Hách Liên Thiến mang người ra phủ, thị vệ bên trong phủ dĩ nhiên là không dám cản trở.
"Tiểu thư, chúng ta không phải đến Cảnh Vương phủ chờ Vương gia sao?" Hình như đây không phải đường đến Cảnh Vương phủ.
Thủy Tâm nghi ngờ hỏi.
"Ừm, Bắc Bắc thích ăn điểm tâm ở Tụ Phúc Lâu, chúng ta chúng mua một chút điểm tâm cho Bắc Bắc."
Hách Liên Thiến nói.
"Chủ tử, người đối với Cảnh vương thực sự là trọng tình a!"
Lam Tuyết vội vàng phô trương, lúc này nàng nói những lời Thủy Tâm chưa từng nói ra, chủ tử nên thưởng chút gì đó cho nàng chứ!
"Đó là đương nhiên!" Hách Liên Thiến mỉm cười bước vào Tụ Phúc Lâu.
Lam Tuyết thiếu chút nữa tìm một góc ngồi chồm hổm vẽ vòng tròn, vì sao vì sao a! Nàng thật vất vả mới nói đúng một lần chủ tử lại làm như không nghe thấy.
Chủ tử quả nhiên là rất thiên vị!
Từ Tụ Phúc Lâu đi ra liền truyền đến từng tiếng mắng chửi chói tai.
"Cút ngay, cút ngay, toàn bộ cút ngay chớ cản đường chớ cản đường, mắt chó các ngươi bị mù rồi à, lại dám ngăn cản đường của Cửu công chúa."
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy như con thoi, phu xe trên xe ngựa huy động roi da trong tay, trái phải vung roi, không ít người qua đường bị đánh trúng, té ngã trên mặt đất, phát ra từng tiếng rên rỉ.
"Thật là quá kiêu ngạo, vậy mà lại dám ra tay đánh người bị thương ngay giữa đường!" Lam Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn chiếc xe ngựa kia đang phóng nhanh tới: "Chủ tử, cẩn thận!"
Hách Liên Thiến cau mày quay đầu lại, mới vừa rồi nàng nghe người phu xe nói người bên trong xe là Cửu công chúa, liều mạng phóng xe như vậy nhất định là vội vã đến tham dự cung yến rồi.
Đối với cái Cửu công chúa này, nàng biết rất ít về nàng ta, liền hỏi: "Thủy Tâm, Cửu công chúa cũng là nữ nhi của Hoàng Đế sao?"
"Tiểu thư, Cửu công chúa là hòn ngọc quý trên tay Hoàng Đế và Hoàng Hậu, thuở nhỏ hung hăng càn quấy, ỷ vào sự sủng ái của Hoàng Đế và Hoàng Hậu nên rất làm rất nhiều việc xấu, dân chúng đều rất sợ hãi nàng ta, lại bởi vì thân phận của nàng, cho dù là bị nàng hãm hại cũng không có người nào dám báo quan! Tiểu thư, chúng ta vẫn là nên tránh ra, thủ đoạn Cửu công chúa độc ác, chúng ta không thể trêu vào được."
"Nữ nhi của Hoàng Hậu? Đó không phải là thân muội của Bắc Đường Mặc Dạ sao, có chút ý tứ!"
Hách Liên Thiến mỉm cười, trong con ngươi đen nhánh giống như một cái hố sâu thẳm, nhìn về phía xe ngựa.
"Tiểu thư..."
Xe ngựa lao nhanh tới người qua đường bên cạnh đã sớm sợ bị thương mà né tránh qua một bên, đứng giữa đường lúc này là ba người chủ tớ Hách Liên Thiến.
Hách Liên Thiến nửa bước cũng không thèm di chuyển, giống như là vô cùng sợ hãi.
Người đi đường lo lắng nhìn nàng đứng giữa đường, có người tốt bụng nhắc nhở: "Cô nương, mau tránh ra, cô nương!"
"Cút ngay! Chớ cản đường, mau tránh ra!"
