Quân nhân nhướng mày nhưng không nói một tiếng, Sở Ly tự nói một mình: Năm ta sáu tuổi, Diêu Hoa công chúa tỷ tỷ thân sinh của ta mười một tuổi, Tây Xuyên liên hôn với nước ta, các cung khác tránh còn không kịp, mẫu thân của ta lại chủ động đưa nàng ấy đi. Thời điểm đó Hoàng đế Tây Xuyên đã sáu mươi ba tuổi, không tới một năm Tây Xuyên lại đưa Diêu Hoa quay về Nam Sở nói là nàng bị mắc bệnh, không khí phương nam tốt cho điều dưỡng rồi được sắp xếp cho ở tại Bắc Minh cung, không cho bất cứ ai vào thăm. Mẫu thân từ nhỏ không gần ta, Diêu Hoa là trưởng công chúa nên đối với ta rất thân thiết. Ta leo tường vào Bắc Minh Cung lại phát hiện cả người nàng đã lở loét, như một cái thi thể, toàn thâm bốc lên mùi thối vô cùng, bên cạnh lại không có ai hầu hạ. Cuối cùng không tới nửa tháng, nàng đã chết.
Sau đó, một ma trong cung nói với ta, Tây Xuyên Hoàng Đế bức Diêu Hoa trước mặt mãn triều văn võ giao phối với ngựa, sau đó còn ném nàng vào đàn ngựa đã được uống xuân dược cực mạnh, nếu không có lão ma ma bênh cạnh Diêu Hoa xả mạng cứu giúp thì sợ là nàng đã sớm chết ở Tây Xuyên. Ta nghe xong liền khóc chạy đến mách với Phụ hoàng, lão ta lúc đó đã là hạng người không có giá trị sử dụng, cả ngày ở trong cung cùng với ca cơ, thân thể chỉ dựa vào thuốc mà sống nhưng vẫn không ngừng tuyển ca nữ mới. Khó khăn lắm ta mới gặp được lão, nghe ta nói xong, lão chỉ thản nhiên cười nói: Trò chơi của Hoàng Đế Tây Xuyên thật là mới lạ!
Từ ngày đó trở đi, ta biết Nam Sở không còn hy vọng rồi, nếu muốn đường đường chính chính đứng thẳng dậy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tất cả các quân nhân đang lãnh tĩnh, lúc này đều động dung, không phải vì những lời của Sở Ly, mà vì chuyện xấu trong hoàng cung không phải là chuyện mà mình nên biết.
Sở Ly cảm thấy được binh lính bất an, lại vẫn tiếp tục nói như cũ: Nhưng lão thiên cố ý không cho ta cơ hội, chín tuổi ta lại giống Diêu Hoa làm con tin đưa tới nước Tề, mẫu thân lại vì đưa đi liền hai đứa con mà tránh được hai cuộc chiến tranh, đã trở thành quốc mẫu có quyền thế nhất , thanh thế thậm chí còn vượt qua Lưu hoàng hậu đương thời. Nhưng còn ta lại sống cuộc sống không bằng chó tại nước Tề. Ta còn nhớ ngày đầu tiên tới nước Tề, Tề vương ngồi trên vương vị, ngồi dưới hắn là mười mấy hoàng từ đang đắc ý dương dương, lúc đó hắn ôm Tề An Thái Tử, chỉ vào ta cười nói với mãn triều văn võ: Các người xem, đây là con của con giun đất Nam Sở!
Sau đó tất cả mọi người đều nhìn ta cười, lúc đó Tề Vũ mới có tám tuổi, chạy tới trước nhổ nước bọt vào mặt ta, thiếp thân thị vệ đứng sau ta nổi giận, nhưng còn chưa kịp nói thì bị người ta chém đầu, máu phun đầy mặt ta, hai mắt bay ra rơi xuống trước mũi giày của ta, não trắng của hắn vẫn còn ám ảnh trong giấc mơ của ta, ta biết hắn kêu ta báo thù cho hắn.
