Edit:Thảo My
Hai người liều mạng chạy, từ sau lưng truyền đến loáng thoáng tiếng đánh nhau giống như là một đạo bùa đòi mạng khiến cho hai người không thể không sử dụng toàn bộ sức mạnh.
A Sắt, ta chạy hết nổi rồi. Chỗ sâu trong rừng rậm, Bùi Nhiên thở hổn hển ngừng lại.
Chính Bùi Sắt cũng mệt đến muốn ngất đi, nàng nghiêng tai lắng nghe sau lưng, một mảnh im ắng, tiếng đánh nhau lúc trước đã biến mất không thấy gì nữa, nhất thời cũng không khỏi buông lỏng xuống: Vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi chút hai người thủ hạ của hắn cũng tốt.
Bùi Nhiên gật đầu một cái, hai người chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, cảm giác chỗ cổ một hồi lạnh lẽo, trong lòng Bùi Sắt giật mình, đang muốn quay đầu, sau lưng một đạo cười lạnh lẽo truyền tới: Đừng cử động nữa, mỹ nhân, nếu không cổ của hai người các ngươi lập tức sẽ thấy máu, như vậy cũng rất khó coi.
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Sắt đại biến, nhưng cũng chỉ có giằng co thân thể không dám động: Các ngươi là người nào?
Nghe âm thanh sau lưng, trực giác cũng không chỉ có một người, quả nhiên, tiếng bước chân huyên náo phía sau, một nam tử hoa phục thanh sắc đi ra, hắn đứng ở trước mặt Bùi Sắt, tròng mắt thâm thúy, không phải Thủy Hiên sao.
Là ngươi? Bùi Nhiên giận không kiềm chế được: Ngươi đến tột cùng là người nào, vì sao phải bắt chúng ta?
Thủy Hiên hé miệng cười cười: Yên tâm, chỉ muốn các ngươi thay ta làm một chuyện, các ngươi sẽ lông tóc không tổn hao nào.
Làm việc? Chuyện gì? Bùi Sắt mặt mày trầm xuống, trong lòng trực giác có một dự cảm xấu ập đến,
Cũng không có đại sự gì, chẳng qua là dẫn vị phu quân kia của ngươi ra ngoài thôi. Thủy Hiên sửa sang ống tay áo, giống như không chút để ý.
Đừng mơ tưởng, chuyện của chúng ta cùng hắn có gì liên quan? Bùi Sắt mặt mày hung ác, lại không nói trong lòng nàng có thừa nhận U Ly là phu quân của mình hay không, coi như thừa nhận, hắn là Vương Gia, hơn nữa nhìn điệu bộ của những người này, chỉ sợ là đến trong tay bọn họ liền không có đường sống, dã tâm của U Ly, nàng so với ai khác càng rõ ràng hơn, hắn sao thế nào vì một tiểu nữ tử như mình mà buông tha tài sản tính mệnh, buông tha giang sơn tranh đoạt vất vả?
Cùng hắn có quan hệ gì đâu? Thủy Hiên tựa như nghe được cái chuyện gì buồn cười, cười to không ngừng, chỉ chốc lát sau, hắn chợt ngưng cười, tầm mắt sắc bén quan sát Bùi Sắt từ trên xuống dưới một vòng: Cô nương chớ trách tai tại hạ rõ ràng cực kì, chuyện ngày hôm trước trong khách sạn, chẳng những tại hạ, kể cả tất cả thuộc hạ đều nghe được rõ ràng, chẳng lẽ cô nương lại không thừa nhận?
Vừa nghe đến nói chuyện đêm đó, Bùi Sắt lập tức thẹn đến muốn chui xuống đất, sắc mặt đỏ như rỉ máu, nhưng nàng biết giờ phút này tuyệt đói không phải là thời điểm xấu hổ, liền ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Hiên, chỉ là lời nói châm biếm chưa xuất khẩu, lại chợt nghe được ở cổ một tiếng đinh linh , ngay sau đó bóng dáng xuất hiện trước mắt mình, mùi Long Tiên Hương quen thuộc quấn quanh ở chóp mũi, Bùi Sắt còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, thân thể đã bị người ôm toàn bộ vào trong ngực.
Xem ra Tam hoàng tử Điện hạ rất thích nghe lén, hai vợ chồng ta, Điện hạ lại cũng muốn hội thanh hội sắc (sinh động như thật) một phen, chớ trách mọi người đều nói Tam hoàng tử Liêu Hàn là một kỳ nhân.