Người phu xe tiếp tục huy động roi da trong tay, sau khi gần lao tới chỗ Hách Liên Thiến thì định vung roi đánh nàng, ai ngờ Hách Liên Thiến xoay bàn tay nhẹ nhàng bắn ngân châm ra, ngân châm liền đâm vào huyệt vị chỗ cổ tay người phu xe, cổ tay người phu xe tê rần, roi da liền rơi xuống.
Ngay sau đó Lam Tuyết vẫy ra một bao bột thuốc vô sắc vô vị, con ngựa điên cuồng tán loạn sau khi ngửi được liền ngừng lại trước mặt ba người!
Đột nhiên dừng lại thế này, người bên trong xe thiếu chút nữa nổi điên, cung nữ bên trong xe vén rèm lên lớn tiếng trách cứ: "Chuyện gì xảy ra?"
Người phu xe lúc này bị ngã dưới chân ngựa, che cổ tay, đau đớn nhe răng quay về báo: "Công chúa, có người cản đường!"
Đội cận vệ phía sau Cửu công chúa lập tức xông tới, vây quanh ba người chủ tớ Hách Liên Thiến bên trong.
Người cầm đầu rút ra bội kiếm bên hông, chỉ vào Hách Liên Thiến nổi giận nói: "Các ngươi là người phương nào mà lại dám cả gan cản đường Công chúa, không biết người bên trong xe này là Cửu công chúa điện hạ đương thời sao?! Nói, người nào phái các ngươi tới, có ý tứ gì, ngươi đâu, bắt lấy!"
Trong lòng Hách Liên Thiến cười lạnh, đúng là chủ nào tớ nấy, không hỏi rõ ràng mà dám bắt người, còn có thiên lý hay không, vương pháp nằm ở đâu?!
Thủy Tâm khẩn trương nhìn thị vệ xung quanh, nàng kéo ống tay áo Hách Liên Thiến nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, làm sao bây giờ?"
Lam Tuyết đang muốn ra tay thì Hách Liên Thiến ngăn cản nàng, tiến lên phía trước nói: "Thật sự là chúng ta không biết phạm vào tội gì? Chủ tớ ba người chúng ta đang đi ở trên đường, lại bị xe ngựa uca3 Công chúa làm hoảng sợ, chúng ta mới là người bị hại, thống lĩnh lại không nói lí lẽ với chúng ta mà đã hạ lệnh bắt người, các ngươi là người của hoàng thân quốc thích, làm sao có thể coi thường thiên lý vương pháp như vậy?"
Thống lĩnh vẫn luôn đi theo vị Cửu công chúa hung hăng càn quấy, cho tới bây giờ không có người nào dám can đảm chống đối, hôm nay lại bị Hách Liên Thiến chống đối ở ngoài phố, trong nháy mắt sắc mặt trở nên u ám.
"Ngươi là người phương nào?"
"Ta là người phương nào còn chưa tới phiên một thống lĩnh cấm vệ quân nho nhỏ như ngươi tới hỏi!" Hách Liên Thiến cười lạnh: "Nếu thống lĩnh cho là chủ tớ ba người chúng ta có tội, vậy đến bắt đi!"
Thống lĩnh nghe được Hách Liên Thiến nói như vậy, trong lòng nhất thời hơi do dự, nghĩ thầm chẳng lẽ là thực sự đắc tội với đại nhân vật khó lường sao?
Thống lĩnh cúi người đi tới trước xe ngựa: "Cửu công chúa..."
Rèm mở ra, dung nhan tuyệt mỹ của Bắc Đường Hinh Nguyệt nỡ rộ dưới ánh mặt trời, nàng thoạt nhìn cũng chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, tóc mai tinh xảo, mặt mày như tranh vẽ.
Cung màu vàng chanh hoa lệ, đeo vật trang sức đều là vật phẩm trang sức trong cung, đẹp tiên tử trong tranh, quả thực khuynh quốc khuynh thành.
Trách không được có thể khiến Hoàng Đế và Hoàng Hậu vui lòng như vậy.
