A!!!...A!!!...
"Tiểu Cẩn! Tiểu Cẩn!".
An An cuống quýt gọi Diệp Hi Cẩn thoát ra cơn ác mộng. Nàng chạy đi thắp nến, lấy khăn ướt giúp tiểu Cẩn lau mặt cho tỉnh táo. Đã 5 năm rồi, vỏn vẹn 5 năm Diệp Hi Cẩn luôn mơ cùng một giấc mộng. Hắn mơ chính cái chết của mình. Hắn không hiểu tại sao cùng một giấc mơ luôn lặp đi lặp lại, nó chân thật đến nỗi mỗi khi thức dậy hắn vẫn còn bàng hoàng, vẫn còn đau đớn. Sự cô độc, lạnh lẽo, thị huyết của một Diệp Hi Cẩn khác trong giấc mơ làm bản thân hắn run rẩy, sợ hãi. Diệp Hi Cẩn không sợ chết nhưng hắn sợ bản thân sẽ sống cuộc đời lạnh lẽo như Diệp Hi Cẩn trong giấc mơ.
Diệp Hi Cẩn ngơ ngác nhìn khắp xung quanh. An An đã thắp nến, nàng mang khuôn mặt lo lắng chăm chú nhìn tiểu Cẩn. Năm năm có thể thay đổi nhiều thứ, tiểu Cẩn trưởng thành lên rất nhiều nhưng những giấc mơ hàng đêm không thuyên giảm mà ngày càng có xu thế tăng lên.
An An thông qua giấc mơ trước khi trọng sinh chỉ có thể phần nào chứng kiến cuộc đời Diệp Hi Cẩn. Nàng chỉ được thấy một vài cảnh tượng trong cuộc sống của tiểu Cẩn. Không biết có phải do nàng gây hiệu ứng cánh bướm hay không, nhiều sự việc đã vượt khỏi những gì trước kia nàng được thấy. An An giờ đây chỉ có thể tùy tâm sở dục hành động. Triệu Nhược Nhược từ lúc bị nàng trả đũa, bị đào gần hết bảo vật trong bảo khố cách đây 5 năm đã im hơi lặng tiếng cho đến hôm nay.
An An không lấy thắng lợi trước mắt làm vui mừng. Nàng biết trước cơn bão luôn có sóng yên gió lặng. Triệu Nhược Nhược đang chuẩn bị kế hoạch phản trả lại nàng và Tuyền Cơ lão nhân. Điều đó chưa làm An An lo nhiều mà là hiện tại, tiểu Cẩn hàng đêm mất ngủ trầm trọng, mặc nàng và Tuyền Cơ lão cố gắng bao nhiêu thì đâu cũng hoàn đó.
Diệp Hi Cẩn ban ngày sẽ xuất hiện trong hoàng cung, tối đến lại theo không gian trở lại rừng Tử Vân. Mặc cho lời khuyên bảo của mọi người thậm chí cả lời van xin của An An, Diệp Hi Cẩn vẫn điên cuồng huấn luyện.
“Tiểu Cẩn, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi!”
Diệp Hi Cẩn không trả lời nhưng vẫn mặc lại y phục bước xuống giường. Hắn luôn nghe lời nàng bất kể việc gì chỉ trừ việc huấn luyện. Hắn như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Người khác luyện võ có thể là vì yêu thích, vì đứng trên tất cả mọi người, vì cuồng sức mạnh. Còn hắn? Hắn điên cuồng tập luyện cứ như chỉ cần sao lãng một giây, mạng của hắn sẽ không do chính hắn làm chủ nữa. Hắn giành giật từng phút từng giờ để tập luyện. Hắn không như những người khác, ban ngày hắn phải giả trang yếu đuối để sinh tồn, ban dêm hắn điên cuồng học tập. Ngày tháng điên cuồng cứ như vậy đã được 5 năm.
--- ------+++++++--- -----
An An khoát thêm áo cho tiểu Cẩn. Rừng Tử Vân vào mùa này luôn mang ẩm ướt và se se lạnh. Hai người như một loại ăn ý, họ đi bên nhau yên lặng nhưng luôn hài hòa.
Dưới ánh trăng, hai đứa trẻ sóng đôi bên nhau. Diệp Hi Cẩn đã được 10 tuổi còn Dạ An An đã được 13. Vào độ tuổi này, đứa trẻ chỉ mới bước vào đời cần có trưởng bối yêu thương hướng dẫn. Nếu là kiếp trước, Diệp Hi Cẩn vẫn bị giam tại hoàng cung và sống cuộc sống nhẫn nại trong sự bảo hộ của sư phụ cùng các sư huynh tỷ. Hắn tuy không nhớ rõ bản thân trãi qua những gì nhưng cảm giác tủi nhục trong suốt thời thơ ấu vẫn còn lưu lại trong trái tim hắn. Hắn không thích sống theo cảm tính mà hắn muốn tự thân hành động. 10 tuổi hắn có thể tự bảo vệ mình.
Dạo gần đây ác mộng hắn gặp mỗi lúc một rõ ràng hơn chứ không còn mông lung như lúc ban đầu. Hắn mơ thấy nhiều thứ, cái chết của rất nhiều người, của hắn, của các sư huynh, sư tỷ và nhất là cái chết của sư phụ.
An An thấy Diệp Hi Cẩn lại trầm tư suy nghĩ, nàng thở dài nắm chặt tay hắn.
“Tiểu Cẩn, đừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta vẫn luôn bên đệ”.
An An nhắc đến “chúng ta” là bao gồm cả Tạ gia cùng huynh muội họ Triệu. Bọn họ vẫn luôn sống cùng nàng và tiểu Cẩn.
Diệp Hi Cẩn trầm ngâm suy tư, có ai đó đã từng nói với hắn: “nhà là nơi có người vẫn nghĩ đến con, con không cô độc…”. Hắn không nhớ ai đã dạy hắn nhưng khi hắn nghĩ đến vẻ mặt hiền từ của Tạ mẫu, sự nghiêm khắc nhưng không thiếu từ ái của Tạ phụ, sự ngây thơ đáng yêu của tiểu Nhu, sự ân cần thân thiết như huynh trưởng của Tạ Thế Kính cùng Triệu Thiên Chính, nét ngây ngô nghịch ngợm của Tạ Thế Viễn và nhất là đôi mắt ấm áp của nàng, Diệp Hi Cẩn cảm thấy trái tim băng giá bao năm cũng tan ra. Hắn cũng có nhà như bao người khác phải không?
Diệp Hi Cẩn không chắc chắn điều đó vì hắn sợ bị phản bội, bị hắt hủi, thậm chí, hắn sợ một ngày nào đó hắn sẽ nổi điên chém giết tất cả những người xung quanh mình. Giấc mơ…giấc mơ…tay hắn cầm nhuyễn kiếm phanh thây Trầm phi…tay hắn hung hăng bóp nát trái tim Trầm tể tướng…và…còn nhiều giấc mơ khác nữa…
Diệp Hi Cẩn run run khóe môi định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời. Hắn muốn đuổi nàng đi giống như đã từng đuổi bằng hữu của mình trong giấc mơ sao? Nhưng hắn luyến tiếc, luyến tiếc 5 năm ấm áp, luyến tiếc mỗi buổi sáng có người ép hắn ăn, mỗi khi tập luyện mệt nhọc có người chăm sóc, mỗi khi kinh hoàng thức giấc có người vỗ lưng an ủi. Hắn không thể thả nàng đi. Ai nói hắn ích kỉ cũng được, ngây thơ cũng không sao, bởi vì hắn cần nàng.
“Tiểu Cẩn, ngày mai chúng ta…”. An An chưa nói hết thì bỗng dưng cảm giác có người lạ xâm nhập, hầu như đồng thời cả nàng và Diệp Hi Cẩn quát lên:
“Ai?”
Diệp Hi Cẩn từ trước đến nay chưa bao giờ nhân từ với kẻ địch. Mai hoa tiêu từ tay hắn không kiêng dè phóng thẳng về đối phương, cách chỗ họ vài trượng có hai bóng đen đang đứng. Một tiếng thét chói tai vang lên.
“A!...A!...Giết người a!!!”.
An An nhận ra tiếng la quen thuộc thì thở phào nhẹ nhõm còn Diệp Hi Cẩn thì nhíu nhíu mày nhưng tay cũng không dừng lại. Liên tiếp mười phi tiêu bắn phá không chút lưu tình bay đi.
Sau tiếng la thất thanh là tiếng sột soạt rồi một tiếng rống giận vang lên:
“Dạ Mặc Cẩn, tên tiểu tử hỗn đản này!”.
Dạ Mặc Cẩn là tên giả của Diệp Hi Cẩn sống tại rừng Tử Vân. Để tránh gây chú ý, bên ngoài Diệp Hi Cẩn vẫn đóng giả làm đệ đệ của An An.
Tiếng la liên tiếp trong đêm khuya đánh thức mọi người. Tạ Thế Viễn không kịp mặc y phục chỉnh tề đã cầm trường kiếm lao ra, những người còn lại thì ngáp ngắn ngáp dài cũng lục tục ra khỏi phòng. Tình huống quen thuộc, đầu sỏ gây sự quen thuộc, chỉ là họ không biết lần này tiểu Cẩn dùng biện pháp gì trừng phạt kẻ gây rối mà thôi.