Nói đến kỳ nhân, chuyện là Thủy Mộ Hiên xử lý một việc bên trong phủ, tiểu thiếp trong phủ trộm hán tử, Tam hoàng tử sau khi biết, cực kỳ tức giận, lại cho người ta lột quần áo tiểu thiếp kia ném tới ổ ăn xin nổi danh, mặc cho người khác chà đạp, chỉ có điều tiểu thiếp này không chết như vậy, lại bị người ta mang vào đất phong trần (chiến tranh loạn lạc), vì báo mối thù nhục nhã, tiểu thiếp này thừa dịp Tam hoàng tử vào đất phong trần, sắp xếp người bỏ thuốc hắn, loại thuốc kia sẽ làm người khác toàn thân vô lực, nhưng thần trí ngược lại cực kỳ thanh tỉnh, mà tiểu thiếp này cố ý dùng thân thể nghìn người chà đạp của mình ngủ cùng Tam hoàng tử Điện hạ, kết quả là, cái sự kiện khuất nhục này truyền khắp cả Liêu Hàn, người người đều nói, Liêu Hàn Tam hoàng tử, chẳng những xử lý sự vụ thủ đoạn dị thường, ngay cả nơi yên hoa tầm hoa vấn liễu cũng bất đồng, liền cho hắn cái phong hào kỳ nhân , U Ly nói ra cái này, đơn giản là nhục nhã hắn.
Không sai, quả nhiên, Thủy Mộ hiên vốn là kinh ngạc vì hắn xuất hiện ở đây, và việc hắn làm thế nào biết được thân phận của mình, nhưng chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, vẻ này từ kinh ngạc đã biến thành tràn đầy lửa giận: Người tới, bắt hắn cho Bản hoàng tử, bất luận sống chết.
Hắn phất tay nhắm thẳng vào U Ly, mọi nơi người trong nháy mắt ùn ùn kéo tới, U Ly ôm Bùi Sắt lui về phía sau một bước, trong không khí chợt nhiều hơn mấy đạo bóng dáng, cùng thủ hạ Thủy
Hai người liều mạng chạy, từ sau lưng truyền đến loáng thoáng tiếng đánh nhau giống như là một đạo bùa đòi mạng khiến cho hai người không thể không sử dụng toàn bộ sức mạnh.
A Sắt, ta chạy hết nổi rồi. Chỗ sâu trong rừng rậm, Bùi Nhiên thở hổn hển ngừng lại.
Chính Bùi Sắt cũng mệt đến muốn ngất đi, nàng nghiêng tai lắng nghe sau lưng, một mảnh im ắng, tiếng đánh nhau lúc trước đã biến mất không thấy gì nữa, nhất thời cũng không khỏi buông lỏng xuống: Vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi chút hai người thủ hạ của hắn cũng tốt.
Bùi Nhiên gật đầu một cái, hai người chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, cảm giác chỗ cổ một hồi lạnh lẽo, trong lòng Bùi Sắt giật mình, đang muốn quay đầu, sau lưng một đạo cười lạnh lẽo truyền tới: Đừng cử động nữa, mỹ nhân, nếu không cổ của hai người các ngươi lập tức sẽ thấy máu, như vậy cũng rất khó coi.
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Sắt đại biến, nhưng cũng chỉ có giằng co thân thể không dám động: Các ngươi là người nào?
Nghe âm thanh sau lưng, trực giác cũng không chỉ có một người, quả nhiên, tiếng bước chân huyên náo phía sau, một nam tử hoa phục thanh sắc đi ra, hắn đứng ở trước mặt Bùi Sắt, tròng mắt thâm thúy, không phải Thủy Hiên sao.
Là ngươi? Bùi Nhiên giận không kiềm chế được: Ngươi đến tột cùng là người nào, vì sao phải bắt chúng ta?
Thủy Hiên hé miệng cười cười: Yên tâm, chỉ muốn các ngươi thay ta làm một chuyện, các ngươi sẽ lông tóc không tổn hao nào.
Làm việc? Chuyện gì? Bùi Sắt mặt mày trầm xuống, trong lòng trực giác có một dự cảm xấu ập đến,
Cũng không có đại sự gì, chẳng qua là dẫn vị phu quân kia của ngươi ra ngoài thôi. Thủy Hiên sửa sang ống tay áo, giống như không chút để ý.