Ta như một con chó sống trong hoàng cung hoa lệ đó, thậm chí còn không bằng một con chó, bị người ta đạp lên một bên mặt, ta không dám cắn hắn, còn phải đưa nốt bên kia ra. Vì ta muốn sống, rất nhiều con mắt đang chăm chú nhìn ta, họ mỗi nhày đều thì thầm bên tai ta, ta không thể chết, ta phải báo thù!
Sở Ly cười lạnh một tiếng nói tiếp: Cuối cùng ta cũng có thể ngẩng được đầu lên, về lại Nam Sở, về lại nơi ta vô cùng chán ghét và thống hận. Minh Viễn, ngươi nói xem, quyền lợi là gì?! Là vinh hoa phú quý? Là quần lụa áo là ư?
Đều không phải! Minh Viễn trầm giọng nói: Thần cho rằng, quyền lợi có thể làm cho người ta sống giống con người!
Nói rất hay. Sở Ly cười nhẹ: Quyền lợi thất là thứ tốt, cho nên tất cả thứ gì hay người nào cản trước mặt đều phải trảm tận sát tuyệt, đây là tất nhiên, không phải do dự gì
Giống như tự nói cho mình nghe,Sở Ly nhàn nhạt nói, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, sau đó đột nhiên mở mắt ngẩng đầu nói với Minh Viễn: Vậy, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?!
Vâng, thuộc hạ đã hiểu!
Sở Ly lại từ từ nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: Dân tộc Nam Sở thế lực quá phân tán, cũng nên đến lúc thanh lý rồi, đã lãng phí quá nhiều thời gian, lão ta làm không được thì để ta tới làm!
Chỗ Càn Thanh Tứ sở phái nhiều người anh gác, không những phòng người bên trong thoát ra, mà còn nghiêm phòng người bên ngoài tiến vào!
Vâng! Minh Viễn nhíu mày thật chặt trầm giọng đáp.
Sở Ly nghĩ một chút lại nói tiếp: Cấm vệ hoàng thành phần lớn xuất thân dân tộc, đi điều một số thị vệ bên ngoài thân thế thanh bạch, tránh người ngoài trà trộn vào!
Vâng! Minh Viễn đáp: Hiện tại canh giữ ở Chính cung, Đông cung, Nam Uyển là vệ binh của lục quân doanh, điện hạ có thể điều một phần lưu lại trong cung?
Được, ngươi đi an bài đi! Sở Ly đáp một tiếng, tiếng hô hấp bắt đầu nặng nề hơn, như ngủ rồi vậy.
Minh Viễn cong người lùi lại, trong cung điện an tĩnh, chỉ còn lại những ngọn đèn chiếu trên một cái bóng cô độc.
Sau đó, một ma trong cung nói với ta, Tây Xuyên Hoàng Đế bức Diêu Hoa trước mặt mãn triều văn võ giao phối với ngựa, sau đó còn ném nàng vào đàn ngựa đã được uống xuân dược cực mạnh, nếu không có lão ma ma bênh cạnh Diêu Hoa xả mạng cứu giúp thì sợ là nàng đã sớm chết ở Tây Xuyên. Ta nghe xong liền khóc chạy đến mách với Phụ hoàng, lão ta lúc đó đã là hạng người không có giá trị sử dụng, cả ngày ở trong cung cùng với ca cơ, thân thể chỉ dựa vào thuốc mà sống nhưng vẫn không ngừng tuyển ca nữ mới. Khó khăn lắm ta mới gặp được lão, nghe ta nói xong, lão chỉ thản nhiên cười nói: Trò chơi của Hoàng Đế Tây Xuyên thật là mới lạ!
Từ ngày đó trở đi, ta biết Nam Sở không còn hy vọng rồi, nếu muốn đường đường chính chính đứng thẳng dậy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tất cả các quân nhân đang lãnh tĩnh, lúc này đều động dung, không phải vì những lời của Sở Ly, mà vì chuyện xấu trong hoàng cung không phải là chuyện mà mình nên biết.