Tạ Thế Viễn tinh lực tràn đầy không giống như vừa mới ngủ dậy. Trường kiếm lưu loát hướng về tiếng la mà đâm tới. Kiếm khí lướt qua bóng trắng đâm về bóng dáng hắc y phía sau. Hắc y cười khổ rồi đỡ đòn thế công của tiểu tử nghịch ngợm.
Hỏi vì sao hắn cười khổ à? Nếu ngươi đánh thẳng tay sẽ bị Dạ tỷ tỷ của hắn ghi hận trả thù, còn nếu nhẹ tay thì cứ chuẩn bị tinh thần tiểu tử kia quấn chân cho đến sáng đi. Mạc Ngôn bây giờ sâu sắc cảm nhận lời dạy: thà đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân, thà đắc tội tiểu nhân chứ không đắc tội nữ nhân. Haz…số khổ a!!!
Dạ Mộc Nghiên mặc cho hai bóng đen quần ẩu với nhau, hắn hùng hổ xông lên chất vấn tên tiểu tử bất lương ra tay không chút lưu tình với mình.
“Dạ Mặc Cẩn, ngươi rõ ràng nhận ra ta tại sao không dừng tay? Mai hoa tiêu của ngươi chứa kịch độc giết được cả một đàn bò lại có thể tùy tiện phóng là phóng?”
Diệp Hi Cẩn nhìn kẻ xâm nhập gia cư bất hợp pháp lại chính khí mười phần chất vấn hắn. Diệp Hi Cẩn cho Dạ Mộc Nghiên một câu trả lời rồi hài lòng khi thấy hắn ta sắp phun ra cả búng máu:
“Chính vì nhận ra ngươi ta mới không tiếc phi tiêu. Đầu năm nay đạo tặc và dâm tặc khá nhiều, đạo tặc có thể tha nhưng dâm tặc phải diệt trừ”.
Dạ Mộc Nghiên gần như nổi điên lên:
“Ngươi nói ai là dâm tặc?”.
“Ngươi nửa đêm xông vào nhà dân, không có ý cường bạo thiếu nữ chẳng lẽ định cường bạo thiếu nam?”.
“Ta là nam nhân trăm phần trăm, ai muốn cường bạo thiếu nam?”.
Chờ đã, hắn – Dạ Mộc Nghiên có nói xông vào đây để cường bạo sao? Uy…uy, sao mọi người nhìn ta với ánh mắt khinh thường như vậy? Uy…uy, sao Mạc Ngôn và tiểu tử họ Tạ kia lại dùng biểu hiện ghê tởm nhìn ta, đừng nói ta không phát hiện các ngươi càng đánh càng lùi ra xa ta? Uy…uy, ta nói này Triệu Thiên Chính, ngươi bỗng nhiên ôm muội muội của ngươi cách xa ta ba trượng là có ý gì?
Dạ Mộc Nghiên bây giờ rất muốn lật bàn, nếu nói ở Linh Sơn hắn là thiên chi kiêu tử, là thiếu niên phong hoa tuyệt đại đến nỗi nam thanh nữ tú khắp nơi cầu gặp mà không được. Bây giờ cư nhiên hắn bị giảm giá không phanh, phải nói tại Trúc Viên này hắn không đáng giá một đồng nào.
Dạ Mộc Nghiên mang khuôn mặt ủy khuất nhìn khắp lượt, cuối cùng hắn mừng như điên khi phát hiện tiểu Dạ Dạ nhìn hắn, trong mắt hoàn toàn không một chút khinh bỉ, ghê tởm nào.
“Tiểu Dạ Dạ, họ ức hiếp ta!”. Dừng chốc lát rồi dùng tay chỉ về phía Diệp Hi Cẩn:
“Hắn vu oan ta!”. Nói xong lại nhìn khẩn thiết như chú cún nhỏ bị bọn trẻ con ức hiếp, thậm chí An An còn cảm nhận phía sau hắn có cái đuôi đang vẫy vẫy lấy lòng nàng.
An An xoa xoa trán nói:
“Được rồi, đừng gây chuyện nữa. Nếu ngươi không như bóng ma thình lình xuất hiện thì tiểu Cẩn làm gì lấy mai hoa tiêu phục vụ ngươi?”. Dừng lại chốc lát, An An sắp xếp lại ngôn từ trong cái nhìn chờ mong của Dạ Mộc Nghiên:
“Ngươi phát dục chưa thành thục coi chừng để lại di chứng!”.
“Phốc…!”
Sau câu phát biểu hùng hồn của An An, mọi người cố gắng nín cười mà không được, ngay cả Tạ phụ cùng Tạ Thế Viễn ngày thường nghiêm túc cũng không nhịn được, khóe môi run run không ngừng tiết lộ tâm tình của họ.
Dạ Mộc Nghiên như quả bóng xì hơi đi vào Trúc Viên trong tiếng an ủi của Tạ mẫu, còn hai kẻ điên cuồng đánh nhau thì không cần phải bận tâm, đến sáng đói bụng cả hai sẽ tự về nhà.
--- -------+++++++++--- ---------
Sáng sớm Trúc Viên một mảnh náo nhiệt, bên trong phòng khách đang diễn ra cuộc tra khảo “dâm tặc” nửa đêm xông vào nhà dân.
Tra khảo của Triệu Thiên Chính:
“Dạ Mộc Nghiên, ngươi chẳng phải ở Linh Sơn học hành, sao lại ở đây?”. Thực chất ai cũng biết Dạ Mộc Nghiên bị Dạ lão gia nhốt ở nhà học chú pháp. Tin tức từ gián điệp: Mạc Ngôn.
“Ta đã học xong chú quyết căn bản của gia tộc”. Nghi phạm chính khí mười phần trả lời vô cùng dõng dạc.
Tra khảo của Dạ An An:
“Ngươi sắp làm lễ trưởng thành, sao không ở Linh Sơn lại chạy rông khắp nơi?”. Thực chất Dạ lão gia dự định nhân lễ trưởng thành kiêm luôn tổ chức buổi tuyển cháu dâu. Tin tức từ gián điệp: Mạc Ngôn.
“Gia gia cho ta ra ngoài thông khí”. Nghi phạm trả lời rõ ràng nhưng không dám nhìn thẳng, mắt ngó ngang ngó dọc nhưng không ngó người tra khảo.
Tra khảo của tiểu Nhu:
“Vậy a…! Đạo gia có thói quen “thông khí” vào ban đêm sao?”. Thực chất Dạ Mộc Nghiên là con sâu ngủ, kẻ nào dám phá giấc ngủ của hắn thì lo đón nhận cơn giận dữ của hắn đi. Tin tức từ gián điệp: Mạc Ngôn.
“Lâu lâu tản bộ ban đêm coi như thay đổi không khí, biết đâu lại ngộ đạo thì sao”. Nghi phạm trả lời có phần yếu thế, đầu đã cúi xuống không thể thấp hơn được nữa.
Ban tra khảo mở cuộc họp tại chỗ, sau đó tổng kết lại từ tin tức của gián điệp cùng biểu hiện của nghi phạm. Kết quả như sau: Nghi phạm nửa đêm xông vào nhà dân bất kể thói quen ham ngủ vốn không thể sửa, hộ vệ bên người chỉ có một nhằm che dấu hành tung, chứng tỏ nghi phạm có khả năng bỏ nhà đi bụi. Lễ trưởng thành là một trong những lễ quan trọng và nhất là nghi phạm lại có thân phận đặc biệt trong Linh Sơn, Dạ lão gia tổ chức lễ trưởng thành đồng thời tuyển dâu cho nghi phạm lại càng không thể thả nghi phạm đi “thông khí”. Mọi tin tức ở trên đều quy về một kết luận: Nghi phạm bỏ nhà đi bụi vì Dạ lão gia ép hôn!!!
Sau khi đưa ra kết luận, Diệp Hi Cẩn không cần mọi người thương lượng đã xách cổ nghi phạm quăng ra khỏi Trúc Viên. Hắn không thích dính dáng đến họ Dạ của Nạp Lan quốc và hơn hết hắn không ưa kẻ gây rối trước mắt này. Dạ Mộc Nghiên chỉ luyện pháp thuật chứ không tu luyện võ công nên dễ dàng bị tiểu tử lùn hơn hắn cả cái đầu quăng ra đường không thương tiếc.
An An biết kiếp trước Dạ Mộc Nghiên liên kết với Triệu Nhược Nhược cho Diệp Hi Cẩn ăn không ít khổ. Nhưng kiếp trước Dạ Mộc Nghiên không biết Diệp Hi Cẩn, hắn vì tồn vong của gia tộc mới thông đồng cùng Triệu Nhược Nhược. Nếu không phải năm năm quen biết tính tình của hắn, đừng nói Diệp Hi Cẩn dựa vào trực giác bài xích Dạ Mộc Nghiên mà ngay cả nàng cũng không cho phép hắn xuất hiện trước mặt Diệp Hi Cẩn.
