Hi Cẩn.
"Tiểu Cẩn, này là gì?"
"Mì gói!"
"Ăn như thế nào?"
"Cứ bỏ nước sôi cùng gói gia vị, đợi một lát là ăn được".
"Cái túi màu xám này cũng là mì gói?"
"Không! Đó là cacao. Dùng tương tự như mì gói nhưng nó là thức uống. An An nói uống vào có thể thay thế bữa sáng nếu không có thời gian chuẩn bị".
"Miếng thịt vừa đen vừa cứng này ăn được sao?"
"Đó là thịt xông khói, muốn ăn chỉ cần nấu lại là được. Nó có thể giữ được tới mùa đông năm sau".
"...."
"Đó là sữa tươi cùng sữa đặc. Sữa tươi có thể uống liền, sữa đặc thì phải có nước sôi. Bên cạnh là sandwich, tương tựa như màn thầu không nhân nhưng mềm hơn, ăn cùng với thịt nguội hoặc mức hoa quả, có thể ăn kèm với rau sống cùng trứng rán. Đây là mấy bình nước ép trái cây, rượu nhẹ giúp ấm thân thể. Gói kia là thịt bò sấy khô, hạt điều sấy, hạt dẻ, lạc rang muối. Mấy hủ kia là rau chua, cá khô, khô mực, tôm khô..."
Mọi người hiếu kỳ quay quanh đống đồ của Diệp Hi Cẩn. Ngay cả Cổ lão vốn đi khắp nơi, kiến thức mọi vật cũng lấy làm hứng thú. Dung Triết dùng ánh mắt ai oán liếc Diệp Hi Cẩn: "tiểu Cẩn, đệ có nhiều đồ tốt như vậy sao lúc đầu không mang ra".
Diệp Hi Cẩn vẫn bình tĩnh trả lời vị sư huynh bốc đồng của bé: "chúng ta có thiếu thức ăn sao? Nếu không vào tửu quán thì cũng vào rừng săn đủ loại thú rừng. Những thức ăn này là dùng vào lúc chúng ta không tìm được thức ăn".
Bạch lão cũng gật đầu đồng ý. Xem ra tiểu khất cái kia lai lịch không nhỏ, tuổi còn nhỏ mà đã chu đáo như vậy. Lão bắt đầu hối hận khi trả bé về nhà a.
Buổi tối đó, dưới sự năn nỉ hết lời của Dung Triết, Diệp Hi Cẩn mới miễn cưỡng mang ra vài món trong nhẫn trữ vật ra. Thực chất đường về kinh thành chỉ còn lại ba ngày đường, cho dù nhóm người bọn họ có ăn với công suất cực đại thì thức ăn vẫn còn dư giả. Mọi người đều có thể nghĩ đến, Diệp Hi Cẩn có thể nghĩ đến, chỉ có sâu gạo Dung Triết vô tư bị tiểu sư đệ của mình đùa bỡn mà không biết.
Tối đó nhóm chín người họ cùng hai tiểu ngân lang có một bữa tối tuyệt vời. Bánh mì sandwich ăn cùng trứng rán kèm dưa chua và thịt xông khói. Bạch Thược, Dung Triết, Dung Hiên (do bị thương chưa khỏi) và Diệp Hi Cẩn mỗi người một cốc cacao nóng, hai tiểu ngân lang có thêm hai bát sữa đầy, nhóm người còn lại thì uống rượu giữ ấm. Bọn họ vừa thảo luận bước đi tiếp theo vừa nhấm nháp món ăn vặt mới lạ. Hai lão nhân gia vừa uống rượu vừa ăn mồi nhắm một cách thích ý. Thịt bò khô, hạt dẻ, hạt điều cùng lạc rang muối nhắm cùng rượu thì còn gì hơn.
Diệp Hi Cẩn nhân lúc mọi người thảo luận, bé tiến về phía Dung Hiên.
"Sư huynh, huynh bị thương khá nặng. Huynh mau uống thuốc này đi". Trên tay Diệp Hi Cẩn là một nắm thuốc kháng sinh chống viêm và lở loét mà An An căn dặn bé đưa cho Dung Hiên cùng với cốc nước không gian pha thêm linh tuyền thủy.
"Tiểu Cẩn, thuốc này là An An đưa cho đệ?". Mặc dù đoán ra nhưng Dung Hiên vẫn muốn xác nhận tiểu khất cái kia có phải là ân nhân của hắn không?
"Uh, huynh uống xong thì dùng nước này rửa lại vết thương sẽ mau bình phục". Nước rửa vết thương cho Dung Hiên vẫn là nước không gian pha linh tuyền thủy nhưng được đặt trong một chậu gỗ.
Sáng hôm sau mọi người nhất trí đi đường rừng. Rừng cây chằn chịt sẽ giúp họ ẩn thân tránh nhóm sát thủ. Có thức ăn dự trữ từ nhẫn của Diệp Hi Cẩn nên họ không lo vấn đề ăn uống. Tuy nhiên, nếu đi trong rừng, chuyến hành trình sẽ tăng thêm hai ngày do rừng núi quanh co khúc khủy, phải mất thêm thời gian mở đường để đi.
An An sau khi nghe họ chọn đường rừng. Nàng nhân lúc đêm tối đưa cho Diệp Hi Cẩn la bàn dò đường, thuốc chống côn trùng, thuốc viên giải độc rắn, mấy cái lều xếp dùng cho cắm trại, áo lạnh có mũ trùm, diêm quẹt và chín cái túi ngủ.
Bạch lão nhận tất cả đồ Diệp Hi Cẩn đưa thì dở khóc dở cười. Như thế này thì họ giống như đi du ngoạn hơn là đang lảng tránh kẻ thù. Cổ lão lại rất có hứng thú với cái la bàn chỉ đường, lều xếp và túi ngủ. Lão là người thích ngao du tứ hải nên yêu thích mấy vật dụng này không muốn buông tay. Sau khi về kinh thành lão phải năn nỉ tiểu Cẩn nhi cho lão mới được.
Thu dọn mọi thứ, họ bắt đầu lên đường. Hai tiểu ngân lang được Dung Hiên và Dung Triết ôm vào lòng vì chúng còn quá nhỏ cho chuyến hành trình dài. Diệp Hi Cẩn cũng còn quá nhỏ nên được Bạch lão đặt trên vai. Mặc dù đường rừng nguy hiểm hơn nhiều nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy an tâm do lần này họ đã chuẩn bị chu đáo. Tất cả một đường thẳng tiến về kinh thành. Họ lại không biết rằng kinh thành còn ẩn dấu nhiều nguy hiểm hơn cả rừng rậm mà họ đang đi.
/33
|