Lúc Thanh Hạ tỉnh lại đã là khuya của hai ngày hôm sau, thị nữ Hương Vân đang phục thị bên cạnh vừa nhìn thấy nàng tỉnh liền mừng rỡ đến rơi mắt chạy ra ngoài truyền gọi người đến.
Vẫn là Tôn thái y như trước đến chẩn mạch, vị lão nhân đã đến độ tuổi thập cổ lai hy lúc này trông có vẻ mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn ôn hòa và thân thiết.
Bắt mạch cho Thanh Hạ xong, Tôn thái y gật đầu nói: Cũng may độc tính đã tiêu trừ, dư độc không còn đáng sợ, lão phu khai đơn thuốc giải độc, nương nương đúng giờ uống thuốc đảm bảo rất mau sẽ khỏi!
Trang Thanh Hạ vẫn cảm thấy trên môi nóng như lửa, trầm giọng hỏi: Sở Ly hắn...
Thái Tử điện hạ không đáng ngại, loại độc này là một loại độc được điều chế từ hoa ở Nam Cương, trong đó bao gồm có bảy loài hoa nên còn được xưng là hoa thất, độc tính trong các loại độc của Nam Cương không phải là mạnh nhất nhưng lại phát tác cực nhanh, chỉ cần độc tính xâm nhập vào đại não thì thần tiên cũng khó cứu, Điện hạ trúng đao ở cổ tay, không sai biệt khá xa đại não, lại được nương nương hút độc, tranh thủ được thời gian, lão phu đến vừa kịp thời gian chữa trị! Ngược lại nương nương miệng dính độc tố nên vào não cực nhanh, chỉ là không biết vì sao nương nương đối với độc này có tác dụng kháng cự, độc tính ổn mà không phát, lại tỉnh trước điện hạ, thật là chuyện lạ!
Thanh Hạ thầm suy ngẫm, lúc đó nàng hút độc cho Sở Ly là do tình thế trước mắt, theo lý mà nói trong miệng không có vết thương, không thể trúng độc.
Nhưng độc tố Nam cương này thật kỳ dị, những viên đá dưới điện bị mũi dao chạm vào cũng bị độc mà rạn vỡ, huống gì thân huyết nhục.
Bản thân khi còn ở hiện đại cũng đã bị đưa vào thân thể rất nhiều loại độc, sớm đã sản sinh kháng thể, nhưng tại sao trong thân thể Trang Thanh hạ cũng có kháng thể?! Lẽ nào trước đây nàng có bí mật gì?! Hay là linh hồn nàng xuyên đến cũng mang theo kháng thể tới?!
Nương nương! Hương Vân vội vã chạy tới, vẻ mặt vui mừng nói với Thanh Hạ: Điện hạ đã tỉnh! Người muốn gặp nương nương!
Thanh Hạ chờ đợi thật lâu mới đến lúc Tôn thái y bắt mạch cho Sở Ly xong rồi rời đi, trong phòng ngủ rộng rãi chỉ còn nàng và hắn hai người.
Lần này Sở Ly trúng độc không truyền ra ngoài để tránh không tạo ra loạn lạc, Thanh Hạ nhìn Sở Ly nằm nhắm mắt trên giường, trong lòng biết hắn sớm đã tỉnh lại, không khỏi thở dài, trầm giọng nói: Chàng muốn hỏi gì thì hỏi đi!
Hai mắt Sở Ly từ từ mở ra, sau đó quay đầu chăm chú nhìn vào mắt nàng, trong đó cất chứa một loại tình cảm mà Thanh Hạ cũng không hiểu.
Nàng... Thanh âm Sở Ly có chút khàn khàn trầm thấp, đôi môi hơi nhợt nhạt, vẻ mặt nhưng rắn như một phiến đá, cuối cùng cũng mở miệng, trầm giọng nói: Có lời gì muốn nói với ta không?!
Phải nói điều gì?! Thanh Hạ nhếch môi cười khổ, nói bản thân là tá thi hoàn hồn, nói bản thân không phải Trang Thanh Hạ, nói bản thân là một siêu cấp đặc công từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên việt tới hay là nói mình chính là người thả Tề An?!
Tất cả cũng sẽ chỉ được cho là mượn cớ, hắn hoài nghi nàng đâu phải chỉ mới hôm nay?!
Từ đầu tới cuối, mọi ân điển và nhu tình của hắn cũng chỉ là để thử lòng nàng.
Từ ngày đầu tiên nàng tỉnh dậy, hắn đã bắt đầu hoài nghi.