Dạ Mộc Nghiên nhân cách không có vấn đề, chỉ trách kiếp trước hắn và Diệp Hi Cẩn không chung chí hướng. Một người muốn bảo vệ gia tộc, một người muốn bảo vệ bản thân và thuộc hạ của mình thì hỏi ai đúng ai sai đây? An An không muốn xử sự theo cảm tính, nàng lại không muốn từ bỏ người bạn đáng kết giao này và dĩ nhiên nàng không muốn Diệp Hi Cẩn khó chịu trong lòng.
An An thở dài nói với Diệp Hi Cẩn:
“Tiểu Cẩn, nếu Dạ gia tới đây gây rối cứ để Dạ Mộc Nghiên và Mạc Ngôn giải quyết đi. Chuyện này không có gì nghiêm trọng. Dạ gia phức tạp nhưng Dạ Mộc Nghiên là bằng hữu của tỷ, nếu không có hắn tỷ không thể sống tới hôm nay”.
An An là thực lòng biết ơn Dạ Mộc Nghiên. Quả thực, không có Dạ Mộc Nghiên, nàng đã sớm rơi vào tay của Thẫm Thiếu Bạch và lại càng không có khả năng an toàn đến Địa Lam Hải giải cứu Diệp Hi Cẩn. Thẫm Thiếu Bạch là cao thủ về pháp thuật, võ công tu luyện trên ngàn năm, một nhân vật nhỏ như nàng sao có thể qua mắt hắn. An An biết Dạ Mộc Nghiên lúc ấy phải lấy hết can đảm và xem nàng như bằng hữu mà đối đãi mới giúp nàng qua mắt Thẫm Thiếu Bạch. Ân cứu giúp của Dạ Mộc Nghiên nàng sẽ không quên. Chuyện của kiếp trước đã là quá khứ, huống chi kiếp trước Dạ gia bị Diệp Hi Cẩn trả đũa gần như tuyệt diệt, Dạ Mộc Nghiên bị bức đến nỗi phế bỏ một thân tu vi. Ân oán khi xưa hãy để dòng thời gian cuống trôi đi tất cả.
Diệp Hi Cẩn không có ý kiến, chỉ cần nàng muốn hắn sẽ không phản đối nhưng bảo hắn sống hòa bình cùng Dạ Mộc Nghiên thì hắn làm không được. Hắn chưa bao giờ cho sắc mặt tốt với người hắn không thích.
Những khúc mắc của quá khứ dĩ nhiên Dạ Mộc Nghiên không biết, hắn chỉ biết bản thân nằm không vẫn trúng đạn. Rõ ràng hắn chưa làm chuyện xấu với tiểu tử kia, không có oán thù ba đời với nó. Vậy mà ngay từ lần đầu tiên gặp, tiểu tử này đã không kiêng dè chĩa kiếm về phía hắn, cứ như hắn có mối thù giết cha đoạt vợ của nó vậy?
Dạ Mộc Nghiên dùng đôi mắt u oán nhìn Diệp Hi Cẩn, cả Trúc Viên ai cũng thích hắn ngoại trừ tiểu tử lùn này. Điều này Dạ Mộc Nghiên không dám nói ra, nếu không người duy nhất bị đá ra đường chỉ mỗi mình hắn. Vì sự nghiệp trốn hôn, ta nhịn!!!
--- ------ -----+++++++++++--- ------ --------
Phủ thái phó, Thủy Đình các.
Trong đình bát giác, Bạch lão cùng Tuyền Cơ lão nhân đang nhàn nhã thưởng rượu cùng đấu cờ. Năm người thanh niên trẻ tuổi như thường lệ ngồi cạnh bên học hỏi. Thiên Vũ quốc ngoài chú trọng võ học còn quan tâm đặc biệt đến kỳ nghệ. Kỳ nghệ càng giỏi càng chứng minh ngươi có thiên phú điều binh khiển tướng. Vì thế, hàng năm Thiên Vũ quốc chẳng những tổ chức tỷ võ chọn dũng tướng mà còn tổ chức đấu cờ chọn quân sư.
Phủ Thái Phó hàng năm vào ngày rằm tháng ba, hai vị lão chủ nhân luôn dành chút thời gian để thi triển tài nghệ trên bàn cờ cho hậu bối học hỏi. Hai lão nhân hiếm có dịp nhàn nhã vì mỗi người đều có niềm say mê riêng của mình. Tuyền Cơ lão nhân thích nghiên cứu y dược còn Bạch lão thích nghiên cứu độc dược cùng trận pháp.
Bên cạnh Tuyền Cơ lão nhân là Bạch Dật cùng Bạch Phượng, bên cạnh Bạch lão là huynh đệ họ Dung cùng Bạch Thược. Không khí trong đình im lặng, trái lại trên bàn cờ của hai lão nhân lại bừng bừng khí thế.
Về kinh nghiệm dĩ nhiên Bạch lão không thể so với huynh trưởng nhà mình. Chưa đầy một khắc, quân trắng đã bị quân đen bao vây không đường lui bước. Bạch lão không còn cách nào đành nhận mệnh thua cuộc.
“Phụ thân, bá bá, uống trà nghỉ ngơi rồi hãy đánh tiếp”.
Bạch Thược nhận trà từ tỳ nữ, nàng nhẹ nhàng đặt tách xuống mời hai lão nhân dùng. Trăng sáng vành vạnh chíu lên Thủy Đình các, mùi trà thơm hòa quyện cùng mùi trúc non trong đình khiến lòng người say mê. Bỗng nhiên, Tuyền Cơ lão nhân bất giác mỉm cười. Lão cho tất cả tỳ nữ lui bước rồi hướng mọi người chú ý về một phương của Thủy Đình các.
Không để mọi người đợi lâu, hai bóng dáng nho nhỏ phi thân từ xa tiến về đình bát giác giữa hồ. Thiếu nữ áo xanh có gương mặt xinh xắn như búp bê cùng thiếu niên áo đen có gương mặt vô cùng đáng yêu của trẻ nhỏ. Họ nắm tay nhau nhẹ nhàng đáp xuống đình các.
Diệp Hi Cẩn cùng Dạ An An hành lễ với hai lão nhân và mỉm cười chào các sư huynh, sư tỷ. Tuyền Cơ lão nhân mỉm cười gật đầu cho họ ngồi xuống.
“Cẩn nhi, tiểu Dạ, các ngươi đến hơi trễ a”.
Lên tiếng oán trách là sư huynh Dung Triết, ai bảo mỗi năm huynh đệ họ chỉ có thể lén lút gặp nhau vài lần, ai bảo mỗi lần về tiểu Dạ luôn mang điểm tâm mà hắn yêu thích.
Diệp Hi Cẩn bất đắc dĩ nhìn vị sư huynh bốc đồng của mình. Dù đã qua năm năm, Dung Triết từ thiếu niên 15 đã thành thanh niên ưu tú nhưng tính tình vẫn không hề thay đổi, yêu mỹ thực như mạng, thích động vật nhỏ hơn cả luyện võ khiến cho Bạch lão phùng râu trợn mắt đuổi đánh khắp nơi, hận không thể cho tên đệ tử không tiền đồ này một trận nên thân.
An An nhìn mọi người khắp lượt rồi dừng lại Tuyền Cơ lão nhân. Nàng và tiểu Cẩn lần này đến đây có việc thương nghị chứ không như mấy lần trước đến chỉ để vấn an a.
Từ nhẫn trữ vật mang ra bao lớn bao nhỏ, nào là đặc sản vùng núi, nào là điểm tâm của Tạ mẫu, nào là món ăn dân dã cùng mấy bình rượu trái cây gửi tất cả cho “trẻ nhỏ lớn xác” Dung Triết rồi phất phất tay đuổi hắn đi cho mọi người bàn công việc.
Nhìn hành động của An An khiến hai vị lão nhân giật giật khóe môi cùng bốn người còn lại không tránh khỏi xấu hổ. Bạch lão thật muốn một cước đá tên không hiểu chuyện rơi xuống hồ, tránh cho mặt già nua của lão mất hết. “Kẻ không hiểu chuyện” vui đến quên trời đất nên không biết tâm tình của mọi người. Hắn vui vẻ trở về viện cất bảo vật rồi quay lại hàn huyên cùng sư đệ của mình.
Tuyền Cơ lão nhân đánh khụ vài cái che đi xấu hổ, hắng giọng nói:
“Mọi việc ở rừng Tử Vân vẫn ổn chứ?”.
Diệp Hi Cẩn cung kính đáp:
“Chúng con vẫn ổn, nếu có thể, sư phụ cho các vị sư huynh đến Tử Vân huấn luyện cũng là chuyện tốt”.
Tuyền Cơ lão nhân thở dài nói:
“Không thể, phụ hoàng con rất đa nghi. Ta chỉ huấn luyện hộ vệ bổ sung vào nhóm Phi Hổ cho đủ quân số đã khiến hắn nhốt con trong Thần Tích cung không cho ta gặp mặt. Nếu không phải con vờ bệnh quấn thân e rằng hắn đã sớm diệt trừ con”.
Nhắc đến Thiên Vũ đế khiến Tuyền Cơ lão một trận đau đầu. Lão không biết vì sao sư đệ lại luôn phòng bị tiểu Cẩn trong khi nhi tử sư đệ không chỉ có một. Luận về mưu lược Diệp Hi Cẩn không thể so với thái tử Diệp Hi Thành. Luận về thế lực nhà mẹ đẻ, Trầm gia không bằng Trần gia, huống chi tiểu Cẩn vẫn là hài tử mười tuổi trong khi các hoàng tử khác đều đã trưởng thành.