Sở Ly cảm thấy được binh lính bất an, lại vẫn tiếp tục nói như cũ: Nhưng lão thiên cố ý không cho ta cơ hội, chín tuổi ta lại giống Diêu Hoa làm con tin đưa tới nước Tề, mẫu thân lại vì đưa đi liền hai đứa con mà tránh được hai cuộc chiến tranh, đã trở thành quốc mẫu có quyền thế nhất , thanh thế thậm chí còn vượt qua Lưu hoàng hậu đương thời. Nhưng còn ta lại sống cuộc sống không bằng chó tại nước Tề. Ta còn nhớ ngày đầu tiên tới nước Tề, Tề vương ngồi trên vương vị, ngồi dưới hắn là mười mấy hoàng từ đang đắc ý dương dương, lúc đó hắn ôm Tề An Thái Tử, chỉ vào ta cười nói với mãn triều văn võ: Các người xem, đây là con của con giun đất Nam Sở!
Sau đó tất cả mọi người đều nhìn ta cười, lúc đó Tề Vũ mới có tám tuổi, chạy tới trước nhổ nước bọt vào mặt ta, thiếp thân thị vệ đứng sau ta nổi giận, nhưng còn chưa kịp nói thì bị người ta chém đầu, máu phun đầy mặt ta, hai mắt bay ra rơi xuống trước mũi giày của ta, não trắng của hắn vẫn còn ám ảnh trong giấc mơ của ta, ta biết hắn kêu ta báo thù cho hắn.
Ta như một con chó sống trong hoàng cung hoa lệ đó, thậm chí còn không bằng một con chó, bị người ta đạp lên một bên mặt, ta không dám cắn hắn, còn phải đưa nốt bên kia ra. Vì ta muốn sống, rất nhiều con mắt đang chăm chú nhìn ta, họ mỗi nhày đều thì thầm bên tai ta, ta không thể chết, ta phải báo thù!
Sở Ly cười lạnh một tiếng nói tiếp: Cuối cùng ta cũng có thể ngẩng được đầu lên, về lại Nam Sở, về lại nơi ta vô cùng chán ghét và thống hận. Minh Viễn, ngươi nói xem, quyền lợi là gì?! Là vinh hoa phú quý? Là quần lụa áo là ư?
Đều không phải! Minh Viễn trầm giọng nói: Thần cho rằng, quyền lợi có thể làm cho người ta sống giống con người!
Nói rất hay. Sở Ly cười nhẹ: Quyền lợi thất là thứ tốt, cho nên tất cả thứ gì hay người nào cản trước mặt đều phải trảm tận sát tuyệt, đây là tất nhiên, không phải do dự gì
Giống như tự nói cho mình nghe,Sở Ly nhàn nhạt nói, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, sau đó đột nhiên mở mắt ngẩng đầu nói với Minh Viễn: Vậy, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?!
Vâng, thuộc hạ đã hiểu!
Sở Ly lại từ từ nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: Dân tộc Nam Sở thế lực quá phân tán, cũng nên đến lúc thanh lý rồi, đã lãng phí quá nhiều thời gian, lão ta làm không được thì để ta tới làm!
Chỗ Càn Thanh Tứ sở phái nhiều người anh gác, không những phòng người bên trong thoát ra, mà còn nghiêm phòng người bên ngoài tiến vào!
Vâng! Minh Viễn nhíu mày thật chặt trầm giọng đáp.
Sở Ly nghĩ một chút lại nói tiếp: Cấm vệ hoàng thành phần lớn xuất thân dân tộc, đi điều một số thị vệ bên ngoài thân thế thanh bạch, tránh người ngoài trà trộn vào!
Vâng! Minh Viễn đáp: Hiện tại canh giữ ở Chính cung, Đông cung, Nam Uyển là vệ binh của lục quân doanh, điện hạ có thể điều một phần lưu lại trong cung?
Được, ngươi đi an bài đi! Sở Ly đáp một tiếng, tiếng hô hấp bắt đầu nặng nề hơn, như ngủ rồi vậy.
Minh Viễn cong người lùi lại, trong cung điện an tĩnh, chỉ còn lại những ngọn đèn chiếu trên một cái bóng cô độc.
/92
|