Huynh đã mở miệng hỏi, ta nói cái gì cũng chẳng có tác dụng! Thanh Hạ cười nhẹ một tiếng chăm chú nhìn sở Ly nhàn nhạt nói: Chàng tin tưởng phụ thân của ta, tin tưởng sự trung thành của Trang Thị nhất tộc nhưng lại không tin tưởng Trang Thanh Hạ! Khắp Lan Đình viện đều là thám tử của chàng! Địa phương này thực chất chính là một phòng giam rộng lớn dành cho ta! Những cung nhân trước đây không người nào không phải là cao thủ thân mang tuyệt kỹ! Hương Quất mỗi đêm hai thời thần đều đi vào kiểm tra! Đầu giường là rỗng có người cả ngày dùng kính giám thị! Chàng đã đề phòng tới mức độ này thì ta còn có lời gì có thể nói đây?!
Ánh mắt Sở Ly có một vầng sáng lướt qua, môi hắn mím lại thành một đường thẳng, hắn lạnh lùng nhìn Thanh Hạ, trầm giọng nói: Nhưng ta lại muốn nghe nàng nói!
Chàng muốn nghe điều gì?! Thanh Hạ cười lạnh nói: Muốn nghe tiếng hót cuối cùng của con chim trong lồng sao?!
Nàng cũng được coi là chim trong lồng?! Thần sắc Sở Ly bỗng chốc trở nên băng lãnh, ngồi dậy âm trầm nói: Một năm nay nàng đích xác giả vờ rất giỏi, suốt ngày ngờ ngờ nghệch nghệch lại làm ta coi thường nàng rồi!
Cho nên ngươi để một năm không quản không hỏi, muốn xem tâm của Trang Thanh Hạ có còn hướng tới Tề An hay không?! Còn dung dưỡng Đan Phi đến Lan Đình biện gây náo loạn, chờ xem một nữ nhân nhu nhược bị ép tới mức nào mới phản kháng đúng không?!
Đúng! Mà nàng đích thực không phụ sự hy vọng của ta! Hai mắt Sở Ly đen lại, đột nhiên bật dậy nắm lấy cổ Thanh Hạ, băng lạnh gằn lên: Nàng quả nhiên là thám tử do Tề An phái tới! Trang Thái phó lúc đầu nói với ta nhưng ta không tin! Nàng rốt cuộc đã trúng bùa mê gì của Tề An mà đáng để cho nàng phải bỏ mặc an nguy của bản thân?!
Trang Thái phó?! Thanh Hạ chỉ thấy trước mắt là một màn đêm.
Đây chính là phụ thân của Trang Thanh Hạ?! Người phụ thân mà đến con gái cũng hy sinh?!
Uổng cho nàng tâm tâm niệm niệm không thể làm liên lụy đến ông già tâm hoài thiên hạ trước mắt! Thật không ngờ ông ta đã sớm đẩy nữ nhi của mình vào tử lộ.
Vẫn là Tôn thái y như trước đến chẩn mạch, vị lão nhân đã đến độ tuổi thập cổ lai hy lúc này trông có vẻ mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn ôn hòa và thân thiết.
Bắt mạch cho Thanh Hạ xong, Tôn thái y gật đầu nói: Cũng may độc tính đã tiêu trừ, dư độc không còn đáng sợ, lão phu khai đơn thuốc giải độc, nương nương đúng giờ uống thuốc đảm bảo rất mau sẽ khỏi!
Trang Thanh Hạ vẫn cảm thấy trên môi nóng như lửa, trầm giọng hỏi: Sở Ly hắn...
Thái Tử điện hạ không đáng ngại, loại độc này là một loại độc được điều chế từ hoa ở Nam Cương, trong đó bao gồm có bảy loài hoa nên còn được xưng là hoa thất, độc tính trong các loại độc của Nam Cương không phải là mạnh nhất nhưng lại phát tác cực nhanh, chỉ cần độc tính xâm nhập vào đại não thì thần tiên cũng khó cứu, Điện hạ trúng đao ở cổ tay, không sai biệt khá xa đại não, lại được nương nương hút độc, tranh thủ được thời gian, lão phu đến vừa kịp thời gian chữa trị! Ngược lại nương nương miệng dính độc tố nên vào não cực nhanh, chỉ là không biết vì sao nương nương đối với độc này có tác dụng kháng cự, độc tính ổn mà không phát, lại tỉnh trước điện hạ, thật là chuyện lạ!
Thanh Hạ thầm suy ngẫm, lúc đó nàng hút độc cho Sở Ly là do tình thế trước mắt, theo lý mà nói trong miệng không có vết thương, không thể trúng độc.
Nhưng độc tố Nam cương này thật kỳ dị, những viên đá dưới điện bị mũi dao chạm vào cũng bị độc mà rạn vỡ, huống gì thân huyết nhục.
Bản thân khi còn ở hiện đại cũng đã bị đưa vào thân thể rất nhiều loại độc, sớm đã sản sinh kháng thể, nhưng tại sao trong thân thể Trang Thanh hạ cũng có kháng thể?! Lẽ nào trước đây nàng có bí mật gì?! Hay là linh hồn nàng xuyên đến cũng mang theo kháng thể tới?!