Tuyền Cơ lão nhân cúi xuống nhấp ngụm trà nên lão không bắt được ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt Diệp Hi Cẩn. Đầu tiên là độc dược, kế đó là giam giữ, tiếp đó nữa là gì đây phụ hoàng đáng kính? Đối với đám thân nhân cực phẩm, Diệp Hi Cẩn đã không còn hi vọng gì nữa. Hắn không tham vọng quyền vị, không tranh đoạt tiền tài nhưng nếu bọn họ dám tổn thương người của hắn thì đừng trách hắn độc ác.
Tuyền Cơ lão nhân nhìn Diệp Hi Cẩn đầy từ ái, lão nói:
“Cẩn nhi, con mang nhóm Phi Hổ theo con đi rừng Tử Vân, bên ngoài ta sẽ tuyên bố giải tán nhóm Phi Hổ”.
“Sư phụ, không cần thiết. Con ở trong cung hay rừng Tử Vân đều không nguy hiểm, trái lại người thì khác, trong thời gian này dù xảy ra chuyện gì người cũng đừng rời phủ Thái Phó”.
Tuyền Cơ lão nhân cùng Bạch lão sửng sốt:
“Cẩn nhi, con…”.
Diệp Hi Cẩn không đợi Tuyền Cơ lão hỏi tiếp đã quỳ xuống cầu xin, hắn không thể nói trong giấc mơ hắn thấy sư phụ bị người ám sát trong khi bên cạnh chỉ còn mỗi Bạch Dật cùng Bạch Phượng bảo vệ. Nhóm Phi Hổ ở lại phủ Thái Phó cũng khiến kẻ địch kiêng dè chút ít, còn lại hắn sẽ nghĩ cách giúp sư phụ tránh thoát kiếp nạn này.
“Sư phụ, Cẩn nhi chỉ xin sư phụ tin tưởng con. Người nhất định phải hứa không thể rời phủ ít nhất trong ba tháng”.
Tuyền Cơ lão nhân nâng Diệp Hi Cẩn dậy, lão không hiểu Cẩn nhi đang làm gì nhưng lão nguyện ý tin tưởng.
“Lão nhân gia, ta và tiểu Cẩn đến đây muốn thông báo cho người một chuyện”. An An quan sát xung quanh một lượt, cuối cùng cắn răng quyết định nói ra kế hoạch của mình.
“Nhóm Phi Hổ thực lực rất mạnh nhưng là người của ngài. Tiểu Cẩn cần nhân lực nhưng phải là người của hắn. Chúng ta sẽ tự thân tạo dựng thế lực cho riêng mình”.
Lời vừa nói ra khiến mọi người sửng sốt. Dung Hiên chỉ nhíu nhíu mày nhưng Bạch Thược lại phản ứng dữ dội.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì? “Người của ngài”? “người của tiểu Cẩn”? Dạ An An, rõ ràng ngươi muốn chia rẽ tiểu Cẩn cùng chúng ta, rốt cuộc ngươi tiếp cận Cẩn nhi có ý đồ gì?”.
An An định phản bác nhưng rốt cục cũng nhịn xuống. Nhóm của Tuyền Cơ lão nhân từ trước đến nay luôn lót sẵn đường, chuẩn bị mọi thứ cho Diệp Hi Cẩn nhưng họ chưa bao giờ hỏi lại rốt cuộc tiểu Cẩn mong muốn là thứ gì? Thế lực của Tuyền Cơ dù có lớn mạnh đến đâu thì vẫn không chân chính là của tiểu Cẩn.
Diệp Hi Cẩn không từng huấn luyện thuộc hạ, không biết thực lực của thuộc hạ mình thì cho dù bọn họ vì lòng trung thành với Tuyền Cơ cũng không thể tuân phục một chủ nhân từ trên trời rơi xuống. Diệp Hi Cẩn không cần những thuộc hạ như vậy.
An An không muốn trù dập lão nhân gia người, nhưng nếu một mai Tuyền Cơ lão nhân xảy ra chuyện, thế lực mà tiểu Cẩn nhận từ lão sẽ sinh biến. Chủ nhân chân chính của họ không còn sẽ làm lòng người hoang mang. Họ không phải là tử sĩ mà chỉ là hộ vệ, mà đã là hộ vệ thì lòng trung thành mỗi người mỗi khác. Kiếp trước Tuyền Cơ lão để lại cho tiểu Cẩn số hộ vệ không phải là nhỏ. Sau này lão mất đi, số người lưu lại chỉ một phần, đó là chưa kể đến một vài người vì danh lợi chấp nhận thân phận gián điệp phản bội lại tiểu Cẩn.
An An không tiện lên tiếng vì nàng không muốn không khí trở nên xấu hổ thêm. Nàng nhìn về phía tiểu Cẩn xin giúp đỡ.
Mọi người kể cả An An nghĩ Diệp Hi Cẩn sẽ làm hòa cả hai bên nhưng không ngờ câu trả lời của tiểu Cẩn khiến tất cả đều sửng sốt:
“Cuối cùng ai có ý đồ còn chưa biết. Ta cung kính sư phụ mới thông báo với người một tiếng. Sư tỷ, người không nên quá phận”.
Cẩn Nguyên đế 5 năm trị vì thiên hạ chưa bao giờ cho phép ai chất vấn quyết định của hắn cũng như người của hắn. Sự lạnh lẽo bao năm của đế vương chưa kiêng nể bất kỳ ai. Dạ An An là người của hắn, nhìn ánh mắt địch ý của Bạch Thược đối với nàng, nếu không phải nghĩ tình sư thúc, Bạch Thược đã sớm bị hắn giải quyết. Hắn bị phản bội quá nhiều, tình nghĩa đồng môn đối với Diệp Hi Cẩn vẫn chưa làm hắn tin tưởng.
Bạch Thược nhìn ra sự lãnh lẽo trong mắt Diệp Hi Cẩn thì rùng mình hoảng sợ. Nàng ta uất ức nhìn về Bạch lão xin giúp đỡ. Bạch Thược thực sự không hiểu, từ khi Cẩn nhi giải trừ âm khí thì cứ như biến thành người khác, trước kia Cẩn nhi không thích thân cận người nhưng chưa bao giờ lạnh nhạt với các sư huynh, sư tỷ. Nghĩ đến đây Bạch Thược lại sắc bén quét về đầu sỏ gây nên.
Nếu An An biết được ý nghĩ của Bạch Thược phỏng chừng kêu oan không dứt. Cả nàng cũng rất bất ngờ với sự biến đổi của tiểu Cẩn. Lúc đầu Cẩn nhi đối với nàng cũng lạnh nhạt và đề phòng, nàng phải tốn một thời gian mới khiến tiểu Cẩn tin tưởng và thân cận. Tiểu Cẩn không còn đề phòng nàng nhưng lại phòng bị khắp nơi. An An không biết đây là may mắn hay là bất hạnh nữa.
Diệp Hi Cẩn nói chuyện với Bạch Thược đã khách khí rất nhiều. Nếu không, Diệp Hi Cẩn đã trực tiếp bỏ qua nàng ta không quan tâm đến, hoặc giả sẽ nghĩ cách làm nàng ta biến mất không dấu vết. Đừng nghi ngờ bản lĩnh của hắn. Diệp Hi Cẩn luôn biết nhẫn nại và lợi dụng mọi ưu thế xung quanh để dẹp bỏ những kẻ làm hắn chướng mắt. Có lẽ Tuyền Cơ lão nhân đã phần nào sai lầm khi đánh giá đồ đệ lão không mưu lược bằng các hoàng tử khác.
Bạch lão khụ khụ vài tiếng làm không khí dịu đi. Lão quay qua Diệp Hi Cẩn nói:
“Cẩn nhi, việc chọn người phải thập phần cẩn thận, võ công của con so với đồng trang lứa có thể đứng đầu nhưng vẫn chưa là cao thủ. Con người luôn muốn hướng về kẻ mạnh, tiền bạc là thứ yếu, sức mạnh mới là vương đạo”.
“Sư thúc an tâm, con đã có cách của mình. Cẩn nhi muốn tìm thuộc hạ trung thành với mình chứ không muốn thuê hộ vệ về nhà, việc này con có cân nhắc”. Đối với Bạch lão, Diệp Hi Cẩn vẫn giữ thái độ cung kính với trưởng bối. Phải nói người khiến hắn tin tưởng cùng tôn trọng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Diệp Hi Cẩn hàn huyên cùng sư phụ một lát rồi dẫn An An rời đi. Buổi họp mặt tan rã tuy có phần ngượng ngùng nhưng vẫn chưa đến nỗi gây bất hòa. Rời phủ Thái Phó, An An thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra nàng cùng nhóm Tuyền Cơ lão nhân vẫn không thể hòa hợp.
Ps: những chương tới nam chủ và nữ chủ sẽ bắt đầu gây dựng thế lực riêng cho mình. Đồng thời, Diệp Hi Cẩn thỉnh thoảng sẽ tặng vài “món quà nhỏ” cho kẻ địch của mình. Ai trung thành, ai phản bội trong kiếp trước cùng kiếp này có liệu có giống nhau?