Một đôi mắt phượng hẹp dài lúc này có hơi nheo lại, nhìn về phía trước Hách Liên Thiến.
Nàng nhìn vết bớt màu đỏ sậm tr6en mặt Hách Liên Thiến, vừa rồi lại nghe thấy nàng trách mắng thống lĩnh cấm vệ quân, lập tức khinh thường nói: "Ngươi là người phương nào? Dám cả gan ngăn bản công chúa hồi cung, ngươi cũng biết hôm nay là thọ yến của Thái Hậu, ngươi cản đường bản công chúa bỏ lỡ giờ tốt tiến cung, làm trễ nãi việc mừng thọ của Thái Hậu, quả thật tội lỗi không nhỏ!"
"Thần nữ Hách Liên Thiến ra mắt Cửu công chúa!"
Quả nhiên a!
Bắc Đường Hinh Nguyệt cười ra tiếng, châm chọc cười nói: "Thì ra là ngươi a, ngươi chính là vị Vương phi mà phụ hoàng tứ hôn cho Thất ca, ngươi và thất ca thật đúng là tuyệt phối, hừ! Có điều là một thứ nữ Tướng quân phủ mà thôi, còn là nữ nhân chưa xuất giá nên vẫn chưa được coi là người của Hoàng thất, vậy mà lại dám cản đường bản công chúa, Hách Liên Thiến, ngươi thật to gan a! Còn chưa lên làm Cảnh Vương phi, cái giá ngươi trả cũng không nhỏ, dám ở múa mép ở trước mặt Bổn cung, người đâu, bắt nàng ta lại cho Bổn cung."
Bắc Đường Hinh Nguyệt cũng không nàng, thuở nhỏ nàng được sủng ái thành thói, huống hồ người này chẳng qua là phi tử chưa xuất giá của cái phế vật thất ca mà thôi, luận thân phận địa vị, có điểm nào nhất có thể cùng tương đề tịnh luận với nàng?!
Dám lớn lối trước mặt nàng, đơn giản là không biết sống chết.
"Các ngươi làm sao có thể tùy tiện bắt người, vừa rồi chúng ta không làm sai, chẳng lẽ ở trên đường đi qua đi lại là phạm tội sao?"
Lam Tuyết nhìn chằm chằm Bắc Đường Hinh Nguyệt nói.
Bắc Đường Hinh Nguyệt lập tức tức giận, quát lên: "Ngươi rốt cuộc là cái thá gì, ngay cả chủ tử các ngươi cũng không dám nói chuyện như vậy với Bổn cung, một ả tiện tỳ cũng dám mở miệng chống đối Bổn cung sao, người đâu, đem nàng đi trượng tễ cho ta."
Ánh mắt Bắc Đường Hinh Nguyệt tràn đầy lửa giận, hung hăng trừng mắt nhìn Hách Liên Thiến, nếu như Hách Liên Thiến dám ngăn cản, để một ả tiện tỳ mắng chửi nàng ở ngay giữa đường, để cho nàng mất mặt, nàng sẽ dùng tội danh nàng ta lợi dụng xúi giục tỳ nữ nhục nhã người của Hoàng thất mà bắt lại, đem chủ tớ ba người các nàng toàn bộ nhốt vào thiên lao.
Hách Liên Thiến đâu phải không biết mục đích của Cửu công chúa là gì, nàng cười như không nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Công chúa quả thật muốn trượng tễ với tỳ nữ của thần nữ?"
"Bổn cung không nói hai lời, đương nhiên là thật!"
"A, vậy được rồi, nếu Công chúa muốn dùng trượng tễ, đừng nói là tỳ nữ hèn mọn này, cho dù là thần nữ, Công chúa muốn trượng tễ thần nữ thì thần nữ cũng không có lời nào để nói!"
*trượng tễ: dùng gậy đánh chết.
"Hử?! Ngươi đã đồng ý, vậy chấp hành đi!"
Bắc Đường Hinh Nguyệt đắc ý nhìn về phía Hách Liên Thiến, ra lệnh thị vệ động thủ!