Đừng mơ tưởng, chuyện của chúng ta cùng hắn có gì liên quan? Bùi Sắt mặt mày hung ác, lại không nói trong lòng nàng có thừa nhận U Ly là phu quân của mình hay không, coi như thừa nhận, hắn là Vương Gia, hơn nữa nhìn điệu bộ của những người này, chỉ sợ là đến trong tay bọn họ liền không có đường sống, dã tâm của U Ly, nàng so với ai khác càng rõ ràng hơn, hắn sao thế nào vì một tiểu nữ tử như mình mà buông tha tài sản tính mệnh, buông tha giang sơn tranh đoạt vất vả?
Cùng hắn có quan hệ gì đâu? Thủy Hiên tựa như nghe được cái chuyện gì buồn cười, cười to không ngừng, chỉ chốc lát sau, hắn chợt ngưng cười, tầm mắt sắc bén quan sát Bùi Sắt từ trên xuống dưới một vòng: Cô nương chớ trách tai tại hạ rõ ràng cực kì, chuyện ngày hôm trước trong khách sạn, chẳng những tại hạ, kể cả tất cả thuộc hạ đều nghe được rõ ràng, chẳng lẽ cô nương lại không thừa nhận?
Vừa nghe đến nói chuyện đêm đó, Bùi Sắt lập tức thẹn đến muốn chui xuống đất, sắc mặt đỏ như rỉ máu, nhưng nàng biết giờ phút này tuyệt đói không phải là thời điểm xấu hổ, liền ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Hiên, chỉ là lời nói châm biếm chưa xuất khẩu, lại chợt nghe được ở cổ một tiếng đinh linh , ngay sau đó bóng dáng xuất hiện trước mắt mình, mùi Long Tiên Hương quen thuộc quấn quanh ở chóp mũi, Bùi Sắt còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, thân thể đã bị người ôm toàn bộ vào trong ngực.
Xem ra Tam hoàng tử Điện hạ rất thích nghe lén, hai vợ chồng ta, Điện hạ lại cũng muốn hội thanh hội sắc (sinh động như thật) một phen, chớ trách mọi người đều nói Tam hoàng tử Liêu Hàn là một kỳ nhân.
Nói đến kỳ nhân, chuyện là Thủy Mộ Hiên xử lý một việc bên trong phủ, tiểu thiếp trong phủ trộm hán tử, Tam hoàng tử sau khi biết, cực kỳ tức giận, lại cho người ta lột quần áo tiểu thiếp kia ném tới ổ ăn xin nổi danh, mặc cho người khác chà đạp, chỉ có điều tiểu thiếp này không chết như vậy, lại bị người ta mang vào đất phong trần (chiến tranh loạn lạc), vì báo mối thù nhục nhã, tiểu thiếp này thừa dịp Tam hoàng tử vào đất phong trần, sắp xếp người bỏ thuốc hắn, loại thuốc kia sẽ làm người khác toàn thân vô lực, nhưng thần trí ngược lại cực kỳ thanh tỉnh, mà tiểu thiếp này cố ý dùng thân thể nghìn người chà đạp của mình ngủ cùng Tam hoàng tử Điện hạ, kết quả là, cái sự kiện khuất nhục này truyền khắp cả Liêu Hàn, người người đều nói, Liêu Hàn Tam hoàng tử, chẳng những xử lý sự vụ thủ đoạn dị thường, ngay cả nơi yên hoa tầm hoa vấn liễu cũng bất đồng, liền cho hắn cái phong hào kỳ nhân , U Ly nói ra cái này, đơn giản là nhục nhã hắn.
Không sai, quả nhiên, Thủy Mộ hiên vốn là kinh ngạc vì hắn xuất hiện ở đây, và việc hắn làm thế nào biết được thân phận của mình, nhưng chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, vẻ này từ kinh ngạc đã biến thành tràn đầy lửa giận: Người tới, bắt hắn cho Bản hoàng tử, bất luận sống chết.
Hắn phất tay nhắm thẳng vào U Ly, mọi nơi người trong nháy mắt ùn ùn kéo tới, U Ly ôm Bùi Sắt lui về phía sau một bước, trong không khí chợt nhiều hơn mấy đạo bóng dáng, cùng thủ hạ Thủy
/88
|