"Tiểu Cẩn! Tiểu Cẩn!".
An An cuống quýt gọi Diệp Hi Cẩn thoát ra cơn ác mộng. Nàng chạy đi thắp nến, lấy khăn ướt giúp tiểu Cẩn lau mặt cho tỉnh táo. Đã 5 năm rồi, vỏn vẹn 5 năm Diệp Hi Cẩn luôn mơ cùng một giấc mộng. Hắn mơ chính cái chết của mình. Hắn không hiểu tại sao cùng một giấc mơ luôn lặp đi lặp lại, nó chân thật đến nỗi mỗi khi thức dậy hắn vẫn còn bàng hoàng, vẫn còn đau đớn. Sự cô độc, lạnh lẽo, thị huyết của một Diệp Hi Cẩn khác trong giấc mơ làm bản thân hắn run rẩy, sợ hãi. Diệp Hi Cẩn không sợ chết nhưng hắn sợ bản thân sẽ sống cuộc đời lạnh lẽo như Diệp Hi Cẩn trong giấc mơ.
Diệp Hi Cẩn ngơ ngác nhìn khắp xung quanh. An An đã thắp nến, nàng mang khuôn mặt lo lắng chăm chú nhìn tiểu Cẩn. Năm năm có thể thay đổi nhiều thứ, tiểu Cẩn trưởng thành lên rất nhiều nhưng những giấc mơ hàng đêm không thuyên giảm mà ngày càng có xu thế tăng lên.
An An thông qua giấc mơ trước khi trọng sinh chỉ có thể phần nào chứng kiến cuộc đời Diệp Hi Cẩn. Nàng chỉ được thấy một vài cảnh tượng trong cuộc sống của tiểu Cẩn. Không biết có phải do nàng gây hiệu ứng cánh bướm hay không, nhiều sự việc đã vượt khỏi những gì trước kia nàng được thấy. An An giờ đây chỉ có thể tùy tâm sở dục hành động. Triệu Nhược Nhược từ lúc bị nàng trả đũa, bị đào gần hết bảo vật trong bảo khố cách đây 5 năm đã im hơi lặng tiếng cho đến hôm nay.
An An không lấy thắng lợi trước mắt làm vui mừng. Nàng biết trước cơn bão luôn có sóng yên gió lặng. Triệu Nhược Nhược đang chuẩn bị kế hoạch phản trả lại nàng và Tuyền Cơ lão nhân. Điều đó chưa làm An An lo nhiều mà là hiện tại, tiểu Cẩn hàng đêm mất ngủ trầm trọng, mặc nàng và Tuyền Cơ lão cố gắng bao nhiêu thì đâu cũng hoàn đó.
Diệp Hi Cẩn ban ngày sẽ xuất hiện trong hoàng cung, tối đến lại theo không gian trở lại rừng Tử Vân. Mặc cho lời khuyên bảo của mọi người thậm chí cả lời van xin của An An, Diệp Hi Cẩn vẫn điên cuồng huấn luyện.
“Tiểu Cẩn, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi!”
Diệp Hi Cẩn không trả lời nhưng vẫn mặc lại y phục bước xuống giường. Hắn luôn nghe lời nàng bất kể việc gì chỉ trừ việc huấn luyện. Hắn như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Người khác luyện võ có thể là vì yêu thích, vì đứng trên tất cả mọi người, vì cuồng sức mạnh. Còn hắn? Hắn điên cuồng tập luyện cứ như chỉ cần sao lãng một giây, mạng của hắn sẽ không do chính hắn làm chủ nữa. Hắn giành giật từng phút từng giờ để tập luyện. Hắn không như những người khác, ban ngày hắn phải giả trang yếu đuối để sinh tồn, ban dêm hắn điên cuồng học tập. Ngày tháng điên cuồng cứ như vậy đã được 5 năm.
--- ------+++++++--- -----
An An khoát thêm áo cho tiểu Cẩn. Rừng Tử Vân vào mùa này luôn mang ẩm ướt và se se lạnh. Hai người như một loại ăn ý, họ đi bên nhau yên lặng nhưng luôn hài hòa.
Dưới ánh trăng, hai đứa trẻ sóng đôi bên nhau. Diệp Hi Cẩn đã được 10 tuổi còn Dạ An An đã được 13. Vào độ tuổi này, đứa trẻ chỉ mới bước vào đời cần có trưởng bối yêu thương hướng dẫn. Nếu là kiếp trước, Diệp Hi Cẩn vẫn bị giam tại hoàng cung và sống cuộc sống nhẫn nại trong sự bảo hộ của sư phụ cùng các sư huynh tỷ. Hắn tuy không nhớ rõ bản thân trãi qua những gì nhưng cảm giác tủi nhục trong suốt thời thơ ấu vẫn còn lưu lại trong trái tim hắn. Hắn không thích sống theo cảm tính mà hắn muốn tự thân hành động. 10 tuổi hắn có thể tự bảo vệ mình.
Dạo gần đây ác mộng hắn gặp mỗi lúc một rõ ràng hơn chứ không còn mông lung như lúc ban đầu. Hắn mơ thấy nhiều thứ, cái chết của rất nhiều người, của hắn, của các sư huynh, sư tỷ và nhất là cái chết của sư phụ.
An An thấy Diệp Hi Cẩn lại trầm tư suy nghĩ, nàng thở dài nắm chặt tay hắn.
“Tiểu Cẩn, đừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta vẫn luôn bên đệ”.
An An nhắc đến “chúng ta” là bao gồm cả Tạ gia cùng huynh muội họ Triệu. Bọn họ vẫn luôn sống cùng nàng và tiểu Cẩn.
Diệp Hi Cẩn trầm ngâm suy tư, có ai đó đã từng nói với hắn: “nhà là nơi có người vẫn nghĩ đến con, con không cô độc…”. Hắn không nhớ ai đã dạy hắn nhưng khi hắn nghĩ đến vẻ mặt hiền từ của Tạ mẫu, sự nghiêm khắc nhưng không thiếu từ ái của Tạ phụ, sự ngây thơ đáng yêu của tiểu Nhu, sự ân cần thân thiết như huynh trưởng của Tạ Thế Kính cùng Triệu Thiên Chính, nét ngây ngô nghịch ngợm của Tạ Thế Viễn và nhất là đôi mắt ấm áp của nàng, Diệp Hi Cẩn cảm thấy trái tim băng giá bao năm cũng tan ra. Hắn cũng có nhà như bao người khác phải không?
Diệp Hi Cẩn không chắc chắn điều đó vì hắn sợ bị phản bội, bị hắt hủi, thậm chí, hắn sợ một ngày nào đó hắn sẽ nổi điên chém giết tất cả những người xung quanh mình. Giấc mơ…giấc mơ…tay hắn cầm nhuyễn kiếm phanh thây Trầm phi…tay hắn hung hăng bóp nát trái tim Trầm tể tướng…và…còn nhiều giấc mơ khác nữa…
Diệp Hi Cẩn run run khóe môi định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời. Hắn muốn đuổi nàng đi giống như đã từng đuổi bằng hữu của mình trong giấc mơ sao? Nhưng hắn luyến tiếc, luyến tiếc 5 năm ấm áp, luyến tiếc mỗi buổi sáng có người ép hắn ăn, mỗi khi tập luyện mệt nhọc có người chăm sóc, mỗi khi kinh hoàng thức giấc có người vỗ lưng an ủi. Hắn không thể thả nàng đi. Ai nói hắn ích kỉ cũng được, ngây thơ cũng không sao, bởi vì hắn cần nàng.
“Tiểu Cẩn, ngày mai chúng ta…”. An An chưa nói hết thì bỗng dưng cảm giác có người lạ xâm nhập, hầu như đồng thời cả nàng và Diệp Hi Cẩn quát lên:
“Ai?”
Diệp Hi Cẩn từ trước đến nay chưa bao giờ nhân từ với kẻ địch. Mai hoa tiêu từ tay hắn không kiêng dè phóng thẳng về đối phương, cách chỗ họ vài trượng có hai bóng đen đang đứng. Một tiếng thét chói tai vang lên.
“A!...A!...Giết người a!!!”.
An An nhận ra tiếng la quen thuộc thì thở phào nhẹ nhõm còn Diệp Hi Cẩn thì nhíu nhíu mày nhưng tay cũng không dừng lại. Liên tiếp mười phi tiêu bắn phá không chút lưu tình bay đi.
Sau tiếng la thất thanh là tiếng sột soạt rồi một tiếng rống giận vang lên:
“Dạ Mặc Cẩn, tên tiểu tử hỗn đản này!”.
Dạ Mặc Cẩn là tên giả của Diệp Hi Cẩn sống tại rừng Tử Vân. Để tránh gây chú ý, bên ngoài Diệp Hi Cẩn vẫn đóng giả làm đệ đệ của An An.
Tiếng la liên tiếp trong đêm khuya đánh thức mọi người. Tạ Thế Viễn không kịp mặc y phục chỉnh tề đã cầm trường kiếm lao ra, những người còn lại thì ngáp ngắn ngáp dài cũng lục tục ra khỏi phòng. Tình huống quen thuộc, đầu sỏ gây sự quen thuộc, chỉ là họ không biết lần này tiểu Cẩn dùng biện pháp gì trừng phạt kẻ gây rối mà thôi.