"Tiểu thư, chúng ta không phải đến Cảnh Vương phủ chờ Vương gia sao?" Hình như đây không phải đường đến Cảnh Vương phủ.
Thủy Tâm nghi ngờ hỏi.
"Ừm, Bắc Bắc thích ăn điểm tâm ở Tụ Phúc Lâu, chúng ta chúng mua một chút điểm tâm cho Bắc Bắc."
Hách Liên Thiến nói.
"Chủ tử, người đối với Cảnh vương thực sự là trọng tình a!"
Lam Tuyết vội vàng phô trương, lúc này nàng nói những lời Thủy Tâm chưa từng nói ra, chủ tử nên thưởng chút gì đó cho nàng chứ!
"Đó là đương nhiên!" Hách Liên Thiến mỉm cười bước vào Tụ Phúc Lâu.
Lam Tuyết thiếu chút nữa tìm một góc ngồi chồm hổm vẽ vòng tròn, vì sao vì sao a! Nàng thật vất vả mới nói đúng một lần chủ tử lại làm như không nghe thấy.
Chủ tử quả nhiên là rất thiên vị!
Từ Tụ Phúc Lâu đi ra liền truyền đến từng tiếng mắng chửi chói tai.
"Cút ngay, cút ngay, toàn bộ cút ngay chớ cản đường chớ cản đường, mắt chó các ngươi bị mù rồi à, lại dám ngăn cản đường của Cửu công chúa."
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy như con thoi, phu xe trên xe ngựa huy động roi da trong tay, trái phải vung roi, không ít người qua đường bị đánh trúng, té ngã trên mặt đất, phát ra từng tiếng rên rỉ.
"Thật là quá kiêu ngạo, vậy mà lại dám ra tay đánh người bị thương ngay giữa đường!" Lam Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn chiếc xe ngựa kia đang phóng nhanh tới: "Chủ tử, cẩn thận!"
Hách Liên Thiến cau mày quay đầu lại, mới vừa rồi nàng nghe người phu xe nói người bên trong xe là Cửu công chúa, liều mạng phóng xe như vậy nhất định là vội vã đến tham dự cung yến rồi.
Đối với cái Cửu công chúa này, nàng biết rất ít về nàng ta, liền hỏi: "Thủy Tâm, Cửu công chúa cũng là nữ nhi của Hoàng Đế sao?"
"Tiểu thư, Cửu công chúa là hòn ngọc quý trên tay Hoàng Đế và Hoàng Hậu, thuở nhỏ hung hăng càn quấy, ỷ vào sự sủng ái của Hoàng Đế và Hoàng Hậu nên rất làm rất nhiều việc xấu, dân chúng đều rất sợ hãi nàng ta, lại bởi vì thân phận của nàng, cho dù là bị nàng hãm hại cũng không có người nào dám báo quan! Tiểu thư, chúng ta vẫn là nên tránh ra, thủ đoạn Cửu công chúa độc ác, chúng ta không thể trêu vào được."
"Nữ nhi của Hoàng Hậu? Đó không phải là thân muội của Bắc Đường Mặc Dạ sao, có chút ý tứ!"
Hách Liên Thiến mỉm cười, trong con ngươi đen nhánh giống như một cái hố sâu thẳm, nhìn về phía xe ngựa.
"Tiểu thư..."
Xe ngựa lao nhanh tới người qua đường bên cạnh đã sớm sợ bị thương mà né tránh qua một bên, đứng giữa đường lúc này là ba người chủ tớ Hách Liên Thiến.
Hách Liên Thiến nửa bước cũng không thèm di chuyển, giống như là vô cùng sợ hãi.
Người đi đường lo lắng nhìn nàng đứng giữa đường, có người tốt bụng nhắc nhở: "Cô nương, mau tránh ra, cô nương!"
"Cút ngay! Chớ cản đường, mau tránh ra!"
