Nương nương bớt giận! Nam nhân mặc y phục màu xanh của tam đẳng thị vệ đột nhiên quỳ xuống, vẻ mặt không lộ thần sắc sợ hãi hay vui mừng, toàn thân hiển hiện khí chất của người đã từng trải qua sinh tử trên sa trường.
Thanh Hạ nhận ra người đàn ông trước mắt, hắn không sai biệt chính là thuộc hạ của tên đầu lĩnh cấm vệ quân canh giữ tại Bắc An môn, bình thường lúc nào trên mặt cũng lộ nét cười hèn mọn đi theo sau Dư Quyền, thường hay cười nói nịnh bợ khiến người nhìn cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Dù thân thể vô cùng hư nhược nhưng Thanh Hạ vẫn cố gắng vận dụng sức lực đem thanh chuỳ thủ trong tay vào dán sát vào động mạch chủ trên cổ của Dư Quyền, lạnh lùng nhìn người khách không mời mà đến trầm giọng nói: Ai phái ngươi tới đây?! Có mục đích gì?!
Nương nương xin bớt giận, tiểu nhân kỳ thật là người nước Tề danh xưng Hà Thuận! Nam nhân cất giọng khàn khàn, từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Thanh Hạ, trong mắt lộ ra ánh sáng, nhìn có vẻ là một người làm được việc, Hà Thuận ép giọng xuống nói nhỏ:
Nương nương không nhận ra tiểu nhân, nhưng nhất định nhận ra vũ cơ của Nhu Hỷ cung, Phật Lan, đó là muội muội của tiểu nhân, một năm trước đã từng đưa thư cho nương nương!
Thanh Hạ nhướng mày, ánh mắt lộ quang mang, lẽ nào là thám tử do Tề An phái tới? Nói như vậy, Phật Lan này chính là người đưa tin trước đây của trang Thanh hạ và Tề An.
Nghĩ tới đây, mới nhớ nửa tháng trước, có một vũ cơ từ Nhu Hỷ cung đến xin hiến vụ, bị Thanh Hạ cho là cung nữ bình thường không tiếp.
Xem ra Trang Thanh Hạ không nghi ngờ gì chính là thám tử do Tề An phái tới.
Nương nương, tiểu nhân nhận được tin tức Thái Tử điện hạ đã an toàn trở về Đại Tề, nương nương có thể yên tâm. Ngoài ra Thái Tử điện hạ còn phân phó tiểu nhân chuyển một câu cho người đó là nên nhẫn nhịn một thời gian, bảo trọng thân thể, lần này Sở Thái Tử đăng vị đại điển nước ta sẽ phái sứ giả tới, đến lúc đó sẽ nghĩ kế ứng cứu Nương nương!
Thanh Hạ từ từ thu hồi đao lại, Hà Thuận vẫn quỳ trên đất như cũ, tiếp tục nói: Thư của Thái Tử điện hạ xin thứ lỗi thuộc hạ không thể mang tới mà chỉ có thể chuyển lời. Điện hạ nói sự tình lần trước ngài đã hiểu rõ nguyên nhân, tình cảm của nương nương ngài không hề quên nên luôn mong chờ ngày gặp lại, nhưng trước mắt vẫn mong nương nương ngàn vạn bảo trọng!
Được rồi! Ta đã biết! Thanh Hạ lạnh lùng gật đầu rồi thở ra một hơi dài.
Mắt phượng thâm trầm đảo qua khuôn mặt của Hà Thuận, thanh âm băng lãnh cất lời: Cũng nhờ ngươi chuyển cáo Tề An, nói hắn hãy xem như Trang Thanh Hạ ta đã chết, lần trước cứu hắn chỉ là trả lại cho hắn một phần nhân tình, từ nay về sau hai chúng ta không còn quan hệ. Cả ngươi nữa, sau này có xảy ra chuyện gì cũng không được đến tìm ta, nếu không thì đừng trách ta trở mặt vô tình. Hiện nay ta đã là phi tử của Sở Ly mà ngươi cũng chỉ là kẻ thay người khác lưu lại trong hoàng cung Nam Sở nên tốt nhất không nên manh động thì hơn, lời của ta đã hết, lui ra đi!
Hà Thuận sửng sốt, nhưng mau chóng hiểu rõ, là người nằm vùng có rất nhiều sự tình không nên nhiều chuyện.
Hắn chỉnh sắc gật đầu nói: Tiểu nhân hiểu rồi, lời nói của nương nương sẽ được chuyển cáo đến thái tử. Nhưng có nên đến tìm nương nương hay không cũng không phải là tiểu nhân có quyền định đoạt, toàn gia tiểu nhân bị người nước Sở làm hại, Thái Tử là ân nhân cứu mạng của tiểu nhân, sinh từ cũng đã không coi là gì, tiểu nhân cáo thoái!
Trong phòng rất mau an tĩnh trở lại, ánh mắt Thanh Hạ nhìn về phía trước, cầm chén thuốc lên,uống một hơi tới hết.
Dưới ánh đèn cô độc, bóng của Thanh Hạ nhàn nhạt chiếu trên mặt đất, trong phòng lạnh lẽo, thỉnh thoảng lại có gió thổi qua.
Ngày thứ hai đến giữa trưa mới tỉnh lại, Thanh Hạ biết thể lực của mình đang có chút hồi phục, nhưng lại không có biện pháp xoay chuyển cục diện trước mắt.
Thế cục bây giờ chính là tử cục, không tìm được cửa đột phá sẽ không có sinh lộ.
/92
|