Tạ Thế Viễn tinh lực tràn đầy không giống như vừa mới ngủ dậy. Trường kiếm lưu loát hướng về tiếng la mà đâm tới. Kiếm khí lướt qua bóng trắng đâm về bóng dáng hắc y phía sau. Hắc y cười khổ rồi đỡ đòn thế công của tiểu tử nghịch ngợm.
Hỏi vì sao hắn cười khổ à? Nếu ngươi đánh thẳng tay sẽ bị Dạ tỷ tỷ của hắn ghi hận trả thù, còn nếu nhẹ tay thì cứ chuẩn bị tinh thần tiểu tử kia quấn chân cho đến sáng đi. Mạc Ngôn bây giờ sâu sắc cảm nhận lời dạy: thà đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân, thà đắc tội tiểu nhân chứ không đắc tội nữ nhân. Haz…số khổ a!!!
Dạ Mộc Nghiên mặc cho hai bóng đen quần ẩu với nhau, hắn hùng hổ xông lên chất vấn tên tiểu tử bất lương ra tay không chút lưu tình với mình.
“Dạ Mặc Cẩn, ngươi rõ ràng nhận ra ta tại sao không dừng tay? Mai hoa tiêu của ngươi chứa kịch độc giết được cả một đàn bò lại có thể tùy tiện phóng là phóng?”
Diệp Hi Cẩn nhìn kẻ xâm nhập gia cư bất hợp pháp lại chính khí mười phần chất vấn hắn. Diệp Hi Cẩn cho Dạ Mộc Nghiên một câu trả lời rồi hài lòng khi thấy hắn ta sắp phun ra cả búng máu:
“Chính vì nhận ra ngươi ta mới không tiếc phi tiêu. Đầu năm nay đạo tặc và dâm tặc khá nhiều, đạo tặc có thể tha nhưng dâm tặc phải diệt trừ”.
Dạ Mộc Nghiên gần như nổi điên lên:
“Ngươi nói ai là dâm tặc?”.
“Ngươi nửa đêm xông vào nhà dân, không có ý cường bạo thiếu nữ chẳng lẽ định cường bạo thiếu nam?”.
“Ta là nam nhân trăm phần trăm, ai muốn cường bạo thiếu nam?”.
Chờ đã, hắn – Dạ Mộc Nghiên có nói xông vào đây để cường bạo sao? Uy…uy, sao mọi người nhìn ta với ánh mắt khinh thường như vậy? Uy…uy, sao Mạc Ngôn và tiểu tử họ Tạ kia lại dùng biểu hiện ghê tởm nhìn ta, đừng nói ta không phát hiện các ngươi càng đánh càng lùi ra xa ta? Uy…uy, ta nói này Triệu Thiên Chính, ngươi bỗng nhiên ôm muội muội của ngươi cách xa ta ba trượng là có ý gì?
Dạ Mộc Nghiên bây giờ rất muốn lật bàn, nếu nói ở Linh Sơn hắn là thiên chi kiêu tử, là thiếu niên phong hoa tuyệt đại đến nỗi nam thanh nữ tú khắp nơi cầu gặp mà không được. Bây giờ cư nhiên hắn bị giảm giá không phanh, phải nói tại Trúc Viên này hắn không đáng giá một đồng nào.
Dạ Mộc Nghiên mang khuôn mặt ủy khuất nhìn khắp lượt, cuối cùng hắn mừng như điên khi phát hiện tiểu Dạ Dạ nhìn hắn, trong mắt hoàn toàn không một chút khinh bỉ, ghê tởm nào.
“Tiểu Dạ Dạ, họ ức hiếp ta!”. Dừng chốc lát rồi dùng tay chỉ về phía Diệp Hi Cẩn:
“Hắn vu oan ta!”. Nói xong lại nhìn khẩn thiết như chú cún nhỏ bị bọn trẻ con ức hiếp, thậm chí An An còn cảm nhận phía sau hắn có cái đuôi đang vẫy vẫy lấy lòng nàng.
An An xoa xoa trán nói:
“Được rồi, đừng gây chuyện nữa. Nếu ngươi không như bóng ma thình lình xuất hiện thì tiểu Cẩn làm gì lấy mai hoa tiêu phục vụ ngươi?”. Dừng lại chốc lát, An An sắp xếp lại ngôn từ trong cái nhìn chờ mong của Dạ Mộc Nghiên:
“Ngươi phát dục chưa thành thục coi chừng để lại di chứng!”.
“Phốc…!”
Sau câu phát biểu hùng hồn của An An, mọi người cố gắng nín cười mà không được, ngay cả Tạ phụ cùng Tạ Thế Viễn ngày thường nghiêm túc cũng không nhịn được, khóe môi run run không ngừng tiết lộ tâm tình của họ.
Dạ Mộc Nghiên như quả bóng xì hơi đi vào Trúc Viên trong tiếng an ủi của Tạ mẫu, còn hai kẻ điên cuồng đánh nhau thì không cần phải bận tâm, đến sáng đói bụng cả hai sẽ tự về nhà.
--- -------+++++++++--- ---------
Sáng sớm Trúc Viên một mảnh náo nhiệt, bên trong phòng khách đang diễn ra cuộc tra khảo “dâm tặc” nửa đêm xông vào nhà dân.
Tra khảo của Triệu Thiên Chính:
“Dạ Mộc Nghiên, ngươi chẳng phải ở Linh Sơn học hành, sao lại ở đây?”. Thực chất ai cũng biết Dạ Mộc Nghiên bị Dạ lão gia nhốt ở nhà học chú pháp. Tin tức từ gián điệp: Mạc Ngôn.
“Ta đã học xong chú quyết căn bản của gia tộc”. Nghi phạm chính khí mười phần trả lời vô cùng dõng dạc.
Tra khảo của Dạ An An:
“Ngươi sắp làm lễ trưởng thành, sao không ở Linh Sơn lại chạy rông khắp nơi?”. Thực chất Dạ lão gia dự định nhân lễ trưởng thành kiêm luôn tổ chức buổi tuyển cháu dâu. Tin tức từ gián điệp: Mạc Ngôn.
“Gia gia cho ta ra ngoài thông khí”. Nghi phạm trả lời rõ ràng nhưng không dám nhìn thẳng, mắt ngó ngang ngó dọc nhưng không ngó người tra khảo.
Tra khảo của tiểu Nhu:
“Vậy a…! Đạo gia có thói quen “thông khí” vào ban đêm sao?”. Thực chất Dạ Mộc Nghiên là con sâu ngủ, kẻ nào dám phá giấc ngủ của hắn thì lo đón nhận cơn giận dữ của hắn đi. Tin tức từ gián điệp: Mạc Ngôn.
“Lâu lâu tản bộ ban đêm coi như thay đổi không khí, biết đâu lại ngộ đạo thì sao”. Nghi phạm trả lời có phần yếu thế, đầu đã cúi xuống không thể thấp hơn được nữa.
Ban tra khảo mở cuộc họp tại chỗ, sau đó tổng kết lại từ tin tức của gián điệp cùng biểu hiện của nghi phạm. Kết quả như sau: Nghi phạm nửa đêm xông vào nhà dân bất kể thói quen ham ngủ vốn không thể sửa, hộ vệ bên người chỉ có một nhằm che dấu hành tung, chứng tỏ nghi phạm có khả năng bỏ nhà đi bụi. Lễ trưởng thành là một trong những lễ quan trọng và nhất là nghi phạm lại có thân phận đặc biệt trong Linh Sơn, Dạ lão gia tổ chức lễ trưởng thành đồng thời tuyển dâu cho nghi phạm lại càng không thể thả nghi phạm đi “thông khí”. Mọi tin tức ở trên đều quy về một kết luận: Nghi phạm bỏ nhà đi bụi vì Dạ lão gia ép hôn!!!
Sau khi đưa ra kết luận, Diệp Hi Cẩn không cần mọi người thương lượng đã xách cổ nghi phạm quăng ra khỏi Trúc Viên. Hắn không thích dính dáng đến họ Dạ của Nạp Lan quốc và hơn hết hắn không ưa kẻ gây rối trước mắt này. Dạ Mộc Nghiên chỉ luyện pháp thuật chứ không tu luyện võ công nên dễ dàng bị tiểu tử lùn hơn hắn cả cái đầu quăng ra đường không thương tiếc.
An An biết kiếp trước Dạ Mộc Nghiên liên kết với Triệu Nhược Nhược cho Diệp Hi Cẩn ăn không ít khổ. Nhưng kiếp trước Dạ Mộc Nghiên không biết Diệp Hi Cẩn, hắn vì tồn vong của gia tộc mới thông đồng cùng Triệu Nhược Nhược. Nếu không phải năm năm quen biết tính tình của hắn, đừng nói Diệp Hi Cẩn dựa vào trực giác bài xích Dạ Mộc Nghiên mà ngay cả nàng cũng không cho phép hắn xuất hiện trước mặt Diệp Hi Cẩn.