Người phu xe tiếp tục huy động roi da trong tay, sau khi gần lao tới chỗ Hách Liên Thiến thì định vung roi đánh nàng, ai ngờ Hách Liên Thiến xoay bàn tay nhẹ nhàng bắn ngân châm ra, ngân châm liền đâm vào huyệt vị chỗ cổ tay người phu xe, cổ tay người phu xe tê rần, roi da liền rơi xuống.
Ngay sau đó Lam Tuyết vẫy ra một bao bột thuốc vô sắc vô vị, con ngựa điên cuồng tán loạn sau khi ngửi được liền ngừng lại trước mặt ba người!
Đột nhiên dừng lại thế này, người bên trong xe thiếu chút nữa nổi điên, cung nữ bên trong xe vén rèm lên lớn tiếng trách cứ: "Chuyện gì xảy ra?"
Người phu xe lúc này bị ngã dưới chân ngựa, che cổ tay, đau đớn nhe răng quay về báo: "Công chúa, có người cản đường!"
Đội cận vệ phía sau Cửu công chúa lập tức xông tới, vây quanh ba người chủ tớ Hách Liên Thiến bên trong.
Người cầm đầu rút ra bội kiếm bên hông, chỉ vào Hách Liên Thiến nổi giận nói: "Các ngươi là người phương nào mà lại dám cả gan cản đường Công chúa, không biết người bên trong xe này là Cửu công chúa điện hạ đương thời sao?! Nói, người nào phái các ngươi tới, có ý tứ gì, ngươi đâu, bắt lấy!"
Trong lòng Hách Liên Thiến cười lạnh, đúng là chủ nào tớ nấy, không hỏi rõ ràng mà dám bắt người, còn có thiên lý hay không, vương pháp nằm ở đâu?!
Thủy Tâm khẩn trương nhìn thị vệ xung quanh, nàng kéo ống tay áo Hách Liên Thiến nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, làm sao bây giờ?"
Lam Tuyết đang muốn ra tay thì Hách Liên Thiến ngăn cản nàng, tiến lên phía trước nói: "Thật sự là chúng ta không biết phạm vào tội gì? Chủ tớ ba người chúng ta đang đi ở trên đường, lại bị xe ngựa uca3 Công chúa làm hoảng sợ, chúng ta mới là người bị hại, thống lĩnh lại không nói lí lẽ với chúng ta mà đã hạ lệnh bắt người, các ngươi là người của hoàng thân quốc thích, làm sao có thể coi thường thiên lý vương pháp như vậy?"
Thống lĩnh vẫn luôn đi theo vị Cửu công chúa hung hăng càn quấy, cho tới bây giờ không có người nào dám can đảm chống đối, hôm nay lại bị Hách Liên Thiến chống đối ở ngoài phố, trong nháy mắt sắc mặt trở nên u ám.
"Ngươi là người phương nào?"
"Ta là người phương nào còn chưa tới phiên một thống lĩnh cấm vệ quân nho nhỏ như ngươi tới hỏi!" Hách Liên Thiến cười lạnh: "Nếu thống lĩnh cho là chủ tớ ba người chúng ta có tội, vậy đến bắt đi!"
Thống lĩnh nghe được Hách Liên Thiến nói như vậy, trong lòng nhất thời hơi do dự, nghĩ thầm chẳng lẽ là thực sự đắc tội với đại nhân vật khó lường sao?
Thống lĩnh cúi người đi tới trước xe ngựa: "Cửu công chúa..."
Rèm mở ra, dung nhan tuyệt mỹ của Bắc Đường Hinh Nguyệt nỡ rộ dưới ánh mặt trời, nàng thoạt nhìn cũng chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, tóc mai tinh xảo, mặt mày như tranh vẽ.
Cung màu vàng chanh hoa lệ, đeo vật trang sức đều là vật phẩm trang sức trong cung, đẹp tiên tử trong tranh, quả thực khuynh quốc khuynh thành.
Trách không được có thể khiến Hoàng Đế và Hoàng Hậu vui lòng như vậy.