Nương nương! Hương Vân vội vã chạy tới, vẻ mặt vui mừng nói với Thanh Hạ: Điện hạ đã tỉnh! Người muốn gặp nương nương!
Thanh Hạ chờ đợi thật lâu mới đến lúc Tôn thái y bắt mạch cho Sở Ly xong rồi rời đi, trong phòng ngủ rộng rãi chỉ còn nàng và hắn hai người.
Lần này Sở Ly trúng độc không truyền ra ngoài để tránh không tạo ra loạn lạc, Thanh Hạ nhìn Sở Ly nằm nhắm mắt trên giường, trong lòng biết hắn sớm đã tỉnh lại, không khỏi thở dài, trầm giọng nói: Chàng muốn hỏi gì thì hỏi đi!
Hai mắt Sở Ly từ từ mở ra, sau đó quay đầu chăm chú nhìn vào mắt nàng, trong đó cất chứa một loại tình cảm mà Thanh Hạ cũng không hiểu.
Nàng... Thanh âm Sở Ly có chút khàn khàn trầm thấp, đôi môi hơi nhợt nhạt, vẻ mặt nhưng rắn như một phiến đá, cuối cùng cũng mở miệng, trầm giọng nói: Có lời gì muốn nói với ta không?!
Phải nói điều gì?! Thanh Hạ nhếch môi cười khổ, nói bản thân là tá thi hoàn hồn, nói bản thân không phải Trang Thanh Hạ, nói bản thân là một siêu cấp đặc công từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên việt tới hay là nói mình chính là người thả Tề An?!
Tất cả cũng sẽ chỉ được cho là mượn cớ, hắn hoài nghi nàng đâu phải chỉ mới hôm nay?!
Từ đầu tới cuối, mọi ân điển và nhu tình của hắn cũng chỉ là để thử lòng nàng.
Từ ngày đầu tiên nàng tỉnh dậy, hắn đã bắt đầu hoài nghi.
Huynh đã mở miệng hỏi, ta nói cái gì cũng chẳng có tác dụng! Thanh Hạ cười nhẹ một tiếng chăm chú nhìn sở Ly nhàn nhạt nói: Chàng tin tưởng phụ thân của ta, tin tưởng sự trung thành của Trang Thị nhất tộc nhưng lại không tin tưởng Trang Thanh Hạ! Khắp Lan Đình viện đều là thám tử của chàng! Địa phương này thực chất chính là một phòng giam rộng lớn dành cho ta! Những cung nhân trước đây không người nào không phải là cao thủ thân mang tuyệt kỹ! Hương Quất mỗi đêm hai thời thần đều đi vào kiểm tra! Đầu giường là rỗng có người cả ngày dùng kính giám thị! Chàng đã đề phòng tới mức độ này thì ta còn có lời gì có thể nói đây?!
Ánh mắt Sở Ly có một vầng sáng lướt qua, môi hắn mím lại thành một đường thẳng, hắn lạnh lùng nhìn Thanh Hạ, trầm giọng nói: Nhưng ta lại muốn nghe nàng nói!
Chàng muốn nghe điều gì?! Thanh Hạ cười lạnh nói: Muốn nghe tiếng hót cuối cùng của con chim trong lồng sao?!
Nàng cũng được coi là chim trong lồng?! Thần sắc Sở Ly bỗng chốc trở nên băng lãnh, ngồi dậy âm trầm nói: Một năm nay nàng đích xác giả vờ rất giỏi, suốt ngày ngờ ngờ nghệch nghệch lại làm ta coi thường nàng rồi!
Cho nên ngươi để một năm không quản không hỏi, muốn xem tâm của Trang Thanh Hạ có còn hướng tới Tề An hay không?! Còn dung dưỡng Đan Phi đến Lan Đình biện gây náo loạn, chờ xem một nữ nhân nhu nhược bị ép tới mức nào mới phản kháng đúng không?!
Đúng! Mà nàng đích thực không phụ sự hy vọng của ta! Hai mắt Sở Ly đen lại, đột nhiên bật dậy nắm lấy cổ Thanh Hạ, băng lạnh gằn lên: Nàng quả nhiên là thám tử do Tề An phái tới! Trang Thái phó lúc đầu nói với ta nhưng ta không tin! Nàng rốt cuộc đã trúng bùa mê gì của Tề An mà đáng để cho nàng phải bỏ mặc an nguy của bản thân?!
Trang Thái phó?! Thanh Hạ chỉ thấy trước mắt là một màn đêm.
Đây chính là phụ thân của Trang Thanh Hạ?! Người phụ thân mà đến con gái cũng hy sinh?!
Uổng cho nàng tâm tâm niệm niệm không thể làm liên lụy đến ông già tâm hoài thiên hạ trước mắt! Thật không ngờ ông ta đã sớm đẩy nữ nhi của mình vào tử lộ.
/92
|