Dạ Mộc Nghiên nhân cách không có vấn đề, chỉ trách kiếp trước hắn và Diệp Hi Cẩn không chung chí hướng. Một người muốn bảo vệ gia tộc, một người muốn bảo vệ bản thân và thuộc hạ của mình thì hỏi ai đúng ai sai đây? An An không muốn xử sự theo cảm tính, nàng lại không muốn từ bỏ người bạn đáng kết giao này và dĩ nhiên nàng không muốn Diệp Hi Cẩn khó chịu trong lòng.
An An thở dài nói với Diệp Hi Cẩn:
“Tiểu Cẩn, nếu Dạ gia tới đây gây rối cứ để Dạ Mộc Nghiên và Mạc Ngôn giải quyết đi. Chuyện này không có gì nghiêm trọng. Dạ gia phức tạp nhưng Dạ Mộc Nghiên là bằng hữu của tỷ, nếu không có hắn tỷ không thể sống tới hôm nay”.
An An là thực lòng biết ơn Dạ Mộc Nghiên. Quả thực, không có Dạ Mộc Nghiên, nàng đã sớm rơi vào tay của Thẫm Thiếu Bạch và lại càng không có khả năng an toàn đến Địa Lam Hải giải cứu Diệp Hi Cẩn. Thẫm Thiếu Bạch là cao thủ về pháp thuật, võ công tu luyện trên ngàn năm, một nhân vật nhỏ như nàng sao có thể qua mắt hắn. An An biết Dạ Mộc Nghiên lúc ấy phải lấy hết can đảm và xem nàng như bằng hữu mà đối đãi mới giúp nàng qua mắt Thẫm Thiếu Bạch. Ân cứu giúp của Dạ Mộc Nghiên nàng sẽ không quên. Chuyện của kiếp trước đã là quá khứ, huống chi kiếp trước Dạ gia bị Diệp Hi Cẩn trả đũa gần như tuyệt diệt, Dạ Mộc Nghiên bị bức đến nỗi phế bỏ một thân tu vi. Ân oán khi xưa hãy để dòng thời gian cuống trôi đi tất cả.
Diệp Hi Cẩn không có ý kiến, chỉ cần nàng muốn hắn sẽ không phản đối nhưng bảo hắn sống hòa bình cùng Dạ Mộc Nghiên thì hắn làm không được. Hắn chưa bao giờ cho sắc mặt tốt với người hắn không thích.
Những khúc mắc của quá khứ dĩ nhiên Dạ Mộc Nghiên không biết, hắn chỉ biết bản thân nằm không vẫn trúng đạn. Rõ ràng hắn chưa làm chuyện xấu với tiểu tử kia, không có oán thù ba đời với nó. Vậy mà ngay từ lần đầu tiên gặp, tiểu tử này đã không kiêng dè chĩa kiếm về phía hắn, cứ như hắn có mối thù giết cha đoạt vợ của nó vậy?
Dạ Mộc Nghiên dùng đôi mắt u oán nhìn Diệp Hi Cẩn, cả Trúc Viên ai cũng thích hắn ngoại trừ tiểu tử lùn này. Điều này Dạ Mộc Nghiên không dám nói ra, nếu không người duy nhất bị đá ra đường chỉ mỗi mình hắn. Vì sự nghiệp trốn hôn, ta nhịn!!!
--- ------ -----+++++++++++--- ------ --------
Phủ thái phó, Thủy Đình các.
Trong đình bát giác, Bạch lão cùng Tuyền Cơ lão nhân đang nhàn nhã thưởng rượu cùng đấu cờ. Năm người thanh niên trẻ tuổi như thường lệ ngồi cạnh bên học hỏi. Thiên Vũ quốc ngoài chú trọng võ học còn quan tâm đặc biệt đến kỳ nghệ. Kỳ nghệ càng giỏi càng chứng minh ngươi có thiên phú điều binh khiển tướng. Vì thế, hàng năm Thiên Vũ quốc chẳng những tổ chức tỷ võ chọn dũng tướng mà còn tổ chức đấu cờ chọn quân sư.
Phủ Thái Phó hàng năm vào ngày rằm tháng ba, hai vị lão chủ nhân luôn dành chút thời gian để thi triển tài nghệ trên bàn cờ cho hậu bối học hỏi. Hai lão nhân hiếm có dịp nhàn nhã vì mỗi người đều có niềm say mê riêng của mình. Tuyền Cơ lão nhân thích nghiên cứu y dược còn Bạch lão thích nghiên cứu độc dược cùng trận pháp.
Bên cạnh Tuyền Cơ lão nhân là Bạch Dật cùng Bạch Phượng, bên cạnh Bạch lão là huynh đệ họ Dung cùng Bạch Thược. Không khí trong đình im lặng, trái lại trên bàn cờ của hai lão nhân lại bừng bừng khí thế.
Về kinh nghiệm dĩ nhiên Bạch lão không thể so với huynh trưởng nhà mình. Chưa đầy một khắc, quân trắng đã bị quân đen bao vây không đường lui bước. Bạch lão không còn cách nào đành nhận mệnh thua cuộc.
“Phụ thân, bá bá, uống trà nghỉ ngơi rồi hãy đánh tiếp”.
Bạch Thược nhận trà từ tỳ nữ, nàng nhẹ nhàng đặt tách xuống mời hai lão nhân dùng. Trăng sáng vành vạnh chíu lên Thủy Đình các, mùi trà thơm hòa quyện cùng mùi trúc non trong đình khiến lòng người say mê. Bỗng nhiên, Tuyền Cơ lão nhân bất giác mỉm cười. Lão cho tất cả tỳ nữ lui bước rồi hướng mọi người chú ý về một phương của Thủy Đình các.
Không để mọi người đợi lâu, hai bóng dáng nho nhỏ phi thân từ xa tiến về đình bát giác giữa hồ. Thiếu nữ áo xanh có gương mặt xinh xắn như búp bê cùng thiếu niên áo đen có gương mặt vô cùng đáng yêu của trẻ nhỏ. Họ nắm tay nhau nhẹ nhàng đáp xuống đình các.
Diệp Hi Cẩn cùng Dạ An An hành lễ với hai lão nhân và mỉm cười chào các sư huynh, sư tỷ. Tuyền Cơ lão nhân mỉm cười gật đầu cho họ ngồi xuống.
“Cẩn nhi, tiểu Dạ, các ngươi đến hơi trễ a”.
Lên tiếng oán trách là sư huynh Dung Triết, ai bảo mỗi năm huynh đệ họ chỉ có thể lén lút gặp nhau vài lần, ai bảo mỗi lần về tiểu Dạ luôn mang điểm tâm mà hắn yêu thích.
Diệp Hi Cẩn bất đắc dĩ nhìn vị sư huynh bốc đồng của mình. Dù đã qua năm năm, Dung Triết từ thiếu niên 15 đã thành thanh niên ưu tú nhưng tính tình vẫn không hề thay đổi, yêu mỹ thực như mạng, thích động vật nhỏ hơn cả luyện võ khiến cho Bạch lão phùng râu trợn mắt đuổi đánh khắp nơi, hận không thể cho tên đệ tử không tiền đồ này một trận nên thân.
An An nhìn mọi người khắp lượt rồi dừng lại Tuyền Cơ lão nhân. Nàng và tiểu Cẩn lần này đến đây có việc thương nghị chứ không như mấy lần trước đến chỉ để vấn an a.
Từ nhẫn trữ vật mang ra bao lớn bao nhỏ, nào là đặc sản vùng núi, nào là điểm tâm của Tạ mẫu, nào là món ăn dân dã cùng mấy bình rượu trái cây gửi tất cả cho “trẻ nhỏ lớn xác” Dung Triết rồi phất phất tay đuổi hắn đi cho mọi người bàn công việc.
Nhìn hành động của An An khiến hai vị lão nhân giật giật khóe môi cùng bốn người còn lại không tránh khỏi xấu hổ. Bạch lão thật muốn một cước đá tên không hiểu chuyện rơi xuống hồ, tránh cho mặt già nua của lão mất hết. “Kẻ không hiểu chuyện” vui đến quên trời đất nên không biết tâm tình của mọi người. Hắn vui vẻ trở về viện cất bảo vật rồi quay lại hàn huyên cùng sư đệ của mình.
Tuyền Cơ lão nhân đánh khụ vài cái che đi xấu hổ, hắng giọng nói:
“Mọi việc ở rừng Tử Vân vẫn ổn chứ?”.
Diệp Hi Cẩn cung kính đáp:
“Chúng con vẫn ổn, nếu có thể, sư phụ cho các vị sư huynh đến Tử Vân huấn luyện cũng là chuyện tốt”.
Tuyền Cơ lão nhân thở dài nói:
“Không thể, phụ hoàng con rất đa nghi. Ta chỉ huấn luyện hộ vệ bổ sung vào nhóm Phi Hổ cho đủ quân số đã khiến hắn nhốt con trong Thần Tích cung không cho ta gặp mặt. Nếu không phải con vờ bệnh quấn thân e rằng hắn đã sớm diệt trừ con”.
Nhắc đến Thiên Vũ đế khiến Tuyền Cơ lão một trận đau đầu. Lão không biết vì sao sư đệ lại luôn phòng bị tiểu Cẩn trong khi nhi tử sư đệ không chỉ có một. Luận về mưu lược Diệp Hi Cẩn không thể so với thái tử Diệp Hi Thành. Luận về thế lực nhà mẹ đẻ, Trầm gia không bằng Trần gia, huống chi tiểu Cẩn vẫn là hài tử mười tuổi trong khi các hoàng tử khác đều đã trưởng thành.