Một đôi mắt phượng hẹp dài lúc này có hơi nheo lại, nhìn về phía trước Hách Liên Thiến.
Nàng nhìn vết bớt màu đỏ sậm tr6en mặt Hách Liên Thiến, vừa rồi lại nghe thấy nàng trách mắng thống lĩnh cấm vệ quân, lập tức khinh thường nói: "Ngươi là người phương nào? Dám cả gan ngăn bản công chúa hồi cung, ngươi cũng biết hôm nay là thọ yến của Thái Hậu, ngươi cản đường bản công chúa bỏ lỡ giờ tốt tiến cung, làm trễ nãi việc mừng thọ của Thái Hậu, quả thật tội lỗi không nhỏ!"
"Thần nữ Hách Liên Thiến ra mắt Cửu công chúa!"
Quả nhiên a!
Bắc Đường Hinh Nguyệt cười ra tiếng, châm chọc cười nói: "Thì ra là ngươi a, ngươi chính là vị Vương phi mà phụ hoàng tứ hôn cho Thất ca, ngươi và thất ca thật đúng là tuyệt phối, hừ! Có điều là một thứ nữ Tướng quân phủ mà thôi, còn là nữ nhân chưa xuất giá nên vẫn chưa được coi là người của Hoàng thất, vậy mà lại dám cản đường bản công chúa, Hách Liên Thiến, ngươi thật to gan a! Còn chưa lên làm Cảnh Vương phi, cái giá ngươi trả cũng không nhỏ, dám ở múa mép ở trước mặt Bổn cung, người đâu, bắt nàng ta lại cho Bổn cung."
Bắc Đường Hinh Nguyệt cũng không nàng, thuở nhỏ nàng được sủng ái thành thói, huống hồ người này chẳng qua là phi tử chưa xuất giá của cái phế vật thất ca mà thôi, luận thân phận địa vị, có điểm nào nhất có thể cùng tương đề tịnh luận với nàng?!
Dám lớn lối trước mặt nàng, đơn giản là không biết sống chết.
"Các ngươi làm sao có thể tùy tiện bắt người, vừa rồi chúng ta không làm sai, chẳng lẽ ở trên đường đi qua đi lại là phạm tội sao?"
Lam Tuyết nhìn chằm chằm Bắc Đường Hinh Nguyệt nói.
Bắc Đường Hinh Nguyệt lập tức tức giận, quát lên: "Ngươi rốt cuộc là cái thá gì, ngay cả chủ tử các ngươi cũng không dám nói chuyện như vậy với Bổn cung, một ả tiện tỳ cũng dám mở miệng chống đối Bổn cung sao, người đâu, đem nàng đi trượng tễ cho ta."
Ánh mắt Bắc Đường Hinh Nguyệt tràn đầy lửa giận, hung hăng trừng mắt nhìn Hách Liên Thiến, nếu như Hách Liên Thiến dám ngăn cản, để một ả tiện tỳ mắng chửi nàng ở ngay giữa đường, để cho nàng mất mặt, nàng sẽ dùng tội danh nàng ta lợi dụng xúi giục tỳ nữ nhục nhã người của Hoàng thất mà bắt lại, đem chủ tớ ba người các nàng toàn bộ nhốt vào thiên lao.
Hách Liên Thiến đâu phải không biết mục đích của Cửu công chúa là gì, nàng cười như không nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Công chúa quả thật muốn trượng tễ với tỳ nữ của thần nữ?"
"Bổn cung không nói hai lời, đương nhiên là thật!"
"A, vậy được rồi, nếu Công chúa muốn dùng trượng tễ, đừng nói là tỳ nữ hèn mọn này, cho dù là thần nữ, Công chúa muốn trượng tễ thần nữ thì thần nữ cũng không có lời nào để nói!"
*trượng tễ: dùng gậy đánh chết.
"Hử?! Ngươi đã đồng ý, vậy chấp hành đi!"
Bắc Đường Hinh Nguyệt đắc ý nhìn về phía Hách Liên Thiến, ra lệnh thị vệ động thủ!
/87
|