Tuyền Cơ lão nhân cúi xuống nhấp ngụm trà nên lão không bắt được ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt Diệp Hi Cẩn. Đầu tiên là độc dược, kế đó là giam giữ, tiếp đó nữa là gì đây phụ hoàng đáng kính? Đối với đám thân nhân cực phẩm, Diệp Hi Cẩn đã không còn hi vọng gì nữa. Hắn không tham vọng quyền vị, không tranh đoạt tiền tài nhưng nếu bọn họ dám tổn thương người của hắn thì đừng trách hắn độc ác.
Tuyền Cơ lão nhân nhìn Diệp Hi Cẩn đầy từ ái, lão nói:
“Cẩn nhi, con mang nhóm Phi Hổ theo con đi rừng Tử Vân, bên ngoài ta sẽ tuyên bố giải tán nhóm Phi Hổ”.
“Sư phụ, không cần thiết. Con ở trong cung hay rừng Tử Vân đều không nguy hiểm, trái lại người thì khác, trong thời gian này dù xảy ra chuyện gì người cũng đừng rời phủ Thái Phó”.
Tuyền Cơ lão nhân cùng Bạch lão sửng sốt:
“Cẩn nhi, con…”.
Diệp Hi Cẩn không đợi Tuyền Cơ lão hỏi tiếp đã quỳ xuống cầu xin, hắn không thể nói trong giấc mơ hắn thấy sư phụ bị người ám sát trong khi bên cạnh chỉ còn mỗi Bạch Dật cùng Bạch Phượng bảo vệ. Nhóm Phi Hổ ở lại phủ Thái Phó cũng khiến kẻ địch kiêng dè chút ít, còn lại hắn sẽ nghĩ cách giúp sư phụ tránh thoát kiếp nạn này.
“Sư phụ, Cẩn nhi chỉ xin sư phụ tin tưởng con. Người nhất định phải hứa không thể rời phủ ít nhất trong ba tháng”.
Tuyền Cơ lão nhân nâng Diệp Hi Cẩn dậy, lão không hiểu Cẩn nhi đang làm gì nhưng lão nguyện ý tin tưởng.
“Lão nhân gia, ta và tiểu Cẩn đến đây muốn thông báo cho người một chuyện”. An An quan sát xung quanh một lượt, cuối cùng cắn răng quyết định nói ra kế hoạch của mình.
“Nhóm Phi Hổ thực lực rất mạnh nhưng là người của ngài. Tiểu Cẩn cần nhân lực nhưng phải là người của hắn. Chúng ta sẽ tự thân tạo dựng thế lực cho riêng mình”.
Lời vừa nói ra khiến mọi người sửng sốt. Dung Hiên chỉ nhíu nhíu mày nhưng Bạch Thược lại phản ứng dữ dội.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì? “Người của ngài”? “người của tiểu Cẩn”? Dạ An An, rõ ràng ngươi muốn chia rẽ tiểu Cẩn cùng chúng ta, rốt cuộc ngươi tiếp cận Cẩn nhi có ý đồ gì?”.
An An định phản bác nhưng rốt cục cũng nhịn xuống. Nhóm của Tuyền Cơ lão nhân từ trước đến nay luôn lót sẵn đường, chuẩn bị mọi thứ cho Diệp Hi Cẩn nhưng họ chưa bao giờ hỏi lại rốt cuộc tiểu Cẩn mong muốn là thứ gì? Thế lực của Tuyền Cơ dù có lớn mạnh đến đâu thì vẫn không chân chính là của tiểu Cẩn.
Diệp Hi Cẩn không từng huấn luyện thuộc hạ, không biết thực lực của thuộc hạ mình thì cho dù bọn họ vì lòng trung thành với Tuyền Cơ cũng không thể tuân phục một chủ nhân từ trên trời rơi xuống. Diệp Hi Cẩn không cần những thuộc hạ như vậy.
An An không muốn trù dập lão nhân gia người, nhưng nếu một mai Tuyền Cơ lão nhân xảy ra chuyện, thế lực mà tiểu Cẩn nhận từ lão sẽ sinh biến. Chủ nhân chân chính của họ không còn sẽ làm lòng người hoang mang. Họ không phải là tử sĩ mà chỉ là hộ vệ, mà đã là hộ vệ thì lòng trung thành mỗi người mỗi khác. Kiếp trước Tuyền Cơ lão để lại cho tiểu Cẩn số hộ vệ không phải là nhỏ. Sau này lão mất đi, số người lưu lại chỉ một phần, đó là chưa kể đến một vài người vì danh lợi chấp nhận thân phận gián điệp phản bội lại tiểu Cẩn.
An An không tiện lên tiếng vì nàng không muốn không khí trở nên xấu hổ thêm. Nàng nhìn về phía tiểu Cẩn xin giúp đỡ.
Mọi người kể cả An An nghĩ Diệp Hi Cẩn sẽ làm hòa cả hai bên nhưng không ngờ câu trả lời của tiểu Cẩn khiến tất cả đều sửng sốt:
“Cuối cùng ai có ý đồ còn chưa biết. Ta cung kính sư phụ mới thông báo với người một tiếng. Sư tỷ, người không nên quá phận”.
Cẩn Nguyên đế 5 năm trị vì thiên hạ chưa bao giờ cho phép ai chất vấn quyết định của hắn cũng như người của hắn. Sự lạnh lẽo bao năm của đế vương chưa kiêng nể bất kỳ ai. Dạ An An là người của hắn, nhìn ánh mắt địch ý của Bạch Thược đối với nàng, nếu không phải nghĩ tình sư thúc, Bạch Thược đã sớm bị hắn giải quyết. Hắn bị phản bội quá nhiều, tình nghĩa đồng môn đối với Diệp Hi Cẩn vẫn chưa làm hắn tin tưởng.
Bạch Thược nhìn ra sự lãnh lẽo trong mắt Diệp Hi Cẩn thì rùng mình hoảng sợ. Nàng ta uất ức nhìn về Bạch lão xin giúp đỡ. Bạch Thược thực sự không hiểu, từ khi Cẩn nhi giải trừ âm khí thì cứ như biến thành người khác, trước kia Cẩn nhi không thích thân cận người nhưng chưa bao giờ lạnh nhạt với các sư huynh, sư tỷ. Nghĩ đến đây Bạch Thược lại sắc bén quét về đầu sỏ gây nên.
Nếu An An biết được ý nghĩ của Bạch Thược phỏng chừng kêu oan không dứt. Cả nàng cũng rất bất ngờ với sự biến đổi của tiểu Cẩn. Lúc đầu Cẩn nhi đối với nàng cũng lạnh nhạt và đề phòng, nàng phải tốn một thời gian mới khiến tiểu Cẩn tin tưởng và thân cận. Tiểu Cẩn không còn đề phòng nàng nhưng lại phòng bị khắp nơi. An An không biết đây là may mắn hay là bất hạnh nữa.
Diệp Hi Cẩn nói chuyện với Bạch Thược đã khách khí rất nhiều. Nếu không, Diệp Hi Cẩn đã trực tiếp bỏ qua nàng ta không quan tâm đến, hoặc giả sẽ nghĩ cách làm nàng ta biến mất không dấu vết. Đừng nghi ngờ bản lĩnh của hắn. Diệp Hi Cẩn luôn biết nhẫn nại và lợi dụng mọi ưu thế xung quanh để dẹp bỏ những kẻ làm hắn chướng mắt. Có lẽ Tuyền Cơ lão nhân đã phần nào sai lầm khi đánh giá đồ đệ lão không mưu lược bằng các hoàng tử khác.
Bạch lão khụ khụ vài tiếng làm không khí dịu đi. Lão quay qua Diệp Hi Cẩn nói:
“Cẩn nhi, việc chọn người phải thập phần cẩn thận, võ công của con so với đồng trang lứa có thể đứng đầu nhưng vẫn chưa là cao thủ. Con người luôn muốn hướng về kẻ mạnh, tiền bạc là thứ yếu, sức mạnh mới là vương đạo”.
“Sư thúc an tâm, con đã có cách của mình. Cẩn nhi muốn tìm thuộc hạ trung thành với mình chứ không muốn thuê hộ vệ về nhà, việc này con có cân nhắc”. Đối với Bạch lão, Diệp Hi Cẩn vẫn giữ thái độ cung kính với trưởng bối. Phải nói người khiến hắn tin tưởng cùng tôn trọng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Diệp Hi Cẩn hàn huyên cùng sư phụ một lát rồi dẫn An An rời đi. Buổi họp mặt tan rã tuy có phần ngượng ngùng nhưng vẫn chưa đến nỗi gây bất hòa. Rời phủ Thái Phó, An An thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra nàng cùng nhóm Tuyền Cơ lão nhân vẫn không thể hòa hợp.
Ps: những chương tới nam chủ và nữ chủ sẽ bắt đầu gây dựng thế lực riêng cho mình. Đồng thời, Diệp Hi Cẩn thỉnh thoảng sẽ tặng vài “món quà nhỏ” cho kẻ địch của mình. Ai trung thành, ai phản bội trong kiếp trước cùng kiếp này có liệu có giống nhau?
/33
|